Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 297: Thanh Liên Thần Hỏa Cứu Đế Vương


Đọc truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn – Chương 297: Thanh Liên Thần Hỏa Cứu Đế Vương

Thanh Liên Thần Hỏa cứu Đế Vương

Chiến Thần, Tiểu Hổ lùng sát thủ.

Hiểu My bị suy nghĩ của mình dọa sợ. Cô vội vã tập trung tinh thần, đưa linh lực của bản thân xâm nhập vào kinh mạch của Chiêu Nhạc.

Linh lực của Hiểu My tựa như sợi chỉ màu xanh, chầm chậm len lỏi vào kỳ kinh, bát mạch của nam tử. Cô cảm nhận được từng nơi mà sợi chỉ xanh ấy đi qua, tựa như có một lực cản vô hình muốn ngăn lại, muốn loại trừ. Dần dần, càng gần tới vị trí trái tim, Hiểu My thông qua linh lực của mình, có thể phát hiện từng luồng khí mỏng manh màu xám đen đang lởn vởn xung quanh rồi dần chạy về, khóa chặt hai buồng tim của Chiêu Nhạc…

Sau khi điều tra rõ ràng tình huống, Hiểu My liền thu hồi linh lực trở về. Cô nhìn dung nhan anh tuấn đang hôn mê mà tựa như chỉ ngủ say, tâm trạng đan xen, phức tạp. Mặc dù đối với Chiêu Nhạc, cô mới chỉ có tiếp xúc một lần là vào cái đêm trên bờ biển hai hôm trước. Nhưng mà dựa vào mối liên hệ giữa hắn với Hoan Hỉ thần, Hiểu My cảm thấy thân thiết. Đó là chưa kể tới một chút thưởng thức của riêng cô đối với vị hoàng đế cá biệt ở Bắc Đẩu Đại Lục này.

Vậy mà không ngờ, có kẻ ngoan độc, ra tay với Chiêu Nhạc nặng như vậy. Giả như lúc này cô không đến, chỉ dựa vào hai viên Giải độc đan của Hàn Tử Liệt nhét cho, đế vương của Liên Hoa quốc nhất định không thoát khỏi việc xác nhận địa chỉ chốn âm tàu.

Nhưng mà bây giờ, mặc dù cô đã có mặt kịp thời, nhưng Chiêu Nhạc vẫn gặp vấn đề nan giải. Thi độc mặc dù đã giải trừ, nhưng những luồng khí mỏng manh màu xám tro đang ngày càng sinh sôi dày đặc. Vậy là sao đây?

Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Hiểu My tự dưng nhớ tới Thanh Liên Thần Hỏa của bản thân có thể thanh lọc tất cả những thứ quái dị, dơ bẩn. Không biết đối với cái thứ đặc biệt đang vây hãm trái tim Chiêu Nhạc, có hiệu quả gì không?

Hiểu My nghĩ tới là làm liền. Cô nàng cẩn thận, gọi Tiểu Nhĩ từ không gian giới chỉ ra ngoài, chỉ vào Chiêu Nhạc trên long sàn, nhẹ giọng dỗ dành nó:

– Tiểu Nhĩ, em có thể cho người này một cọng râu không? Nhỏ một chút cũng được.

– Chủ nhân, người này rất quan trọng với cô sao?


Tiểu Nhĩ cất giọng non nớt hỏi lại.

– Phải! – Hiểu My khẳng định.

Tiểu Nhĩ gật đầu. Sau đó trên mặt bày ra biểu tình đau khổ hết sức khoa trương. Nó nhịn đau, bức xuống một sợi tóc nhỏ xíu trên đầu, đưa cho Hiểu My.

Mỗ nữ cố gắng nhịn cười, nói lời đa tạ rồi đem “sợi tóc” của Tiểu Nhĩ bỏ vào miệng của Chiêu đế. Tiếp theo, cô yêu cầu Tiểu Huyễn hỗ trợ canh gác rồi bắt đầu dùng linh lực bao lấy Thanh Liên Thần Hỏa, đưa từ từ vào thân thể của mỹ nam.

Linh lực lại lần nữa hóa thành sợi chỉ màu xanh, nhưng mà vì có thần hỏa bên trong nên sợi chỉ này có chút to ra, hình dáng lại tựa như một con rồng nhỏ, trên đầu sợi chỉ còn lộ ra cả hai cái sừng bé tí mà mắt thường khó thấy được. Đây chính là dấu hiệu hiện diện của thần hỏa đang tiến vào.

Khi sợi chỉ xanh lần nữa tới gần vị trí trái tim, mấy luồng khí màu xám tro nhận thấy có nguy hiểm, vội vã chạy trốn.

Hiểu My cẩn thận điều khiển linh lực truy đuổi. Mỗi lần sợi chỉ trói được một luồng khí xám thì Thanh Liên thần hỏa được thả ra, thiêu đốt khí xám từ từ.

Quá trình này diễn ra bên trong cơ thể của Chiêu Nhạc vô cùng chậm nhưng cũng vô cùng đau đớn. Nếu không có sợi tóc của nhân sâm tinh ngậm trong miệng bổ sung linh lực cho cơ thể, Chiêu Nhạc chắc đã không toàn mạng.

Không nói tới bên này, Hiểu My đang ra sức cứu chữa cho vị phu thần thứ chín của mình. Mẫu Đơn thành ngoài kia đã loạn thành một mớ.

Bởi vì toàn bộ đảo chính bị giới nghiêm, cho nên tên tội phạm dù cho có lợi hại cỡ nào cũng khó lòng rời khỏi nơi đây.


Mẫu Đơn Đảo, Kiều Phong đã gia nhập cùng Ngự Lâm Quân, lùng soát gắt gao.

Ngoại Thành, Lê Minh Khôi cùng với quân lính thành đô chia nhau vào từng nhà kiểm tra nhân khẩu.

Hải Vực bên trong và bên ngoài của Mẫu Đơn Đảo. Trên mặt nước, thuyền chiến đi lại nối tiếp từng vòng. Dưới mặt nước, lính thủy của Liên Hoa Quốc như những con rái cá tuần tra cẩn thận. Vũ Quang tay cầm đinh ba, lưng đeo bảo kiếm, đang tích cực chỉ huy quân lính của mình.

Tóm lại, kẻ ám sát hoàng đế Chiêu Nhạc – Chiêu Ngữ kính, cho dù không cam lòng thì cũng phải chịu cảnh giam giữ ở bên trong.

Hàn Tử Liệt dựa vào kinh nghiệm của mình, hắn lùng sục quanh khu vực bên trong thành Mẫu Đơn. Hắn tin rằng, Ẩn Sát nhất định có căn cứ trong đây. Ngoài ra, trong số các hòn đảo trên Đông Hải, bên trong hay bên ngoài Hải vực của Liên Hoa quốc, cũng nhất định có căn cứ của tổ chức sát thủ này.

Tiểu Tùng đi chung với Tiểu Hổ. Mỗi lần đến khu vực khả nghi, nó đều có nhiệm vụ kiểm tra bên dưới lòng đất. Hai người một yêu cứ thế bình tĩnh, cẩn trọng điều tra, mỗi một xăng ti mét đất đều chẳng bỏ qua. Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, đến trưa hôm sau đã có thể phát hiện ra manh mối.

Hàn Tử Liệt đứng trước một tòa nhà nho nhỏ, trên bản hiệu đề ba từ Thủy Minh Phường, trong lòng cảm thán. Căn cứ của tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ lại trá hình bằng một quầy buôn bán san hô, ngọc trai ngay dưới chân thiên tử, kẻ ra, người vào tấp nập mà vẫn tồn tại được đến tận bây giờ… bản lĩnh thật lớn a.

Hai nam tử để Tiểu Tùng bên ngoài. Tiểu Tùng hóa thân thành một cây tùng bách nho nhỏ, mọc gần bên gốc dừa gần với phường Thủy Minh. Người ngoài nhìn vào nó, chỉ cảm thán cây tùng này xinh đẹp, tốt tươi. Đâu ai thấy được dưới mặt đất, bộ rễ của nó thi triển như mê cung, như một tấm lưới, vây lấy toàn bộ căn cứ của sát thủ ám sát Chiêu đế.

Đặc biệt là cái mật thất bên dưới lòng đất của tổ chức sát thủ, Tiểu Tùng đặc biệt chăm sóc, rễ cây chồng chất, đan thành một cái kén. Chỉ cần hơi dùng sức một chút, đảm bảo toàn bộ mật thất sẽ bị xuyên thành tổ ong.

Lâm Tiểu Hổ vòng ra sau. Chặn đường rút lui của đối phương. Hàn Tử Liệt bước vào trong. Vì Mẫu Đơn Thành bị giới nghiêm nên chẳng có khách khứa gì đến đây. Thủy Minh Phường vắng ngắt vắng ngơ. Hàn Tử Liệt lập tức nhìn thấy chưởng quầy đang đứng sau một kệ tủ thật dài, trưng bày san hô đủ màu đủ dạng.


Chưởng quầy là một phụ nữ xinh đẹp, tuổi độ ba mươi. Vừa thấy Hàn Tử Liệt đi tới đã cảnh giác, khẩn trương. Mặc dù nam tử tuấn mỹ này đang nhếch mép cười, vô cùng quyến rũ. Nhưng mà bản năng sát thủ của ả ngay tức khắc đã vang lên hồi chuông cảnh báo. Thân Thể ả vừa động đã bị một thanh kiếm màu trắng kề lên cổ.

– Quá nhanh! Tiêu thật rồi.

Đây là suy nghĩ trong đầu của chưởng quầy ngay tại lúc này. Tiếp theo, bên tai ả, thanh âm nam tử đầy từ tính chầm chậm vang lên:

– Ta muốn gặp Bá Lăng.

– Công tử, Bá Lăng là ai? Tiểu nữ thật không biết a.

Chưởng quầy tỏ vẻ hoảng sợ, yếu ớt lên tiếng.

– Bớt giả vờ với ta đi. – Hàn Tử Liệt nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt ẩn ẩn nước của chưởng quầy, đanh mặt nói: – Ta muốn tìm Nhàn Vương Bá Lăng – Tiên hoàng của Nam Triêu Quốc, tông chủ của Ẩn Sát… Nói vậy, đã đủ rõ ràng chưa?

Chưởng quầy Thủy Minh Phường im lặng. Không ngờ, đối phương đã nắm rõ tình hình trong tay. Nhưng mà muốn khai thác thông tin từ ả. Đúng là nằm mơ!

Chưởng quầy Thủy Minh Phường thấy sự tình bại lộ, không cần phải chối từ làm gì. Thanh kiếm màu trắng trên cổ ả đã vẽ ra một đường chỉ đỏ trên cổ. Đau đớn làm cho ả khẽ nhíu mày.

Hàn Tử Liệt đứng đối diện với nữ sát thủ của Ẩn Sát, nhìn rõ từng biểu hiện dù là nhỏ nhất trên gương mặt của ả. Thấy ả đã tuyệt vọng, có ý quyên sinh thì bàn tay khẽ động.

Chưởng quầy Thủy Minh Đường bị một chiêu cách không điểm huyệt. Cơ thể bất động, chỉ còn lại ánh mắt dữ tợn như con chó mẹ bị cướp mất con của mình.

Hàn Tử Liệt đề phòng ả cắn lưỡi hoặc cắn thuốc độc tự sát. Giữ người lại mới có thể tra khảo được nhiều hơn.


Tiếp theo, Hàn Tử Liệt đảo mắt nhìn một vòng quanh khắp Thủy Minh Đường. Nơi này, kệ tủ san sát, vật phẩm bày trí sa hoa. Hàn Tử Liệt kiểm tra một vòng, không phát hiện được cơ quan nào ẩn nấp phía sau mấy cánh cửa này thì yên tâm, tự mình đi vào hành lang dẫn đến hậu điện phía sau.

Nữ sát thủ bị bỏ mặt đứng bất động tại phía sau bàn làm việc của mình, nội tâm phút chốc hóa tro tàn. Ả chỉ hi vọng Hàn Tử Liệt không tìm thấy mật thất. Tiếc là hi vọng này quá xa rời.

Hàn Tử Liệt là ai kia chứ!

Chả mất bao lâu thời gian, vị chiến thần lừng lẫy một thời của Tử Vân Quốc đã tìm được đường vào mật thất bên dưới giường ngủ được trải một lớp chăn đệm thật dày của nữ nhân. Hắn loay hoay một hồi cũng mở được cơ quan. Nhưng khi tấm ván gỗ trên giường bị dịch ra thì hai thân ảnh màu đen từ bên dưới mật thất đã nhanh chóng lao ra. Ánh kiếm sáng ngời nhắm chuẩn vào yết hầu của Hàn tướng quân mà đâm tới.

Hàn Tử Liệt rút ra thanh kiếm màu đen. Hai tay cầm Âm Dương Kiếm, hắn linh hoạt tránh thoát hiểm chiêu của đối phương và chống trả quyết liệt.

– Sát thủ của Ẩn Sát quả nhiên danh bất hư truyền! – Hàn Tử Liệt câu khóe môi lên tiếng.

– Chiến thần của Tử Vân Quốc mới đích thật danh bất hư truyền. Ai ngờ được, một người đã chết, thể xác đã nhập Hoàng lăng, mà vẫn có thể sinh long, hoạt hổ thế này a.

Hai bên vừa đánh vừa ca ngợi lẫn nhau. Nhưng mà, tốc độ xuất chiêu và độ hiểm hóc của từng chiêu thức vẫn không hề chậm lại.

Kiếm khí bắn phá ra bốn phía xung quanh, màn trướng tả tơi, bàn ghế gãy ngang lăn lốc.

Hàn Tử Liệt có được ký ức kiếp trước, kiếp này, chỉ hơn chục chiêu đã chế ngự hoàn toàn bọ họ.

Hai tên sát thủ bị điểm huyệt, đứng chết trân. Bốn con mắt mở to, nhìn Hàn Tử Liệt nhanh chóng phi thân vào thông đạo.

– Xong rồi, xong rồi! Coi như kiếp này đến đây. Căn cứ ẩn sát bao năm tại Mẫu Đơn Thành sau hôm nay coi như sụp đổ. – Hai tên sát thủ đều mặc niệm trong lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.