Bạn Nhi Đùa Xuân

Chương 6


Bạn đang đọc Bạn Nhi Đùa Xuân: Chương 6

“Tướng quân!” Sài Vinh dẫn đầu xông lên bậc cửa, dùng thân thể khỏe mạnh kéo lại Lãnh Địch Thiên, lại phát hiện mình đã dùng hết sức lực, vẫn khó có thể ngăn lại hắn đang điên cuồng.
“Ngươi buông ta ra! Mở cửa! Ta muốn gặp Dương Bạn Nhi! Ta muốn gặp hắn!” Gặp hắn, muốn trách cứ hắn làm trò, gặp hắn, muốn xác định hắn vẫn còn sống!
Mấy tên gia đinh đồng loạt xông lên, vây lại Lãnh Địch Thiên, kéo trái kéo phải, trường hợp hỗn loạn cực kỳ.
Lúc này, trong vườn Tây Hổ nghe nói ngoài cửa xôn xao, mở cửa muốn dò xét đến cùng, nhưng không ngờ Lãnh Địch Thiên lại như mãnh thú nước lũ, đụng vỡ cửa chính, chạy tán loạn vào.
“Dương Bạn Nhi!” tiếng rống giận dữ của Lãnh Địch Thiên vang tận mây xanh, khiếp tâm hồn người.
“Ngăn lại thế tử, ngàn vạn đừng để hắn gây họa!” Lãnh vương gia vô lực nhìn bóng lưng nhi tử, cực kỳ tức giận hô.
Bọn hạ nhân trong vườn Tây Hổ hoảng sợ như địch mạnh xâm lấn, lo lắng đề phòng, vậy mà, khi bọn hắn nhìn thấy người tới là thế tử Lãnh Địch Thiên của Vương gia, thì rối rít sửng sốt, kinh ngạc nhìn tình hình không thể tưởng tượng nổi trước mắt.

“Dương Bạn Nhi! Ngươi đi ra cho ta, không cần trốn nữa!” trong lòng Lãnh Địch Thiên tràn đầy ngọn lửa thiêu đốt, nóng hổi, lại không thể nào thổ lộ, khiến hắn như sắp bị thiêu cháy. Hắn hi vọng có người có thể tới ngăn cản sự điên cuồng của hắn, người kia tốt nhất là Dương Bạn Nhi, Dương Bạn Nhi sống sờ sờ!
Vậy mà, hắn giương mắt, đập vào mắt lại là tế đường trắng như tuyết, đèn cầy trắng ngọn lửa đỏ, hoa cúc đồ cúng, các sư phụ thi hành cúng bái bởi vì hỗn loạn mà dừng niệm tụng kinh văn, trước mõ chuông, rõ ràng là linh vị của Dương Bạn Nhi, yên lặng nặng nề đứng thẳng, ngọn lửa đỏ trên đôi đèn cầy trắng không ngừng liệu đốt, từng làn khói nhạt bay ra.
“Không! Không thể nào ——” Lãnh Địch Thiên mất hồn lẩm bẩm nói nhỏ, bước tới trước một bước lần nữa, nhưng không ngờ bị một giọng nữ nghiêm nghị quát bảo ngưng lại.
“Chậm!” Triệu thị từ trong đường đi ra, tú nhan tiều tụy cực độ không vui, hai mắt đọng lệ, “Mời thế tử trở về đi! Khi còn sống Bạn Nhi và thế tử có nhiều tranh chấp, ta nghĩ hắn cũng không muốn thấy ngươi, để người mẫu thân như ta thay hắn cầu xin thế tử, mời trở về đi thôi!”
“Ta muốn gặp hắn, để cho ta gặp hắn một lần!” Lãnh Địch Thiên hung hăng bỏ rơi gia đinh đang dây dưa, vong tình thì thầm, càng bước tới trước một bước.
Lãnh Địch Thiên cảm giác ngực mình nóng quá, rồi lại trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, lúc này tràn đầy tim hắn không phải đau đớn, không phải bi thương, mà là một loại tuyệt vọng gần như tro tàn.
Khi thân hình của hắn từ từ tiến tới gần linh đường, đột nhiên một bóng dáng mảnh khảnh nhào tới trước, “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt của hắn, Uyển Xuân nước mắt đầy mặt ngẩng đầu lên, khẩn cầu: “Xin thế tử trở về phủ đi! Đừng làm khó lão gia và phu nhân nữa! Trong lòng chúng ta đã đủ khổ sở, không chịu nổi bất kỳ đả kích nào nữa!”
Nghe vậy, Lãnh Địch Thiên nhìn ba chữ “Dương Bạn Nhi” viết trên bài vị, trái tim bỗng chốc trầm tĩnh, giọng đạm lãnh hỏi: “Nói cho ta biết, hắn chết thế nào?”
Mọi người thở dài không nói, Uyển Xuân trầm tĩnh một lát sau, mới nhỏ giọng khóc không ra tiếng: “Đều là nữ nhân Đỗ Hương Ngưng kia làm hại! Đều là nàng đòi muốn thiếu gia mang nàng đi Thiên Hương Cốc chèo thuyền, mới khiến xe ngựa rơi xuống sơn cốc, thiếu gia cứ như vậy. . . .”
“Uyển Xuân, chớ nói nhảm!” tổng quản vườn Tây Hổ không nhịn được lên tiếng quở nhẹ, trộm dò xét lão gia cùng phu nhân một cái, thấy bọn họ không nói gì, một câu cũng nói không ra.
“Uyển Xuân không có nói sai, đây vốn chính là sự thật! Trong lòng ta chỉ hận tại sao người chết không phải nữ nhân kia, cố tình lại là Bạn Nhi thiếu gia!” Uyển Xuân hận hận nói.
Nghe xong lời Uyển Xuân nói, thái độ của Lãnh Địch Thiên thay đổi, cung kính chắp tay, tạ lỗi với vợ chồng Dương thị về hành động lỗ mãng của mình, “Xin hai vị trưởng bối tha thứ sự thất lễ của Địch Thiên, thứ cho Địch Thiên cáo lui, quấy rầy!”

Dưới mắt mọi người, ánh mắt hắn yên tĩnh xoay người, đứng lại một hồi lâu trước một cái pháp luân[1] bằng đồng đen, vô ý, hắn giật mình, đưa tay chậm rãi di chuyển pháp luân, ngay sau đó cũng không quay đầu lại bước ra vườn Tây Hổ. Ở sau lưng hắn, thanh âm di chuyển của pháp luân qua thật lâu mới ngừng lại.
※ ※ ※
Nhìn qua một đôi tay ngọc mảnh khảnh trước mắt, yếu ớt nõn nà, đầu ngón tay màu hồng nhàn nhạt, chậm rãi chuyển động theo ý chí của mình, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Cúi đầu gặp thấy dưới váy cất giấu một đôi chân ngọc thon dài, đầu ngón tay sợ hãi vung gấu váy lên, dò xét thấy một đôi gót sen khéo léo, trong lòng tỏa ra cảm giác không hay.
Đột nhiên, một nhúm tóc đen mềm nhỏ chảy xuống bả vai mảnh mai, nàng tiện tay đẩy tóc mềm đến sau lưng, tầm mắt không chú ý ngắm thấy tóc dài đến eo, thẳng tắp rơi trên giường đệm.
Theo tầm mắt dời đi, nàng liếc tới hai luồng đầy đặn trước ngực mình, duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể mình, đầu ngón tay hơi run rẩy, tim buồn bực sợ hãi.
Đột nhiên, nàng cắn răng một cái, cũng không nhớ phải mang giày, chân trần chạy đến trước bàn gương, nhắm chặt lại hai mắt, hít một hơi thật sâu, độc ác mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh linh trong gương đồng chiếu ra, lông mày hình lưỡi liềm hơi nhíu, đôi mắt to tròn trong vắt như nước mùa thu, mũi đẹp đẽ tinh xảo khéo léo, lúc này cánh mũi đang mấp máy không ngừng vì nàng kịch liệt thở dốc, chu môi hơi mở miệng, lời nói kinh ngạc nghẹn ngào ở trong cổ.
Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, ngọa nguậy môi, cố gắng tìm lại thanh âm, trong lòng nàng phát ra nghi vấn kinh hoàng: đừng. . . . đừng là bộ dáng này mà. . . .

Rốt cuộc, nàng tìm về thanh âm của mình, không! Đó là một giọng nói mềm mại tỉ mỉ, dễ nghe, nhưng nghe vào trong lòng của nàng lại như đặt mình trong địa ngục rét lạnh.
“Ông trời! Ta. . . . Ta làm sao sẽ. . . .” Trong nháy mắt, nàng chỉ muốn thét chói tai, cũng chỉ có thể thét chói tai! Bởi vì không tìm được phương thức tốt hơn để biểu đạt tình huống vô cùng quỷ dị trước mắt nàng.
Nhìn gương đồng chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệlàm mình cảm thấy quen thuộc rồi lại xa lạ, từng tiếng thét chói tai điên cuồng từ phần môi của nàng trào ra khỏi họng.
“A a a a ——”
[1]Pháp luân:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.