Đọc truyện Bần Tăng – Chương 96: Vây giết
“Kẻ ở lại, có một thì một, toàn bộ, phải, chết!”
Biên tập: Chuối
Mấy ngày hôm nay, bầu trời trên giang hồ nhuốm đỏ.
Như Cố Chiêu đã cảnh cáo trước khi y rời khỏi Bồng Sơn, vào lúc y đặt chân lên đất liền không ngày nào ngừng đổ máu, tất cả tin tức liên quan đến y như tuyết rơi bay về phía các môn các phái trong chốn võ lâm.
Giết chóc, nối gót tới.
Thiên Thủy Minh vốn một lòng chĩa mũi dùi về phía Yêu Ma đạo, nay ngừng tay rút về truy đuổi Thẩm Độc; Tà Phong sơn trang vốn trăm phương ngàn kế liên minh khắp nẻo nay dừng bước quay đầu nhao vào giết Thẩm Độc; ngay cả mấy môn phái chẳng tên tuổi cũng ngửi thấy mùi chạy tới, có kẻ giúp vui, có kẻ muốn thừa dịp loạn lạc tợp một hớp canh.
Từ sau khi rời khỏi thiền viện, có ai mà không hoài nghi Phật Tàng nằm trên người y?
Trên giang hồ hễ là kẻ có dã tâm đều tụ hội, bất kể mưu tính ra sao đều giấu dưới lớp mặt nạ trừ ma vệ đạo, chính khí lẫm liệt, chẳng biết rốt cuộc đến vì chính nghĩa hay vì tư lợi.
Thẩm Độc tàn sát dọc đường đi.
Ban đầu y còn có sức khuyên mấy người này không nên cản đường mình, hễ gặp người cản đường y không hề giơ cao đánh khẽ. Một vài người tiếc mạng, lùi bước, nhưng kẻ trong lòng có mưu đồ, có dã tâm sẽ không rút lui.
Thế là bị giết sạch.
Y đi đến đâu máu chảy đến đấy, như thể dù y hóa thành Đại La Kim Tiên cũng không thoát khỏi thiên la địa võng cả giang hồ giăng cho y.
Vốn quãng đường chỉ mất dăm ba ngày, thế mà thành hơn mười ngày.
Giết tới mức lưỡi kiếm Thùy Hồng cong vẹo, lưỡi kiếm Tuyết Lộc tím thẫm; giết tới mức kẻ yếu không dám tiến lên, kẻ mạnh hoảng sợ biến sắc; giết tới mức không một bóng người, giết tới mức tạo thành một con đường máu.
Thẩm Độc vốn là ma đầu hung danh hiển hách trên Yêu Ma đạo, một đường đánh giết, chỉ mười ngày ngắn ngủi, gần như được xem là tắm máu cả giang hồ.
Không ai hỏi y vì sao giết người.
Bởi vì y trời sinh là tà, trời sinh là ma, nên mọi người chỉ biết là đại ma đầu giết người, đại ma đầu lại giết người, đại ma đầu tẩu hóa nhập ma, giết người thành thói.
Tới ngày thứ mười một, đội quân chặn đường tan rã không ai dám đuổi giết y nữa. Thẩm Độc kéo lê thân thể rải đầy vết thương đi qua Ngũ Phong Khẩu. Bên hông treo Thùy Hồng kiếm bị cong lưỡi, Tuyết Lộc kiếm như mọc ra trên tay y, vỏ kiếm tinh xảo chẳng biết vứt nơi nào, không thấy tăm hơi.
Đi trên đường yên bình đến mức khó tin.
Nhưng trong lòng Thẩm Độc biết, không phải vì mọi người bị giết hết, không dám tới nữa, mà bởi vì những kẻ còn sót lại là những kẻ thực sự thông minh.
Kẻ thông minh biết y sẽ đến nơi nào.
Nửa ngày trước khi tới Bất Không Sơn là thời gian cuối cùng y có để nghỉ ngơi, nhưng y biết dù mình có dừng lại nghỉ ngơi cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn.
Mấy ngày liền giết chóc, tổn thất lớn lao không thể bổ sung trong thời gian ngắn.
Hơn nửa y càng dề dà vết thương càng nặng, Thẩm Độc sợ mình đến đó rồi sẽ không còn sức để đối phó với “kẻ thông minh” ôm cây đợi thỏ.
Thế nên y chẳng nghỉ ngơi nữa.
Y chỉ uống nước ngay trên đường, ăn sạch miếng lương khô cuối cùng, tới lúc mặt trời khuất sau núi, đi bộ suốt đêm qua khu rừng tăm tối, đi xuống khe núi có dòng suối chảy qua đằng trước bia Đình chiến, trông thấy đỉnh Phật trên Bất Không Sơn cao vời vợi, thấy cả những bóng người ẩn nấp giữa rừng cây rậm rạp.
Thiên Thủy Minh, Tà Phong sơn trang, Đông Hồ kiếm tông…
Rất nhiều tông môn.
Thậm chí Thẩm Độc còn thấy một vài phe phái tà môn không thuộc Yêu Ma đạo nhưng vẫn được xem là tà ma ngoại đạo, cùng với….
Bồng Sơn, Cố Chiêu.
Thế là bỗng thấy buồn cười.
Nhưng chỉ dừng lại ở buồn cười mà thôi.
Cho dù là y hay Cố Chiêu đều rất rõ ràng, bên ngoài bọn họ chỉ có thể ngươi chết ta sống, giờ này phút này cũng không thể bảo ai có lỗi với ai, nên cảm xúc trong lòng y chẳng hề dao động, ngược lại, y rất bình tĩnh.
Nhiều người như thế, chống chọi chỉ có chết.
Mục tiêu của Thẩm Độc là tiến vào thiền viện Thiên Cơ, mà thiền viện Thiên Cơ có quy tắc, trước bia Đình chiến, hạ vũ khí, nên y chỉ cần nghĩ cách vượt qua hẻm núi sâu thẳm trước mặt đây, đứng trước bia Đình chiến, thế là xong.
Cho dù hòa thượng không chịu gặp y, y cũng không thèm quay về giang hồ nữa.
Giống Võ thánh năm ấy.
Chết —–
Cũng chết ở thiền viện.
Vòng vây chật cứng, trước núi sau núi y chang nhau, thậm chí phía sau núi còn kinh khủng hơn, nên y không có cách nào bình yên vượt qua nhiều người như vậy, tiến vào khe núi dưới tình huống không quấy rầy bất cứ kẻ nào.
Biện pháp duy nhất, chính là xông vào.
Nhưng xông vào cũng phải chọn phương hướng, Thẩm Độc nín thở trầm ngâm nhìn ngắm nửa ngày, phân tích nơi bọn họ canh phòng yếu ớt nhất, trực tiếp nắm một vốc đá vụn trên đất phóng đi.
Cao thủ hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người, huống gì đá vụn có trọng lượng và cứng rắn?
Nhoắng một cái đã phi nhanh.
Mắt người bình thường khó có thể nhìn thấy quỹ đạo bay nhanh của chúng nó chứ đừng nói đến việc ngăn cản, ngay lúc cảm giác có cái gì đó lao tới trước mặt, đầu mấy người đó đã nở hoa, ngã vật trên đất.
“Kẻ nào!”
“Có biến!”
“Ma đầu, nhất định là ma đầu đến đấy!”
….
Trong nháy mắt lập tức có người chú ý tới tình hình bên này, vừa quay đầu đã thấy vài người chết, mà còn chết thảm thiết như thế, đồng loạt hoảng sợ hét toáng lên!
Đương nhiên cũng có người nhận ra đây là dương đông kích tây.
Nhưng khi bọn chúng kịp hét lên nhắc nhở người khác thì đã muộn mất rồi, cùng lúc đầu ngón tay bắn đá vụn, Thẩm Độc bay vút về phía khe núi như ma như quỷ!
Đoạn khe núi rất ngắn, y đã đi qua 2 lần. Nên y biết rõ, lấy tốc độ hiện giờ của y, nhiều lắm mất 5 giây để vượt qua khe núi, tới được bia Đình chiến.
Nhưng không ngờ, giữa đường nhảy ra chướng ngại vật!
Đến một phần ba khe núi y còn chưa kịp vào, trong bóng tối hai bên rìa khe sâu bỗng tóe lên vô số ánh sáng lạnh lẽo bén nhọn không sao đếm nổi!
Có mai phục, Thẩm Độc đã dự đoán trước; nhưng người mai phục y là ai, Thẩm Độc không nghĩ tới.
Thế nên lúc nhìn thấy gương mặt ấy y thế mà sửng sốt một lúc.
Là Đông Phương Kích, không, nói đúng ra là Trì Ẩm thật.
Lúc trước Đông Phương Kích giả trang thành Trì Ẩm đã bị Thẩm Độc giết, Trì Ẩm thật sau đó mới được tìm thấy, quay về Thiên Thủy Minh, cũng từ đó về sau kết thù với Yêu Ma đạo.
Hiện giờ theo ánh đao lóe lên là khuôn mặt Trì Ẩm xuất hiện.
Thẩm Độc có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là con người, gặp phải tình cảnh ngoài dự đoán sẽ khó tránh cần chút thời gian để phản ứng, nhưng khi giao chiến đây là điều cấm kỵ nhất!
“Ầm!”
Hai lưỡi rìu đen trắng cong cong nặng nề nện lên thân kiếm Tuyết Lộc, chấn động đến mức hổ khẩu Thẩm Độc nháy mắt nứt toác, lực đạo thô bạo đánh bật cả người Thẩm Độc ra ngoài khe núi!
Bên ngoài, ngàn đao vạn kiếm nhăm nhe!
Thẩm Độc đã dự tính trong khe núi chắc chắn sẽ có mai phục, nhưng y không ngờ chỉ vì một chi tiết nhỏ bé mà mình lỡ mất cơ hội thực hiện kế hoạch thành công.
Nhoáng cái mắt đỏ cả lên.
Tuyết Lộc kiếm hơn mười ngày qua đã sớm uống no máu tươi vào lúc y bị đẩy lùi thì quét ngang, hoa rụng cả mảng, dù sao cũng tránh cho y rơi vào kết cục bị kiếm băm vằm, nhưng không thể thoát khỏi tình cảnh bị bao vây ngay!
Hôm nay những kẻ ôm cây đợi thỏ ở đây đều là quân tinh nhuệ trong các môn phái lớn, hơn nữa còn lấy sức nhàn đấu mệt mỏi, trạng thái tốt hơn nhiều so với Thẩm Độc giết chóc hơn mười ngày liên tiếp mới chạy đến đây được, dù biết Thẩm Độc mỗi kiếm một mạng cũng không hề lùi bước.
Thẩm Độc nháy mắt lâm vào khổ chiến.
Gương mặt Trì Ẩm thật khôi ngô tuấn tú, trong đôi mắt lóe lên vẻ mưu tính, sau khi đẩy lùi Thẩm Độc cũng không sốt ruột mà thong thả vuốt ve 3 vòng khuyên bạc đeo trên tai mình, nhìn xung quanh một vòng, sau đó tận dụng mọi thứ công kích Thẩm Độc.
Kiến nhiều cắn chết voi, huống gì những kẻ tụ tập ở đây vây sát Thẩm Độc không phải con kiến nhỏ bé mà là lũ hổ báo hung tàn!
Rất nhanh Thẩm Độc đã bắt đầu không chống đỡ nổi nữa.
Người Tà Phong sơn trang xuống tay thâm nho nhất, mãnh liệt nhất, người Thiên Thủy Minh thì xuống tay tinh ranh khôn khéo hơn, liên tục cắt đứt đường lui của Thẩm Độc, ngược lại là đội ngũ của Bồng Sơn và Cố Chiêu rơi ra vị trí bên ngoài, muốn ra tay cũng không tới lượt họ.
“Thẩm Độc, bản Trang chủ khuyên ngươi thành thật nghe lời một chút, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, giao 3 quyển Phật Tàng ra đây thì có thể sẽ tha cho ngươi một cái mạng chó! Nếu không….”
Lục Phàm đứng trên cao phía sau đám người, âm u nở nụ cười lạnh.
“Cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Nói cái ĐÉO gì vậy, ngươi mà xứng giết Đạo chủ của chúng ta ư?!”
Lục Phàm vừa dứt lời, một giọng nói lảnh lót cất chứa tức giận vang lên từ một sườn núi khác trong rừng!
Ngay sau đó là tiếng động cơ ám khí lên đạn.
“Vèo vèo vèo!”
Trong lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn đến phía đông thì ám khí liên tiếp bỗng đánh bất ngờ từ phía tây, mũi nhọn tẩm độc nháy mắt cướp đi tính mạng của hơn mười người!
Ngay sau đó lập tức trông thấy đội ngũ mấy trăm người như thủy triều đen tràn ra từ sườn núi bên kia, phần lớn người cưỡi ngựa, bổ nhào từ trên cao xuống đây, như chim ưng từ trên trời lao xuống, nanh vuốt bén nhọn hung hãn xé toạc vòng vây kín kẽ của chính đạo ra một lỗ máu đầm đìa!
Áp lực dồn vào Thẩm Độc thoáng chốc nhẹ hơn.
Y không quan tâm lắm, trong lòng hừng hực hung tàn, vận chưởng toàn lực, đánh bay đám người Trì Ẩm đang quấn lấy mình, bấy giờ mới có thời gian nghỉ lấy hơi.
Đội ngũ như thủy triều đen phút chốc đã tới bên cạnh Thẩm Độc, kẻ cầm đầu không phải ai khác đúng là người nhiều ngày nay giao chiến với chính đạo đến mức sứt đầu mẻ trán – Hữu sứ Gian Thiên Nhai, Diêu Thanh!
Toàn thân đỏ rực, tư thế oai hùng mạnh mẽ.
Tuy rằng sắc mặt không quá tốt nhưng bất kể là khí thế nơi khóe mắt chân mày hay động tác xoay người nhanh nhẹn xuống ngựa đều mang đến cho người ta cảm giác can đảm chẳng hề chùn bước.
Chỉ trong giây lát đã xuống tới nơi, nàng khom người nửa quỳ dưới đất hành lễ với Thẩm Độc: “Diêu Thanh đến muộn, làm Đạo chủ kinh sợ!”
Thẩm Độc cầm Tuyết Lộc kiếm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn nàng một cái, nhưng không đáp lời, chỉ nhìn về nơi phát ra giọng nói lảnh lót vừa rồi.
Quả nhiên nhìn thấy một người.
Cô nàng mặt trứng ngỗng áo quần sạch sẽ màu vàng nhạt lách người chạy tới đây, đôi mắt vẫn hồng hồng, hai má cũng hồng hồng, điệu bộ tức giận khủng khiếp.
Điệu bộ thế này không phải cái đồ mít ướt trên Gian Thiên Nhai – Đại tổng quản Phượng Tiêu của y thì còn ai vào đây nữa?
Thẩm Độc phì cười: “Võ công không bằng mèo cào, ngươi chạy tới đây nghịch ngợm làm gì?”
Nói xong rồi bảo Diêu Thanh bên cạnh đứng lên: “Ngươi cũng thật là, nàng ẩu tả mà ngươi còn mang nàng đi theo, đây là chỗ nàng đến được sao?”
Diêu Thanh vẫn chưa biết nên giải thích ra làm sao, Phượng Tiêu đứng cạnh đã tức giận làm ầm lên: “Gì mà nghịch ngợm gì mà ẩu tả! Nàng có thể tới thì sao ta không thể? Nàng có vũ lực, người ta có đầu óc nhá. Đám chính đạo xấu xa bắt nạt Đạo chủ ngài, ta thân là Đại tổng quản Gian Thiên Nhai, há có thể nhắm mắt làm ngơ!”
Thẩm Độc thương xót, cũng đau đầu.
Nhưng Phượng Tiêu đối mặt với tình cảnh nơi nơi là xác chết thế mà chẳng hề sợ hãi chút nào, sau khi rống lên với Thẩm Độc xong bèn chống nạnh vênh mặt nhìn đám nhân sĩ chính đạo sắc mặt xám nghoét đứng bên sườn núi kia.
Trên khuôn mặt thanh tú lần đầu tiên xuất hiện nỗi căm ghét sâu sắc.
Thẩm Độc không nói lời nào, nàng dùng giọng nói thoạt nhìn chẳng hề có sức uy hiếp, nói: “Thức thời cút nhanh lên! Kẻ ở lại, có một thì một, toàn bộ, phải, chết!”