Đọc truyện Bần Tăng – Chương 85: Đáp án
“Lừa trọc, giờ ngươi thấy thích ta à?”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thì ra là hắn.
Thế mà là hắn.
Cuối cùng lại là hắn.
…
Vào lúc chiếc ô giấy dầu đung đưa hạ xuống, che gió chắn mưa, che cả tầm nhìn của y, đáy lòng Thẩm Độc trăm xoay ngàn vòng, nhưng cuối cùng chẳng đọng lại được gì, chỉ có mỗi 2 chữ đơn giản ––––
Là hắn.
Chỉ thế mà thôi.
Cả thế giới ồn ào ầm ĩ chớp mắt tĩnh lặng, không khí lạnh lẽo ẩm ướt trộn lẫn mùi bùi đất và mùi khói sặc sụa chớp mắt tiêu tan sạch sẽ, thứ chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của y là mùi đàn hương vấn vít trong giấc mộng xưa.
Ngước mắt lên chỉ thấy được góc áo trắng tuyết của hắn.
Còn cả sắc mặt rất khó coi của đám người chính đạo đứng quanh mình.
Rõ ràng đang đối đầu với cả thiên hạ, nhưng vì sao trong lòng y chẳng chút lo lắng nào, ngược lại còn tràn đầy cảm giác thả lỏng kì lạ.
Vài giọt máu dính trên lông mi, Thẩm Độc cố sức mở to mắt nhìn.
Trước khi mất ý thức ngã vào bùn đất, suy nghĩ duy nhất trong đầu y ấy thế mà là: Lúc ông đây toàn thịnh còn chả đánh lại hắn, các ngươi là cái thá gì?
Thẩm Độc có ảo giác đã lâu rồi chưa được ngủ.
Y vùi mình vào bùn đất ngủ say.
Hòa thượng áo trắng được cả thiên hạ tung hô che trước người y, nét mặt trang nghiêm mang theo chút lạnh lùng, nhưng bất kể đánh đấm kịch liệt cỡ nào cũng không để đao kiếm loạn xạ quấy nhiễu mộng đẹp của y.
Đêm hôm ấy là một đêm đẫm máu.
Cũng là một đêm truyền kì.
Ngày hôm sau khắp đầu đường cuối ngõ, trong những cuộc tán gẫu vào lúc nhàn rỗi, nó bị tô một màu sắc kì ảo huyền diệu, nhưng chỉ có người giao thủ với hòa thượng vào giờ này phút này mới biết, tất cả những tưởng tượng kì diệu đẹp đẽ về hòa thượng mặc tăng bào trắng tuyết, thực chất toàn một màu u ám.
Rõ ràng dáng vẻ rũ mắt từ bi dịu dàng, nhưng chẳng có ai đủ sức chống lại hắn, chẳng thể vượt qua hắn để chạm tới tà ma đã nỏ mạnh hết đà.
Lời nói không thể lay chuyển, đao kiếm không thể thương tổn!
Hắn giống như thần linh im lặng đứng trên đài sen suốt cả đêm dài, khiến cho người ta không dám mạo phạm hay khinh nhờn.
“Rào rào…”
Mưa như trút nước.
Sau khi bàn tay hòa thượng dộng lên người Lục Phàm, mọi người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng hoảng sợ rút lui.
Tiếng mưa rơi hòa vào tiếng bước chân của họ.
Đến thế nào đi thế ấy.
Ngoại trừ một đống máu tươi bừa bộn và nhà trọ đã biến thành tàn tích sau lưng thì chẳng để lại gì hết.
Diêu Thanh vẫn chưa kịp phản ứng.
Nàng không hề biết hòa thượng có quan hệ gì với Đạo chủ nhà mình, nhưng vừa nãy thấy tu vi khủng bố một mình đánh bại tất cả mọi người nên giờ không dám lại gần.
Vì thế chỉ dám đứng trong mưa kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Nhìn hòa thượng bị mưa xối ướt tăng bào trắng tuyết khom lưng bế Đạo chủ không biết đang ngủ hay đang hôn mê nhà mình lên, chẳng nói chẳng rằng với người Yêu Ma đạo câu nào đã rời khỏi thành Ngũ Phong Khẩu hoang tàn.
Rõ ràng mới chỉ bước dăm ba bước, nhưng bóng người thoáng cái đã mất tăm.
Tận đến nửa khắc sau Diêu Thanh mới sực tỉnh, chớp chớp hai mắt, phát hiện một sự thật khiến nàng không thể tin được: Nàng cứ thế trơ mắt nhìn một hòa thượng thiền viện Thiên Cơ bế Đạo chủ nhà họ đi!
“Diêu, Diêu hữu sứ, bây giờ, bây giờ chúng ta làm gì?”
Có ngươi hốt hoảng cảm tưởng như đang mơ, lặng lẽ tiến lên nhỏ giọng đặt câu hỏi.
Diêu Thanh tức thì bùng nổ, gào toáng lên: “Bây giờ làm gì á! Làm con mẹ ngươi! Đạo chủ bị bắt cóc mất rồi! Còn không mau đuổi theo đi tìm!”
Nhưng tìm thế nào bây giờ?
Chả thấy bóng dáng đâu cả.
Đối với Thẩm Độc, mọi chuyện xảy ra đêm nay cứ như một giấc mơ dài. Trong mơ Đông Phương Kích bị y giết, Đông Phương Kích giết cha mẹ y, sau đó y bỗng hóa thành thiếu niên mới lớn lòng mang ác ý, cơ thể run rẩy lạnh lùng nhìn hai con người cùng chung dòng máu thân cận với mình nhất, tắt thở trong cơn đau đớn…
Giấc mơ bỗng hóa thành ác mộng.
Khắp nơi thảm sát đẫm máu, khói lửa ngập trời, y lúc thì cầm đao, lúc thì cầm kiếm, chạy miệt mài giữa núi thây biển máu, như lạc vào mê cung rộng lớn, không tài nào tìm thấy lối ra.
Giữa lúc sợ hãi mịt mù, chỉ có một giọng nói mơ hồ vang lên từ nơi xa xăm, nhưng y dồn hết sức cũng chẳng thể nào nghe rõ giọng nói kia nói gì.
Thế rồi y điên cuồng đuổi theo giọng nói ấy.
Lúc thì nghe như tiếng chuông chùa, lúc thì biến thành tiếng gào thét khóc lóc, lúc thì thành tiếng hòa thượng tụng kinh…
Y chạy lâu ơi là lâu, lắng nghe lâu ơi là lâu, cuối cùng cũng tới cửa mê cung, cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói ấy.
Tất cả ảo giác biến mất tăm hơi.
Cảnh tượng trong mơ chỉ còn một gian nhà trúc, hòa thượng mỉm cười ngồi trên bậc thang hỏi y: “Thẩm Độc, ngươi vẫn cảm thấy ta thích ngươi ư?”
Không phải bần tăng.
Mà là ta.
Thẩm Độc giật mình bừng tỉnh, trong thoáng chốc khi mở mắt ra cứ ngỡ mình đã quay về thời điểm gặp hoạn nạn phải trốn lên Bất Không sơn, nhìn kỹ mới phát hiện cảnh vật xung quanh tuy rất giống nhau nhưng không phải căn nhà trúc ấy.
Không phải căn nhà nhỏ trong rừng.
Nhìn qua rách nát hơn, cũ kĩ hơn, như căn nhà thợ săn thỉnh thoảng dừng chân nghỉ ngơi, cửa sổ còn treo một tấm da thú thủng lỗ chỗ.
Y chỉ mặc mỗi áo trong, trên người đắp một cái tăng bào trắng tuyết, mà áo khoác tím đậm của y thì được treo trên cây sào trúc dựng ở góc tường, lúc không mặc trên người, mười sáu hoa văn Thiên Ma dường như giảm hẳn lệ khí, trở nên ôn hòa hơn.
Mùi đàn hương quấn quýt trên người y.
Thẩm Độc mở to mắt nhìn, chậm rãi ngồi dậy, tức thì cảm giác đau đớn sau lưng, đưa tay sờ sờ mới nhớ ra đây là vết thương do lưỡi câu bạc của Đông Phương Kích để lại.
Nhưng bây giờ không còn lưỡi câu nữa, vết thương được băng bó tốt lắm, còn loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc đông y chan chát hòa lẫn với mùi đàn hương khắp phòng.
Y không khỏi bật cười đứng lên.
Có vẻ độc dược đặc chế Bách Thiệt của Đông Phương Kích ác thật, y cảm giác tứ chi nhức nhối vô cùng, đựng dậy còn thấy khó khăn.
Thế là chẳng chút khách sáo gào toáng lên: “Hòa thượng, lừa trọc!”
Ngay sau đó tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn mạnh mẽ tới gần.
Như y đã đoán, là Thiện Tai.
Hắn nghe thấy y gọi “Lừa trọc” thì chả phản ứng gì, đường nét gương mặt vẫn thế, đẹp đến mức khiến Thẩm Độc ngứa ngáy, bước tới gần y ngồi xuống bên cạnh, sau đó kéo tay y ra, ngón tay ấm áp đặt trên cổ tay y, bắt mạch cho y.
Mắt Thẩm Độc nhìn hắn không chớp.
Đợi hòa thượng bắt mạch xong thu tay về, y trở tay túm lại, hơi hơi ngẩng mặt nhìn hắn: “Ông đây có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Thiện Tai nhấc mắt nhìn y.
Trong lòng Thẩm Độc tức thì run bắn, nhưng chả biết bị chập dây thần kinh nào mà tà tâm bất diệt, túm chặt không buông, còn nhướng mi, rất có vẻ thích khiêu khích tìm đường chết.
“Lừa trọc, giờ ngươi thấy thích ta à?”
“…”
Phong thái nghênh ngang trắng trợn, được đằng chân lân đằng đầu, còn đâu cái dáng vẻ đáng thương như ngày đó ở điện Thiên Phật với đêm hôm qua ở Ngũ Phong Khẩu nữa?
Thiện Tai im lặng nhìn y chăm chú lâu ơi là lâu.
Thẩm Độc bị hắn nhìn như thế, ban đầu còn bình thường, chẳng bao lâu trong lòng đã run sợ, bản năng sinh tồn trỗi dậy, nghĩ thầm làm người không thể không biết xấu hổ được voi đòi Hai Bà Trưng, vì thế mở miệng định nói “Coi như ông đây chưa hỏi gì.”
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, gương mặt tuấn tú bỗng nhiên dí sát.
Đôi môi khô ráo lướt xuống như cọng lông hồng, chạm nhẹ rồi tách ra, sau đó nghe thấy hòa thượng nói khẽ bên tai “Ừm”, lùi lại một chút cười nhìn y.
Bùm…
Nổ cái bùm!
Lý trí cả đời Thẩm Độc vào giây phút ấy bị quẳng lên chín tầng mây, ném hết cho chó ăn, trong đầu thoáng chốc loạn tùng phèo cứ kêu ầm ĩ bí bo bí bo, vành tai thì đỏ bừng hết cả lên.
Theo bản năng bậy mồm thốt ra: “Đệt, hòa thượng đầu ngươi bị cửa kẹp à?”