Đọc truyện Bán Ngâm – Chương 69: Anh yêu em
NGÂM NGA
Chương 69: ANH YÊU EM.
***
Mấy tiếng sau, máy bay trực thăng chở Lệ Đằng đáp xuống nơi đóng quân của đại đội đặc chủng Liệp Ưng tại vùng núi phía Bắc, Trung Quốc.
Tháng mười một, thời tiết âm u, mây đen che kín Mặt Trời, gió lạnh mặc sức rú rít. Cây cối trên núi bị gió to thổi cong, những chiếc lá vàng khô rơi lả tả đầy núi.
Trên sân huấn luyện trống trải, mười mấy chiến sĩ không quân mặc đồng phục ngụy trang chiến đấu, đeo đầy đủ trang bị, gương mặt lạnh lùng, sẵn sàng lên đường. Nhìn từ xa, các chiến sĩ như hàng bạch dương sừng sững đứng giữa núi sông, chống đỡ bầu Trời xanh.
Vẻ mặt không biểu cảm, Lệ Đằng sải bước đi tới trước mặt các chiến sĩ, đứng nghiêm, quét mắt nhìn những gương mặt trẻ trung cương nghị, đanh giọng: “Các anh em, nhiệm vụ lần này do bộ tư lệnh không quân trực tiếp đưa xuống. Có hai mục tiêu: Một, lấy lại tư liệu tuyệt mật về vũ khí quân sự của nước ta bị đánh cắp 12 năm trước. Hai, bắt giữ Dan – kẻ chủ mưu của hàng loạt các hoạt động khủng bố trước đó, và đám tòng phạm Vanesa. Nguyên văn lời của tư lệnh Trương là, cố gắng hết sức bắt sống, nếu cần thiết cũng có thể bắn chết ngay tại chỗ. Có vấn đề gì không?”
Các chiến sĩ đồng thanh: “Không!”
Lệ Đằng nói tiếp: “Nửa tiếng trước, tôi đã gửi bản đồ khu vực mới nhất của kẻ địch do người cung cấp tin cung cấp, tới email của đội phó Trình. Đã truyền nhau xem chưa?”
Đội phó Trình Xuyên đáp: “Yên tâm đi anh Đằng. Em đã in bản đồ ra cho mỗi anh em một bản, xem cả rồi.”
Lệ Đằng gật đầu, sắc mặt rất lãnh đạm: “Bản đồ ấy vẽ không chuyên nghiệp lắm, chỉ nêu đại khái chỗ quân địch mai phục và phân bố bãi mìn. Sau khi đến nơi, đội đột kích theo tôi nhảy dù xuống trước. Những người còn lại đáp xuống đất rồi thì theo kế hoạch, áp sát khu vực mục tiêu. Nếu gặp tình huống bất ngờ phát sinh, tùy cơ ứng biến.” Ngừng một thoáng, anh nói tiếp: “Nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Rõ cả chưa?”
Các chiến sĩ cao giọng đáp: “Rõ!”
“Phạm phải người Trung Quốc ta….”
Mọi người hô to: “Tất không tha!”
Tiếng vọng ngân nga nơi núi non hoang vắng, âm vang bầu Trời.
Ánh mắt kiên nghị, Lệ Đằng đứng thẳng, giơ tay phải lên chào mười mấy chiến sĩ. Các chiến sĩ cùng đồng loạt giơ tay chào lại.
Sau vài giây, Lệ Đằng buông tay xuống: “Tất cả các chiến sĩ có mặt, nghỉ, nghiêm, bên trái, quay! Xuất phát!”
Các chiến sĩ hàng ngũ chỉnh tề, chạy về phía sân bay. Toàn đội ngũ cực kỳ im lặng, không có lấy một tiếng nói.
Đằng sau, Lệ Đằng vừa toan cất bước thì một đốm vàng kim đột nhiên bay về phía anh.
Anh hơi rũ mắt, chỉ thấy một bông hoa cỏ từ trên Trời rơi xuống lòng bàn tay anh. Ấy vậy mà lại là một cọng đòng đòng lúa không biết từ đâu bay tới.
Đúng lúc Trình Xuyên đi ngang qua, thấy anh đứng yên, cậu ta sửng sốt: “Sao vậy anh Lệ?”
“Không.” Chẳng biết nhớ đến điều gì, khóe môi Lệ Đằng cong lên, gợn nét cười nhàn nhạt, anh xòe năm ngón tay ra.
Gió núi to quá, Trình Xuyên chỉ thấp thoáng trông thấy một chấm vàng kim bay ra từ giữa các ngón tay Lệ Đằng. Không đợi nhìn rõ thứ đó thì đã mau chóng bị gió thổi đi.
Lệ Đằng nói: “Đi thôi!” Dứt lời, anh và đội phó Trình Xuyên quay gót, sải bước rời đi, không hề ngoái nhìn lại.
Nhưng gió như cảm nhận được điều gì đó, cứ ra sức, ra sức thổi bông đòng lúa kia về phía chân Trời xa xăm. Gió biết, gió thực sự biết, đâu là nơi anh quyến luyến trọn đời, nơi nào có cô gái yêu dấu của anh.
Sau vài giờ bay, một số máy bay trực thăng quân sự đã đạt tới kinh độ và vĩ độ gần chỗ trú ẩn của Dan. Ở độ cao khoảng 1500 mét, sáu thành viên của đội đột kích làm công tác kiểm tra trang bị chiến đấu lần cuối cùng.
Tầm mắt Lệ Đằng quét một vòng, giọng anh rất nhẹ: “Mang đồ xong hết chưa?”
“Dạ!” Các chiến sĩ gật đầu, đều cười đáp: “Xong rồi ạ!”, “Sẵn sàng cả rồi.”
Lệ Đằng cong khóe môi, nhìn cậu chiến sĩ rụt rè nhất trong mấy người. Anh nhướng mày: “Hạo Tử có căng thẳng không?”
Cậu chiến sĩ bị gọi tên rõ ràng tính hay xấu hổ, gãi gãi đầu: “Hơi hơi ạ! Có điều em vẫn ổn, lại chẳng phải lần đầu tiên làm nhiệm vụ.”
Lệ Đằng trêu: “Nghe Thạch Đầu bảo, tay nghề nấu nướng của vợ cậu rất khá. Đợi kết thúc vụ này, có nhã hứng mời các anh đến nhà cậu ăn bữa cơm không?”
Nghe vậy, Triệu Thành Hạo vui sướng: “Tất nhiên là có ạ! Anh Đằng, đừng nói một bữa, mười bữa cũng được! Em với vợ em chỉ mong các anh đến ấy chứ!”
Hà Hổ xùy một tiếng: “Phét! Lần trước vợ ông còn bảo ông không uống được nhiều, ghét nhất tụi tôi chuốc rượu ông. Cô ấy không muốn bọn tôi tới thì có.”
“Đấy là cô ấy đùa thôi!” Triệu Thành Hạo duỗi tay khoác vai Hà Hổ, cười ha ha: “Ông đàn ông đàn ang, thù vặt cả mấy lời nói đùa này à? Sao mà giống phụ nữ thế?”
Hà Hổ đá Triệu Thành Hạo: “Biến, mày!”
Thạch Đầu dắt con dao dù vào thắt lưng, sực nhớ ra điều gì, thuận miệng hỏi: “À, phải anh Đằng ơi, chị dâu tụi em nấu ăn ngon không ạ?”
Lệ Đằng hơi cúp mắt, nghịch cái bật lửa trong tay, giọng điệu thản nhiên: “Ở nhà, tôi nấu cơm. Cô ấy không biết nấu.”
Anh vừa dứt lời, người trong cabin đều kinh ngạc ngẩn tò te. Anh lớn của họ là nhân vật cỡ nào, người đàn ông đích thực, bao nhiêu năm bắn giết từ trong núi đao biển lửa thế này mà đeo tạp dề nấu cơm? Đậu má, tuyệt thật! Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả người kiệm lời, hướng nội như Tưởng Duệ cũng không nhịn nổi: “Gì? Anh Đằng, anh nấu cơm á?”
Lệ Đằng vén mí mắt nhìn cậu ta, tỉnh bơ: “Sao? Cậu có ý kiến?”
“…. Không, em không có ý kiến ạ.” Tưởng Duệ cười gượng hai tiếng, không nói gì nữa.
Tán gẫu như vậy một lát, tâm trạng của mọi người thả lỏng phần nào.
Một lúc, chiến sĩ trong buồng lái nhìn tọa độ, sắc mặt trầm xuống: “Đội trưởng Lệ, đã đến gần vị trí mục tiêu, hiện đang cách mặt đất 1500 mét.”
Lệ Đằng nói: “Quân địch có mai phục. Thời gian ở trên không càng lâu càng bất lợi khi tác chiến. Hạ độ cao xuống 300 mét.”
“Rõ!” Chiến sĩ điều khiển trực thăng xuống thấp.
Vài giây sau, Lệ Đằng đưa mắt lần lượt nhìn Hà Hổ bên cạnh mình, rồi Thạch Đầu, Triệu Thành Hạo, Tưởng Duệ, Từ Tiểu Vĩ. Những chiến sĩ trẻ này là thành viên đội đột kích của đại đội Liệp Ưng, là những người xuất sắc trong số những người xuất sắc của lính không quân. Ít tuổi nhất là Tưởng Duệ 22 tuổi, lớn nhất là Hà Hổ cũng mới 27.
Lệ Đằng nhìn họ, rồi móc chiếc bật lửa trong túi ra, bình thản nói: “Nào, quy tắc cũ, cùng lấy bật lửa ra đi!”
Mọi người làm theo.
Bao năm nay, đại đội Liệp Ưng có một quy tắc, trước khi các chiến sĩ nhảy dù, sẽ nói lên tâm nguyện của mình với ngọn lửa được bật lên.
Trong cabin “xoạch xoạch” mấy tiếng, các chiến sĩ bật máy lửa của mình, ánh lửa chiếu lên từng khuôn mặt tuấn tú, đầy nghị lực.
Lệ Đằng cầm bật lửa, nhìn Tưởng Duệ: “Thằng ranh cậu nhỏ tuổi nhất, cậu nói trước đi!”
Trầm ngâm giây lát, Tưởng Duệ cười nói: “Vợ em lớn từng này còn chưa thấy biển bao giờ. Đợi kết thúc nhiệm vụ, em sẽ dẫn cô ấy đến thành phố biển du lịch.”
Tiếp theo là Thạch Đầu: “Vợ em luôn muốn đến Paris. Mấy năm nay em bận quá, không có thời gian rảnh. Lần này nhất định phải đi với cô ấy!”
Triệu Thành Hạo: “Lâu lắm rồi em chưa về quê thăm bố mẹ. Hoàn thành nhiệm vụ, việc đầu tiên em làm là về quê!”
Từ Tiểu Vĩ: “Em với bạn gái yêu nhau đã mấy năm rồi. Về sẽ kết hôn ạ!”
“….” Hà Hổ cúi đầu, lấy trong túi ra một tấm ảnh. Trong ảnh là một cô bé con buộc tóc hai bên, cười toe toét, khuyết một cái răng cửa. Ngón tay thô ráp của Hà Hổ nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng cô bé con, cười nói: “Về, em sẽ dẫn con gái đi công viên giải trí.”
Cuối cùng, đến lượt Lệ Đằng.
Anh nhìn chăm chăm ngọn lửa, như thể xuyên qua đốm sáng ấy, nhìn thấy nơi xa hơn. Hồi lâu, anh mới khẽ nói: “Muốn nhìn thấy cô ấy cười lần nữa.”
Hai lần, ba lần. Rất nhiều lần.
Đợi anh nói xong tâm nguyện, cả cabin đột nhiên rơi vào trầm lặng.
Lệ Đằng ngước mắt nhìn các chiến sĩ, cất giọng trầm thấp mà chắc nịch: “Nhớ kỹ, dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, dốc hết khả năng có thể để sống sót. Chuẩn bị nhảy xuống!”
“Rõ!”
Ngoài cửa khoang trực thăng, cuồng phong thét gào.
***
Sau khi Lệ Đằng đi, Nguyễn Niệm Sơ luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đó. Rõ ràng, cô vẫn là cô, thành phố này vẫn là thành phố này, cuộc sống vẫn là cuộc sống này, nhưng chỉ là rất trống rỗng.
Trái tim cô dường như chia làm hai nửa. Một nửa vẫn trên người cô, nửa kia có lẽ bị Lệ Đằng cuỗm đi rồi.
Thậm chí mấy tiếng ngắn ngủi cũng trở nên dài vô tận.
Từ bệnh viện tâm thần đi ra, Nguyễn Niệm Sơ về nhà ở ký túc xá quân khu. Cô chuyển đến đây đã một thời gian, ra vào nhiều lần, nên quen mặt khá nhiều các chị, các cô trong khu. Mọi người không biết nhau, nhưng chạm mặt vẫn sẽ mỉm cười, tỏ ý.
Cười suốt cho đến khi vào tòa nhà, mặt cô đã có phần cứng ngắc.
Về nhà, vẫn vắng tanh. Bé mèo béo lười biếng cuộn tròn trong ổ. Thấy cô về, nó thò đầu kêu meo meo.
Nguyễn Niệm Sơ đi tới bế mèo béo lên, vừa vuốt lông nó, vừa dịu giọng dỗ dành: “Lệ Tiểu Dấm à, mày biết không? Ông chủ mày đi làm nhiệm vụ rồi. Mấy hôm này chỉ có hai chúng ta nương tựa vào nhau. Mày đừng sợ, anh ấy sẽ sớm trở về thôi!”
Ngay cả cô cũng không biết lời này là nói với mèo hay nói với chính mình.
“Meo…” Mèo béo giống như hiểu được lời cô. Nó khẽ kêu meo meo vài tiếng, gác móng vuốt lên vai cô, hệt đang an ủi.
Nguyễn Niệm Sơ cọ cọ cằm vào đầu mèo béo: “Yên tâm, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Mèo béo liếm tay cô: “Meo!”
Chiều muộn, Nguyễn Niệm Sơ lên giường nằm gửi tin nhắn với Kiều Vũ Phi qua Wechat. Đang trò chuyện thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Cô thoáng nhìn, người gọi là Lôi Lôi.
“A lô, cảnh sát Lôi à.”
“Giờ cô có rảnh không?” Lôi Lôi hỏi.
Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy hơi lạ: “Có chuyện gì ạ?”
Lôi Lôi im lặng một lúc mới đáp: “Rein đã về Campuchia. Trước đấy, cậu ta viết một lá thư ở chỗ tôi, nói rằng chờ sau khi cậu ta đi thì nhờ tôi chuyển cho cô.”
Mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên, nhớ ra khi trước đúng là Lệ Đằng từng bảo Lôi Lôi bắt Rein vào đồn cảnh sát. Cô trầm tư giây lát, đoạn hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đang trên đường lái xe về nhà.” Lôi Lôi nói: “Cô ra cổng ký túc xá đi! Tôi đưa thư cho cô rồi đi luôn.”
“Được.”
Rốt cuộc, Nguyễn Niệm Sơ cầm trên tay lá thư Rein viết cho mình. Cô mở thư ra. Thư rất ngắn. Kỳ thực nói là thư, nhưng giống tùy bút nhất thời dâng trào cảm xúc viết nên thì hơn. Tổng cộng chỉ có vài câu, hơn nữa chữ Trung Quốc trên giấy còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Chưa nói tới tính thẩm mỹ, còn chẳng được tính là ngay ngắn. Khiến người ta nhìn một cái liền biết đây là chữ người nước ngoài viết.
“Vẫn luôn tích tập thơ “Một đêm của Phỉ Lãnh Thúy” của thi nhân Trung Quốc, Từ Chí Ma.
“Ngày em đến,
Hệt thấy ánh sáng trên con đường tối tăm phía trước.
Em đánh thức cơn mê của tôi, trả lại cho tôi sự hồn nhiên.
Tôi từng vô số lần ảo tưởng.
Chuyện năm đó sẽ có chút đổi thay.
Nhưng chẳng thay đổi được gì.
Khúc dạo đầu thuộc về em và anh ta, kết cục cũng chỉ thuộc về em và anh ta.
Hai người vốn xứng đôi như đêm tối và trăng sáng.
Tôi sẽ nhớ mãi hai người, nhớ câu chuyện của hai người.
Tạm biệt, Nguyễn, bạn của tôi.
Tôi phải đi tìm câu chuyện thuộc về tôi đây.”
“….” Đọc xong lá thư, tâm trạng Nguyễn Niệm Sơ bỗng trở nên phức tạp. Tori bé nhỏ của năm nào, Rein của hiện tại. Cho tới giờ, hình như câu chuyện của cậu ấy nằm ngoài chuyện của cô và Lệ Đằng, nhưng lại bám vào câu chuyện của họ mà tồn tại.
Cậu ấy có thể hoàn toàn đi ra được, nhìn thấy thế giới của mình. Từ tận đáy lòng, Nguyễn Niệm Sơ mừng thay cho cậu ấy.
“Tạm biệt, Tori! Bạn của tôi!” Cô vểnh khóe môi, khẽ nói với lá thư, sau đó xòe tay, để lá thư theo gió chiều chạng vạng bay xa.
7 giờ tối, hoàng hôn dần buông xuống, nhà nhà trong khu chung cư đều đã lên đèn.
Nguyễn Niệm Sơ mở cửa tủ lạnh. Hơn chục chiếc sủi cảo nằm trong ngăn đông lạnh là của Lệ Đằng gói lúc trước. Cô ngẩn ngơ nhìn những chiếc sủi cảo ấy một lúc, đoạn lấy ra, thả vào trong nước sôi.
Mấy phút sau, nước trong nồi sôi lần nữa, sủi cảo nổi lên trên.
Nguyễn Niệm Sơ lấy bát, gắp ra.
Mới gắp được hai cái thì điện thoại chợt reo vang.
Cô cầm điện thoại xem, lấy làm sửng sốt, màn hình điện thoại hiển thị người gọi là Dì Hạ. Sau một thoáng kinh ngạc, Nguyễn Niệm Sơ nhấn nút nghe: “A lô, dì Hạ ạ.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng nức nở già nua: “Tiểu Nguyễn à… vừa nãy bệnh viện gọi điện thoại đến, chị dâu con đột nhiên sự sát, may mà phát hiện kịp thời nên cứu được… Giờ dì phải chạy vào bệnh viện, con đến trông Tiểu Tinh hộ dì một lát được không?”
“…” Mặt Nguyễn Niệm Sơ tái đi. Cô hít một hơi thật sâu, ổn định giọng nói để không run run: “Vâng, con đến ngay ạ! Dì đừng cuống, cứu được là tốt rồi. Dì đừng cuống ạ!”
Sau khi gác máy, Nguyễn Niệm Sơ nhắm mắt, đưa tay ôm chặt miệng, quay người lấy chìa khóa và áo khoác, mở cửa đi thật nhanh ra ngoài.
Không biết tại sao, khoảnh khắc này, nước mắt cố nén rất lâu, cuối cùng vỡ òa trong gió đêm.
Nguyễn Niệm Sơ hoàn toàn bất ngờ về việc Hà Lệ Hoa tự sát. Nhưng lại có chút nằm trong dự liệu của cô.
Chiều nay, Hà Lệ Hoa nói với cô, chị ấy chưa bao giờ trách anh Hạ Phi. Trạng thái, biểu cảm khi nói chuyện bình tĩnh và yên bình đến thế, ánh sáng nơi đáy mắt, thậm chí còn mang theo một thoáng hạnh phúc cùng hy vọng.
Nguyễn Niệm Sơ chợt hiểu ra ánh mắt chị ấy khi đó.
Nếu bạn đã từng thực sự yêu sâu đậm một người thì sẽ hiểu, nếu con người ta dựa vào một quãng hồi ức để vượt qua những tháng ngày dài sau này, thì sẽ mệt mỏi và khó khăn nhường nào.
Cũng chính giây phút này, Nguyễn Niệm Sơ đã hiểu tất cả những do dự và giằng xé nội tâm của Lệ Đằng, khi anh đối mặt với cô, trong cuộc hội ngộ sau 7 năm ấy.
“Anh có sợ không?” Cô chợt ngừng bước, nhìn vào màn đêm bất tận, hỏi sự tồn tại xa xôi chẳng hề biết.
Xung quanh rực rỡ đèn neon, xe cộ như nước, không ai đáp lời cô, chỉ có gió đang lặng lẽ thổi.
“Anh có sợ không?”
“Sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ một ngày nào đó nếu anh nuốt lời, em phải một mình đi qua mấy chục năm sau này.”
“Biết rõ là vực sâu thăm thẳm, tại sao còn vì nghĩa không chùn bước tiến lên?”
“Anh yêu em.”
Nhìn bầu trời đêm, Nguyễn Niệm Sơ khẽ mỉm cười. Cô đã nghe thấy câu trả lời gió mang tới.