Bạn đang đọc Bán Sinh Thục: Chương 57
Vốn tưởng rằng sau khi thân mật thì chuyện kết hôn chỉ là chuyện hiển nhiên, không nghĩ tới khó khăn vẫn còn rất lớn. Để Hạ Hi tuỳ ý đùa giỡn, Lệ Hành thất bại và tủi thân kêu lên: “Ba vợ ơi, Tiểu Thất muốn mưu sát chồng!” Làm cho Hạ Hi cười muốn ngất, cảm thấy hình tượng to lớn của tham mưu trưởng Lệ tuyệt không lớn chút nào.
Giỡn đủ rồi, Lệ Hành liền nói cho Hạ Hi biết anh đã gọi điện cho ba anh ở quân khu của tỉnh S, nhưng vì gần cuối năm nên quân đội hơi bận, có thể qua tết âm lịch ba Lệ mới dứt ra để trở về. Đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho người lớn hai nhà gặp mặt, định luôn chuyện hôn lễ.
Thấy bộ dạng của anh thì xem như anh đã sắp xếp mọi thứ xong hết rồi, Hạ Hi kéo lỗ tai anh. “Anh tự mình sắp xếp tới đâu rồi hả? Giống như em không gả cho anh thì không được vậy.”
Cầu hôn mà bị cự tuyệt hình như không đánh bại đồng chí Trung tá rồi, nên nhất định phải bắt người nào đó, Lệ Hành làm ra vẻ khổ sở, cảm xúc nói: “Thời đại bây giờ đâu còn chuyện ép duyên đâu!”
Hạ Hi lấy ánh mắt lên án anh: “Nếu như có, chắc anh đã sớm giải quyết xong người ta rồi.”
Lệ Hành cười ôm cô vào ngực, nói giỡn: “Anh giống như Hắc Hầu Tử phục tùng em vô điều kiện, em nói có đúng không?”
Hạ Hi cười khanh khách đánh anh: “Hắc Hầu Tử!”
Trả lời cô ngoại trừ nụ hôn sâu như trừng phạt của tham mưu trưởng Lệ, còn có con chó Labrador sớm đã vui vẻ chạy ra từ ổ chó của nó.
Vì thế cảnh thân mật ngọt ngào của hai người vô ý đã bị người nào đó xem.
Bởi vậy có thể thấy được việc đổi tên cho Hắc Hầu Tử là chuyện mây trôi.
Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng trôi qua đặc biệt nhanh, cả buổi chiều Lệ Hành và Hạ Hi chân không rời khỏi nhà, hai người và một chó yên tĩnh ngây ngốc ở nhà. Cái loại cảm giác yên tĩnh tốt đẹp làm cho cảnh sát Hạ xưa nay vẫn luôn hiếu động cũng không nhịn được mà cảm khái: “Nếu như cả đời mà được như vậy thì tốt biết bao.”
Lấy tay vuốt lại mái tóc bay loạn của cô, Lệ Hành nhẹ nhàng trả lời lại: “Vậy chỉ sợ em buồn thôi.”
Không hiểu phong tình. Hạ Hi chu miệng nhỏ lên, nghiêng người dựa lưng vào anh, tiếp tục chơi đùa với Hắc Hầu Tử. Còn Lệ Hành thì lại mải mê coi kênh chọn tiền, lâu lâu cũng sẽ trả lời những câu hỏi cô hỏi mình. Chờ Hạ Hi chơi đùa tới chán, cô tinh nghịch duỗi chân mình tới eo Lệ Hành ngủ thiếp đi.
Nắm bàn chân nhỏ của cô, Lệ Hành cong môi lộ ra nụ cười cưng chiều, đường cong nghiêng mặt của anh trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
Gần chạng vạng tối, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, ánh vàng kim chiếu lên hai cở thể dán sát vào nhau, cả phòng ánh lên màu ấm áp.
Giống như vợ chồng mới cưới như keo như sơn ở nhà trong hai ngày, Hạ Hi không thể chịu nổi người nào đó đòi hỏi yêu cầu mà người nào đó cho là bình thường. Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy cô liền hoạt động đôi chân bủn rủn của mình, oán giận nhìn Lệ Hành từ lâu đã tự mình mặc quần áo chỉnh tề. “Có anh thì lưng em không bao giờ có thể hết mỏi.” Ý là muốn anh đi ngủ phòng khách đi, bộ dạng ghét bỏ bây giờ của người nào đó hoàn toàn trái ngược với bộ dạng nhiệt tình dịu dàng mời gọi của người nào đó mấy hôm trước.
Kéo chăn mỏng đang được Hạ Hi bọc người, trong lúc cô đang còn nhẹ giãy dụa, anh đã quan tâm mặc đồ cho cô, Lệ Hành chậm rãi nói: “Anh cũng cảm thấy nên đổi giường rộng hơn thì sẽ thoải mái.”
Vậy mà cũng có thể giả bộ nghe không hiểu? Hạ Hi không chịu nổi mà tiếp Lệ Hành hai chiêu, kết quả thế nào ai cũng biết, cảnh sát Hạ đã bị thu thập một phen, hai má hồng hồng đành phải đi rửa mặt.
Ăn xong cơm trưa, Lệ Hành chở Hạ Hi tới dưới lầu nhà Hạ Hoành, xác định là cô và Hề Diễn Đình sẽ đi dạo phố, anh liền đánh tay lái, xe liền chạy tới đồn công an của ba vợ, hai người cùng đi tới sân bay đón Thiếu tướng Trần. Sau khi nghe theo chỉ thị của lão thủ trưởng, Lệ Hành đã chạy tới một nơi rất xa trung tâm thành phố, liền thấy Mục Nham đang chờ ở đó.
Dự cảm của Lệ Hành rất đúng, Thiếu tướng Trần tìm anh quả thật có liên quan tới vụ án của Trần Bưu. Nhờ Hạ Hi nhắc nhở, trải qua quan sát và bác sĩ cũng đã xác định tinh thần của Trần Bưu quả thật có vấn đề, hắn ta là người đa nhân cách. Như vậy việc thẩm vấn hắn quả thật rất khó khăn, dù biết rõ hắn có tội, muốn định tội cũng rất là khó.
Sau mấy lần thẩm vấn mà không có kết quả, Mục Nham liền liều mạng ra lệnh cho cấp dưới: “Cho dù là người câm cũng phải bắt hắn mở miệng!” Nhưng trong lòng anh cũng đã rất rõ, thấy tình trạng tinh thần của Trần Bưu, việc mở miệng trợ giúp điều tra cũng không lớn lắm. Biết được như vậy làm cho anh cảm thấy rất tức giận.
Ngoại trừ phải khống chế Tiêu Dận, cũng không còn cách nào khác. Nhờ sự nhắc nhở của Lệ Hành, Mục Nham đã phái người điều tra Tiêu Dận. Anh đã ngoài ý muốn phát hiện vụ buôn lậu thuốc phiện mà Trần Bưu đã đề cập tới, mỗi lần vụ án mở ra Tiêu Dận không chỉ không có ở Thiên Trì, mà chiếc xe màu đỏ của anh ta còn kiêu ngạo xuất hiện ở những vùng gần sát với hiện trường vụ án. Điểm mấu chốt này lúc trước đã bị xem nhẹ, làm cho Mục Nham không thể loại bỏ khả năng Tiêu Dận có mặt tại vụ án, cũng khiến cho tổ tự lập của cảnh đội phải chịu phạt.
Vì không có chứng cứ xác thực nên không thể tiến hành tra hỏi Tiêu Dận, nhưng Mục Nham lo chuyện Trần Bưu sa lưới khiến những nhóm tội phạm cảnh giác, những người có liên quan đến vụ án có thể sợ tội mà bỏ trốn. Rơi vào đường cùng, Mục Nham muốn tự mình tới cửa, mời Tiêu Dận về đồn.
Làm như vậy thật sự rất có tính mạo hiểm, nếu Tiêu Dận thật sự có liên quan tới vụ án này, tất nhiên sẽ bứt dây động rừng. Nhưng nếu anh ta hoàn toàn không có liên quan, vậy làm sao có thể giải thích những chuyện trùng hợp này? Mục Nham thật sự thuyết phục bản thân mình không được. Trước khi hành động anh đã xin chỉ thị của Hạ Hoành. Qua nhiều lần cân nhắc, Hạ Hoành đã đồng ý.
Sở dĩ dám mạo hiểm như vậy cũng vì giao tình giữa Hạ Hi và Tiêu Dận. Hạ Hoành cảm thấy dựa vào tình cảm Tiêu Dận đối với Hạ Hi, anh ta sẽ không phản ứng quá lớn, cho dù anh ta có liên quan tới vụ án đi chăng nữa.
Sự việc quả thật như Hạ Hoành đoán, khi Mục Nham tìm tới cửa, Tiêu Dận có vẻ rất bình tĩnh. Đặc biệt là lúc anh đề cập lời khai của Trần Bưu cho Tiêu Dận, Tiêu Dận đã bình tĩnh nở nụ cười, sau đó nói với giọng khẳng định: “Phó cục Mục, anh lừa tôi. Nếu tôi đoán không sai, bây giờ anh nghĩ muốn lừa tôi nói ra cái gì về buôn bán, lừa không được thì cũng không có tổn thất gì có đúng không?”
Anh phản ứng cực nhanh làm cho Mục Nham thầm bội phục trong lòng. Nhưng cảm xúc của Mục Nham vẫn bình tĩnh không biểu lộ ra điều gì, bình tĩnh trả lời: “Vì để phá án, tôi không thể không mạo hiểm tới gặp riêng anh như thế này, nhưng tôi cũng phải nói cho anh rõ, bây giờ anh đã bị liệt vào danh sách những người hiềm nghi của cảnh sát. Hơn nữa thân là một công dân, anh có nghĩa vụ phải phối hợp với cảnh sát để phá án.”
“Chuyện phối hợp thì không thành vấn đề.” Tiêu Dận kiêu ngạo nói nhưng sau đó lông mày liền nhíu lại. “Nhưng mà có câu này tôi phải nói trước, có chứng cứ thì cứ bắt tôi, nhiều lời cũng vô ích. Còn không phải… ,” Thoáng dừng lại, anh liền nói xong câu “Vậy xin phó cục Mục dặn cấp dưới cần phải khách khí với tôi một chút.” Sau đó anh liền nhận lời mời của Mục Nham tới đồn công an ngồi. Nhưng khi vào tới phòng thẩm vấn, anh có thể không cần phải nói chuyện tốt mà.
Khi Mục Nham hỏi vì sao xe của anh lại xuất hiện ở vùng lân cận gần chỗ vụ án xảy ra, câu trả lời của Tiêu Dận chỉ có một. “Thật ngại quá, chuyện đã lâu như vậy, tôi không nhớ tôi đã đi qua nơi nào, và làm cái gì.” Sau đó còn cầm lấy tấm hình ở trên bàn nghiêm túc nhìn. “Cái này hình như có chút ấn tượng.”
Trong mắt Mục Nham dấy lên tia hi vọng, sau đó liền nghe Tiêu Dận thờ ơ nói: “Ngày đó Hạ Hi đang làm nhiệm vụ nhưng bị thương, tôi đi đón cô ấy tới bệnh viện kiểm tra vết thương.”
Lời nói của Tiêu Dận hoàn toàn không sai. Đó là chuyện Hạ Hi và Lệ Hành tình cờ gặp nhau, cô bị điều đi tới đội đặc chủng nhận nhiệm vụ và bị thương ở chân. Lúc đó khi nhận được điện thoại của Hạ Hi, anh liền bỏ lại chuyện của mình, chạy nhanh tới cảnh đội nhận người, sau đó suốt đêm ở bên Hạ Hi trong bệnh viện để xử lý vết thương.
Câu trả lời của Tiêu Dận cho Mục Nham thông tin rất rõ ràng, không phải trí nhớ của anh ta không tốt, chẳng qua anh ta chỉ không muốn phối hợp mà thôi. Bởi vì anh chỉ có ảnh chứ không có tên chỉ ra chỗ đó là nơi nào, có thể dựa vào địa hình mà đoán được vị trí chuẩn xác, đồng thời nhớ chính xác người và sự việc, không phải ai cũng có thể làm được.
Khi Mục Nham đang suy xét, Tiêu Dận lại tiện tay lấy hai tấm hình khác: “Không nhớ mấy cái này, nhưng chắc là ở cùng với Hạ Hi. Nếu anh không tin có thể hỏi cô ấy.”
Anh ta cứ vứt vấn đề khó giải trở về như vậy, lần đầu tiên trong đời thân bách chiến bách thắng như Mục Nham lại không tìm ra biện pháp khác.
Khi anh đang suy nghĩ lại, một cuộc điện thoại quan trọng gọi tới. Khi cúp máy mặt mày Mục Nham nghiêm lại, anh lấy giọng nói không cho phép từ chối thông báo với Tiêu Dận, “Có lẽ một giây trước chức quyền của tôi không cho phép tôi điều tra quá sâu về anh, nhưng bây giờ…” Giống như đang đắn đo tìm từ, Mục Nham dừng lại một lúc, sau đó anh nói tiếp: “Tôi cần phải tạm giữ anh lại!”
Hoá ra Trần Bưu dưới tình huống không báo trước đã tự sát, hiện đang cấp cứu ở trong bệnh viện, mà ở trên vách tường phòng giam của hắn, rõ ràng có khắc hai chữ Tiêu Dận, rõ ràng có thể thấy rõ không muốn người ta bỏ qua chuyện này.
Thông minh cũng được, giả dối cũng chẳng sao. Tiêu Dận chưa từng xung đột với cảnh sát, nhưng lại bình tĩnh thương lượng với Mục Nham. “Nếu có thể, anh giúp tôi chuyển một lá thư đi được không?” Và đó chính là lá thư đã được gửi cho Hạ Hi.
Ở một phương diện nói rằng cảnh sát Hạ Hi chính là nhân chứng thời gian của anh, ở một phương diện khác là muốn cô tránh tiếp xúc trực tiếp về nguyên nhân của vụ án. Thậm chí Mục Nham còn có lòng tốt nhắc nhở anh có thể gọi điện cho luật sự, Tiêu Dận đã từ chối, anh nói: “Không cần đâu!” Cuối cùng anh ta có ý gì, Mục Nham không nghĩ ra.
Nhưng cho dù đã khống chế được Tiêu Dận, sau khi đã chặt xong nhánh của Trần Bưu, vụ án cũng không có tiến triển rõ ràng. Sau khi vết thương ở trên vai của Hạ Hi chuyển biến tốt, cô đã không dưới một lần gọi điện cho Mục Nham, bày tỏ việc mình muốn nhận hình phạt về chuyện bắt cóc của Mễ Kha, và yêu cầu chấm dứt kỳ nghỉ của mình rồi trở về đội. Cứ như vậy, Mục Nham không thể không xin chỉ thị của Hạ Hoành lần nữa. Cùng lúc đó Thiếu tướng Trần cũng tìm Hạ Hoành.
Việc Hạ Hi yêu cầu muốn trở về đội, Lệ Hành đã biết, nhưng anh cũng biết rõ Hạ Hoành sẽ không phê chuẩn, Mục Nham cũng sẽ không kiên trì, cho nên anh cũng không cần nóng lòng tỏ thái độ, chỉ là dùng thân phận bạn trai an ủi Hạ Hi không cần phải nóng lòng. Nhưng chuyện làm cho anh không tưởng được chính là vụ án của Trần Bưu có liên quan lớn đến mức mà cả phần lớn quân đội đều tham gia cùng.
Chờ Mục Nham giới thiệu xong hết tình tiết của vụ án, ánh mắt Thiếu tướng Trần phóng tới mặt của Lệ Hành, ông hỏi: “Còn nhớ Lợi Kiếm không?”
Lợi Kiếm! Đó chính là anh em cùng vào sanh ra tử với anh. Làm sao Lệ Hành có thể quên chứ? Nhưng mà Lợi Kiếm thì có liên quan gì tới vụ án này? Nhìn về phía lão thủ trưởng, trong mắt Lệ Hành đầy dấu chấm hỏi kỳ lạ.
Thiếu tướng Trần thở dài nặng nề: “Lợi Kiếm mất tích rồi.”
Mất tích? Ánh mắt đột nhiên có chút ướt, Lệ Hành hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Qua lời giải thích của Thiếu tướng Trần, Lệ Hành biết không lâu sau khi anh rời khỏi đội đặc chủng, Lợi Kiếm đã tiếp nhận một nhiệm vụ bí mật, ẩn núp vào tập đoàn buôn thuốc lậu làm nằm vùng, ý muốn phối hợp với bên cảnh sát phá vụ án quan trọng này. Trước giờ Lợi Kiếm vẫn giữ liên lạc cùng cảnh sát nhưng cách đây không lâu đã không còn liên lạc được. Mà vụ Trần Bưu sa lưới lần này, Cổ Lệ dẫn đầu đội đặc công đã tìm hiểu ngọn ngành tra ra được, ông chủ lớn Lão Quỷ đứng sau Trần Bưu chính là người mà Lợi Kiếm cần phải tiếp cận khi tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng này.
Đối với một người đã từng chịu qua huấn luyện đặc biệt của đội đặc chủng mà nói, mất tin tức trong hai tháng thì có nghĩa là…
Lệ Hành theo bản năng giơ tay đè ngực mình lại, giống như anh muốn dùng sức mạnh để đè lại sự đau đớn đang dâng lên trong ngực.
Liên tục hít sâu, giọng nói Lệ Hành trầm xuống: “Có phải tôi có thể lý giải rằng vì Tiêu Dận có khả năng chính là Lão Quỷ, chuyện Lợi Kiếm mất tích có liên quan trực tiếp tới anh ta, hay là anh ta chính là người được Lợi Kiếm chọn trúng, lấy một thân phận có lợi tiếp cận Lão Quỷ?”
Đột nhiên nghĩ đến Lệ Hành đã chụp được bức ảnh này ở trong xe của Tiêu Dận, Mục Nham bừng tỉnh hiểu ra: “Dựa vào con dao găm này?”
Đáy mắt thâm thuý biểu lộ tài năng, Lệ Hành gật đầu: “Đúng vậy, chỉ bằng con dao găm này!”
Trước đó vẫn không biết đội đặc chủng của tỉnh X đã từng tham gia làm chứng trước toà, cho nên từ đầu tới cuối không hiểu rõ được vì sao Tiêu Dận lại có con dao găm này. Tới giờ Mục Nham đã có phần hiểu rõ.
Chỉ có người đã từng đi lính mới am hiểu cách sử dụng dao găm, Tiêu Dận có thể ở trên thị trường tìm được một loại dao găm đặc biệt làm đồ tuỳ thân, hoặc đây chính là hung khí làm hại Lợi Kiếm, hoặc đây chính là tín vật mà Lợi Kiếm đã đưa cho anh ta đại biểu thân phận đặc biệt nào đó. Đương nhiên cũng không loại trừ những khả năng khác, nhưng nói như vậy thì Tiêu Dận đâu cần phải giấu con dao găm này cẩn mật như vậy.
Tại sao trước đây anh lại không liên lạc với quân đội, với người anh em của mình cùng nhau tiến lên! Nhắm chặt mắt lại, Lệ Hành thật sự rất ân hận.
Tâm tình của Thiếu tướng Trần cũng giống như vậy. Người mất tích chính là thuộc hạ của ông, là vì chấp hành nhiệm vụ của quốc gia, là công thần của đất nước. Nếu mất đi như vậy, làm sao ông có thể chấp nhận đây? Nhưng loại tình hình này như lọt vào trong sương mù, không có khả năng quân đội sẽ phái một chiến sĩ khác tiếp tục nhiệm vụ, dù sao hang cọp, hang sói ở đâu không ai biết được, mà tiếp cận Lão Quỷ, nhận được tín nhiệm của hắn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Làm sao có thể để chiến sĩ khác lấy thân mạo hiểm đây? Còn nữa ngay cả Lợi Kiếm cũng trở thành vật hy sinh, hay là do nguyên nhân đặc biệt nào đó mà không thoát ra được thì vẫn còn chưa xác định, để tránh thua cả ván bài, án binh bất động mới là biện pháp lý trí nhất ngay lúc này.
Sách lược địch không động, ta không động luôn luôn đúng. Nhưng chậm trễ một ngày thì sẽ làm khả năng sống của Lợi Kiếm cũng giảm dần, Thiếu tướng Trần không thể trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình chết được. Cho nên mục đích ông tìm Lệ Hành chỉ có một, để anh chuẩn bị nhận nhiệm vụ mà Lợi Kiếm vẫn chưa hoàn thành. Bởi vì ngoại trừ thuộc hạ đắc lực nhất của ông, bây giờ ông không tin bất cứ người nào hết, bao gồm cả người mà Hạ Hoành điều tới từ Đại đội đặc chiến là Dạ Diệc cũng như vậy.