Bản Năng Yêu Em Full - Ưng Chanh

Chương 54: Ngoại Truyện 3. Kết Hôn


Bạn đang đọc Bản Năng Yêu Em Full – Ưng Chanh – Chương 54: Ngoại Truyện 3. Kết Hôn

Không biết thế nào, trong đầu Thời Vũ chợt nhớ đến gương mặt kia của Giang Khắc, một chút hứng thú cô cũng không có.

Thời Vũ xoay hướng mũi chân, cô đổi ý: ” Thôi bỏ đi, bây giờ tớ không có hứng thú với những anh chàng đẹp trai lớn tuổi hơn tớ.”

Dù sao càng lớn tuổi thì càng biến thái.

Người bạn đi cùng nắm lấy tay cô, vẫy vẫy: “Vậy thì không đi nữa, cũng không phải là chưa từng thấy trai đẹp bao giờ, chúng ta đến căn tin ăn cơm đi.”

Hai người đi một vòng quanh trường, cuối cùng đến nhà ăn xếp hàng thành công lấy được món sườn om khoai môn nổi tiếng của trường đại học A. 

Thời Vũ bưng khay thức ăn ngồi xuống, cô mới vừa lấy đũa sạch ra đang chuẩn bị gắp thức ăn.

Cô bạn Tư Nguyệt của cô nhìn điện thoại nhướng mày, cười đáp: “Này, cậu nói xem, giảng viên dạy PETS cũng dạy lớp chúng ta này, có duyên quá nhỉ.”

“Chỉ cần lên lớp thì có thể gặp được rồi.” Tư Nguyệt nói.

Thời Vũ dùng đũa đâm vào miếng khoai môn mềm, giọng điệu vô cùng thản nhiên, cô căn bản không hề để tâm: “Ồ.”

Sau khi tan học trở về nhà, Thời Vũ về đến nhà, cô phát hiện Giang Khắc vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại cũng không có ai trả lời.

Mãi cho đến tận tám giờ tối, anh mới về nhà. Người đàn ông vừa về đến nhà, anh thản nhiên hỏi cô một câu: “Ăn cơm chưa?” Sau đó đi vào thư phòng, bận rộn đến tận mười giờ tối vẫn chưa ra.

Thời Vũ có chút tức giận, cô đợi anh về rồi hai người cùng nhau ăn cơm, kết quả anh lại ở trong thư phòng bận rộn công việc?

Thời Vũ ngồi trong phòng khách gửi cho anh một tin nhắn, cô lưu tên WeChat của anh là Giang biến thái.

【Giang tổng, bạn gái anh bây giờ sắp chết đói rồi.】 Thời Vũ soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Giang Khắc ở trong thư phòng bận rộn chuẩn bị giáo án, mãi cho đến khi thông báo WeChat trên điện thoại vang lên, anh mới nhớ ra ở bên ngoài vẫn còn một cô gái nhỏ đang chờ anh đút cho ăn.

Anh đúng là bận rộn bù đầu bù cổ.

Từ lúc một người bạn của anh đề nghị anh dạy thay cậu ta ba tháng, lúc đó thì Giang Khắc nghĩ rằng chuyện này thật vô lý, anh hoàn toàn không có thời gian, nếu có thì anh cũng không rảnh rỗi đến thế, mãi cho đến khi Thời Vũ nói cô muốn thi nghiên cứu sinh, anh lại đổi ý.

Cô chỉ có thể là con mồi của anh, là chú mèo nhỏ nằm trong lòng bàn tay anh, cô trốn không  được, cũng không thể tránh thoát.

Giang Khắc cảm thấy cô gái nhỏ có chút đáng yêu, rõ ràng là hai người  bọn họ đang ở cùng một không gian, cô vẫn chọn cách gửi tin nhắn cho anh.

Mặc dù là như vậy, Giang Khắc cũng phối hợp với cô, anh trả lời: 【Em muốn ăn cái gì?】

【Em muốn ăn bún ốc! Anh mau nấu cho em một gói đi ~】 Thời Vũ ngay lập tức trả lời.

Giang Khắc trả lời mấy cái dấu chấm: 【…】

Anh hoàn toàn không hiểu tại sao Thời Vũ lại thích loại ăn đồ ăn không chút dinh dưỡng này, lại còn cực kỳ nặng mùi.

Anh rũ mắt xuống, trả lời: 【Đổi món khác đi.】

Theo tính cách của Thời Vũ mà nói, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc, cô lại thay đổi chiến lược: 【Em chỉ muốn ăn cái này thôi, chồng ơi, meow ~】

Có thể tưởng tượng được lúc Thời Vũ gọi anh hai chữ “Chồng ơi” này là như thế nào, âm thanh nhẹ nhàng kéo dài, trầm bổng du dương.

Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Giang Khắc đã có phản ứng.

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là chồng, mặc dù chỉ là gửi tin nhắn, nhưng mà sau khi gửi xong, mặt Thời Vũ lại nóng lên.

Một phút sau, Giang Khắc đi ra khỏi thư phòng, anh lấy một gói bún ốc từ trong tủ lạnh ra, sắc mặt lạnh lùng, xoay người đi vào phòng bếp.

Mười phút sau, một tô bún ốc thơm phức xuất hiện trước mặt Thời Vũ.

Thời Vũ cầm đũa khuấy đều, cô gắp hai đũa, vẻ mặt hài lòng.

Thật là ngon quá đi, Thời Vũ cảm động đến nỗi muốn hôn Giang Khắc một cái.

Giang Khắc lập tức tránh qua một bên, anh đi tới ban công, mở cửa sổ cho thông gió.

“Anh không thử một chút sao, anh đẹp trai?”


Thời Vũ gắp một đũa bún ốc, định bỏ vào miệng Giang Khắc.

Mặc dù anh đã mở cửa sổ rồi nhưng mùi hôi vẫn rất nồng nặc, mùi bún ốc đặc trưng bay trong không khí. 

Chắc là Giang Khắc chưa bao giờ ngửi qua loại mùi này, sắc mặt của anh hiện tại không thể dùng từ khó coi để miêu tả nữa rồi.

Người đàn ông quay mặt đi, giọng điệu lạnh lùng: “Không ăn.”

“Cho em hai mươi phút để ăn xong.” Khớp xương trên ngón tay Giang Khắc co lại, gõ lên bàn một cái. 

Nếu cứ tiếp tục đợi thế này, Giang Khắc nghi ngờ rằng anh sẽ ngạt thở mà chết.

Thời Vũ không thèm quan tâm đến anh, cô hài lòng ăn sạch tô bún ốc.

Trong lúc uống nước, cô nhân cơ hội tính sổ với Giang Khắc: “Vừa rồi anh hung dữ với em!” 

“Ừ.” Giang Khắc rút khăn giấy ra, đưa tay lên giúp cô gái nhỏ lau miệng.

Thời Vũ cười lạnh, cô bắt đầu nói linh tinh: “Người ta đều nói, ở với đàn ông đủ lâu, đến lúc chán ghét rồi thì bọn họ sẽ lộ ra nguyên hình.” 

“Nhưng mà không sao, hôm nay trường em có một giảng viên mới, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai gấp mười lần anh, em mới liếc mắt nhìn thôi mà tim đã đập thình thịch rồi.” Thời Vũ thản nhiên nói, mục đích của cô là muốn Giang Khắc cảm thấy nguy hiểm, đối xử với cô dịu dàng một chút.

Giang Khắc nhướng mày, anh hỏi cô: “Nói như vậy, em muốn ngoại tình với giảng viên của em à?”

“Có thể, xem biểu hiện của anh đã.” Thời Vũ to gan vỗ nhẹ vào mặt anh.

Khóe miệng Giang Khắc cong lên, trong mắt hiện lên một tia thú vị.

Anh nắm lấy bàn tay của cô gái nhỏ đang nghịch ngợm trên mặt mình, anh ấn lên đó, môi anh chạm vào vành tai cô: “Biểu hiện nào của anh còn khiến em chưa hài lòng?” 

Tay Thời Vũ như bị điện giật, cô chạy trốn khỏi vòng tay anh, đỏ mặt mắng anh một câu: “Biến thái! Lưu manh!”

Thời Vũ là nghiên cứu sinh part-time, thường có lớp học vào cuối tuần, bình thường có giờ học, nếu cô có thể đi được thì nhất định sẽ đi.

Dù sao thì cô đã quyết định đi học rồi, nhất định phải học diễn xuất cho thật tốt, phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

Chiều thứ bảy có lớp PETS. Nghe nói từ khi thay giảng viên mới, lớp học chật kín, thậm chí còn có cả nữ sinh từ các khoa khác mò đến tận lớp chỉ để ngắm nhìn anh chàng đẹp trai này.

Thời Vũ nhận được cuộc gọi từ quản lý, nói rằng vai diễn mà cô luôn muốn đóng lần này có cơ hội thử vai, vì vậy cô đã vội vã chạy đến.

Thời Vũ ôm sách vở, cô vất vả chạy đến phòng học, sau khi cúp điện thoại xong, cô cân nhắc một chút, dù sao thì đây cũng là môn đại cương*, cô nói với Tư Nguyệt: “Tớ phải đi thử vai rồi, môn đại cương thôi mà mà, ngươi giúp ta điểm cá đến, ta đi trước a!”

(*) Môn đại cương: Các môn học trong những năm đầu đại học, thạc sĩ,.. Thường là các môn chung (như là tiếng Anh, Triết, Pháp luật đại cương,…) hoặc là môn học nền tảng cho các môn học sau (ví dụ như Toán kinh tế, Nguyên lý quản trị, Nguyên lý Marketing) thường học chung với nhiều khoa, nhiều ngành. [Mình giải thích cho các bạn chưa vào ĐH hiểu thôi nhé]

“Haiz haiz.” Tư Nguyệt nhìn bóng lưng đang chạy đi của Thời Vũ, vốn dĩ cô muốn nói giảng viên này rất nghiêm khắc, nhưng đáng tiếc cô còn chưa nói xong, Thời Vũ đã chạy mất hút.

Tư Nguyệt chen người qua đám đông đi vào lớp học, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Lớp trưởng đứng trên bục giảng, cầm danh sách lớp bắt đầu điểm danh, lúc gọi đến tên Thời Vũ, Tư Nguyệt có chút chột dạ, cô nói với giọng mũi: “Có!”

Trong chốc lát, ánh mắt Tư Nguyệt giao với ánh mắt của vị giảng viên đang đứng trên bục.

Không biết tại sao, cô nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo phản chiếu từ chiếc kính mà giảng viên kia đang đeo.

Đến lượt Tư Nguyệt, cô lại điểm danh “Có” một lần nữa.

Giang Khắc cũng không nói gì, anh cầm lấy danh sách lớp từ tay lớp trưởng, ánh mắt anh dừng lại ở phía đầu danh sách. 

“Bạn Thời Vũ hôm nay không đến, ” Một giọng nói lạnh lùng như tuyết mỏng vang lên, thầy cầm bút lên, gạch tên Thời Vũ, ánh mắt anh như mũi tên xuyên về phía Tư Nguyệt đang ngồi dưới bục giảng, “Còn nữa, các bạn học cùng lớp với nhau đừng giúp nhau điểm danh.”

? ? ? ? ? ? ?

Sao mà thầy nghe ra được vậy?

Đây không phải là buổi học đầu tiên sao? Sao mà thầy ấy biết được ai là ai chứ?


Thời Vũ vừa thử vai xong đã nhận được hai tin nhắn từ Tư Nguyệt:【 Chị em ơi, thầy nhớ mặt cậu.】

【Tớ cũng không biết sao mà thầy ấy lại nhìn ra được, nhưng mà không sao, chỉ là môn học đại cương thôi, cũng không ảnh hưởng đến thành tích chuyên ngành mấy.】

Thời Vũ gửi đến một icon Pikachu đang gật đầu, cũng không để chuyện này trong lòng nữa.

Mãi cho đến tuần thứ ba của môn học PETS, Thời Vũ mới phát hiện, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại thường xuyên có việc trùng với giờ học của môn này.

Còn về phần lý do, một người bạn mà cô quen được trong lúc diễn tập ở trường mở tiệc sinh nhật nên mời cô ra ngoài chơi. 

Người này tên là Đan Lệ, công việc chính của cô ấy là người mẫu, dáng cao chân dài, còn là con lai, hai người rất hợp ý nhau, cô ấy còn nói muốn dạy Thời Vũ chơi trượt băng.

Suy nghĩ mãi, Thời Vũ quyết định đến bữa tiệc sinh nhật của Đan Lệ.

Thứ nhất là cô khó lòng mà từ chối lời mời này, thứ hai là từ khi cô đồng ý ở bên Giang Khắc, cô bị anh quản đến nỗi hai tháng rồi không đến quán bar.

Lần này Thời Vũ đã có kinh nghiệm, cô hỏi số điện thoại của giảng viên dạy môn PETS kia rồi gửi tin nhắn xin phép.

Quán bar mà Đan Lệ đặt là một quán bar dưới lòng đất, tính bảo mật vô cùng cao, vì thế Thời Vũ yên tâm trang điểm, cô mặc một chiếc áo yếm đính đá, quần short denim xuất hiện trong quán bar.

Đèn đuốc sáng choang, âm nhạc sôi động vang lên, sau khi Thời Vũ uống hai ly cocktail, cô bắt đầu nhún nhảy trên sàn nhảy.

Dưới bầu không khí hỗn loạn của quán bar đã mà cô đã quên mất từ ​​lâu, cùng với sự thúc giục của rượu, Thời Vũ điên cuồng nhún nhảy trên sàn nhảy, những người xung quanh không ngừng hoan hô, lại còn huýt sáo. 

Cô gái nhỏ chơi vui ơi là vui, cô chơi vui đến mức quên mất hàng chục cuộc gọi nhỡ trong túi xách mà cô để lại trên chỗ ngồi.

Thời Vũ đang nhún nhảy hăng say, cô cảm giác có người đứng ở sau lưng vỗ vào người cô, cô gái nhỏ quay đầu lại, đến khi cô nhìn rõ người vừa đi tới, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô tắt dần.

Vẻ mặt Giang Khắc u ám, anh kéo Thời Vũ ra khỏi quán bar.

Anh hơi dùng sức, siết Thời Vũ đau đến nỗi cô hét toáng lên, nhưng sắc mặt anh lại không hề thay đổi.

Mãi cho đến lúc lên xe, Giang Khắc trong xe hút một điếu thuốc, sau đó anh dập tắt tàn thuốc, cả buổi không nói một câu nào.

Thời Vũ nhận ra Giang Khắc thật sự nổi giận rồi.

Thật ra thì cô vẫn rất sợ Giang Khắc nổi giận, không chỉ có khí thế dọa người, bình thường anh còn không thèm nói câu nào, lạnh nhạt với cô.

Giang Khắc không vui, Thời Vũ tự nhiên cũng không vui.

Về đến nhà, Giang Khắc tháo đồng hồ rồi cởi cà vạt, không thèm nhìn Thời Vũ lấy một lần.

Cô gái nhỏ ôm hôn anh, Giang Khắc cũng không chịu cúi đầu xuống, cô khẽ cắn lấy cổ anh, nhẹ nhàng thừa nhận: “Em không dám nữa đâu, anh.”

“Anh để ý đến em một chút đi mà.” Thời Vũ nói.

Giang Khắc lạnh lùng kéo tay Thời Vũ xuống, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Anh không để ý đến cô nữa, cô chỉ có thể dùng khổ nhục kế mà thôi. Thời Vũ đi đến bàn ăn rót một ly nước nóng, giả vờ vô tình bị bỏng tay, cô hét một tiếng chói tai.

Giang Khắc lập tức mở cửa, anh mắt lo lắng hỏi cô: “Sao vậy?”

“Đau tay.” Thời Vũ tỏ vẻ đáng thương đưa tay cho anh xem.

Giang Khắc nhìn qua, trong kẽ ngón tay trỏ của cô một cái bong bóng rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể xem như mây trôi [ý là không đáng kể].

“Không nghe điện thoại, bây giờ lại nói dối, em còn cái gì mà anh không biết nữa vậy?” Giang Khắc cười lạnh, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Em sai rồi.” Thời Vũ ngoắc ngoắc ngón tay anh, đôi mắt rưng rưng, “Anh tha thứ cho em một lần đi mà.”

Giang Khắc không nói gì mà chỉ “Ha” một tiếng, rõ ràng là anh không tin tưởng một người có thói quen ngựa quen đường cũ như Thời Vũ đây mà. 

Thời Vũ tức điên lên, tính cách của cô là như thế này, làm sai rồi thì sẽ nhận, nhân lúc cô còn kiên nhẫn, có thể dỗ dành được thì cô sẽ dỗ dành, còn không được nữa thì cô sẽ dẹp luôn.


Cô gái nhỏ rút tay lại, xoay người đi vào phòng, đóng cửa rầm rầm.

Được, cô cũng đang rất tức giận.

Hai người bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh, không ai thèm để ý đến ai, như những người bạn cùng phòng sống chung dưới một mái nhà.

Mỗi lần Thời Vũ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Khắc, trong đầu cô thầm nghĩ, nếu cô nói chuyện với người này một lần nào nữa thì cô chính là chó!

Thứ sáu có tiết môn PETS, Tư Nguyệt cố ý nhắn trước cho cô một tin nhắn: 【 Hôm trước cậu xin nghỉ, tớ vẫn không biết lại sao thầy ấy lại nhớ cậu cúp học, hôm nay cậu nhất định phải đi học đấy, lát nữa đến rồi thì xin thầy ấy bỏ qua cho, nếu cậu mà cứ như vậy thì học kỳ này cậu rớt môn chắc rồi.】

Thời Vũ thở dài: 【 Yên tâm đi, tớ sẽ đến mà.】

Vì để khôi phục lại ấn tượng trong lòng giảng viên, cô gái nhỏ cố ý đến lớp sớm hơn nửa tiếng, còn cùng với Tư Nguyệt ngồi ở hàng thứ 5 đầu lớp để tỏ lòng chân thành.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, người đến lớp học càng ngày càng đông hơn.

Thời Vũ nhai kẹo cao su vị dưa hấu, đang chơi trò bắn trứng, xung quanh cô bỗng phát ra âm thanh, âm thanh xúc động của các cô gái ngồi xung quanh cô thay nhau vang lên.

Tư Nguyệt không ngừng đẩy cánh tay cô: “Giảng viên dạy môn PETS đến rồi! Thầy ấy đến rồi, thầy ấy đến rồi, hôm nay còn đẹp trai hơn tuần trước.”

“Đm, cách mà thầy ấy uống nước thôi cũng làm say đắm lòng người rồi, nhìn yết hầu kia đi… có chút quyến rũ, chuyện gì đang xảy ra vậy nè?”

Thời Vũ lơ đễnh ngẩng đầu lên, cô nhìn xong thì giật mình. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, chiếc cổ thon dài, mạch máu màu xanh nhạt được ánh mặt trời chiếu vào trở nên trong suốt.

Đôi mắt hẹp dài của người kia toát lên vẻ lạnh lùng, lúc anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút lưu luyến.

“A a a a a, có phải thầy ấy vừa nhìn tớ không?”

“Là đang nhìn tớ!”

Tư Nguyệt đẩy Thời Vũ vẫn còn đang ngẩn người, cô đùa giỡn nói: “Đến giờ vào lớp rồi, mau lấy sách ra đi, cậu cũng bị thầy ấy câu mất hồn à?”

Trời ạ, cô đang bị anh dọa cho muốn ngất đây? Thời Vũ thầm trả lời trong lòng.

Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không? Sao mà tự nhiên Giang Khắc lại trở thành thầy của cô rồi? !

Ngồi một hồi lâu, Thời Vũ vẫn chưa hoàn hồn lại, trong giờ học trạng thái của cô như đi vào cõi tiên, cô hoàn toàn không hề chú ý đến Giang Khắc đang nói chuyện lưu loát bằng tiếng Anh.

Đột nhiên, Thời Vũ cảm giác có người chọc vào lưng mình, cô quay đầu lại, có một bạn nam đưa cho cô tờ giấy.

Cô đang định nhận lấy, một giọng nói lạnh đến thấu xương mang cảm giác áp bức vang lên, Giang Khắc ở trước mặt mọi người, vô cùng chuẩn xác mà gọi tên cô.

“Thời Vũ, em trả lời câu hỏi này đi.”

“Chọn B.” Thời Vũ nhìn khẩu hình miệng của Tư Nguyện rồi đoán bừa một đáp án.

Giang Khắc cười cười, giọng nói bình tĩnh: “Vừa rồi tôi nói là dịch lại câu này.” [Giang Khắc đang là thầy giáo của Thời Vũ nên mình không để hai người xưng anh – em nhen]

Dưới bục giảng được một trận cười vang, ánh mắt Giang Khắc bình tĩnh, anh làm một động tác tay, ám chỉ cô: “Trong giờ học tập trung nghe giảng, nhìn tôi.”

“Sau khi tan học, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Thời Vũ ngồi trong lớp học mờ mịt hết cả hai tiết học, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến phòng làm việc của anh.

Sau đó Giang Khắc còn chưa đi được, vừa hết giờ, anh bị một đám nữ sinh vây quanh hỏi bài, mà Giang Khắc lại bày ra dáng vẻ lịch sự nho nhã, Thời Vũ thật sự rất muốn chạy lên vạch trần tội ác của anh ra.

Thời Vũ đứng ở bên ngoài hành lang đợi một lúc lâu, cô chờ Giang Khắc trở về phòng làm việc rồi cô mới đến sau.

Cô gái nhỏ ôm đề thi gõ cửa phòng làm việc, bên trong phát ra một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Vào đi.”

Thời Vũ bước vào, Giang Khắc ngồi trong phòng làm việc, anh đeo kính, bên cạnh còn một chồng giáo án, cũng ra dáng giáo sư quá nhỉ.

“Đóng cửa lại.” Giang Khắc lên tiếng.

“Anh——” Thời Vũ đóng cửa rồi bước đến.

Giang Khắc rót một ly nước, anh nhìn cô: “Gọi thầy.”

Được rồi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu*. Thời Vũ không tình nguyện mà gọi một tiếng: “Thầy, lần trước em đã xin phép rồi, sao thầy lại nói em cúp học thế?”

(*) Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu: khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.

“Muốn biết à?”

“Ừ.”


Giang Khắc ngoắc tay về phía cô, giọng nói nhàn nhạt: “Em lại đây.”

Cô gái nhỏ không hề nghi ngờ mà ôm sách vở bước tới, cô vừa mới nghiêng người đã bị lực mạnh kéo cô ngồi lên đùi người đàn ông.

Thời Vũ lập tức giãy giụa, Giang Khắc bình tĩnh trói người cô lại, anh chậm rãi hỏi: “Khi nào thì chúng ta kết thúc chiến tranh lạnh?”

“Anh xóa tên em cúp học đi! Vốn dĩ em đâu có cúp học.”

” Được.”

“Sao anh lại đến đây làm giảng viên, ” Thời Vũ vùng vẫy hai lần rồi ngồi im, cô mặc kệ để cho anh ôm.

Thời Vũ nhéo yết hầu anh, còn nói đùa: “Anh không mệt à? Công ty nhiều chuyện như vậy, không lẽ anh thích em nhiều như vậy à.”

Giang Khắc cúi đầu hôn cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc: ” Ừ, sợ em chạy mất.”

Lo lắng là thật, quan tâm cũng là thật, giọng nói của anh có chút khàn, len lỏi vào trong trái tim cô, có chút chua xót, cô sờ cằm Giang Khắc rồi ngẩng đầu hôn lên.

Giang Khắc giữ lấy gáy cô, anh áp môi lên rồi tiến vào, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.

Tia nắng rơi trên vai áo sơ mi của anh, đầu ngón tay mảnh khảnh nắm lấy áo anh đến nỗi nhăn lại.

Sách tiếng Anh trên ngực Thời Vũ rơi xuống đất, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Nước nóng vừa mớt rót xong đặt trên bàn, không những không nguội đi mà ngược lại càng ngày càng nóng hơn, vô số hơi nước ngưng đọng trên thành cốc, chiếc cốc rung lắc dữ dội, hơi nước lại một lần nữa hòa tan.

“Cốc cốc ——” Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Thời Vũ giật mình, cô lập tức đứng dậy khỏi người Giang Khắc, vẻ mặt cô vô cùng hoảng sợ.

Tên đàn ông chó này lại vô cùng bình tĩnh, tự mình giúp cô gái nhỏ chỉnh sửa lại nội y, sờ sờ mặt cô rồi mới đi mở cửa. 

Cửa vừa mở ra, là một nữ sinh, cô ấy rụt rè nói: “Thầy, em có làm phiền đến thầy không ạ?”

Giang Khắc vừa định công khai quan hệ giữa anh và Thời Vũ, nhưng khi anh quay đầu lại không thấy người đâu cả. 

“Không, có chuyện gì không?” Giọng nói Giang Khắc nhỏ dần.

“Là như thế này, em có vài vấn đề muốn hỏi thầy.” Nữ sinh đưa đề thi ra.

Giang Khắc ngồi vào bàn làm việc, anh vừa cúi đầu xuống đã phát hiện có người đang trốn bên dưới.

Hóa ra là con mèo của anh trốn dưới gầm bàn à. Khóe miệng Giang Khắc khẽ cong lên.

Sau khi giải thích vấn đề trong đề thi xong, nữ sinh kia lại không chịu đi, dáng vẻ ngập ngừng như đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Chuyện là… Thầy, em thích thầy, em—— “

Cô gái lo lắng nhéo quần áo của mình.

Giang Khắc cảm giác được đùi mình bị ai đó nhéo một cái.

“Em không hỏi tôi là đã có bạn gái chưa à?” Giang Khắc ôn hòa nói.

“Thầy, thầy có bạn gái chưa ạ?” Giọng nói của nữ sinh tràn đầy mong đợi, ánh mắt dè dặt trả lời.

Giang Khắc đóng nắp bút lại, anh gật đầu: “Có, hơn nữa cô ấy còn là vị hôn thê của tôi.”

“Bây giờ là bốn giờ chiều, ” Giang Khắc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Một lát nữa chúng tôi phải đến cục dân chính đăng ký kết hôn rồi, trên đường đến đó chắc phải mất một tiếng đồng hồ, cô gái nhỏ của tôi xinh đẹp như vậy, còn phải chọn áo sơ mi để chụp ảnh đăng ký kết hôn, tôi còn phải chừa lại cho cô ấy một ít thời gian nữa.”

“Vì thế, bây giờ tôi đang rất vội, em còn chuyện gì nữa không?”

Nữ sinh không ngờ rằng, vất vả lắm mới lấy được dũng khí bày tỏ tình cảm, không nghĩ đến sẽ gặp lại chuyện như thế này, cô đứng tại chỗ khóc không thành tiếng: ” Thật xin lỗi, làm phiền thầy rồi… Thầy, chúc thầy tân hôn vui vẻ.”

Không biết là do ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, hay là nghe được nữ sinh kia nói lời chúc phúc cho Giang Khắc và Thời Vũ, Giang Khắc gọi cô nữ sinh đang gấp gáp rời đi, giọng điệu của anh hiếm khi nhẹ nhàng như vậy.

“Vốn dĩ là tôi đến đây dạy thay ba tháng, bây giờ đã được một tháng rồi, dự án của thầy Lâm các em hoàn thành xong trước thời hạn, còn khoảng một tuần nữa, tôi sẽ rời khỏi ngôi trường này. Con đường mà em phải đi còn rất dài, tôi chẳng qua chỉ là một người đi đường trong lúc em đang ngắm phong cảnh, nói thế này trong lòng em đã dễ chịu hơn chút nào chưa?” Giang Khắc kiên nhẫn nói ra những lời này, “Chúc em cũng gặp được một người mãi mãi yêu em, bình an hạnh phúc bên em cả đời.”

“Cảm ơn thầy.” Nữ sinh nghẹn ngào rời đi.

Một lúc sau, Thời Vũ từ dưới gầm bàn chui ra ngoài, khuôn mặt cô không biết là do kìm nén hay là ngại ngùng mà đỏ bừng lên, cô hỏi: “Em đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh khi nào vậy? Anh cũng chưa từng hỏi em.”

“Vậy bây giờ em muốn kết hôn với anh không?” Giang Khắc đứng đậy, giọng nói trầm thấp, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, “Bà Giang.”

“Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.