Đọc truyện Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ – Chương 31: Thiên sơn vạn thủy cuối cùng cũng gặp nhau
Hạ Như Uyên thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy, lại bị Diệp Nhiên duỗi chân ra cản, ngã sóng xoài xuống đất.
“Ngươi theo ta tới gặp Thiếu Cung Chủ.” Diệp Nhiên điểm huyệt đạo Hạ Như Uyên, kéo gã ngồi bên cạnh mình, còn mình dựa vào cửa tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Hạ Như Uyên khóc không ra nước mắt, người của Vân Sát Bảo là loại người gì vậy?
Trình Mộc Phong ở bên ngoài giết đỏ cả mắt, mãi đến khi lưỡi đao Ám Ảnh biến thành màu đỏ mới ngừng tay.
Hơn một trăm người nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong đại điện đều là mùi máu tươi.
Ám Ảnh đao bị Trình Mộc Phong nắm ở trong tay, im lìm, không hề nôn nóng như trước.
Trình Mộc Phong cười không nổi
Binh khí đệ nhất thiên hạ, sao lại ăn no xong thì lăn ra ngủ?
Dọc theo ám đạo đi đến bên trong, chỉ thấy Diệp Nhiên đang ngồi xếp bằng dưới đất, cầm gậy gỗ nhỏ mà chơi cờ năm quân một mình.
“Thiếu Cung Chủ, ngươi đến rồi.” Nhìn thấy Trình Mộc Phong, Diệp Nhiên kích động thiếu chút nữa là khóc: “Ta buồn bực muốn chết, ông già này thực nhàm chán, không nói chuyện với ta, cũng không chơi cờ với ta.”
“Cho nên ngươi liền đánh hắn chết?” Trình Mộc Phong nhìn Hạ Như Uyên đang ngã một bên, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Ta không có, hắn bị dọa sợ! Ta nói cho hắn biết thập đại khổ hình trong sách hắn liền sợ vỡ mật.” Diệp Nhiên vội vã thanh minh, đầu lắc như trống lắc.
“Đưa binh phù cho ta.” Trình Mộc Phong đưa tay.
“Binh phù ở bên trong.” Diệp Nhiên chỉ chỉ cửa đang đóng chặt nội thất.
“Cái gì?!” Trình Mộc Phong kinh hoảng, cửa thạch thất này là do huyền thiết tạo thành, không biết rõ cơ quan hoàn toàn không vào được, vì vậy mình mới tốn công tốn sức để Hạ Như Uyên tự mình đi lấy, làm sao đến cuối cùng vẫn không lấy được?
“Ha ha, lừa người chơi thôi, ta đã tìm được trên người hắn rồi.” Diệp Nhiên cười vui vẻ, mở tay ra để Trình Mộc Phong xem.
Một cái ngọc thạch hình con dơi đang nằm trong lòng bàn tay gã.
Trình Mộc Phong vừa rồi bị dọa tới mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thấy binh phù này, lại nhìn vẻ mặt vô tội của Diệp Nhiên, cảm thấy thật bức bối.
“Đây này.” Diệp Nhiên nhét binh phù vào tay Trình Mộc Phong: “Thiếu Cung Chủ, chúng ta đi thôi. Vệ Đường chủ nói đêm nay sẽ tới đón ta vào giờ tý.”
“Đón ngươi?” Trình Mộc Phong nhướng mày.
“Đón chúng ta.” Diệp Nhiên nháy mắt mấy cái, vội vã chữa lại.
Hai người ra ngoài đóng cơ quan lại, lặng lẽ về phòng Trình Mộc Phong.
“Mang nàng ta cùng đi, giao cho hoàng thượng xử trí.” Trình Mộc Phong hơi hất cằm về phía Hạ Ngọc Như: “Ngươi tới cõng.”
“Vì sao là ta? Vệ Đường chủ nói ta phải cách nữ nhân xa một chút, ta không cõng.” Diệp Nhiên đứng bên cạnh cửa nhất định không di chuyển.
“Ta lệnh cho ngươi cõng!” Trình Mộc Phong còn oán giận vì vừa rồi bị Diệp Nhiên đùa giỡn, bởi vậy cố ý mặt trầm xuống mà quát lớn.
Diệp Nhiên chưa từng thấy vẻ mặt này của Trình Mộc Phong, vì thế có chút khiếp sợ.
Nghĩ nghĩ, di chuyển tới trước giường.
Bĩu miệng, vẻ mặt uất ức.
“Nếu Vệ Đường chủ hỏi, Thiếu Cung Chủ ngươi phải nói giúp ta.” Diệp Nhiên đứng bên giường, không quên quay đầu nói điều kiện với Trình Mộc Phong.
Trình Mộc Phong lắc đầu cười cười, lấy chăn bọc Hạ Ngọc Như lại, nhảy ra từ cửa sổ.
Diệp Nhiên gãi gãi đầu, kéo kéo y phục, vui vẻ ra ngoài.
Ôi chao, thật vui vẻ, có thể nhìn thấy Vệ Đường chủ, gã nhất định sẽ mang rất nhiều đồ ăn vặt tới, lâu quá chưa ăn móng gà cay, ăn hạt sen đường cũng được, còn có táo tơ vàng, bánh ngọt hạnh nhân, mứt quả. . .
Ha ha ha ha.
Trình Mộc Phong thi triển khinh công mang theo Hạ Ngọc Như, lao tới bờ biển, tìm được con thuyền Diệp Nhiên đã chuẩn bị trước đó.
Gần tối, vừa lúc có gió Tây Nam, ba người cứ như vậy mà rời khỏi đảo nhỏ, thần không biết quỷ không hay.
Trên đảo, mọi người cứ tưởng hai người đang đêm xuân màn trướng ấm, cũng không quá để ý.
Cả thị nữ tới đưa cơm, cũng chỉ để cái khay ở ngoài phòng.
Hạ nhân quét rác ngầm cười trộm, làm chuyện này, ngay cả cơm cũng không ăn.
Còn Hạ Như Uyên, thân tín đều bị Trình Mộc Phong giết sạch sẽ trong ám đạo, càng không có người phát hiện.
Giờ tý đêm đó, thuyền nhỏ của Trình Mộc Phong chạy tới gần một đảo nhỏ khác.
Đốt vài cây đuốc huơ huơ, rất nhanh có người trên bờ trả lời.
Sau một lát, trên bờ có người bỏ mỏ neo xuống, kéo thuyền nhỏ hướng về phía bờ biển.
” Mộc Phong!” Trình Mộc Phong vừa mới rời thuyền, liền cảm thấy có một người nhào tới mình.
Phương Hử đưa tay ôm chặt Trình Mộc Phong, đôi mắt đỏ lên, một câu cũng không nói nên lời.
Trình Mộc Phong cũng sửng sốt, có phần không tin vào hai mắt của mình.
Vốn muốn bắt xong những phản quân này rồi mới đi Đông Nam tìm Tiểu Hử, sao y lại chờ mình ở đây?
“Ta ở đây chờ ngươi ba ngày rồi.” Phương Hử khàn cổ họng: “Ta nhớ ngươi.”
“Ta cũng vậy.” Trong lòng Trình Mộc Phong ấm áp, đưa tay ôm chặt y vào ngực: “Ta nhớ ngươi, nhớ muốn điên rồi.”
Người chung quanh đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Lời yêu thương gì đó, hai người vốn nên vụng trộm nói, nào có nói ra ở trước mặt mọi người?
“Nhìn cái gì?” Có người hung hăng gõ đầu Diệp Nhiên.
“Vệ Đường chủ!” Diệp Nhiên vốn đang ngốc nghếch vui vẻ nhìn, đột nhiên bị đánh như vậy, vốn có chút cáu kỉnh, khi gã quay đầu lại nhìn rõ là ai, lập tức cười nheo mắt.
“Đi, trở về.” Vệ Lam lôi Diệp Nhiên đi.
“A. . .” Diệp Nhiên há to miệng kề tới gần, ngay lập tức được nhét vào miệng viên kẹo tẩm đường như ý muốn.
Nhai nhóp nhép, là nhân hồ đào.
Vẫn là Vệ Đường chủ tốt với mình, biết mình không thích ăn đậu phộng!
Mà bên kia, Trình Mộc Phong và Phương Hử cùng nhau về phòng.
Phương Hử vào phòng mới phát hiện, quần áo trên người Trình Mộc Phong đã biến thành màu nâu đỏ. . . bị máu nhuộm.
“Ngươi có bị thương hay không?” Phương Hử hoảng sợ.
“Ta không sao.” Trình Mộc Phong lắc đầu: “Đều là máu của người khác.”
“. . Không sao thì tốt.” Phương Hử yên tâm, gọi người đưa nước ấm tới: “Qua đây tắm rửa đi, cởi quần áo trên người ra”
“Ngươi giúp ta tắm?” Trình Mộc Phong túm tay Phương Hử: “Ta mệt rồi.”
Mặt Phương Hử đỏ hồng mà gật đầu, có phần xấu hổ mà cởi quần áo của Trình Mộc Phong, lại nhịn không được, vì thế trái ngắm, phải ngắm.
Trình Mộc Phong cởi xong quần áo thì vào bồn tắm, vẫy tay kêu tiểu hài tử.
Phương Hử cầm ghế tới ngồi bên cạnh hắn, cầm khăn chà lưng cho hắn.
Bốn phía im lặng, trong phòng ấm áp, chỉ có tiếng nước ào ào.
Hai người người nào cũng không muốn nói trước, sợ đánh tan sự ấm áp hạnh phúc này.
Xa nhau lâu như vậy, thường xuyên nghĩ lần sau gặp mặt như thế nào, nhưng một khi gặp mặt thật, cái gì cũng không muốn nói.
Giống như chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương, cũng là hạnh phúc lớn nhất.
Sau khi tắm rửa xong, hai người đến trên giường, Phương Hử chui vào trong lòng Trình Mộc Phong, cánh tay ôm chặt eo của hắn.
Trình Mộc Phong ôm tiểu hài tử, để y ghé vào trong lồng ngực mình.
“Ngươi có mệt hay không?” Phương Hử ngồi dậy: “Ta giúp ngươi xoa bóp chân được không? Ngươi cứ ngủ một giấc đi.”
“Ừm.” Trình Mộc Phong gật đầu.
Phương Hử đưa tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.
Mấy ngày ở trên đảo, Trình Mộc Phong luôn khẩn trương cao độ, vài ngày gần đây lại gần như không nghỉ ngơi, hiện tại gặp được tiểu hài tử, lại về tới địa bàn người nhà, lập tức cảm thấy được sự buồn ngủ tràn ngập.
Phương Hử xoa bóp không bao lâu, giương mắt thì thấy Trình Mộc Phong đã ngủ.
Cẩn thận nhìn gương mặt khi ngủ của hắn dưới ánh sáng mờ nhạt, Phương Hử cảm thấy có chút đau lòng.
Còn nói mình gầy, hắn mới là gầy.
Không chỉ có gầy, sắc mặt cũng có chút tiều tụy.
Cúi đầu hôn mặt hắn một cái, Phương Hử chui vào trong lòng Trình Mộc Phong, duỗi tay ôm chặt hắn.
Không bao giờ muốn rời xa nữa.
Sáng hôm sau, Trình Mộc Phong ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao còn chưa tỉnh.
Trong mơ cảm thấy có người nhéo lỗ tai, cái mũi của mình.
Cảm giác quá mức quen thuộc, không cần mở mắt cũng biết là ai.
Phương Hử đang chơi đùa vui vẻ, thình lình đã bị người đè dưới thân thể.
“Tiểu bại hoại, chơi đã không?” Trình Mộc Phong trợn mắt hỏi y.
“Chào buổi sáng.” Phương Hử cười hì hì, đưa tay ôm lấy cổ Trình Mộc Phong.
Trình Mộc Phong cúi đầu, ngậm chặt cái miệng của y, mãi đến khi mặt Phương Hử đỏ bừng mới buông ra.
“Sao lại không thở?” Trình Mộc Phong buồn cười, lau nước bọt trên miệng y.
Phương Hử thở hổn hển, ánh mắt ngập nước, miệng còn hơi mở, đầu lưỡi màu hồng phấn lấp ló.
Trình Mộc Phong chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân hướng về một chỗ, cầm lấy tay tiểu hài tử nhét sâu vào dưới người mình.
Phương Hử có chút căng thẳng, nhưng vẫn thuận theo hắn.
Tay còn chưa đụng đến đó thì nghe ngoài cửa có người hắng giọng rống.
“Thiếu đường chủ, uống canh ngân nhĩ hạt sen không?!”
Phương Hử bị hoảng sợ, mặt trắng xanh một phen rút tay về.
“Không uống!” Trình Mộc Phong căm tức.
“Sáng nay Vệ Đường chủ cố ý nấu cho, nhiều lắm nên ta uống không hết, tới uống một chút đi!” Diệp Nhiên tiếp tục rống.
“Ta nói ta không cần!” Trình Mộc Phong liều mạng ngăn chặn ý nghĩ kích động lao ra ngoài làm thịt gã.
“Uống ngon lắm, sao lại không cần?” Diệp Nhiên cực kỳ oan ức, mình có lòng tốt mà lại bị la.
Nghe tiếng chân ngoài viện dần dần đi xa, Trình Mộc Phong mới nhẹ nhàng thở ra.
“Còn. . . còn muốn sao?” Phương Hử sợ hãi hỏi.
“Ngươi nói xem?” Hô hấp Trình Mộc Phong nặng nề.
“Tay hay là. . . miệng. . .” Giọng nói của Phương Hử gần như không nghe được.
“Đều muốn.” Trình Mộc Phong cúi người, hung hăng hôn đôi môi nhạt của tiểu hài tử.
Khi hai người ra khỏi phòng, đã tới giờ cơm trưa.
Đến chỗ nhà ăn, muốn nói cho Diệp Nhiên biết sau này không có chuyện gì thì đừng la hét vớ vẩn, lại không thấy y đâu.
“Diệp Nhiên trong phòng Vệ Đường chủ.” Có thủ vệ nói cho Trình Mộc Phong biết: “Vệ Đường chủ nói mấy ngày nay y sẽ không tới đây ăn cơm.”
Diệp Nhiên và Vệ Lam? Trình Mộc Phong có phần bất ngờ.
“Làm sao vậy?” Phương Hử hỏi.
“Không có gì, chỉ là con cừu nhỏ gặp lang thảo nguyên.” Trình Mộc Phong cười cười, dẫn tiểu hài tử tới bàn cơm.
Mà ở bên kia, con cừu nhỏ họ Diệp đang cầm đũa gõ bát: “Vệ Đường chủ, ta đói quá rồi, cơm xong chưa?”