Đọc truyện Bản Sắc Lưu Manh – Chương 5
“Ư…..” Lí Tuấn bị tình huống này làm cho choáng váng, trước mắt một mảnh tối đen. Ý thức của một con mọt sách như cậu, giống như bị khuấy thành một nồi cháo nhuyễn.
Ôn nhu đột xuất, làm cho cậu– một người không rành sự đời, lại còn đơn thuần như tờ giấy trắng, rất nhanh đã chìm đắm trong kĩ thuật hôn cao siêu của Lôi Đình. Thiếu niên tựa như dã thú lãnh khốc sắc bén mà cường hãn, làm cho cậu không cự tuyệt nổi, càng không có sức lực để chống cự.
“Ưm……Không……..Từ bỏ……” Biết mình dù có dùng lực thế nào cũng không thể đẩy thân hình to lớn trước mắt ra, nước mắt Lí Tuấn lại rơi xuống, trong mắt vì có nước mà càng trở nên mơ hồ. Đôi mắt hổ phách to tròn khóc đến độ sưng đỏ lên, hậu đình truyền đến từng đợt đau đớn khó nhịn làm lệ nóng càng tuôn rơi.
“Gà quê…….” Thiếu niên cao lớn ôm lấy cậu, một bên vòi sen vẫn phun ra dòng nước ấm nóng. Lôi Đình nhìn Lí Tuấn ở trong lòng mình, trên người không chỗ nào không xanh xanh tím tím, định bỏ qua sự phản kháng của cậu mà lại thú tính đại phát.
“Tôi……….Tôi…….Muốn tắm.” Không ngờ tên đầy tớ này lại rụt rè sợ hãi nói một câu như vậy, còn mang theo tiếng khóc nức nở rõ ràng.
Lôi Đình “Xùy” một tiếng.
“Vậy cậu phải nghe lời lão tử, không được khóc có biết không hả!? Bằng không lão tử sẽ thao tử cậu!” Lôi Đình không cam lòng buông cậu ra, hung hăng uy hiếp. Xoay người cọ rửa một phen, mới cất bước đi ra ngoài. Tới cửa còn nói với thiếu niên nhỏ gầy đang run rẩy ở bên trong ——”Uy! Tiểu chim bìm bịp, tắm nhanh lên! Lão tử còn chưa ăn cơm đâu! Tắm xong rồi đi nấu cơm cho tôi!” Cưu chiếm thước sào(*) cũng không ác liệt đến nỗi như vậy.
(*) Cưu chiếm thước sào: Chim tu hú chiếm tổ chim khách. Con chim tu hú vụng về không biết làm tổ nên thường đẻ trứng nhờ vào tổ chim khác nhờ nó ấp hộ. Chim tu hú non thường có kích thước lớn hơn các con chim non trong tổ đẻ nhờ nên không những chiếm tổ còn tranh hết thức ăn của các con non khác. Trong truyện ý nói anh Đình được lợi mà còn tỏ thái độ hung ác =..=
Lí Tuấn nuốt lại thanh âm nức nở, muốn khóc mà không dám khóc. Chỉ sợ thiếu niên cường thế lại tiến vào bắt cậu làm loại chuyện vừa thẹn vừa đáng sợ lúc nãy, vội vàng lau thân thể đau nhức đến không chịu nổi. Sau đó ra khỏi phòng tắm tìm kính đeo lại, thấy thiếu niên ngạo ngược nằm trên sô pha cũ kỹ ngậm thuốc lá liếc xéo cậu, trong lòng lại nổi lên một trận sợ hãi.
Đeo kính vào nhìn gì cũng rõ ràng hơn, trong lúc vô tình nhìn cái quần bò bó trên thân hình cao lớn của thiếu niên, lộ ra bờ ngực vân da rõ ràng, mang theo mười phần sức sống tươi trẻ, nút thắt quần bò cũng không cài lại, chỉ kéo nửa vời, mơ hồ có thể thấy được màu đen của âm mao dày rậm trên bộ vị đang nổi lên kia……..Lí Tuấn vội cúi đầu, tim đập thình thịch như sấm khiến cậu thiếu chút nữa lại vấp phải cái ghế.
Tuy rằng người trước mắt thực đáng giận, không những không báo đáp lòng tốt của cậu đã giúp đỡ hắn, còn ở lì trong nhà cậu không chịu đi, còn…………
Còn làm loại chuyện……..loại chuyện…………đáng xấu hổ này với cậu, nhưng Lí Tuấn lại phát hiện mình không hề hận hắn.
Không thể lý giải nổi nguyên nhân, chỉ là không hề có chút cảm giác hận thù nào.
“Phát ngốc cái gì!? Gà quê?” Không để ý trong lúc mình suy nghĩ miên man, người nọ đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu. Chiếc quần bò nới lỏng còn bó trên người hắn, Lí Tuấn dời tầm mắt xuống lại vừa vặn nhìn thấy hắn không mặc quần lót để lộ ra bộ vị to lớn.
Oanh…………Trên mặt cảm giác như bị nướng đến cháy sém lên, tim Lí Tuấn dường như muốn nhảy ra ngoài. Cơ thể lại ẩn ẩn đau, chân tay bủn rủn không đứng thẳng nổi.
Những gì nhìn thấy trước mắt khiến cậu bứt rứt lúng túng, vừa thẹn lại vừa quẫn.
“Tôi…………Tôi……..Tôi tôi………” Cậu lúng túng mở miệng, mới phát hiện mình không biết nên nói gì. Căng thẳng khẩn trương khiến cậu nói lắp càng lợi hại hơn.
“Cậu mà khóc lão tử sẽ ném cậu lên giường làm đến thích thì thôi!” Nhìn thấy gà quê rặt một vẻ ngốc nghếch muốn khóc, Lôi lão đại mất hứng nhếch khóe miệng.
Lí Tuấn vội vàng im lặng, vừa tức lại vừa xấu hổ, ủy khuất cùng sợ hãi, mọi tư vị tràn ngập trong lòng. Đối mặt với loại tình huống này cậu không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ biết run rẩy đẩy thân hình to lớn trước mặt.
“Anh anh…..Anh mau đi………..” Lời vừa nói ra lập tức đã cảm thấy thân thể kia trong nháy mắt căng cứng lại. Dường như nhiệt độ cũng bắt đầu có chiều hướng đóng băng.
“Cậu…..cậu….cư nhiên….dám, kêu, lão, tử, cút!? Lôi Đình đã đói bụng cả ngày liền nổi giận, lệ khí(*) trong mắt lại càng dâng cao. Con mẹ nó gặp quỷ! Con gà trắng so với con mèo nhỏ còn yếu hơn này cư nhiên không tự lượng sức mình dám bảo hắn cút!?
(*) lệ khí: tia âm ngoan, tàn độc, tức giận
Ai!? Cậu chỉ bảo hắn đi, sao qua miệng hắn từ “đi” lại thành từ “cút” vậy? Lí Tuấn nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
“Gà quê, cậu hãy nghe cho kĩ.” Lôi Đình ném mẩu thuốc lá đi, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên, “Tôi cho cậu hai con đường để lựa chọn, thứ nhất, cậu ngoan ngoãn đi nấu cơm cho lão tử ăn, tôi có thể coi như chưa nghe thấy cậu bảo tôi cút, thứ hai……” Lôi Đình một tay xách lấy Lí Tuấn, coi cậu như miếng giẻ mà ném lên sô pha cũ kỹ, nhanh chóng đè lên người cậu, con ngươi dã tính sắc bén nhìn cậu ——”Để cho lão tử làm đến thích!……..Cậu nói xem? Nhóc con?”
“Tôi…….Tôi tôi……….Nấu cơm!” Bị thể trọng của thiếu niên đè chặt, Lí Tuấn không có khí phách kêu lên.
“Tốt lắm!” Lôi Đình vỗ vỗ khuôn mặt nộn nộn trong lòng. Thực đáng tiếc!
“Vậy anh……..Anh anh……….Anh đứng lên, tôi………Tôi tôi tôi…….Đi làm làm…..cơm.” Lí Tuấn lắp bắp nói xong mặt đã đỏ bừng lên. Bởi vì người kia áp sát vào cậu nên Lí Tuấn có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của nơi nào đó trên người đối phương, ngạnh ngạnh, giống một cây sắt đặt trong sườn đùi của cậu.
“Anh……..Anh anh………Tôi……..Tôi tôi……..” Lôi Đình bắt chước kiểu nói lắp của Lí Tuấn, cười ha hả: “Nhóc con, cậu thật đáng yêu!”
Nói xong còn cúi đầu hôn một cách nồng nhiệt khiến người ta choáng váng đầu óc. Hôn đến khi đầy tớ của hắn không thở nổi nữa mới chịu đứng lên, hất hất mái tóc ướt sũng, lại ác liệt đá một cước qua.
“Đi nấu ăn nhanh lên! Cậu muốn lão tử chết đói sao!?”
Chỉ vì nhất thời tốt bụng, lại rước về một đại ma đầu như vậy, con ngoan trò giỏi như Lí Tuấn chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
******
Tiếng điện thoại reo vang, Lôi Đình ăn uống no đủ xong thì y như con mèo mập xấu tính, nằm duỗi dài trên cái sô pha mà hắn vẫn mắng là cũ nát để nghỉ ngơi.
Nhấc cái điện thoại vơ bừa được lúc ở biệt thự, Lôi Đình lười biếng tung một câu ——”Uy.”
“Đình thiếu gia.” Bên kia truyền đến một giọng nói dịu êm mà từ tính, lại làm cho nét mặt của Lôi Đình lộ vẻ kinh ngạc, bật dậy khỏi sô pha.
“Chú Lâm, chú đã về.” Nam nhân kia từng là một sát thủ đẳng cấp có giá thuê cao nhất trong giới sát thủ.
Sau lại chỉ vì lão ba mình lúc còn trẻ tuổi vô tình cứu y một mạng mạng, y liền mang tư tâm có ân tất báo đáng cười của người Trung Quốc, đồng ý xưng huynh gọi đệ với lão ba. Có thể nói, với loại suy nghĩ bảo thủ của lão nhân nhà mình, sở dĩ trên đường có thể gió thổi nước trôi(*), màu mè bóng bẩy, không thể không kể đến công lao của chú Lâm. Chỉ tiếc, lão nhân nhà mình là loại vách tường dù có trát thêm hồ thì cũng chỉ là đống bùn thối nát hiếm thấy, rốt cuộc vẫn vứt hết mặt mũi.
(*): ý nói sự thuận lợi, trôi chảy.
Chẳng qua chú Lâm chỉ đi du lịch nước ngoài có vài ngày, lão ba liền đem mạng mình đi tặng luôn. Nhớ đến kết cục không hay ho gì của lão nhân nhà mình, Lôi Đình nhịn không được phát ra một tiếng cười nhạo.
“Chuyện đại ca tôi đã biết, cậu định thế nào?” Thanh âm trong vắt của đối phương không nhanh không chậm, nghe giọng nói không thể tưởng tượng nổi người này từng là sát thủ đứng đầu tiếng tăm lẫy lừng trong giới. Mà dung mạo thanh tú nhã nhặn cùng thân hình cao to cũng khiến người ta dễ không chú ý.
Nhưng Lôi Đình và cháu của Lăng lão gia tử là Lăng Phong đã từng được y bồi dưỡng qua, mới biết ẩn giấu sau vỏ ngoài thanh tú lại là một năng lực thâm sâu cường đại. Tựa như một mãnh hổ ngủ đông, ưu nhã mà biếng nhác, lại có thể trong nháy mắt đem người ta xé tan thành mảnh nhỏ!
Lôi Đình từ trước đến nay không để kẻ nào trong mắt, nhưng lại kính trọng nam tử họ Lâm đã từng bồi dưỡng hắn lúc nhỏ này. Mà xú tiểu tử lớn lên cùng hắn Lăng Phong, không biết từ khi nào lại có loại chuyện kia với chú Lâm-người mà hắn kính trọng.
Tới giờ Lôi Đình vẫn còn nhớ rõ, ba năm trước ở biệt thự nhà mình, thấy chú Lâm bị Lăng Phong đặt dưới thân mang theo một vẻ phong tình. Kia kinh hồng(*) thoáng nhìn, thiếu chút nữa làm cho Lôi Đình kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất. Hắn ngậm thuốc đứng sau cánh cửa, thấy chú Lâm từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt say mê, nằm dưới thân Lăng Phong tiểu tử mà rên rỉ thở dốc, đẹp đến yêu mị, khác hẳn với vẻ nhã nhặn lúc bình thường.
(*) kinh hồng: “hồng” ở đây là chim nhạn, còn mang ý nghĩa là thư tín, tin tức. Hai từ “kinh hồng” ý nói loại tin tức giật gân, khiến người ta kinh hãi =)))~
Thẳng đến khi Lăng Phong tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, Lôi Đình mới vuốt vuốt mũi, líu lưỡi sợ hãi rời đi.
Sau lại mới biết chú Lâm trời sinh là “GAY”, mà Lăng Phong tiểu tử này tính hướng vẫn bình thường. Bất quá nhìn thấy chú Lâm sau khi trút bỏ quần áo lại mang một vẻ phong tình như vậy, thực quyến rũ thì Lôi Đình có thể lý giải vì sao Lăng Phong không câu nệ nam nữ. Nếu chú Lâm là loại hắn thích, hắn đã sớm tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước), dù sao nước phù sa không rơi vào ruộng người ngoài! Hắn và Lăng Phong căn bản là cá mè một lứa. Thật đúng là tiện nghi cho tiểu tử kia!
Ban đầu chỉ nghĩ bọn họ giải quyết nhu cầu sinh lý ngươi tình ta nguyện, không ngờ Lăng Phong tiểu tử kia là thật lòng. Con trai của Lăng lão gia tử đã mất, dưới gối chỉ có một đứa cháu bảo bối này. Đứa cháu duy nhất lại nổi lên “tình yêu nam nam” này, khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ! Lăng Phong bị Lăng lão gia tử cương quyết đưa đi Anh quốc, mà chú Lâm, cũng bị một cái cảnh cáo lớn. Chú Lâm bị Lăng lão gia tử mời một người trong giới sát thủ đến giết, tuy rằng cái mạng không bị rớt mất, nhưng khi Lăng Phong biết được chuyện này thiếu chút nữa nháo một trận lên trời xuống đất.
Lão gia tử bị cháu trai bảo bối duy nhất dọa sợ, cứng không được thì chỉ có thể mềm, đành xuống nước cầu chú Lâm đừng tiếp tục với cháu trai mình nữa, chỉ cần y đáp ứng thì muốn ra điều kiện gì cũng được. Chú Lâm cười khổ đồng ý, nhưng cũng không yêu cầu điều gì. Đó là lần đầu tiên Lôi Đình thấy nam tử thanh tú tao nhã ấy lộ ra vẻ mặt sắp khóc yếu ớt, làm cho Lôi Đình líu lưỡi không thôi.
Chú Lâm ra nước ngoài lần này, cũng vì tránh né một hồi đau khổ dây dưa với Lăng Phong. Không ngờ lại xảy ra loại chuyện chết tiệt này.
“Cháu vẫn ổn, không có gì.” Lôi Đình đáp.
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Bên kia truyền đến tiếng nói nhàn nhạt mỏi mệt, “Tất cả là do tôi, biết rõ đại ca trên đường hành tẩu gây thù chuốc oán không ít, còn đi lâu như vậy, làm cho cừu gia (kẻ thù) thừa cơ hội ra tay.”
“Chú Lâm, chú không phải bảo mẫu của lão ba!” Lôi Đình cười lạnh một tiếng, “Chú cũng có chuyện buồn phiền của riêng mình, không thể suốt ngày theo sau mông lão nhân như trông tiểu hài tử. Do ông ấy cây to đón gió, hữu dũng vô mưu, có thể trách ai!?”
“Nói thì nói vậy, nhưng………..” Bên kia có tiếng ho nhẹ mang theo áy náy, hỏi ngược lại: “Mọi chuyện đã xử lý tốt rồi? Sao lại không mang anh em thuộc hạ theo?”
“Chú đã đủ phiền lòng rồi, cháu không muốn làm phiền chú. Lăng lão gia tử cho cháu mượn vài người, nhưng phải trả cái giá lớn: một sòng bạc xa xỉ.”
“Khu Tây Hoàn?” Nam nhân đối diện không cần nói cũng biết. “Lăng lão gia tử đúng là giết người không nương tay.”
“Trả thù được cho lão nhân cũng đáng.” Lôi Đình không đồng ý.
“Hiếm khi thấy cậu quyết đoán như vậy, thừa dịp đối phương đang đắc ý mà đánh úp bất ngờ, tốc chiến tốc thắng.” Đối phương cười nhẹ.
Lôi Đình không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, nghiêng người rút một điếu thuốc.
“Đúng rồi, căn nhà đã được sửa sang lại tốt lắm, cậu định khi nào trở về? Hậu sự của đại ca cũng cần xử lý, còn có khu vực kia cũng cần tiếp quản……..”
“Chú Lâm, chú xem xét thế nào rồi sắp xếp đi, khi nào linh đường bố trí xong thì bảo cháu. Lôi Đình nhìn nhìn căn bếp yên tĩnh không tiếng động, gảy gảy tàn thuốc trên tay.
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó tiếng nói trầm thấp lại truyền tới: “Trong trường học cậu cũng nên tỏ vẻ………Tuy rằng chỉ là ngoài mặt, nhưng không quen bạn bè nào thì cũng không ổn.”
“Mẹ nó!” Lôi Đình nhịn không được gắt: “Cũng không biết trong đầu tử lão nhân nghĩ gì! Đừng bắt cháu giả làm người tốt!”
“Đại ca chỉ muốn cậu có một cuộc sống bình thường như bạn bè đồng trang lứa……….. Tuy rằng cậu đã đạt được chứng chỉ MBA(*) của Mĩ.” Nhẹ nhàng than thở, “Cậu và Lăng Phong đều là thiên chi kiêu tử, chỉ số thông minh một chín một mười, tự nhiên cũng sẽ khinh thường loại trường trung học bình thường này………Nhưng nói thế nào, cậu cũng là học sinh, tóm lại phải cố ra dáng một chút. Dù sao cũng là trường học công lập của chính phủ mở ra……….”
(*) Chứng chỉ MBA: Thạc sĩ quản trị kinh doanh (Master of Business Administration- MBA): là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, thu hút nhiều người ở một phạm vi rộng trong các ngành học có tính học thuật.
Lôi Đình hừ lạnh. Tùy tiện nói vài câu cho có lệ rồi treo điện thoại.
Đứng lên, vươn duỗi tay chân hoạt động gân cốt, xem xét hoàn cảnh của mình hiện tại —— tuy rằng căn nhà này cũ nát đến độ có thể sập bất cứ lúc nào, nhưng không biết vì cái gì, Lôi Đình vẫn không muốn rời khỏi.
******
“Ầm ầm………” Tiếng động cơ xe máy phân khối lớn vang lên ở sau lưng, Lí Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại thì tiếng rít đã dừng lại trước mặt cậu.
“Lên xe!” Khi một cái mũ bảo hiểm chụp lên đầu, Lí Tuấn vẫn còn có chút ngốc lăng. Nhìn thiếu niên trước mắt mà mình đã nhất thời hảo tâm mang về, ở lì trong nhà mình không chịu đi, còn vênh mặt hất hàm sai khiến mình, Lí Tuấn tính cách hướng nội lại yếu đuối không biết nên đối mặt thế nào với vị “Đại phật” này.
Tóc màu đỏ sậm đường hoàng, khuôn mặt dã tính lợi hại, thân hình cao lớn kiện mỹ, quần bò bao lấy đôi chân thon dài đang đặt trên thân xe máy Ferrari, chủ nhân xe máy dùng đôi con ngươi sắc bén cùng vẻ không kiên nhẫn nhìn cậu.
“Tôi muốn đi……..Đi học.” Lí Tuấn ngập ngừng, không rõ ý tứ.
“Vô nghĩa!” Chủ nhân xe máy để lộ răng nanh sắc bén, không đợi đối phương trả lời, bàn tay to trảo một cái, đã túm lấy thân ảnh nhỏ gầy trước mắt ném tới sau xe, tựa như diều hâu quắp gà con ——”Đội mũ cẩn thận vào, nếu không muốn chết thì ôm tôi chặt một chút!”
“Oa……” Lí Tuấn ngay cả tiếng kháng nghị cũng chưa kịp nói, đành bất đắc dĩ đội mũ cẩn thận, vươn đôi tay gầy yếu ôm lấy bóng dáng to lớn trước mắt.
Cách một tầng áo sơ mi tơ tằm màu rượu đỏ, là cơ thể cường kiện mà hữu lực. Hoàn toàn không giống với khí lực mà thiếu niên bình thường có.
“Ầm ầm……….” Thanh âm nặng nề của động cơ vang lên lần thứ hai, Lí Tuấn có chút khẩn trương ôm chặt thắt lưng người phía trước. Hơi thở nóng nóng dán vào lưng truyền đến, trục bánh xe chuyển động về phía trước như xé gió mà phóng đi.
Nhà cao tầng san sát, bay nhanh xẹt qua một đám người, xe máy rực đỏ màu lửa, tựa như con báo vút qua đám đông đang chen chúc kia. Rẽ ngoặt thuận tiện, tùy tâm sở dục( tùy theo ý mình) mà khống chế tốc độ, chủ xe kiêu ngạo hiện ra như ảo thuật.
“Ầm ầm……….” Không biết từ khi nào xe máy đã vào bãi đỗ xe của trường, trong đầu Lí Tuấn vẫn còn truyền đến từng trận váng vất. Chưa bao giờ đi qua xe máy siêu tốc, sắc mặt cậu khó nén nổi tái nhợt.
Cước bộ có chút không thật đi đến phòng học của chính mình, lại phát hiện thiếu niên cao lớn phía sau cũng đi theo mình vào lớp học.
Di!? Lí Tuấn nghi hoặc chăm chú nhìn hắn, không nén nổi ngạc nhiên.
“Muốn gì!?” Lôi Đình lệ mắt( mắt sắc bén) đảo qua, các học sinh đều dạt ra. Con bà nó, tính ra, đã nửa năm nay hắn không đến trường.
Tuy rằng hắn là học sinh của học viện này, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Lão Đại hắn hàng năm chỉ có vào ngày khai giảng mới lộ vẻ rạng rỡ, thời gian còn lại căn bản không thấy bóng người. Nên khi tiểu chim bìm bịp kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không hờn giận chỉ nhíu nhíu mày.
Gà quê sẽ không nghĩ hắn là một tên thất học ngay cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp đi!? Làm gì mà lộ ra biểu tình kinh ngạc giống như gặp quỷ vậy!?
“Tôi nghĩ……..” Lí Tuấn không nghĩ thiếu niên cao lớn trước mắt cư nhiên cũng là học sinh của học viện này, hắn mang một bộ dáng thanh niên lêu lổng, làm cho Lí Tuấn không liên hệ nổi hình tượng của hắn với sách vở.
“Lão tử lười đi học, làm sao?” Lôi Đình không hờn giận phát ra tiếng.
“Không, không có gì.” Lí Tuấn vội vàng đẩy mắt kính, có chút kinh hoảng nói: “Tôi, tôi đi đi học.” Nhìn thấy bên cạnh học sinh tụ tập càng lúc càng nhiều, đều rặt một bộ dáng tò mò, lượn qua lượn lại, Lí Tuấn vội vàng chạy vào lớp học của mình.
“Xuy!” Nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy của tiểu chim bìm bịp chạy trối chết, Lôi Đình hiếm khi hảo tâm không xông lên đánh cậu một chút. Lệ mắt lần thứ hai quét về phía bạn cùng trường, Lôi Đình khó chịu hừ hừ, bạc thần (môi mỏng) lãnh khốc phun ra một chữ –“Cút.”
Bị khí tức nguy hiểm của hắn dọa sợ, bạn cùng trường đang vây quanh liền chạy toán loạn.
Đi vào lớp học mà mình tám trăm năm không thèm đặt chân đến, Lôi Đình đặt mông ngồi ở bàn cuối cùng đơn đơn độc độc. Giáo viên và học sinh thì nhìn trừng trừng cái chân đang gác trong ngăn bàn.
Trên bục thầy giáo mở to mắt nhìn nam tử cao lớn đột nhiên xuất hiện, dưới lớp học sinh thì bàn tán không dứt.
“Cái kia…… Là ai? Học sinh sao!?” Học sinh A phía trước khe khẽ nói nhỏ, không ngừng quay lại nhìn cái tên không hề giống học sinh kia.
“Tớ cũng không biết.” Học sinh B bị hỏi cũng không hiểu ra làm sao.
“Suỵt, các cậu nói nhỏ thôi! Đừng để hắn nghe được, hắn không phải là người các cậu có thể chọc vào đâu.” Một học sinh C đã từng gặp hắn hồi khai giảng nhỏ giọng nói.
“Hả, cậu có biết? Hắn là ai vậy a? Là học sinh cùng ban với chúng ta sao?” Học sinh A tò mò vội vàng đặt câu hỏi.
“Hắn là xã hội đen, tóm lại là không giống chúng ta.” Học sinh C thần bí hề hề nói.
“Không phải đâu? Ban giám hiệu sao có thể cho một người như thế học ở trường của chúng ta!?”
“Ban giám hiệu không cho phép cái rắm! Một khẩu súng chĩa vào đầu cậu, không nhận cũng phải nhận.” Học sinh C nhũn thuận ồm ồm trả lời.
“Oa…… Thật là lợi hại!” Thanh âm hãi sợ nho nhỏ vang lên, “Khó trách bộ dáng hắn lại như vậy.”
“Đương nhiên, hồi trước ở trường cũ tớ có nghe người quen nói qua.” Học sinh C có chút đắc ý nho nhỏ, “Không những thế………hắn còn là trường hợp đặc biệt, trường học có sắp xếp cho những học sinh cá biệt như vậy. Tóm lại đều rất có thế lực. Trường học đắc tội không nổi, cho nên đều mắt nhắm mắt mở cho mấy người này.”
Học sinh kia khe khẽ nói nhỏ, càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng hoàn toàn không phát ra tiếng nào. Dù sao bọn họ cũng chỉ là học sinh bình thường, lúc mới đầu thì còn hiếu kì, về sau chỉ còn lại sợ hãi.
Ai cũng không dám liếc nam nhân phía sau nữa, đều an phận thủ thường chăm chú nghe bài giảng.