Đọc truyện Bán Ngâm – Chương 72: Hoa lúa nở rộ, năm tháng yên bình
NGÂM NGA
Chương 72: HOA LÚA NỞ RỘ, NĂM THÁNG YÊN BÌNH.
***
Quân tịch của Nguyễn Niệm Sơ được phê duyệt ở lần thứ hai nộp đơn xin. Trên thực tế, trong đánh giá năm trước, các chỉ tiêu của cô đều rất tốt, nhưng ngặt nỗi tiêu chuẩn phân cho đoàn nghệ thuật chỉ có một, mà một nghệ sĩ nam khác, những năm gần đây thể hiện còn xuất sắc hơn cô.
Trưởng đoàn Triệu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nhường tiêu chuẩn cho nghệ sĩ nam nổi trội kia. Chung quy, cả đoàn biết chồng Nguyễn Niệm Sơ là đại tá không quân Lệ Đằng. Thân phận đại tá phu nhân này thực sự quá đặc biệt và gây vạ lắm.
Trưởng đoàn Triệu đưa ra quyết định này đã duy trì sự công bằng trong nội bộ đoàn nghệ thuật, cũng chắn cho Nguyễn Niệm Sơ những lời ngồi lê đôi mách “cô muốn lợi dụng chồng mình để đi cửa sau”.
Quả là sáng suốt.
Hôm nhận được tin là một ngày Chủ Nhật cuối năm. Nguyễn Niệm Sơ cuộn mình trên giường làm cái kén. Lệ Đằng vốn định tranh thủ cuối tuần, dẫn cô dạo chơi trấn cổ quanh thành phố Vân. Ai dè, cô từ chối luôn.
Lý do là cô muốn ở nhà ngủ.
Trời mới biết, từ khi lấy Lệ Đằng, ngủ một giấc thật ngon đã trở thành mục tiêu theo đuổi đời này của Nguyễn Niệm Sơ. Tuy cô không có kinh nghiệm khác, không thể so sánh, nhưng mức độ mệt nhọc mỗi ngày của cơ thể cho cô biết, thể lực, tinh lực, sức eo của anh đều là cấp bậc biến thái trong các đồng bào nam giới.
Vốn cô tưởng sau khi chân bị thương, cho dù chức năng trên phương diện nào đó của người này không giảm đáng kể thì cũng giảm sút đôi chút. Tuy nhiên thực tế chứng mình, cô đã nghĩ nhiều.
Hiếm khi không phải đi làm ngày cuối tuần, dĩ nhiên phải ngủ bù rồi.
Nguyễn Niệm Sơ ngủ thẳng một mạch đến khi tự tỉnh dậy. Động tác đầu tiên chính là lấy di động xem giờ. Vừa nhìn thì thấy tin nhắn trưởng đoàn Triệu gửi: “Tiểu Nguyễn, tin tức nội bộ nói em đã được phê duyệt cấp quân tịch. Chúc mừng nhé!”
Cô ngẩn người mấy giây mới nhắn lại: “Em cảm ơn trưởng đoàn Triệu ạ.”
Đang mùa đông, nhưng ngoài Trời lại tươi sáng như mùa xuân. Bầu Trời cao trong xanh, mây tụ rồi tan.
Nguyễn Niệm Sơ vén chăn xuống giường, không xỏ dép, đi luôn chân tràn tới trước cửa sổ. Ánh mặt Trời chiếu qua cửa sổ, cả người cô tắm trong nắng, ấm áp quá, tâm trạng rất vui, thế là cô cong môi, duỗi mình…
Lúc Lệ Đằng vào phòng ngủ, bóng dáng mảnh dẻ của Nguyễn Niệm Sơ rọi vào tầm mắt. Cô được bao phủ trong sắc vàng nhạt, quầng sáng phác họa nên hình dáng cô. Anh nhất thời ngẩn ngơ, đột nhiên không phân biệt nổi là ánh sáng chiếu rọi cô hay chính cô là nguồn sáng.
Lặng lẽ ngắm cô một lúc, sau đó anh nhìn xuống. Thấy đôi chân trần giẫm trên sàn nhà sẫm màu, trắng ngần như tuyết.
“Trời mùa đông mà đi chân trần, không sợ lạnh à?” Lệ Đằng bế bổng cô, đặt lại lên giường. Cơ thể cô vốn mỏng manh, mới vào đông đã cảm hai lần. Anh xót lắm.
Nguyễn Niệm Sơ thuận thế ôm cổ anh, đôi mắt to lấp lánh, cười nói: “Thủ trưởng Lệ ơi, anh có biết động tác ban nãy của anh gọi là “bế kiểu công chúa” không?”
“Ừ.” Lệ Đằng tìm được đôi dép cô đá bay dưới gầm giường, đi vào cho cô, đáp cho có.
“Là động tác tiêu chuẩn của tổng giám đốc bá đạo.” Nguyễn Niệm Sơ hôn lên má anh, rồi lại cọ cọ mặt, hệt chú mèo con: “Em thích anh bế em như thế này á.”
Lệ Đằng nghiêng đầu hôn môi Nguyễn Niệm Sơ, nhéo má cô: “Vậy sau này bế mỗi ngày được chưa?”
Nguyễn Niệm Sơ cười tít mắt: “Được ạ!”
Nhìn nụ cười của cô, anh cũng nhướng khóe môi, đáy mắt đong đầy yêu thương và cưng chiều. Anh quệt mũi cô: “Hôm nay tâm tình tốt nhỉ?”
“Rõ ràng ngày nào tâm tình em cũng rất tốt mà.” Cô nhướng mày, ngừng một tẹo mới cực kỳ nghiêm túc nói: “Lệ Đằng, vừa rồi trưởng đoàn Triệu gửi tin nhắn cho em, bảo rằng em đã được phê duyệt cấp quân tịch đấy.”
Ánh mắt trầm tĩnh của Lệ Đằng hơi sáng lên bởi niềm vui trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh cười nhẹ: “Chúc mừng thiếu úy Nguyễn nhé!”
“Vâng! Xin được chỉ bảo nhiều hơn ạ!” Nguyễn Niệm Sơ hắng giọng, giơ tay chào: “Đại tá Lệ!”
“Cô ngốc này!” Bị chọc cười bởi động tác chào tiêu chuẩn tới nỗi gần như quá lố của Nguyễn Niệm Sơ, ngón trỏ Lệ Đằng ngoắc cằm cô: “Dậy ăn cơm thôi! Chiều nay anh phải ra ngoài một chuyến.”
“Anh phải ra ngoài ạ?” Nguyễn Niệm Sơ chừng như ôm lấy cánh tay anh ngay lập tức, giữ thật chặt: “Dẫn em đi cùng được không ạ?”
Lệ Đằng nhận thấy được động tác theo bản năng của cô, tim anh bỗng thắt lại. Sau đó, giọng anh bất giác dịu đi, anh khẽ cười: “Vợ anh quấn người thế này, không mang theo mà được à?”
“Vậy em thay quần áo ngay đây!” Cô đứng dậy mở tủ quần áo: “Đi đâu hả anh?”
Giọng Lệ Đằng rất thản nhiên: “Nghĩa trang!”
Nguyễn Niệm Sơ thoáng dừng động tác lấy quần áo, rồi nhanh chóng trở lại như thường, cô gật đầu: “Em biết rồi!”
Nhìn chiếc áo len trong tay cô, hình như cảm thấy hơi mỏng, anh bèn cau mày: “Trời lạnh, mặc cái dày hơn đi em!”
Nguyễn Niệm Sơ ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ!”
Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng quệt quệt má cô, khẽ bảo: “Lần trước mẹ dạy anh nấu xôi sườn, hôm nay làm thử. Em rửa tay rồi ra ăn!”
Nghe vậy, bỗng dưng mũi Nguyễn Niệm Sơ cay cay, nhưng trên mặt cô vẫn tươi cười, chớp chớp mắt, trêu chọc: “Nếu khó ăn quá thì làm thế nào ạ?”
Lệ Đằng xị mặt: “Vậy cũng phải ăn hết cho anh!”
Nguyễn Niệm Sơ phì cười: “Xem ra chỉ có thể giả vờ là ngon rồi.”
Khóe môi Lệ Đằng gợn lên một độ cong rất nhạt, anh duỗi tay xoa đầu cô, đoạn quay người đi ra.
Nguyễn Niệm Sơ dõi mắt theo bóng lưng anh. Vóc người anh cao lớn, đĩnh đạc, vai rộng, eo thon. Phần thân dưới được bọc trong chiếc quần dài màu đen, trông thon dài thẳng tắp.
Tư thế lúc đứng, lúc ngồi, lúc đi của anh chẳng khác gì khi xưa.
Bỗng nhiên, Nguyễn Niệm Sơ muốn khóc. Nhưng những giọt nước mắt này, không hề trộn lẫn buồn thương mà là ngập tràn niềm vui và hạnh phúc vô tận. Thực ra, Lệ Đằng thoát chết trong gang tấc, trong hai năm trở lại cuộc sống yên bình này, cô thường hay rơi nước mắt.
Chắc là ứng với câu thành ngữ vui quá hóa khóc.
Tâm trạng mỗi ngày của cô đều rất vui, bởi lẽ mỗi ngày trong quãng đời còn lại, với cô mà nói đều là ân huệ Trời cao ban cho.
Anh đã về rồi!
***
Đội trưởng hiện tại của Liệp Ưng là Trình Xuyên, Hà Hổ đảm nhiệm chức vụ đội phó.
“Gánh nặng này truyền từ thế hệ trước sang thế hệ sau vậy đấy!”
Buổi chiều, bầu Trời trong xanh, Dương Chính Phong mặc quân trang thường phục, nét mặt bình thản, đặt bó hoa vàng trên tay lên trước mấy bia mộ. Trên bia mộ, các chiến sĩ trẻ với nụ cười xán lạn khi xưa. Bên cạnh tấm ảnh khắc dòng chữ, cụ thể là: Liệt sĩ hạng nhất Lâm Dương, liệt sĩ hạng nhất Từ Thiên Vũ, liệt sĩ hạng nhất Hàn Trạch Thành…
Trong bộ quân phục thẳng thớm, Lệ Đằng lặng một chốc, đoạn lấy mấy điếu thuốc trong bao ra châm, đặt trước bia mộ của Từ Thiên Vũ, giọng điệu nhẹ tênh: “Ông tướng này nghiện thuốc nặng, không thể quên món này!”
“Vẫn là chú chu đáo.” Dương Chính Phong cười.
Lệ Đằng cũng cong môi: “Lúc ở bộ đội, cậu ta cứ hỏi em thuốc.”
Các chiến sĩ trên bia mộ vẫn mỉm cười nhìn họ. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có gió và ánh sáng.
Hai người đàn ông lại chuyện trò với các đồng đội cũ một lát mới xoay gót rời đi.
Dương Chính Phong bước hơi nhanh, Lệ Đằng đi sau, hai tay đút túi quần, thong thả đi theo. Một chốc, anh lên tiếng: “Năm nay con trai anh thi đại học à?”
“Ừ!” Dương Chính Phong gật đầu: “Muốn thi đại học không quân, cơ mà điểm hơi kém. Lo lắm!”
Lệ Đằng cười: “Lo thì được gì!”
Dương Chính Phong nhớ ra điều gì, quay lại nhìn anh, nheo nheo mắt: “Chú Lệ này, nếu anh nhớ không nhầm năm đó chú đỗ thủ khoa đại học không quân hả?”
“Vâng. Lại làm sao?”
Dương Chính Phong hắng giọng, nói nhỏ: “Chia sẻ cho con trai anh tí kinh nghiệm đi! Anh bảo chú này, chú là thần tượng của nó đấy. Mấy lần nó nói với anh muốn nhận chú làm bố nuôi kìa.”
Lệ Đằng xùy một tiếng: “Mẹ kiếp, anh chém gió thêm nữa, là thổi em lên tận mây xanh được đó.”
“Từ thực tế mà, chém chiếc gì.” Dương Chính Phong lấy một điếu thuốc, cầm trên tay, muốn hút lại thôi. Giây lát, ánh mắt anh ấy lướt qua chân trái của Lệ Đằng, khẽ chau mày, chùng giọng: “Phải cái, chân chú…”
Lệ Đằng bình thản đáp: “Không ảnh hưởng gì.” Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ bốn chữ liền mang theo hết những nỗi niềm.
Dương Chính Phong nhấp môi: “Nhưng tóm lại vẫn là điều đáng tiếc.” Chung quy thói đời này, mọi người đều tưởng tượng và hy vọng các anh hùng hoàn hảo không khiếm khuyết.
Gió có vài giây lặng im.
“Tiếc ư.” Lệ Đằng chợt dừng bước, như thể đang trả lời Dương Chính Phong, lại giống tự nói với chính mình. Anh khẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng đâu đó phía trước.
Nhưng anh cảm thấy hết thảy đều tốt đẹp.
Dương Chính Phong nhìn theo ánh mắt Lệ Đằng.
Cách đó không xa, có một cái cây to, đã rất nhiều tuổi, cành lá xum xuê tươi tốt. Dưới tán cây có một cô gái trẻ và một cô nhóc ngồi trên xe lăn. Ánh sáng và bóng râm đan xen chiếu lên hai người, hoạt bát, hồn nhiên, đẹp đến chừng như hư ảo.
Lệ Đằng chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, không đi tiếp, cũng không lên tiếng quấy nhiễu.
“Cô giáo Nguyễn ơi,” Tiểu Tinh nhìn Nguyễn Niệm Sơ với đôi mắt trong veo như nước: “Bài vừa nãy cô ngâm nga hay quá. Tên bài hát là gì ạ?”
Nguyễn Niệm Sơ đáp: “Là “Hoa Nhung”.”
“Con muốn học bài này, cô dạy con được không ạ?”
“Tất nhiên là được rồi!” Nguyễn Niệm Sơ vuốt ve khuôn mặt non nớt của cô bé, “Buổi học sau chúng ta học bài hát này nhé?”
Tiểu Tinh se sẽ kéo vạt áo Nguyễn Niệm Sơ: “Cô có thể dạy con hát luôn bây giờ không cô?”
Nguyễn Niệm Sơ nhoẻn cười: “Được chứ.” Nói rồi, cô ngoảnh đầu ra sau theo bản năng, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thẳm.
Lệ Đằng đang nhìn cô, ánh mắt chất chứa tình yêu mãnh liệt tận xương cốt.
Thế là, nụ cười khóe môi cô càng thêm tươi. Cô cất tiếng hát: “Trên thế gian có đóa hoa tươi đẹp. Đó là thanh xuân huy hoàng…” Tiếng ca theo gió lan xa khắp các góc của nghĩa trang liệt sĩ.
“Trên thế gian có đóa hoa tươi đẹp.
Đó là thanh xuân huy hoàng.
Khí phách kiên cường khiến hoa nở rộ, từng giọt máu đỏ nhuộm thắm bông hoa…
Trên thế gian có đóa hoa tươi đẹp. Đó là thanh xuân huy hoàng.
Hoa mang người thân lên núi cao, đội Trời đạp Đất đón hoàng hôn…”
Gió rất nhẹ và êm.
***
Mùa thu năm sau, khoa phụ sản bệnh viện quân y chào đón một cặp sinh đôi. Trong quá trình hai bé con nỗ lực để đến với thế giới này, thì người bố điềm tĩnh đẹp trai của hai cục cưng, luôn ở bên người mẹ khóc không ngừng của hai bé.
Bố nắm chặt tay mẹ, mềm mỏng dỗ dành.
Vì vậy, câu đầu tiên cặp song sinh nghe thấy sau khi chào đời là giọng nói dịu dàng của cô y tá: “Bố của các con thương mẹ các con như vậy, các con nhất định sẽ hạnh phúc lắm đấy.”
Hai em bé không hiểu lời của cô y tá, chỉ oe oe, khua bàn tay bé xíu khóc to hơn.
Trên giường, Nguyễn Niệm Sơ vô cùng mệt mỏi, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dán vào vầng trán sáng bóng. Cô hơi hé miệng, hít thở nặng nề.
“Còn đau không em?” Bên tai có người hỏi, giọng nói trầm thấp và khản đặc.
Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu. Mấy giây sau, cô thử rút tay về, mềm giọng làm nũng: “Anh có thể đừng nắm chặt thế này không? Giờ bụng em không đau nhưng tay em đau á.”
Nghe vậy, những ngón tay Lệ Đằng liền nới lỏng.
Y tá mỉm cười đi tới: “Chúc mừng thủ trưởng, là hai cậu nhóc mũm mĩm.” Vừa nói, cô ấy vừa đưa nhóc đang bế trên tay cho Lệ Đằng: “Đây là anh trai.”
Vẻ mặt rất bình tĩnh, Lệ Đằng đón lấy con trai, nhưng ngón tay anh lại khẽ run run.
Một y tá khác thì bế em trai đến cho Nguyễn Niệm Sơ.
Cô cúp mắt quan sát thứ nhỏ bé trong lòng, nhăn nheo, hồng hồng, chẳng đẹp tí nào, hệt con khỉ chưa lớn. Nguyễn Niệm Sơ không khỏi ấm ức lẩm bẩm: “Xấu mù!”
Cô lấy làm lạ, sự kết hợp “nhan sắc” của mình với Lệ Đằng, sao lại có thể sinh ra khỉ con xấu xí thế chứ?
Nguyễn Niệm Sơ ngẫm nghĩ, đoạn ngước mắt, thấy Lệ Đằng cúi đầu hôn lên mặt khỉ con đang trong vòng tay anh. Khỉ con khóc oe oe, cái chân nhỏ đạp lung tung, không cẩn thận liền đá trúng mũi anh.
Anh nhắm mắt, thật lâu vẫn không rời môi.
Nhìn hai bố con một chốc, Nguyễn Niệm Sơ vểnh khóe môi, khẽ gọi tên anh: “Lệ Đằng.”
“….” Lệ Đằng quay đầu sang phía khác hít sâu một hơi như thể đang gắng kìm nén gì đó. Sau đấy anh mới ghé lại bên cô, giọng nói trầm ấm và êm dịu chết đi được: “Ơi, em nói đi!”
Khoảng cách rất gần. Cô nhìn thấy, đôi mắt xưa nay luôn trầm tĩnh như biển khơi ấy vậy mà phiếm hồng.
Chăm chú nhìn khuôn mặt gần kề của anh, cô dịu dàng nói từng câu từng chữ: “Em đã nói với anh, em thật sự rất yêu anh chưa nhỉ?”
Lệ Đằng cúi xuống hôn lên môi cô, cười đáp: “Nguyễn Niệm Sơ, cảm ơn em!”
“Cảm ơn vì cái gì ạ?”
“Nhiều lắm!”
Cảm ơn em, đã thành toàn cho tín ngưỡng của anh, hoàn thiện cuộc đời anh.
Cảm ơn em, đã làm ngọn đèn sáng trong đêm lạnh cô đơn của anh.
Có được tình yêu của em là phúc ba đời.
Khi ấy, hoa lúa nở rộ, năm tháng yên bình, hy vọng và sinh mệnh mới cùng đến.
(Tác giả: Tài hèn học cạn, viết còn vụng về, xin dành tặng tác phẩm này cho người đáng yêu nhất…)