Bạn đang đọc Bán Sinh Thục: Chương 32
Thực ra hôm qua Mục Nham đã gọi điện cho Hạ Hoằng Huân, máy vừa thông anh liền vui sướng kêu lên, “Xế chiều ngày mai có thể điều chỉnh hai giờ không, tạm thời tôi muốn thêm một khoá huấn luyện cho nhân viên cảnh sát.”
Anh nói không được rõ ràng nên Hạ Hoằng Huân cũng không rõ lắm, “Đều là người của anh,dღđ。l。qღđ lúc nào anh cũng có thể điều chỉnh giờ theo ý anh muốn, cần gì phải chạy tới đoàn làm gì ệt?”
“Nếu có thể thì tôi cũng làm rồi.” Mục Nham giải thích, “Đoàn 326 ượn một người, để dạy những nhân viên cảnh sát thêm hiểu biết về súng ống.”
Hạ Hoằng Huân nghe vậy không khách khí nói, “Nhiều khi hành động chỉ lấy tay cầm súng, thật sự cái này không cần thiết.” Bởi vì đang vội đi họp nên lời nói của anh cũng có chút vội vàng, đừng nói là hỏi kỹ, tốc độ đồng ý cũng rất nhanh, “Xế chiều ngày mai đúng không? Được rồi, tôi đã biết. Anh chỉ cần dẫn người qua là được.dღđ。l。qღđ Sân huấn luyện có rất nhiều phòng chức năng, tuỳ ý anh lựa chọn.”
Sau đó Hạ Hoằng Huân thông báo cho Lệ Hành, kêu anh sắp xếp thời gian huấn luyện cho ngày hôm sau, chừa ra hai tiếng đồng hồ. Lệ Hành cũng chẳng nghĩ nhiều, trong tiềm thức anh cho rằng cảnh đội tạm thời cần gia tăng thêm bài huấn luyện mà thôi, lại không ngờ Hạ Tri Dư sẽ tham gia tập huấn đợt này.
So với Lệ Hành không biết chuyện, khi Mục Nham dẫn người mà đoàn 326 ượn đó là Hạ Tri Dư tới văn phòng đoàn trưởng của đoàn 532, Hạ Hoằng Huân mới có chút giật mình. Nhưng Mục Nham lại còn thêm dầu vào lửa, trên đường đi tới sân huấn luyện, anh còn không biết mà nói, “Hôm nay cảm thấy cậu rất kỳ lạ nha, làm sao lại có bộ dạng không hoan nghênh tôi vậy?”
“Cuối cùng anh cũng nhận thấy được rồi à.” Hạ Hoằng Huân tức giận, “Tôi nghẹn đã nửa ngày rồi, chẳng muốn nói với anh.”
Mục Nham không rõ, “Tình huống này là sao đây? Người của tôi không phải đã chọc giận cậu chứ?”dღđ。l。qღđ
Trên mặt của Hạ Hoằng Huân vẫn là biểu tình xa cách, “Bọn họ không cho tôi lên tiếng, anh tự hỏi Lệ Hành đi.”
Thu lai nụ cười hài hước, Mục Nham ra vẻ nghiêm túc, “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng học người ta quanh co lòng vòng.”
Quay người lấy mắt ngăn cản Hạ Tri Dư đang đi ở phía sau, trong lời nói của Hạ Hoằng Huân có gai, “Rất có cảm giác thành tựu đúng không, chuyên gia vũ khí hạng nhẹ cũng đã mời đến rồi, lại còn kiến thức súng ống! Tôi cho anh chọn huấn luyện viên xuất thân từ bộ đội đặc chủng, súng gì mà chưa sờ qua, giờ lại còn phát động nhiều người mời được người riêng của mình tới đây nữa chứ?” Thấy vẻ mặt mờ mịt của Mục Nham, anh chăm trước nói đơn giản tóm tắt gút mắc chuyện Lệ Hành, Hạ Hi và Hạ Tri Dư trước đó cho Mục Nham biết, cuối cùng hỏi, “Anh cảm thấy Lệ Hành sẽ hoan nghênh anh hoặc là Tiểu Thất sẽ cảm kích anh sao?”
Tuy nói người không biết không có tội, có thể tưởng tượng Hạ Tri Dư chính là nguyên nhân làm cho Lệ Hành và Hạ Hi xa nhau trong sáu năm, Mục Nham lo lắng lực ảnh hưởng của Chuyên gia Hạ này, anh lúng túng nói, “Việc đã làm, rõ ràng là hỏng rồi. Làm sao sửa đây, giờ trả hàng lại cũng không được rồi.”
“Ngược lại tôi lại muốn đuổi anh về.” Hạ Hoằng Huân trừng mắt nhìn anh, có lòng tốt nhắc nhở, “Hai người tốt nhất là không cần ở lâu, đợi lát nữa nếu như không nể mặt, anh chuẩn bị chịu đựng đi. Một đám đều có tính tình rất nóng, tôi đã thấy qua rồi.”
“Không còn cách nào sao?” Mục Nham nghe đến nổi da gà, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt vẫn như cũ của Hạ Tri Dư, lại nghĩ tới tính tình ương ngạnh của Hạ Hi, trong lòng lại có dự cảm không tốt.dღđ。l。qღđ
Thật sự như Hạ Hoằng Huân đoán. Khi Lệ Hành, Hạ Hi và Hạ Tri Dư vừa thấy mặt nhau, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống nhanh chóng. Căn bản nụ cười đang ở trên môi khi Hạ Hi đang nói chuyện cùng các bạn trong đội, ánh mắt liền lạnh lại. Lệ Hành thì trực tiếp bày ra vẻ mặt không hoà nhã, thậm chí keo kiệt không muốn cho Hạ Tri Dư một cái liếc mắt, đầu quay về phía Hạ Hoằng Huân, rõ ràng bày ra một dấu chấm hỏi to đùng, trong đó ẩn chứa đầy ý tứ trách móc mà không cách nào xem nhẹ.
Mục Nham thu hết toàn bộ vào mắt, nói khẽ với Hạ Hoằng Huân, “Có sóng ngầm mãnh liệt.”dღđ。l。qღđ
Nhìn vào mắt Lệ Hành, Hạ Hoằng Huân trả lời, “Đây là nể mặt anh quá rồi đấy.”
Khi Mục Nham và Hạ Hoằng Huân thấp giọng nói chuyện, Lệ Hành lại nhìn về phía Hạ Hi, trầm mặc nhìn vào mắt cô, như muốn phóng ra một dãy mật mã tình cảm. Hạ Hi không có né tránh, dùng một loại sắc mặt bình tình suy nghĩ nhìn anh. Tầm mắt hai người dừng ở trong không khí, không hiểu sao tim của cô run lên, suy nghĩ trong lòng biến thành cảm xúc đồng cảm và xúc động. Chuyện gì nên tới thì sẽ tới. Hạ Hi nghĩ như vậy.
Lệ Hành và Hạ Hi không coi ai ra gì tự trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng Hạ Tri Dư cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng thân là huấn luyện viên tạm thời, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không muốn làm mất mặt ở trước mặt mọi người. Vì thế khi Hạ Hoằng Huân giới thiệu đơn giản về cô xong, cô ra vẻ bình tình cùng tham gia giảng bài với trợ giảng.
Thân là chuyên gia vũ khí hạng nhẹ, hiểu biết của Hạ Tri Dư về vũ khí rất phong phú, mà đàn ông đối với vũ khí là sở thích trời sinh, cho nên khoá học hai giờ này so với thời gian tập thể lực khi Lệ Hành dạy, có thể nói là thoải mái và thoả mãn hơn nhiều. Hơn nữa khi Hạ Tri Dư giới thiệu về một khâu sử dụng nào đó của một món vũ khí, các nhân viên cảnh sát lại càng nóng lòng muốn thử, chen lấn bước lên. Duy chỉ có Hạ Hi thuỷ chung im lặng không nói gì, làm như toàn bộ chuyện nhân hào xung quanh đều không có liên quan đến cô, vẻ mặt lạnh nhạt và hờ hững của cô làm Trác Nghiêu hoài nghi là nãy giờ cô không có nghe giảng.
Khi giờ dạy sắp kết thúc, Lão Hổ đề nghị cho anh hi vọng học thêm kiến thức về súng bắn lén. Lấy được sự đồng ý của Hạ Hoằng Huân, trợ giảng vào kho vũ khí lấy ra một bộ súng bắn lén. Hạ Tri Dư giải thích đơn giản sơ qua, làm theo nguyên tắc hỏi, “Có ai muốn thử không?”
Lão Hổ tự nhiên sẽ không nhường, không cần tốn sức bắn trúng mục tiêu ở một trăm thước, anh khó nén được tia hưng phấn, “Thật là đồ tốt, ngắm bia ở một trăm thước mà như ở gần ngay trước mắt, sức giật cũng rất nhỏ.” Nhưng vui sướng đó chưa đầy hai phút, kế tiếp anh bắn bia ở một trăm tám mươi thước nhưng không có trúng. Lão Hổ khó hiểu, “Sao lại thế này? Cũng ngắm như là ngắm một trăm thước, nhưng sao lại bắn không trúng bia thế này?”
Hạ Tri Dư cong môi cười, ra vẻ thần bí hỏi, “Có ai biết nguyên nhân không?” Lời nói thì giống như là đang nói với toàn bộ nhân viên cảnh sát, nhưng ánh mắt thì lại bình tĩnh dừng lại trên mặt đang chảy mồ hôi của Hạ Hi.
Người ngoài nhìn vào thì sẽ cho rằng Hạ Hi trong toàn bộ quá trình đều không có động tác tham gia, nhưng người biết chuyện thì biết rằng Hạ Tri Dư đang cố tình gây khó dễ. Dù sao theo lẽ thường mà nói, căn bản Hạ Hi tiếp xúc không nhiều với súng bắn lén, đối với tính năng từ từ của súng, ưu và khuyết điểm sẽ nắm không rõ. Nhưng tính tình Hạ Hi vốn rất mạnh, để cho cô cuối đầu với Hạ Tri Dư ở trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ đó là đang đánh vào mặt cô.
Tuỳ ý để ánh mắt của Hạ Tri Dư dừng ở trên người cô, Hạ Hi vẫn thuỷ chung duy trì đặt mình trong tư thái không quan tâm. Cho dù cả đội đều thấy được ánh mắt sắc bén của Hạ Tri Dư, cô vẫn như cũ không hề phản ứng lại. Trái lại, Hạ Tri Dư, cô đang đứng ở trước mặt đội cảnh sát, hoàn toàn không có ý tứ muốn tiếp tục bài dạy, như là muốn xem thử cuối cùng ai là người thắng.
Thấy hai người đang giằng co, Mục Nham thấy được tính nghiêm trọng trong chuyện này. Khi anh chuẩn bị mở miệng, thì lại thấy động tác dừng như vô ý của Hạ Hoằng Huân ngăn lại. Mà Lệ Hành đang muốn đứng dậy nói chuyện, sau một giây thấy ánh mắt cảnh cáo của Hạ Hi ngăn lại, vì thế anh mím chặt môi, đứng tại chỗ không nói gì.
Rốt cuộc Hạ Tri Dư thiếu kiên nhẫn, cô phá vỡ trầm mặc chỉ đích danh nói, “Cảnh sát Hạ.”
Giọng nói của cô tản ra trong không khí, đôi mắt trong veo của Hạ Hi bỗng chứa ý cười, là cái loại bất đắc dĩ cười chế nhạo.
Trên mặt Hạ Tri Dư vẫn như cũ treo một nụ cười bên môi, cô nói, “Có thể nói ọi người biết nguyên nhân tại sao bắn không trúng bia ở 800 thước hay không?”
Hạ Hi phối hợp thái độ giả tạo với Hạ Tri Dư. Cô chiếu theo quy tắc nói, “Dạ” rồi đi ra khỏi hàng của mình. Sau đó, bước chân cô vững vàng bước tới chỗ Lão Hổ, dùng hai tay thon dài mà có lực cầm lấy súng bắn lén nhìn thật kỹ, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người tháo gỡ nó ra. Động tác nhanh nhẹn lưu loát của phụ nữ không thua đấng mày râu.
Trong khi tháo rời chúng, giọng nói của Hạ Hi bình tĩnh vang lên, “Súng này luôn được chọn kính quang học ngắm bắn với độ cao gấp mười, đồng thời có đủ công năng ngắm bắn có ánh sáng nhạt, cho nên khi bắn bia 100 thước, bia quả thật gần ngay trước mắt ở trong kính ngắm. Về phần nguyên nhân tại sao lại không bắn trúng bia ở 800 thước, đó là bởi vì đạn ở khoảng cách 300 mét bị lực không đáng kể ở bên ngoài quấy nhiễu, nhưng tại khoảng cách 500 thước cho tới về sau lại chịu sức gió, áp suất không khí, đổ ẩm của không khí ảnh hưởng. Nói cách khác khi bắn thì cần phải tính ảnh hưởng của sức gió, lực nén, độ ẩm đối với đạn, rồi tính ra một góc chính xác, rồi sau đó điều chỉnh lại kính ngắm dựa theo góc mình đã tính, mới có thể bảo đảm độ chính xác khi bắn. Mặc khác bởi vì súng này có thiết kế linh kiện và khung súng riêng biệt, mới có thể giảm bớt gần 60% sức giật.” Khi nói xong, cô cũng đã lắp rắp xong cả quá trình của súng thành thạo và nhanh chóng.
Hoàn thành tường thật một cách bình tĩnh, Hạ Hi hỏi, “Không biết tôi nói có đúng không, Chuyên gia Hạ?”
Không khó để có thể nghe ra ba chữ sau cùng được cô đè rất nặng. Trong nháy mắt tim Hạ Tri Dư đập mạnh, lập tức thoáng qua một ý cười khó thấy, “Cảnh sát Hạ không hổ là sinh viên tài cao của trường cảnh sát.”
Đối với hiểu biết của Hạ Hi về súng bắn lén làm Hạ Tri Dư có chút ngoài ý muốn. Rõ ràng những kiến thức về súng ống này của cô ấy không phải ở trường cảnh sát là có thể học được, cho dù không cam lòng, nhưng sau khi tận mất nhìn thấy, Hạ Tri Dư không thể không nhìn Hạ Hi với cặp mắt khác. Xem ra, trong sáu năm ngoài trừ việc cô ấy phải chịu đựng đau đớn và nhớ nhung sau khi chia tay người yêu, lại còn làm được một việc có ý nghĩa. Đó chính là lấy sự kiêu ngạo về học hành và nghiêm cứu học một cách triệt để. Có lẽ là vì không muốn thua cô, có lẽ là vì muốn cách Lệ Hành gần hơn. Vô luận là vì nguyên nhân gì, đều đã đủ khiến cho Hạ Tri Dư thua khâm phục khẩu phục.
Cô thua, thua hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, ngoại trừ nụ cười chấp nhận số phận và bất đắc dĩ, Hạ Tri Dư đã không lộ ra thêm điều gì khác.
Cuộc đua tình yêu này, trong trận chiến tranh phụ nữ này, nên dừng ở đây, rốt cuộc đã kết thúc.
Huấn luyện kế tiếp, được Mục Nham đề nghị và Hạ Hoằng Huân đã đồng ý, đã đi bộ đội đặc chủng trong sáu năm, Lệ Hành có biệt danh là Phán Quan vì tập huấn đứng ra làm mẫu bắn vào bia đang di chuyển cách 800 mét. Lên đạn, kéo cần, nhắm, từng động tác của quân nhân chuyện nghiệp được làm một cách lưu loát và đẹp mắt. Sau đó Lệ Hành bóp cò, viên đạn được bắn ra.
“Bang bang…”
Mười viên đạn, mười cái bia, đều bắn trúng mười hồng tâm!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi nghĩ nếu tôi là Hạ Tri Dư, tranh đoạt đã nhiều năm như vậy, thì cũng đã mệt rồi. Dứt khoát đi, tắm rửa rồi về nhà đi ngủ. Nhưng mà lặn nước thì không được đi ngủ, một cái hai cái ba bốn năm cái đứng nghiêm, Tham mưu trưởng Lệ cần phải khao đồ ăn hai tiếng đồng hồ trong quân đội (╰_╯) Cái gì? Tạo phản? Không đồng ý! (╰_╯)
Editor: Khúc cuối hơi khó hiểu chút. Hình như anh Hành cần phải khao mọi người về việc cô Dư không còn bám lấy anh hay là có ý phá tình cảm của anh và chị nhà ta. Còn chuyện không đồng ý chắc là của bà tác giả rồi, chắc bã không được ăn nên bã quậu. Mình đoán là thế.