Bán Ngâm

Chương 1: Là cô ấy (3058 từ)


Đọc truyện Bán Ngâm – Chương 1: Là cô ấy (3058 từ)

Kingdom Of Cambodia, Campuchia, trước đây gọi là Miên, nằm ở bán đảo Đông Dương, vùng phía tây và tây bắc bộ tiếp giáp với Thái Lan, vùng đông bắc bộ tiếp giáp với Lào, phía Đông và đông nam bộ tiếp giáp với Việt Nam, nam bộ thì đối mặt với vịnh Thái Lan. Có sông Mekong và hồ nước ngọt lớn nhất ở Đông Nam Á – Hồ Tonle Sap, thủ đô là Phnom Penh.

Là một trong những nước kém phát triển nhất trên thế giới.  

Tháng 7 vào ngày thứ ba Nguyễn Niệm Sơ đến Cam-pu-chia, khí trời khá tốt, nhiệt độ bên ngoài lên tới 36 độ C. Mùa mưa oi bức, mùa hè nắng chói chang.

Cô đến để dạy học.

Trong một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Phnom Penh, có nhiều trẻ em khoảng tầm mười mấy tuổi bị bỏ lại.

Giống như hầu hết các làng ở Campuchia, nơi đây rất nghèo khổ, hầu hết những thanh niên trẻ tuổi đều đi làm, chỉ còn lại người già và trẻ em. Các điều kiện giáo dục cũng kém, toàn bộ làng chỉ tìm thấy một giáo viên dạy trung học cơ sở. Do đó, chi đoàn giáo dục đến đây chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, các dân làng đều rất vui vẻ.

 Tổng cộng có ba mươi học sinh ở trường tiểu học nông thôn, nhỏ nhất là sáu tuổi, lớn nhất là mười lăm tuổi, không phân chia đều chen vào một lớp học. Vào đầu năm, Nguyễn Niệm Sơ là giáo viên dạy tiếng Anh, đôi khi, học sinh sẽ được dạy hát. Bọn trẻ thấy giáo viên Trung Quốc vừa xinh đẹp lại thân thiện nên rất thích cô.

 Một tiết tiếng Anh chẳng mất nhiều thời gian, không bao lâu thì kết thúc.

Nguyễn Niệm Sơ bố trí bài tập cho học sinh xong, liền đi ra khỏi phòng học, trực tiếp đi tới sân chơi. 

 Nói là sân chơi nhưng trên thực tế đó lại là một mặt đất lầy lội trống rỗng, bốn bức tường rất tàn tạ, bị mặt trời chiếu đến khô nứt. Một người từ phía xa xa vẫy tay chào cô và gọi tên cô.

Nguyễn Niệm Sơ nhìn bọn họ một chút. Đám người kia khoảng chừng bốn, năm người, nam nữ đều có, màu da khác nhau, đều giống như cô, là HELP BRIDGE chi đoàn dạy học sinh. Đến từ các nơi trên thế giới.

Nguyễn Niệm Sơ cười với họ, đi tới, dùng tiếng Anh thuận miệng hỏi: “Đang nói chuyện gì mà trông vui vẻ thế?”

Vừa nói vừa lấy ra điện thoại di động, trong đó có một tin nhắn đến, là mẹ Nguyễn gửi, nhắc nhở cô: mỗi tối phải ôn lại bài tập cho kỳ thi IELTS.

Lúc này, cậu bạn người Châu Phi dùng tiếng Anh nói: “Chúng tôi sẽ cắm trại đêm nay, bắt tôm bắt cá, nướng tôm cá tươi để ăn. Nguyễn, dù sao ban đêm cô cũng không bận, đi cùng nhau đi.”

Không biết có phải ý trời không, mà làng bọn cô dạy, nằm ngay giữa đồng bằng sông Cửu Long và hồ Tonle Sap, nước rất trong, tôm cá mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Nguyễn Niệm Sơ nghĩ đến tin nhắn kia, nghĩ 2 giây rồi híp mắt cười, không chút do dự mà đồng ý, “Được.” 

Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của cô chỉ dừng lại ở mức bình thường.

Luận trí lực, cô chỉ là trung bình, luận chăm chỉ, cô không thể chạm đến mép. Cô chỉ có một ưu điểm duy nhất, chính là khuôn mặt đẹp, dây thanh âm tốt. Giáo viên trung học đã từng sứt đầu mẻ trán, nói cô quá lười, tiếp tục như thế này chưa kể đến kiến thức trọng tâm, ngay cả kiến thức đơn giản cũng rất khó khăn nên đã kiến nghị bố mẹ Nguyễn đưa Nguyễn Niệm Sơ đi học thanh nhạc hoặc vào học trường đại học năng khiếu nghệ thuật.

Bố mẹ Nguyễn đang lo đến bạc tóc, giờ bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, đương nhiên sẽ không buông tha. 


Sau đó, Nguyễn Niệm Sơ liền trở thành học viên của một trường nghệ thuật. Mặc dù bộ phận chuyên môn không phải là rất tốt nhưng cô vẫn vui vẻ. Cô có rất ít kì vọng từ khi còn bé, nên có thể có kết quả này, đã rất hài lòng.

Cô là người rất dễ dàng thoả mãn.

Kế hoạch gia đình đã định “tốt nghiệp đại học sẽ cho đi nghiên cứu thêm ở nước ngoài”, Nguyễn Niệm Sơ nghe tai trái lọt tai phải ra. Bố mẹ Nguyễn chỉ có một cô con gái nên cũng không có cách nào, nhân lúc nghỉ hè, liền đăng kí cho cô một lớp IELTS. Nguyễn Niệm Sơ không muốn đi, nên quyết định gia nhập HELP BRIDGE đến Campuchia dạy học.

Cô cảm thấy, cuộc đời mà, phải làm điều gì đó có ý nghĩa.

Cô biết mình học tệ, cũng không có ý định ra nước ngoài cao học. Nếu bảo cho cô ra nước ngoài để cống hiến ái tâm, tốt hơn nhiều với việc để cô đi nước ngoài học tập.

*

Các học sinh trong trường tiểu học này đều là học ngoại trú, sau giờ học vào buổi chiều, khuôn viên trường vắng lặng, quạnh quẽ.

Một đám sinh viên đến dạy hiếm khi mới có thời gian nghỉ ngơi, cầm lưới đánh cá và vỉ nướng, liền chạy ra bên ngoài, suốt dọc đường cãi nhau, trò chuyện vui vẻ. Nguyễn Niệm Sơ với người bạn da đen cùng chung phòng đi cuối cùng, trong tay ôm nước sốt thịt nướng cùng cây thăm bằng trúc.

Bạn cùng phòng cô gọi là Lyla. Cô ấy vỗ vỗ tay, vô cùng hào hứng nói: “Nguyễn cậu biết không, tôi xưa nay cũng không bao giờ cùng bạn bè nướng cá ở bờ sông, nó chắc hẳn rất thú vị.”

Nguyễn Niệm Sơ thấy cô ấy như vậy, liền nổi lên lòng trêu chọc, cô nheo mắt lại, hạ thấp giọng doạ: “Này, dù là thành phố Phnom Penh nhưng có nội loạn đấy, nơi này lại là khu vực nổi tiếng của sông Mekong. Cậu không sợ gặp nguy hiểm à?”

Lyla rụt rè, “…Không có đâu.”

Cô ngay lập tức bật cười, “Lá gan thật sự rất nhỏ. Trêu cậu thôi.”

“…” Lyla tức giận, giơ tay giả vờ đánh cô, Nguyễn Niệm Sơ trốn sang bên cạnh, nắm một chiếc lá ném lên đầu bạn cùng phòng. Hai người vui vẻ cười chạy về hướng bờ sông. Sắc trời dần tối đi, mặt trời lặn ở phía đằng xa, ánh mắt trời đỏ rực, chiếu xuống mặt nước dập dờn của sông Mekong.

Đoàn giáo viên đều là những sinh viên trẻ, tụ tập ngồi cùng một chỗ, mấy ngày liền cùng chung sống nên cũng đã quen thuộc. Nam sinh phụ trách việc dựng lều và bắt cá, nữ sinh phụ trách nướng chín thịt, mọi người đều được phân công rõ ràng, bận rộn đến không biết trời đâu đất đâu. Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn xuống núi.

Tầm khoảng 8 giờ tối, cảnh đêm đen như mực, có những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời.

Tôm cá bắt được đã được chén sạch vào bụng, một đám người ăn uống no nê không có việc gì làm, ngồi ở trong lều tán gẫu về những chuyện bát quái của các minh tinh. Nguyễn Niệm Sơ đối với đề tài này không có hứng thú, lại vừa mới ăn no, liền rủ Lyla đi dạo dọc bờ sông một vòng. Dọc đường chỉ mải nói chuyện, đến khi hoàn hồn thì mới phát hiện đã cách chỗ cắm trại gần mấy trăm mét.

Hai người chuẩn bị trở về.

Lúc này, Lyla bỗng nhiên ôm bụng, hít một ngụm khí lạnh nói: “…Ai ui, tôi, tôi đau bụng.”


Nguyễn Niệm Sơ im lặng: “Ai bảo cậu ăn như quỷ chết đói đầu thai thế, đồ chưa nướng chín đã ăn”, vừa nói vừa nhìn bốn phía, chỉ vào một cái cây đại thụ, “Cậu đến chỗ đó giải quyết đi, tôi ở đây đợi, có chuyện gì thì gọi tôi.”

“À được.” Lyla gật đầu, vội vội vã vã chạy qua.

Cô buồn bực ngán ngẩm, đứng yên nghe nhạc, đột nhiên, cô chú ý thấy xa xa ở bên sông phía kia xuất hiện một tia sáng, xuyên qua những bụi cây rậm rạp, vụt sáng hẳn lên.

Nguyễn Niệm Sơ cho rằng đó là ngư dân địa phương nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Mãi đến khi con thuyền mới tiến lại gần, nó đỗ ở bờ sông. Ngờ ngợ có thanh âm truyền đến, có tiếng người nói chuyện, là tiếng Campuchia Miên ngữ. Cô nghe không hiểu.

Lại thấy trên thuyền có hai bóng đen nhảy xuống, trên tay cầm công cụ, đào một cái gì đó trong bùn sông, động tác rất nhanh nhẹn. Nguyễn Niệm Sơ nghi ngờ nhíu mày.

Không phải ngư dân?

Vừa suy nghĩ, cô phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống, giấu mình vào bụi cỏ cao đến ngang eo ở sau lưng.

Không lâu sau, hai cái bóng đen đó dừng lại, ném cái xẻng trong tay đi, cúi người xuống, từ hố đất ôm ra một cái rương sắt lớn. Nhìn tư thế của hai người kia, chắc hẳn cái rương đó rất nặng.

Bọn chúng đem cái rương đặt lên thuyền.

Trong khoang thuyền một người trung niên béo lùn đi ra, hắn mặc một chiếc áo khoác, nửa đầu hói, bộ dạng tai to mặt lớn. Hắn nheo mắt lại, ngậm thuốc lá, dùng Miên ngữ nói: “Mở ra, kiểm tra hàng trước.”

Hai người kia gật đầu, lấy tua vít cạy mở, nắp rương sắt rơi xuống đất. Người đàn ông trung niên tiến lên nhìn.

Vì cách xa, Nguyễn Niệm Sơ không thấy rõ đồ trong rương, nhưng cũng mơ hồ ý thức được cái gì đó. Muốn đi cũng không kịp. Sau lưng truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, cô trong lòng căng thẳng, chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị người đằng sau bóp cổ.

Vài phút sau, Lyla quay lại, nhưng không thấy bóng dáng Nguyễn Niệm Sơ đâu.

“…” Cô ấy bối rối, hết nhìn đông nhìn tây la hét: “Nguyễn? Nguyễn? Đừng đùa tôi nữa, cậu ở chỗ nào?”

Không có ai đáp lại.

*


Cô đã bị bắt cóc. Đây là ý nghĩ đầu tiên khi cô tỉnh táo.

Và nó cũng là sự thật.

Cô mở mắt ra, phát hiện mình bị ném xuống đất, phòng này tối om, không khí ẩm ướt tanh nồng, tràn ngập mùi mốc mục nát. Cô thử di chuyển, nhưng hai cổ tay đã sớm bị trói ở sau lưng, hai chân cũng vậy.

Trong vài giây, đại não của Nguyễn Niệm Sơ chưa phản ứng kịp. Cô muốn kêu to, nhưng không thể phát ra thanh âm nào, lúc này mới kinh ngạc phát hiện miệng cũng bị bịt chặt.

Môi cô run rẩy, nỗi sợ hãi ập tới đỉnh điểm chiếm hết tứ chi cô.

Có một giọng nói vang lên ngoài cửa, không biết đang nói cái gì. Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một hơi rồi thở ra, ép buộc mình phải bình tĩnh, cô đảo mắt đánh giá bốn phía — là một căn phòng gỗ bình thường của Campuchia, một cái bàn, mấy cái ghế, đồ nội thất rách nát mà đơn sơ, một chiếc đèn dầu hoả đăng treo trên đỉnh đầu, những con bướm đêm đậu lên chiếc đèn, tạo thành một cái bóng lớn, nhìn rất quỷ dị doạ người.

Ngờ ngợ còn nghe tiếng nước chảy, nơi này hẳn là cách bờ sông không xa…

“Cạch” một tiếng, cánh cửa bị người bên ngoài đẩy ra.

“…” Nguyễn Niệm Sơ giật mình, theo bản năng di chuyển trở lại, lùi vào trong tường gỗ, đôi mắt vừa cảnh giác cũng vừa hoảng sợ.

Có ba người vào nhà, một trong số đó Nguyễn Niệm Sơ nhận ra, chính là gã đàn ông béo lùn ở trên khoang thuyền. Tên béo lùn nhìn cô một cái, nhếch miệng cười, cùng hai người đàn ông nói chuyện gì đó.

Nhìn mấy người này cười bỉ ổi, Nguyễn Niệm Sơ bấu chặt lấy tường, cảm thấy sợ hãi. Tên béo lùn ngồi xổm xuống, nhìn cô, giơ bàn tay trái bẩn thỉu lên định sờ mặt cô.

Nguyễn Niệm Sơ thấy kinh tởm, không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu đi né tránh.

Tên béo lùn a một tiếng, nhướn lông mày, giơ tay định tát cô một phát. Nhưng mà, chỉ một giây thôi bàn tay kia sẽ rơi vào mặt cô, thì ở cửa có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi ho đi vào. Người đàn ông có tóc hoa râm, mặt hình chữ điền, từ mi tâm đến má trái có vết sẹo kéo dài.

Tên béo lùn thấy thế không dám làm càn, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, cùng mấy người khác cung kính nói: “Ông nội.” (Nguyên văn của tác giả đó:>)

Người đàn ông trung niên hơi gật đầu, tiếp theo chớp mắt một cái, nhìn về phía Nguyễn Niệm Sơ, mặt lộ vẻ bất mãn: “Chuyện gì xảy ra đây?”

Tên béo lùn phẫn nộ nói: “Ông nội, người phụ nữ này đã nhìn thấy hàng của chúng ta.”

“Không phải mày nói chỗ kia rất bí ẩn, chắc chắn không ai có thể phát hiện sao?”

Tên béo ấp úng, không biết làm sao nói lại.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, khom lưng ngồi trên ghế, liếc nhìn một vòng, cau mày, “Lee còn chưa trở lại sao?”

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến loạt tiếng bước chân, nặng nề, vững vàng, mạnh mẽ.

Nguyễn Niệm Sơ toàn thân co lại thành một đống. Những người Campuchia này nói, cô một chút nghe cũng không hiểu. Khi nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng xoay đầu một cách vô thức, nhìn về phía vị trí cửa.


Một đôi bốt màu đen ngắn rơi vào tầm mắt cô, nhìn có chút cũ, bị dính bùn cùng không ít vết máu đỏ sậm.

Đôi chân kia rất dài, được bao bọc trong chiếc quần màu đen, đẹp như một cây bạch dương. Nguyễn Niệm Sơ theo tầm mắt nhìn lên, từng đường nét cơ thể và dung mạo cũng đập vào mắt.

Người đàn ông này rất cao, thân hình cao to, eo gầy hẹp, bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp tạo thành một đường thẳng rắn rỏi. Mặt hơi gầy, màu da sậm, ngũ quan anh tuấn mà cứng cáp, đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, làm cho người ta chú ý nhất là chính là vẻ mặt, thâm thuý lạnh nhạt hững hờ, nhưng cảm giác lại ngột ngạt đến bức người.

Anh ta mặc chiếc áo T màu đen đơn giản nhưng chỉ đứng đó hút thuốc, ánh sáng toả ra khí thế rất mạnh mẽ, cường đại.

Khi anh ta phủi khói thuốc thì nhìn thoáng qua cô, cô chú ý thấy cánh tay của anh ta rất lớn, màu đồng, dưới ống tay áo lộ ra một hình xăm đuôi rồng to lớn màu xám đen, uốn lượn sinh động, cũng rất kinh dị khủng bố.

Tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, Nguyễn Niệm Sơ tâm trí căng thẳng, chỉ quét mắt vài lần rồi nhanh chóng dời ánh mắt. Cô để ý thấy anh ta đã nhìn cô một cái sau khi bước vào nhà, ánh mắt âm trầm, trắng trợn không kiêng dè.

“A Công.”

Anh ta đứng im, mở miệng, cũng là Miên ngữ. Nhưng âm sắc cực thấp, phát âm cũng đặc biệt, rõ ràng không giống với mấy người kia. Rất dễ nhận biết.

Ông ta hỏi: “Việc giải quyết đến đâu rồi?”

Anh ta hờ hững nói: “Đã xong.”

Ông ta liền cười và nói: “Cậu làm việc luôn rất thoả đáng, ta rất yên tâm” nói xong quét mắt qua, như có thâm ý, “Nếu như mỗi người ở đây đều bằng một nửa cậu, lão già ta cũng không cần phải khổ cực như vậy.”

Tên béo lùn khẽ cắn răng, không dám phản bác.

Ông ta rõ ràng tâm trạng rất tốt, vỗ vỗ lên vai Lee, nói: “Ngày hôm nay cậu cực khổ rồi. Muốn cái gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ tặng cậu.”

Mặt anh không có cảm xúc, liếc vào góc kia một chút, rồi cụp mắt châm thuốc, “Đó là gì?”

“À, anh Lee, là một cô gái nhỏ em mới bắt được, người Trung Quốc, hình như là du khách. Đêm nay chẳng phải em đi nhận hàng mà Dan chuyển cho chúng ta sao? Con nhóc này cứ lén la lén lút ở gần đó nhìn lén.” Tên béo nói rồi cắn răng cười gằn: “Xem lão tử đây một lát sau trừng trị mày như thế nào.”

Động tác hút thuốc của Lee hơi ngừng lại, nâng mí mắt, hỏi: “Người Trung Quốc?”

Tên béo khà khà cười một tiếng, từ trong túi lấy ra một thứ được đóng dấu và đưa nó cho anh: “Đây là thứ tìm được trên người cô ta, anh xem, chẳng phải là hộ chiếu Trung Quốc sao?”

Lee nhận lấy, hé mắt nhìn. Nửa phút sau, anh ta ý vị không rõ cong môi dưới, “không sai”. Nói xong đảo mắt, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía cô gái đang cuộn lại thành một đống trong góc kia.

Anh nói: “Vậy thì cô ấy đi.”

Trong phòng mọi người đều sửng sốt một chút, không rõ vì sao. A Công cau mày: “Cô ta?”

“Ờ.” Lee gật đầu, giọng lạnh nhạt: “Là cô ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.