Đọc truyện Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn – Chương 12: Độ kiếp
Từng tia chớp bạc giáng xuống vị trí mà tiểu mao cầu đang đứng. Âm thanh rầm rầm nhức óc đinh tai. Hiểu My kinh hãi vọt ra xa. Những bộ tiên hiệp, huyền ảo cô từng xem ở kiếp trước, đa phần đều đề cập đến việc độ kiếp của thần thú. Cô sợ bị xem là đối tượng gây trở ngại, làm tăng sự nguy hiểm cho đồng bạn của mình.
Tiểu mao cầu chống đỡ lôi điện có chút chật vật. Thân thể tròn vo của nó hết lăn sang trái lại né sang phải. Bộ lông trắng tuyết lỗm chỗm những khoảnh đen bốc khói khét lẹt. Trong không khí, mùi thịt nướng thơm lừng.
Đất đá bắt đầu vỡ toang, nước dâng cao ba thước. Hiểu My nhìn thấy, thân thể cứng ngắt, cảm thán không thôi. Tiểu thuyết không hoàn toàn hư cấu à nha. Cảnh tượng hoành tráng như thể sử dụng kĩ xảo điện ảnh cho các bộ phim bom tấn ở hiện đại.
Một khắc trôi qua. Đợt lôi kiếp đầu tiên kết thúc.
– Tiểu mao cầu, em còn chống đỡ nổi không? Hiểu My nhìn nó đầy lo lắng.
Quăng cho cô một ánh mắt trấn an. Tiểu mao cầu ngửa bụng, nằm xụi lơ trên đá. Sau vài nhịp thở, mây đen trên trời lại bắt đầu vần vũ. Nó bật dậy, lâm lăm tư thế, sẵn sàng đón địch.
Đây là đợt lôi kiếp thứ hai, cũng là quan trọng nhất. Tiểu mao cầu không tránh né như lúc trước. Nó chủ động lao vào tia chớp, tranh thủ hấp thu.
Hiểu My ngốc trệ rồi. Thì ra còn có kiểu độ kiếp như thế. Hèn gì, nó chọn độ kiếp trực tiếp tại đây mà không phải lén lút tìm một nơi hoang vu, sơn cùng thuỷ tận nào đó. Quá trâu bò mà.
Trần Hiểu My hưng phấn dị thường. Cô nhảy xổ vào một bụi rậm, ngắt lấy ngắt để mấy chùm lá rồi chia đều nắm ở hai tay. Sau đó, vừa nhảy cổ động, vừa hét la inh ỏi:
– Tiểu mao cầu vô địch. Tiểu mao cầu vô địch. Cố lên! Cố lên…
Tội nghiệp cho tiểu mao cầu, đang ở thời khắc mấu chốt nhất. Hấp thu nốt tia chớp cuối cùng, nó sẽ độ kiếp thành công. Vậy mà ngay lúc nó quyết tử nhào lên thì nghe tiếng cô từng hồi la hét. Giữa những hỗn tạp âm thanh, nó chẳng rõ cô nói gì. Tưởng rằng có cô bị nguy hiểm, nó quay qua nhìn rồi… Phụt – tức giận hộc máu.
Nó thấy gì thế này, một dã nhân đang thời kỳ động dục? Hết chuyện rồi hay sao mà cô vừa nghịch lá cây vừa hưng phấn thét gào?
Bởi phân tâm, tiểu mao cầu bị tia lôi điện to đùng đập thẳng. Nó cháy đen, rơi tõm vào trong nước.
Nhìn bọt nước văng lên rồi cục than nào đó từ từ chìm xuống. Hiểu My ngơ ngác, có vẻ như chưa biết chuyện gì đang xảy ra?
Gió thoảng, mây tan…
Hiểu My đứng trên bờ, phóng tầm mắt chăm chăm xuống suối. Dòng nước từ sôi sục dần lặng như tờ. Nửa canh giờ trôi qua, bóng dáng tiểu mao cầu vẫn chưa xuất hiện. Mắt đỏ ngầu, cô gào to bằng cả sức mạnh.
– Tiểu mao cầu, em đang ở đâu?
– Tiểu mao cầu, tiểu mao cầu…
Đáp lại cô chỉ có tiếng hư không.
Nước mắt Hiểu My tràn ra như đê vỡ. Thất bại rồi sao? Thất bại đơn giản vậy sao? Trái tim cô đau nhức, nhịp thở nghẹn ngào. Tiểu mao cầu không thể ra đi như thế?
Hiểu My hối hận. Thật sự hối hận. Giả như lúc đó, cô đừng quá kích động, đừng làm phiền đến tiểu mao cầu thì giờ nó đã thành công, an an toàn toàn đứng trước mặt cô.. giờ phải sao đây?
Không được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cô không thể bỏ mặc đồng bạn duy nhất của mình.
Đang lúc ngốc nữ nào đó chuẩn bị quyên sinh (à không, chuẩn bị nhảy vào dòng suối tìm kiếm) thì cách đó không xa, mặt nước xao động. Một bóng trắng to lớn từ từ trồi lên.
Hiểu My vội chạy tới. “Tiểu mao cầu…”
Khi thân ảnh trong nước rõ ràng hiện ra. Hiểu My há hốc mồm, phảng phất như đôi mắt không còn là của chính cô.
Một con hổ trắng dài hơn hai thước với đôi cánh lớn trên lưng. Mắt nó biếc xanh, lóe lên sự tinh ranh, cơ trí và vô cùng sắc sảo. Trên đỉnh đầu có hoa văn chữ vương màu vàng kim lập lòe. Nó như thể một bá vương, chỉ một ánh nhìn cũng khiến chư thần thuần phục. Quan trọng nhất, bạch hổ đang giơ vuốt, nhe răng, nhìn cô đầy căm phẫn.
– Mình sắp bị nó xé xác, mình sắp bị nó xé xác… ai đó khủng hoảng lặp đi lặp lại…
Tiểu mao cầu ướt sũng. Nào ngờ quá trình độ kiếp của nó lại kết thúc bi hài như thế! Không nhờ tác dụng của hai quả Thiên Chi, nó đã hóa thành tro tàn dưới đợt lôi điện kia.
Hăm he, hù dọa một hồi, thấy Hiểu My không ngừng run sợ. Nó tạm thõa mãn, hài lòng rời đi.
Lúc bạch hổ lướt qua người mình, Hiểu My nghe văng vẳng một giọng nói trầm thấp đầy nam tính bên tai: “Đồ ngốc”.
Hiểu My cố gắng xoay cái đầu cứng ngắt về phía nó, chỉ thấy một cái đuôi phe phẩy đầy tiêu sái. Cô mừng rỡ đuổi theo.
– Tiểu mao cầu, tiểu mao cầu, là em à?
– Tiểu mao cầu, em độ kiếp thành công rồi à?
– Tiểu mao cầu, em là hổ chứ không phải thỏ à?
– Tiểu mao cầu, tiểu mao cầu, em có thể nói được à?
Thật sự không kiên nhẫn được mà. Sao cô thừa năng lượng thế nhỉ? Cảm xúc biến chuyển thật nhanh. Lẽ nào phụ nữ đều rắc rối như vậy? – “Thiên Vũ” – con hổ trắng hầm hừ phun ra hai từ đơn giản. Lời ít, ý nhiều.
Thiên Vũ, Thiên Vũ.. cái tên này không ngừng từ đầu lưỡi Hiểu My thốt ra. Cô tuy khiêm tốn nhưng không đến nỗi quá ngốc để không nhận ra đây là tên gọi của một người. Thì ra, đó là tên của tiểu mao cầu. Đẹp thật! Nghe vô cùng khí phách, đậm chất nam nhi.
Trở về hang động, Thiên Vũ bước đến, sưởi ấm bên bếp lửa. Sau khi hoàn toàn khô ráo, nó thư thả leo lên giường, nằm mọp xuống, gác cái đầu to lớn lên chân. Quá mệt mỏi rồi. Trải qua lôi kiếp làm nên có chút suy yếu, cần yên lặng nghỉ ngơi. Chỉ mong ai đấy có thể để yên cho nó chộp mắt trong chốc lát. Nếu không, dù đó là ai thì cũng không tránh khỏi việc bị nó táp một ngụm cho chết tươi. (Nỡ lòng sao?)
Hiểu My thấy thế, biết điều, nén xuống trong bụng trăm ngàn câu hỏi, đợi chờ cơ hội. Chiếc giường trước đây rộng rãi bao nhiêu, giờ trở nên chật chội, không đủ chỗ cho một hổ, một người. Cô lặng lẽ ngồi trên ghế đá, tay chống cằm, mắt mơ màng.
– Thật tốt! Thiên Vũ, thật tốt!
Trên giường, khóe miệng bạch hổ cong lên một đường vòng cung, nó nhẹ nhàng chìm sâu vào giấc ngủ.
– Thật tốt, Hiểu My.
Ngoài sơn động, lá xạc xào khe khẽ.
Trên thiên thanh, mây gió tuần hoàn.