Bạn đang đọc Bản Năng Yêu Thích – Chương 34
Ba mươi tết, là ngày gia đình đoàn viên.
Hôm nay không khí bên ngoài lạnh lẽo ẩm ướt, mây mù trắng xóa, nhưng tầm mắt vẫn có thể nhìn thấy được, xung quanh một màu đỏ ấm áp, nhà nhà đều hy vọng có thể đẩy lùi được những vận hạn không tốt từ năm cũ, khai thông dòng chảy may mắn cho năm mới.
Một đại gia đình tụ tập tại nhà họ Giang, nâng ly chúc mừng nhau.
Lão gia tử ngồi ở giữa bàn, thấy người trong nhà vui vẻ hòa thuận ngồi chung một chỗ, trong lòng vô cùng vui vẻ, ông ra hiệu để dì giúp việc rót cho ông hai ly rượu.
Giang Chính Quốc lập tức nắm tay che ly rượu, chận lại nói: “Ba, bệnh của ba* —— “
(*) Nguyên văn của tác giả là Tam cao 三高, Tam cao là tên gọi tắt của ba chứng bệnh gồm máu nhiễm mỡ, tăng huyết áp và tăng đường huyết.
Lão gia tử cụp mày xuống, nghiêm mặt nói: “Mày bỏ tay ra, ăn tết uống rượu tao còn phải xin phép mày à, không để cho tao vui một chút được à?”
Giang Chính Quốc không còn cách nào khác, đành phải rút tay về, ông vẫn nhắc nhở: “Vậy thì uống một chút, nhưng đừng uống nhiều quá.”
Lão gia tử uống hai ly rượu, tâm trạng sảng khoái, mọi người đều nâng ly nâng ly chúc mừng ông, thậm chí có đứa trẻ chừng vài ba tuổi còn cầm cốc nước trái cây, nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, cháu chúc ông một năm mới vui vẻ.
Chúc ông không bao giờ chết! “
Trẻ con vẫn luôn hồn nhiên ngây thơ, những lời chúc phúc của bọn trẻ khiến lão gia tử sững sờ một lúc rồi bật cười, mấy người trẻ tuổi trên bàn ăn cũng phá lên cười theo.
“Được rồi, lại đây, ông nội cho bọn con một phong bao lì xì thật lớn!” Lão gia từ cười, lấy trong túi ra một xấp phong bao lì xì dày cộp.
Hai ba đứa con nít liên tiếp nhảy xuống bàn, đưa ra thịt hồ hồ móng vuốt hướng hắn chắp tay chúc tết, giọng giòn giả nói: “Cám ơn ông nội.”
Lão gia tử phát xong bao lì xì vẫn rất vui vẻ, ông bắt đầu cằn nhằn đám trẻ này, người đầu tiên chính là Giang Khắc: “Tiểu Khắc, hết năm nay con cũng 29 tuổi rồi, còn không mau cưới Tiểu Vũ về nha, để cho ông trước khi nhắm mắt được ôm cháu chắt nào.”
Tay Giang Khắc đag gắp thức ăn bỗng nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn đám trẻ con trong sân: “Nhiều cháu như vậy còn không đủ cho ông ôm sao?”
Nhìn thấy anh trai nói ra mấy câu này, lão gia tử không nói nên lời, Giang Phong Nhiên cười đến bả vai cũng run lên, lão gia tử trừng mắt nhìn cậu, đưa ngón tay chỉ vào cậu, “Còn cười, con cũng lớn rồi, không đi tìm bạn gái, suốt ngày ngồi trước máy tính làm gì?”
… Giang Phong Nhiên lập tức ngồi xuống không dám nhúc nhích, sao ngay cả cậu cũng nằm trên miệng súng vậy nè.
“Ba, Phong Nhiên vẫn còn đang học mà, sao ba nói nó mãi thế.” Mẹ Giang bỗng nhiên lên tiếng.
Mẹ Giang đang ngồi ở bàn ăn, mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim màu be, tóc búi cao, trên môi tô son bóng nhẹ, tinh thần sảng khoái.
Suốt buổi tối, bà không lên tiếng nên mọi người gần như quên mất sự tồn tại của bà.
Ngay sau khi người phụ nữ lên tiếng, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào ba.
Mẹ Giang ngượng ngừng, quay đầu nịnh nọt Giang Chính Quốc: “Chính Quốc, anh có nhớ không, ngày mai chúng ta phải đi họp phụ huynh cho Phong Nhiên?”
Bà vừa nói xong, mọi người đều im lặng, bầu không khí lúng túng khó tả.
Mẹ Giang nói câu này lúc bà đang hỗn loạn, tinh thần có chút không bình thường.
Do ở đây có quá nhiều người, Giang Chính Quốc chỉ có thể phối hợp với bà mà cố nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, ngày mai chúng ta cùng nhau đi.”
Người phụ nữ gật đầu hài lòng, không nói thêm gì nữa, im lặng tiếp tục ăn cơm.
Đám người trẻ tiếp tục mở thêm chủ đề nói chuyện, bầu không khí nhanh chóng được khuấy động, trên bàn ăn mọi người tiếp tục cụng ly đổi chén, không khí vô cùng náo nhiệt, như thể màn thất thố vừa rồi của mẹ Giang chưa từng xảy ra.
Người cô ngồi bên phải bỗng nhớ ra điều gì đó, vừa ăn vừa cười nói: “Anh à, lần trước em và Tâm Nghi đi ngang qua đường Hội Giang, nhìn thấy anh ở đó, vừa định chào anh một tiếng, anh đã vội vàng lên xe đi mất, rốt cuộc có chuyện gì mà gấp vậy?.”
Người cô này chỉ đơn giản là nhớ lại, tìm một đề tài nói chuyện phiếm, ai ngờ vừa nói xong, “rầm” một tiếng, ly rượu trong tay mẹ Giang rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Giang Chính Quốc sắc mặt không được tốt lắm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nhìn lầm rồi.”
Mẹ Giang nghe được ba chữ “đường Hội Giang” này, tinh thần bị đả kích, bà bắt đầu la hét không kiểm soát, ném đồ đạc khắp nơi, còn tự làm mình bị thương.
Mấy đứa trẻ đã bị bảo mẫu dắt đi, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Những người ở đây định tiến lên, nhưng lại sợ rằng người phụ nữ này thực sự phát điên, cuối cùng bọn họ chỉ có thể bất lực đứng đó.
Bọn họ chưa từng đối mặt với cảnh mẹ Giang mất kiểm soát, chỉ có Giang Khắc thường xuyên đối mặt với loại chuyện này.
Xương hàm Giang Khắc sụp xuống, hiện lên đường nét sắc sảo, anh thấp giọng nói với mọi người: “Đi lấy thuốc an thần đi, Phong Nhiên, gọi bệnh viện.”
Vừa thấy Giang Khắc tiến lên, người phụ nữ sợ hãi lui về phía sau, đưa tay ném mọi thứ có thể ném vào người anh, anh một chút cũng không tránh, trên trán anh, xương mày, không phải bầm tím thì đang chảy máu..
Cái đĩa bay tới, đâm vào mu bàn tay Giang Khắc, mỗi một bước anh tiến lên, máu tươi ròng ròng chảy xuống.
Người phụ nữ khóc rống lên: “Mẹ sinh ra con, chỉ để con đứng đối diện như thế này sao!”
(*) Đoạn này mình không biết dịch xưng hô của mẹ Giang với Giang Khắc là mẹ – con hay mày – tao nữa, nên mình để tạm thế nhé.
Giang Khắc ra hiệu cho hai người giúp việc phía sau, lợi dụng bà không để ý, khống chế mẹ Giang, bà vẫn đang dùng sức giãy giụa.
Giang Phong Nhiên cầm ống tiêm vội vã chạy tới, sau khi nhìn thấy vết thương trên người Giang Khắc, cậu dừng lại: “Anh, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Mặt Giang Khắc không chút cảm xúc nói, giống như người bị thương không phải anh.
“Con trai, mẹ không còn gì cả, mẹ chỉ còn có con thôi.” Người phụ nữ cúi xuống van xin.
Giang Khắc cầm lấy ống tiêm, ngồi xuống trước mặt bà, lông mi đen nhánh run lên, cuối cùng kim đâm xuống.
Chất lỏng từ từ được tiêm vào, mẹ Giang, người vẫn cố gắng giãy giựa, bây giờ lại xụi lơ, chìm vào giấc ngủ.
Giang Khắc lại đứng lên, nhìn sắc mặt bà tái nhợt, quay đầu nói với Giang Chính Quốc: “Ông đưa bà ấy đến bệnh viện.”
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Giang Khắc một mình đi ra ngoài.
Lão gia tử tức đến nỗi không nói được lời nào, ông che ngực, chỉ vào Giang Chính Quốc mắng to: “Nhìn xem cái thằng khốn nạn mày làm ra cái gì!”
Người cô sợ lão gia tử lên cơn đau tim nên vội đỡ ông lên lầu.
Trận náo nhiệt kết thúc tại đây, phòng khách nguy nga lộng lẫy trong chốc lát biến thành một mớ hỗn độn, bữa tiệc vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh, những mảnh thủy tinh nằm trên mặt đất phản chiếu hình ảnh của gia đình tan nát.
Vào một ngày lạnh giá, Giang Khắc đứng ở bên ngoài, anh ngậm điếu thuốc, sau khi lấy bật lửa ra, cúi đầu đón gió, lộ ra đôi lông mày đen nhánh.
Ngọn lửa màu cam bùng cháy, một làn khói trắng xám bay ra từ đôi môi mỏng của Giang Khắc.
Người ở phía xa đốt pháo reo hò.
Ngoài ban công còn có người ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm cười cười nói nói, Giang Khắc vốn đã quen ở một mình hút thuốc, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy trống rỗng.
Một giây tiếp theo, chuông điện thoại trong túi áo khoác Giang Khắc vang lên, anh cầm lên trả lời: “Alô.”
“Anh, năm mới vui vẻ!” Một giọng nói ngọt ngào từ trong loa phát ra.
Giang Khắc ngẩng đầu nhìn lên, thấy thứ gì đó rơi xuống, rất đẹp, trong suốt, giống như cánh hoa lục sắc, rơi trên lông mi anh, trong phút chốc liền tan ra.
Thì ra là tuyết rơi.
“Năm mới vui vẻ.” Giọng nói Giang Khắc khàn khàn, nói với đầu dây bên kia.
“Đúng rồi, bây giờ anh ra ngoài sân đi, em đã nhờ người mang đến cho anh một bất ngờ.” Cô gái nhỏ thần bí nói.
Giang Khắc nghe lời cô đi ra ngoài, tuyết rơi càng ngày càng lớn, anh đứng dưới đèn đường nhìn xung quanh, không một bóng người.
Người đàn ông cau mày, anh cho rằng đây chỉ là trò đùa của Thời Vũ, định quay về.
“Giang Khắc —— “
Giang Khắc giương mắt nhìn về phía cách đó không xa, chưa kịp nhìn rõ người, anh nhìn thấy một cái đầu đỏ tươi lao vào vòng tay của mình, theo bản năng anh bắt lấy cô.
Thời Vũ thở hổn hển, trong mắt tràn ngập ánh sáng: “Nhìn thấy em —— “
Chờ đến lúc Thời Vũ nhìn thấy rõ, câu “Anh có vui không?” vẫn còn mắc kẹt trong cổ cô.
Giang Khắc chật vật xuất hiện trước mặt Thời Vũ, quần áo nhăn nhúm, không thắt cà vạt, trên trán có vết bầm tím, trên xương lông mày còn có vết máu, nhìn kỹ thì hình như vết thương vừa mới kết vảy.
Thời Vũ cúi đầu nhìn xuống, vẫn còn vết máu trên bàn tay trái của anh đang ôm cô.
Thời gian dường như trở về buổi chiều oi bức năm ấy, anh vẫn mang dáng vẻ như vậy, cả người đầy vết thương đứng trước mặt cô.
Nước mắt Thời Vũ không khống chế được mà rơi xuống mu bàn tay anh, “bộp” một tiếng.
Âm lượng cô tăng lên: “Lại là bà ấy sao? Bà ấy dựa vào cái gì chứ!”
“Em đi tìm bà ấy!” Thời Vũ nói.
Xung quanh im lặng, Giang Khắc không trả lời cô.
Thời Vũ đi ngang qua anh, chuẩn bị tìm người, Giang Khắc đã nắm lấy cánh tay cô, khóe miệng giật giật, châm chọc nói: “Liên quan gì đến em?”
“Cô cho rằng mình đang chơi trò giải cứu nào đó sao?” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, buông tay, trong mắt tràn ra vẻ lạnh lùng khiến người ta lạnh gáy, “Không phải việc của cô, đi đi.”
Ánh sáng trong mắt Thời Vũ dần mờ đi, rõ ràng là bị thương, cô ở xa ngàn dặm vội vàng chạy về, nhưng lại bị Giang Khắc trực tiếp làm cho khó xử.
Nước mắt Thời Vũ không ngừng rơi, cô lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Cô cụp mắt xuống,đi ngang qua Giang Khắc, đi hướng ngược lại với anh.
Bước chân càng ngày càng xa, tuyết rơi càng ngày càng lớn, rơi trên mặt anh, trên xương quai xanh, lạnh lẽo thấm vào, Giang Khắc nhắm mắt lại, ngọn lửa trong mắt cũng hoàn toàn dập tắt.
Hài lòng chưa.
Có phải làm cho tất cả mọi người rời đi, anh mới có thể khá hơn một chút.
Giang Khắc cười tự giễu, dùng tay lau vết máu ở khóe miệng, đè lên vết thương, máu tươi chảy ra, cơn đau từ vết thương ngày càn lan rộng, khiến người ta cảm thấy đau hơn.
Cứ như vậy, Giang Khắc cảm thấy mình vui vẻ hơn rất nhiều.
Anh đang định đi về thì đột nhiên có một thân ảnh ấm áp chạy đến, Giang Khắc cụp mắt nhìn cô, hai cánh tay trắng như hoa sen vòng qua eo anh, ôm chặt anh từ phía sau.
Giang Khắc không biết diễn tả cảm giác lúc này như thế nào.
Máu trong cơ thể anh lại dâng trào, vết máu nơi trái tim bị xé ra từng chút từng chút một được lấp đầy.
Giọng anh run run, khóe mắt đỏ lên: “Không phải kêu em đi sao?”
Thời Vũ quay lưng lại với gió tuyết, cô ôm lấy anh, giọng nói nghẹn ngào, cô kiên định nói: “Em không đi.”
Khi còn nhỏ, lần đầu tiênThời Vũ nhìn thấy anh bị đánh, lúc đó cô trốn đi, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vì cô sợ và không biết phải xử lý như thế nào.
Cô còn tưởng rằng lòng tự trọng của Giang Khắc mới là thứ quan trọng nhất, cô xem như không nhìn thấy là được rồi.
Nhưng đến mãi sau này, Thời Vũ mới nhận ra rằng thứ mà cậu thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng như một tảng băng đó cần chính là sự ấm áp.
Em sẽ không đi.
Em sẽ ở bên cạnh anh, luôn luôn..