Đọc truyện Bản Sao Tình Nhân – Chương 21
Khi lá bài cuối cùng được lật lên, Liễu Chân huýt sáo một tiếng.
Phỉnh đánh bạc được chuyển sang một hướng, quan viên beta đối diện xoa xoa bàn tay, không cam lòng nói: “Anh Ngu không nể tình gì cả, nói là lần đầu tiên chơi mà đã thắng ba lượt rồi.”
Hạ Ngung cười nhạt, liếc nhìn sang bên cạnh, nói: “Có người nhìn, không dám làm mất mặt.”
Mấy người ở đây nghe vậy đều bật cười, trêu ghẹo: “Được, hôm nay để anh thắng cho đã, sau này nhớ phải mời chúng tôi uống rượu đó.”
Hạ Ngung vừa vuốt ve lá bài trong tay, vừa cúi đầu dặn dò nữ nhân viên phục vụ bên cạnh đi lấy rượu, cô ta khom người, vặn eo lắc mông rời đi trên đôi giày cao gót.
“Rượu vang đỏ sao đủ? Muốn uống cũng nên uống sâm panh chứ.” Có người không đồng ý: “Rượu nơi này vô vị lắm, hay là xong ván này chúng ta lên trên đi?”
Sòng bạc nằm dưới đất, phía trên là quán rượu và club cao cấp, đương nhiên là một nơi đốt tiền khác.
Liễu Chân nghiện cá cược, nhìn thấy ván bài bày trên bàn anh ta xoa tay định gia nhập, chợt nghe thấy có tiếng hừ lạnh vang lên bên tai, cánh tay anh ta bị người đẩy ra.
Chu Mộ Thời phủi phủi bờ vai không hề có bụi, nói: “Tôi đi đây.”
“A? Không ở chơi một lát à? Chồng… Anh Ngu nhà cậu còn ở đây mà…”
Chu Mộ Thời qua loa gật đầu với mọi người, không nhìn phía sau một lần, nói đi là đi thật.
Lúc ra khỏi đại sảnh, nhân viên phục vụ mới rời đi lúc nãy đang bưng rượu tới, khay đựng rượu đụng vào người đi đối diện, Chu Mộ Thời kịp thời đưa tay đỡ khay lại nhưng ly rượu lại đổ ra làm ướt tay áo anh.
“Xin… Xin lỗi ngài ạ!”
Nữ nhân viên phục vụ biết rõ cô ta không đắc tội nổi người trước mặt, sợ hãi cúi người, tay run đến mức gần như không cầm được khay.
Chu Mộ Thời ngửi thấy mùi hương nhân tạo nồng đậm trên người đối phương, anh khó chịu nhíu mày, tiện tay nhét ly rượu vào trong tay Liễu Chân, đi vòng qua người trước mặt và ra khỏi đại sảnh.
Liễu Chân luống cuống tay chân thu dọn tàn cuộc, mắt to trừng mắt nhỏ với nhân viên đứng tại chỗ một hồi, sau khi tỉnh táo lại anh ta định đuổi theo Chu Mộ Thời, nhưng bả vai lại bị người ở phía sau giữ lại.
“Anh Liễu khoan đi đã.”
Alpha phía sau đi ngang qua anh ta, lễ độ cười một chút, trước khi đi thì tiện tay đặt lá bài kẹp giữa ngón tay lên trên cái khay Liễu Chân đang cầm.
Mặt bài lật ngửa, là lá ách bích.
Chu Mộ Thời trông như đang đi thong thả, nhưng thật ra anh đi rất nhanh, sau khi ra đại sảnh băng qua hành lang, anh đẩy cửa tiến vào nhà vệ sinh ở chỗ rẽ.
Anh cởi ra bao tay bị rượu làm ướt, ném nó vào thùng rác, rồi mới vặn nước chậm rãi rửa ống tay áo.
Tiếng mở cửa vang lên ở sau lưng, có người đi đến, Chu Mộ Thời tưởng rằng là Liễu Chân, anh sẵn tiện nói: “Cuộc nói chuyện hôm nay nhớ phải giữ bí mật, đừng để người khác biết tôi tìm anh làm gì.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, người tới lại không hề trả lời.
Chu Mộ Thời ngửi được chút mùi alpha trong không khí, anh nhạy cảm ngẩng đầu, đối diện với con mắt của Hạ Ngung qua tấm gương.
Anh dừng động tác lại, lấy khăn tay ra chậm rãi lau tay, hỏi: “Xong chưa?”
Hạ Ngung nhìn anh: “Sao vậy?”
“Chẳng phải muốn chơi thêm ván nữa à? Tôi thấy anh chơi vui lắm.”
Hạ Ngung trầm mặc một hồi, hỏi: “Ngài không vui ư?”
Chu Mộ Thời không đáp, chỉ nói: “Lịch trình tôi nhận được hình như không có việc tới sòng bạc vào buổi tối.”
“Xin lỗi, là tôi tự ý quyết định, lúc đó bị kéo tới, tôi nghĩ là sẽ không ở đây lâu lắm.”
“Trợ lý tôi đưa anh đâu?”
“Giờ quá trễ nên tôi để anh ta đi về trước.”
“Ồ? Anh săn sóc cấp dưới thật đấy.”
Hạ Ngung đứng tại chỗ, bình tĩnh nói: “Ngài đang tức giận.”
Giọng điệu là khẳng định trần thuật, chứ không phải nghi vấn.
Chu Mộ Thời không có phản ứng bị nói trúng, trái lại anh nở nụ cười lạnh lùng: “Lần trước tôi đã nói lần sau không thể làm vậy nữa, là ai được đằng chân lân đằng đầu?”
Hạ Ngung nhìn chăm chằm mặt anh, giống chưa từng thấy anh cười, hắn đi từng bước một đến sau lưng anh, cúi người nhìn thẳng vào anh.
“Nếu tôi không nghe lời, ngài sẽ trừng phạt tôi à?”
Chu Mộ Thời còn chưa mở miệng, hắn lại hỏi: “Muốn đá văng tôi rồi tìm kẻ khác sao?”
“Hay là trực tiếp ly hôn?”
“Anh đang nói cái gì.” Chu Mộ Thời lui nửa bước về sau, bị bồn rửa tay phía sau cản lại, anh giơ tay chống lên vai alpha muốn làm cho đối phương lùi lại nhưng bị người kia tóm lấy tay.
Lòng bàn tay nắm chặt mu bàn tay anh rất nóng, anh muốn rút tay lại theo bản năng, nhưng bởi vì cọ xát đau đớn mà nhíu mày.
Hạ Ngung hơi buông lỏng, cúi đầu kiểm tra tay Chu Mộ Thời, chỉ thấy một vết đỏ dài nhỏ kéo dài từ cổ tay đến mu bàn tay.
Là vết thương bị móng tay Ngu Mẫn quẹt trúng khi anh dây dưa với cô ta trước đây không lâu, chỉ là vết thương nhỏ rách da nên Chu Mộ Thời chỉ thay áo khoác và vội vàng tới đây, không xử lý nó, vết thương bị bọc trong bao tay đã lâu, có hơi sưng một chút.
Hạ Ngung giảm sức, hỏi: “Co chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Chu Mộ Thời dùng sức, nhưng vẫn bị nắm chặt không buông, đành phải giải thích: “Lúc gần tối cô em họ của anh tới tìm tôi, vì chuyện của Ngu Thành Sơn.”
Vẻ hồi ức xuất hiện trong mắt Hạ Ngung, dường như hắn đang tìm kiếm nhân vật này từ dữ liệu trong đầu, giọng hắn lạnh lùng: “Tôi sẽ làm cô ta biết điều.”
Chu Mộ Thời chỉ coi hắn đang dùng thân phận của Ngu Uyên để nói đùa, anh đang định rút tay lại, chợt thấy ánh mắt của Hạ Ngung dừng lại trên ngón tay anh.
Ánh mắt như có thực thể lướt qua đốt ngón tay trơ trọi, giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên: “Nó đâu?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Chu Mộ Thời biết hắn đang hỏi gì.
Chẳng biết tại sao, tin tức tố trong không khí dường như nồng hơn một chút, khiến việc hít thở trở nên khó khăn, vẻ mặt của alpha trước mặt chưa từng thay đổi, khóe miệng còn khẽ nở nụ cười, khí chất lại mang tới một cảm giác ngột ngạt xa lạ trong nháy mắt.
Có lẽ là chờ lâu nhưng không nhận được câu trả lời, Hạ Ngung nhìn anh chằm chằm hỏi lại một lần nữa, giọng nói thậm chí cực kỳ ôn hòa:
“Không thích à? Vứt rồi sao?”
Chu Mộ Thời ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt xanh đậm sâu không thấy đáy, phía sau sự bình tĩnh là thứ gì đó đã bị kiềm chế rất lâu muốn xông ra, trong thoáng chốc anh giống như trở về buổi tối ngày hôm trước, bị alpha đặt dưới cơ thể tùy ý xâm phạm mà anh thì không có sức để phản kháng.
Một lát sau, nét mặt của anh sa sầm, lạnh lùng trả lời: “Tôi có mang hay không, vứt ở đâu thì liên quan gì tới anh?”
Cái tay cầm tay anh dùng sức mạnh hơn, gần như bóp vang lên tiếng xương cốt, Chu Mộ Thời mím chặt môi nhịn cơn đau do vết thương bị đè, ánh mắt anh nhìn hắn không có nhiệt độ.
“Buông ra.” Anh ra lệnh.
Sau hai giây trầm mặc, Hạ Ngung rũ mắt, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Chu Mộ Thời xoay cổ tay, đi lướt qua vai hắn và ra ngoài, trước khi mở cửa anh nghiêng đầu nói: “Không được tự ý quyết định thêm một lần nào nữa.”
Hạ Ngung cong môi, không thấy rõ vẻ mặt của hắn: “Tôi biết rồi.”
***
Sau đêm đó ở sòng bạc, hai người lại bắt đầu bận rộn làm việc của từng người. Hạ Ngung rất ngoan ngoãn, không tự tiện đi đến những nơi ngoài chỗ làm việc nữa, lịch trình rắc rối trong kỳ tuyển cử làm hai người không có thời gian rảnh rỗi, thường sẽ ngủ ở bên ngoài, thường xuyên đi đây đi đó, không gặp ở nhà được bao nhiêu lần.
Đợt tuyển cử đầu tiên sắp kết thúc, phái cấp tiến do Ngu Thành Sơn làm đại biểu đã suy thoái, giảm bớt một đối thủ cạnh tranh lớn, kết quả tuyển cử nằm trong dự liệu, phái bảo thủ vượt 7% các phái còn lại giành được quyền khống quyền nghị viện ban đầu.
Ngày tỉ lệ ủng hộ được công bố cũng là ngày tòa án liên bang pháp mở phiên toà, trong phiên xét xử đầu tiên tòa phán tù chung thân, nếu như dừng kháng án, Ngu Thành Sơn sẽ sống nửa đời sau ở trong tù.
Sóng gió nhận hối lộ đột nhiên xảy ra trong kỳ tuyển cử khiến cả giới chính trị chú ý cao độ, vô số kẻ muốn nghe lén nhiều thông tin hơn từ Chu Mộ Thời, ngay cả trong lá thư cha anh gửi đến cũng vô hình trung mang theo sự kiêng kị.
Chu Mộ Thời vẫn vững như núi, anh trả lời một cách mơ hồ, qua lại với liên hội đồng nhiều hơn, khiến Liễu Chân giúp anh theo dõi tin tức khổ vô cùng.
Ngày nọ buổi chiều, Chu Mộ Thời đang tiếp đãi hai vị khách đặc biệt trong phòng khách.
Chú và cô em họ của Ngu Uyên.
Từ khi Ngu Thành Sơn rơi đài, ông lão trong nhà tuổi già sức yếu, nhà họ Ngu tạm thời do Ngu Thành Phong lớn tuổi nhất trong đám con cái quản lý, cuối cùng bây giờ ông ta cũng không ngồi yên được nữa, kéo cháu gái tới gặp mặt anh.
Ngu Mẫn trông tiều tụy hơn chạng vạng tối hôm ấy, cô ta ngồi trên ghế sô pha cúi thấp đầu, bị người chú ngồi kế bên vỗ vai mấy lần mới ấp úng mở miệng xin lỗi Chu Mộ Thời.
Ngu Thành Phong thăm hỏi Chu Mộ Thời với thái độ vô cùng tha thiết chân thành, trách móc cháu gái vô lễ, nói khách sáo mãi, cuối cùng ông ta xoa mồ hôi trên trán trong nụ cười lạnh nhạt không chút dao động của Chu Mộ Thời, sau đó mới nói chuyện chính: “Phán quyết của tòa đối với anh cả… thật sự không lạc quan lắm.”
Chu Mộ Thời uống một hớp trà: “Xin chú hãy nén bi thương.”
Câu nói cực kỳ qua loa này khiến những lời Ngu Thành Phong đã nghĩ sẵn trong đầu kẹt lại không nói ra được, ông ta há mồm, lại lau mồ hôi, đành phải uyển chuyển nói: “Không biết gần đây Tiểu Uyên thế nào nhỉ?”
“Anh ấy cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng mà gần đây bận rộn nhiều việc quá.”
“Chà, bận rộn tới mức người nhà cũng không gặp… Cậu Chu, cậu…”
Chu Mộ Thời nhíu mi: “Đó là việc của anh ta, tìm tôi cũng vô dụng.”
Thái độ hững hờ lạnh lùng của anh muốn không làm người ta giận cũng khó, Ngu Thành Phong đã lớn tuổi dù gì cũng nhịn được, Ngu Mẫn thì không, cô ta đỏ mắt ngẩng đầu: “Anh không giúp thì không giúp, giả vờ làm gì, nếu không phải anh ép anh tôi…”
“Tiểu Mẫn!”
Chu Mộ Thời đặt chén trà xuống: “Tôi ép ai?”
“Anh bớt giả ngu đi! Cha tôi xảy ra chuyện, sao anh tôi mặc kệ được! Chắc chắn là do anh uy hiếp anh ấy! Thấy nhà chúng tôi gặp khó thì khoanh tay đứng nhìn, bỏ đá xuống giếng, Chu Mộ Thời anh là đồ xấu xa!”
Ngu Thành Phong vội vàng kéo lại Ngu Mẫn nói không lựa lời, ước gì có thể che lại miệng cô ta, trong lòng ông ta đã hối hận cực kỳ khi mang theo cháu gái không biết trời cao đất rộng tới đây làm hỏng chuyện, sắc mặt Chu Mộ Thời không hề thay đổi, anh đợi Ngu Mẫn mắng mệt rồi dừng lại, lúc này anh mới không nhanh không chậm nói: “Xưa nay tôi không làm chuyện dư thừa, Ngu Uyên là người của tôi, tôi cần gì phải uy hiếp anh ta?”
“Hơn nữa, nếu tôi thật sự xấu xa, cô nghĩ hôm nay hai chú cháu cô vẫn có thể đứng ở đây sao?”
“Này… Tiểu Chu à, cháu đừng tranh cãi với nó…”
“Chú Ngu nói đùa rồi, tôi chỉ nói thật mà thôi, xin lỗi, mời chú về đi.”
Dứt lời, anh không nhìn sắc mặt trắng bệch của hai người, ấn chuông gọi bảo vệ vào mời hai người rời khỏi đây.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, Chu Mộ Thời ngồi trên ghế sô pha uống xong ly trà mới đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Trà đắng tạm thời xoa dịu sự nóng nảy trong đầu, anh lại bắt đầu nhớ mùi vị cà phê.
Cuộc đối thoại vừa rồi trong phòng khách phát lại bên tai, Chu Mộ Thời sờ lên ngón trỏ cách bao tay, phát hiện mình nói sai một câu, nói đúng ra là một cái tên.
Ngu Uyên không phải là người của anh, chỉ là đối tượng hôn nhân ràng buộc bằng giấy tờ mà thôi.
Không có quan hệ thật sự, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Nhưng Hạ Ngung không biết.
Nếu như có thể, Chu Mộ Thời sẵn sàng đặt một dấu ấn chỉ thuộc về anh lên người hắn, thậm chí thử xây dựng quan hệ tin tưởng với hắn.
Điều kiện tiên quyết là anh có thể giữ chặt alpha này trong lòng bàn tay.
Mà phàm là thứ vượt khỏi sự khống chế của mình, anh đều từ bỏ hết.