Bản Năng Yêu Em Full - Ưng Chanh

Chương 5. "giang Khắc, Em Lạnh"


Đọc truyện Bản Năng Yêu Em Full – Ưng Chanh – Chương 5. “giang Khắc, Em Lạnh”

“Là Vương Lâm làm tôi ngã xuống, đúng ra là anh ta phải kéo tôi lên.” Thời Vũ kể lại sự thật này trước mặt mọi người.

Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Vương Lâm, giọng bàn luận dần dần trở nên lớn hơn –.”Vương Lâm lòng dạ cũng nhỏ nhen quá đi” “Sao mà lúc nào cũng gây khó dễ với một cô gái nhỏ chứ” .

Vương Lâm không ngăn được chuyện người ta bàn tán về mình, sắc mặt khó coi đứng dậy. Thời Gia Du bước ra hòa giải, giọng nói nhẹ nhàng: “Vương Lâm có lẽ đã hơi bất cẩn, cậu ấy được nuông chiều thành quen ấy mà.”

“Bất kể là vô tình hay cố ý, ” Thời Vũ đứng ở dưới nước, bình tĩnh lại nhìn hắn, “Vương Lâm, dù sao chuyện này là do anh gây ra, nếu anh kéo tôi lên, chuyện này kết thúc ở đây.”

Vương Lâm ngồi đó không muốn nhúc nhích, Giang Khắc thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra, đứng thẳng người, giọng điệu đều đều nhưng mang theo cảm giác áp chế, trầm giọng nói: “Vương Lâm.”

Sau lưng Vương Lâm hơi đổ mồ hôi, lập tức đứng lên, sở dĩ anh ta có thể ở đây mà hành động liều lĩnh là bởi vì cha anh ta là cổ đông của tập đoàn Tấn Thăng, được nhà họ Giang đứng sau làm hậu thuẫn.

Anh ta đi về phía hồ bơi, cực kỳ không tình nguyện mà đưa tay ra. Thời Vũ đưa tay tới, khi hai người bắt tay nhau, Vương Lâm đang muốn kéo cô lên.[xiaohanriji]

Không ngờ Vương Lâm lại bị Thời Vũ kéo ngược xuống, ngã nhào xuống bể bơi, một tiếng ầm vang lên, anh ta lúc này như chó ăn phải cứt, kêu lên: “Cứu mạng —— cứu mạng!”

Một người đàn ông to lớn bị một cô gái nhỏ kéo xuống nước, không còn sức để chống trả, cảnh tượng này khiến ai cũng phải bật cười. Vương Lâm lúc này mới nhận ra mình đã bị lừa, người dính đầy nước, đầu tóc rối bù, tức giận đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh: “Cô, cô……”

“Tôi… Tôi tôi… Cái gì, gọi tôi là dì nhỏ.” Thời Vũ lên giọng.

Thời Vũ nhìn về phía Từ Chu Diễn, nói một câu: “Anh Chu Diễn, giúp em một tay.”

Từ Chu Diễn kéo Thời Vũ lên, nhờ người mang khăn tắm khô quấn quanh người cô. Thời Vũ lấy khăn lau tóc, nhìn Vương Lâm trong bể bơi, giọng nói không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng lại khiến cho mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ: “Vương Lâm, nếu như anh thích Thời Gia Du, thì hãy giống như một người đàn ông mà theo đuổi cô ta, dù anh có làm tổn hại đến tôi thế nào đi nữa thì cũng không làm cho cô ta nhìn anh nhiều thêm một lần đâu.”

“Nếu như anh không đồng ý quan điểm này của tôi, thì anh ở dưới hồ bơi lắc hết nước trong đầu ra đi, nói không chừng sẽ hiểu được lời tôi nói.”

Nhất thời, cả Thời Gia Du và Vương Lâm đều xấu hổ, sắc mặt hết sức khó coi. Thời Vũ không thèm nhìn họ, được người giúp việc nhà Từ Chu Diễn đưa đi thay quần áo.

Thời Vũ chỉ đơn giản là đi tắm trên tầng ba, thay một bộ quần áo mới mà dì giúp việc giúp cô mang đến, đến khi cô lau khô tóc thì bữa tiệc đã gần kết thúc.

Thời Vũ đi vào thư phòng tìm Từ Chu Diễn, vừa đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt cô bắt gặp một ánh mắt không đáy, tầm mắt hai người giao nhau, cô rũ mắt xuống, ánh mắt cô nhanh chóng dời đi.

“Anh Chu Diễn, em phải đi rồi, có thể phiền anh cho em mượn xe về được không.” Thời Vũ nhìn Từ Chu Diễn ở bên kia ghế sô pha.

“Được rồi, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh.” Từ Châu Diễn thân thiết nói.

Thời Vũ cầm chìa khóa xe trên bàn lên, lắc lắc rồi cười nói: “Ừ, vậy em đi đây.”

Người đi rồi, Từ Chu Diễn nâng cằm nhìn Giang Khắc: “Cậu còn không mau đi tiễn người ta?”


Nói Giang Khắc là một con quái vật máu lạnh thì cũng không sai, nhưng anh thực sự rất tàn nhẫn, con gái chắc chắn sẽ chịu tổn thương. Thiếu gia đa tình Từ Châu Diễn không khỏi than thở trong lòng.

Giang Khắc ngồi ở đó, liếc nhìn Từ Chu Diễn, lạnh lùng nói: “Cậu rảnh lắm à?”

Giang Khắc mới hút điếu thuốc được một nửa thì dập tắt, ánh mắt mệt mỏi, không biết đang suy nghĩ gì. Trong tích tắc, anh ta rút điếu thuốc ra, chút lửa cuối cùng trên đầu ngón tay anh cũng biến mất.

Giang Khắc đứng lên. Trực tiếp nhặt chìa khóa lên rồi rời đi. Từ Chu Diễn nhìn bóng lưng của anh, thở dài một câu, cảm xúc của cậu ta bị chấn động rồi à?

–[xiaohanriji]

Thứ hai, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây. Thời tiết lặng lẽ không thay đổi, nhưng tập đoàn Giang thị lại sóng gió, chủ tịch cũ Giang thị lui về phía sau, con trai lớn là Giang Khắc lên giữ chức chủ tịch tập đoàn công nghệ Tấn Thăng, các công ty chi nhánh liên quan đến ngành giải trí hiện tại đều không thay đổi, đều do chú ruột của Giang Khắc quản lý.

Trước khi Giang Khắc đến, nội bộ tập đoàn đã xảy ra xáo trộn, người mới nhậm chức đã nhóm lên vài ba ngọn lửa, ngọn lửa này có thiêu rụi đến bộ phận của họ hay không thì họ cũng không rõ, nhưng bọn họ từ lúc bắt đầu đã đứng kín chỗ, tìm người ủng hộ, bọn họ sợ rằng họ sẽ không có chỗ đứng trong công ty nữa.

Một làn sóng đặt nghi vấn rằng anh còn quá trẻ, không có đủ kinh nghiệm. Những người này bàn luận riêng: “Sói đầu đàn là người quan trọng nhất. Nếu hắn là cừu, hắn ngồi vững được ở vị trí này sao? Đừng để chúng ta bị hắn tiêu diệt. Tôi cảm thấy vẫn nên đổi người có kinh nghiệm tới thì tốt hơn.”

Đám người này đứng về phía Vương Thần Cương, một nguyên lão kỳ cựu đã làm việc ở tập đoàn Tấn Thăng cả một thập kỷ, lý lịch phong phú, đức cao vọng trọng, đã thu phục được lòng tin từ mọi người.

Nhóm người khác chủ yếu là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, bọn họ phản bác lại: “Tuổi trẻ thì sao? Người ta cũng sắp ba mươi tuổi rồi. Giang Khắc tốt nghiệp Đại học Columbia với tấm bằng kép, tập trung vào khai thác dữ liệu điện toán đám mây, người ta còn hứng thú nghiên cứu chuyên ngành mà anh ta quan tâm – thiên văn học và vật lý. Còn có hạng mục nổi tiếng của anh ta…”

Giang Khắc là người thực sự có triển vọng trong lớp trẻ, năng lực của anh được coi là hàng đầu trong giới. Trong những năm đại học, anh đã bắt đầu thực hiện các dự án cá nhân, xây dựng hệ thống front-end và back-end cho Tấn Thăng và dữ liệu trực quan hóa. Dự án của anh cũng được các giáo sư đại học sử dụng như một mô hình để đưa ra các ví dụ trong các tiết học.

Một người xuất chúng và có năng lực như Giang Khắc đương nhiên sẽ được những người trẻ tuổi ủng hộ và noi theo.

Mười giờ sáng, tập đoàn Tấn Thăng tổ chức một cuộc họp cấp cao. Giang Khắc mặc một bộ vest cao cấp thẳng tắp, bờ vai dài rộng, đôi chân dài miên man, bị một đám người lớn vây quanh, xuất hiện ở cửa cuộc họp, khí chất mạnh mẽ tự nhiên của anh khiến cả phòng họp vốn đã ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

Mọi người liếc mắt nhìn xuống, anh xuất hiện đúng mười giờ, không sai biệt lắm, không hơn không kém.

Giang Khắc bước đến bàn chính của cuộc họp, xuyên qua áo sơ mi vẫn có thể nhìn thấy những đường gân mịn màng của bắp thịt sau bả vai. Giang Khắc ngồi xuống, nhẹ nhàng cởi cúc chỉ vàng trước ngực, liếc mắt nhìn mọi người trong phòng họp, ánh mắt khiêm tốn nhưng vẫn có một tia sắc bén.[xiaohanriji]

“Tất cả mọi người đã đến đông đủ chưa?” Giọng nói của Giang Khắc lạnh lùng, liếc mắt nhìn trợ lý.

Trợ lý đang cầm tập tài liệu màu xanh lam, vì khí chất của Giang Khắc, giọng nói có chút run rẩy: “Vương tổng… Còn chưa tới, có thể trên đường kẹt xe.”

Nói ra lời này, không ai tin. Rõ ràng là do Vương Thần Cương không hài lòng với việc ra quyết định nội bộ lần này, ông ta cố tình muốn ra oai phủ đầu với Giang Khắc.

“Họp, không cần đợi.” Giang Khắc thu hồi ánh mắt, anh nói.

Cuộc họp chính thức bắt đầu, bàn hội nghị cấp cao là kiểu hình chữ nhật dài chật kín người ở hai bên, người bên phải ủng hộ Vương Thần Cương, các nguyên lão đứng đầu cố ý ngáp dài trong cuộc họp, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn đồng hồ, dáng vẻ mệt mỏi khinh thường.


Giang Khắc đương nhiên nhìn thấy một màn này, anh cũng không lên tiếng, tiếp tục họp.

Hàng bên trái là các quản lý tương đối trẻ tuổi, họ cẩn thận lắng nghe những ý tưởng và kế hoạch của chủ tịch mới.

Mười giờ ba mươi, Vương Thần Cương xuất hiện ở cửa phòng họp, ông ta đến muộn nửa tiếng. Lúc đi vào, ông ta còn không có gõ cửa, trên mặt mang theo nụ cười gian xảo, nhưng lại không có chút nào tỏ vẻ hối lỗi: “Thực xin lỗi, Tiểu Khắc, buổi sáng dắt chim đi dạo nên đến trễ.”

Những lời này mang hàm ý là tôi là một nguyên lão, thà dắt chim đi dạo còn hơn lãng phí thời gian để nghe một người trẻ tuổi dồn ép.

“Không có sao, tôi có thể hiểu.” Giang Khắc ngồi xuống ghế ở chính giữa, đóng tập tài liệu lại, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy, “Trợ lý Trần.”

Trợ lý Trần đặc biệt gật đầu, rút ​​trong cặp ra một tập tài liệu đưa cho Vương Thần Cương, nói: “Quản lý Vương, đây là thư của luật sư từ Công ty Thương mại Thế kỷ Watson gửi cho Tấn Thăng.”

“Cái gì… thư luật sư?” Vương Thần Cương vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, rõ ràng là đang luống cuống.

Trợ lý Trần đẩy chiếc kính, trần thuật lại sự việc trước mặt mọi người: “Vào ngày 8 tháng 11, bộ phận tổng hợp Kinh Thú sẽ tiến hành tiêu thụ các sản phẩm điện tử của công ty chúng ta trên nền tảng livestream do ông trực tiếp ký tên. Tuy nhiên, nền tảng liên kết này chính là Miêu gia được hỗ trợ bởi trung tâm thương mại Kinh Thú, đêm đó phía Watson đã phát hiện ra điều này, cũng đã thu thập số liệu lớn làm chứng cứ, chúng ta đã không tuân thủ nguyên tắc hợp đồng, đối phương chuẩn bị kiện chúng ta, đã thư luật sư gửi tới.”

“Vương tổng, ngài luôn biết rằng khách hàng hợp tác chính của chúng ta là Watson, Miêu Gia cùng Kinh Thú vẫn là quan hệ cạnh tranh, ông vì lợi ích cá nhân, hàng năm lặng lẽ cùng Miêu Gia hợp tác, hành động này của ông đã vi phạm luật hối đoái cùng các tiêu chuẩn khác của công ty.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng họp đều xôn xao, bàn luận sôi nổi. Những người ủng hộ Vương Thần Cương sắc mặt khó coi đứng lên, nhìn nhau bằng ánh mắt không ai giống ai.

Giang Khắc cầm bút khẽ gõ lên bàn, cả căn phòng trầm mặc trong chốc lát, môi mỏng mím lại, sát khí rõ ràng: “Tôi tuyên bố, bộ phận tổng hợp Kinh Thú lập tức bị giải tán.”

“Ai có ý kiến đều có thể lên tiếng.” Giang Khắc nhìn về phía bọn họ, trượt ghế lui về phía sau một chút, tư thái buông lỏng.

Những người có mặt làm sao dám có ý kiến ​​gì chứ, Vương Thần Cương đã làm việc nhiều năm, Giang Khắc đã nhìn ra manh mối, vừa mới trở về đã nhanh chóng loại trừ, bọn họ sợ rằng cuối cùng mình cũng sẽ nhận lấy kết cục tương tự.

Những người ủng hộ Vương Thần Cương lần lượt phản bội ông ta, cười đắc ý: “Giang tổng sáng suốt, chúng tôi không có ý kiến.”

“Chú Vương, thư luật sư và đơn từ chức, ông chọn một cái đi.” Giang Khắc ung dung thong thả nói.

Giờ phút này, cả phòng họp không ai dám thở mạnh, Giang tổng khí phách, chiêu này không chỉ giải quyết chướng ngại, còn lần nữa mở ra cục diện hỗn loạn của Tấn Thăng, ít nhất một đoạn thời gian rất dài, đám nguyên lão ở công ty cũng không dám tùy tiện gây chuyện.

“Tan họp, ” một giây tiếp theo, Giang Khắc đột nhiên đứng dậy, cầm một tập tài liệu trong tay, nhìn mọi người xung quanh nói, “Thay mặt cho tập đoàn công nghệ Tấn Thăng, tôi xin hoan nghênh mọi người đã đến tham gia cuộc họp, vinh hanh được chiến đấu cùng mọi người. Chúc mọi người đạt được những thành tích tốt nhất tại công nghệ Tấn Thăng. Một bước đi lên. “

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, toàn thể nhân viên đứng dậy, đưa mắt nhìn Giang Khắc rời đi. Giang Khắc đã giành chiến thắng ở chướng ngại vật đầu tiên mà không hề có tiếng (súng) vang lên, dễ như trở bàn tay.


Kì nghỉ phép của Thời Vũ đã kết thúc, cô chính thức bắt đầu trở lại làm việc. Cô đang đợi trang điểm trong phòng, cô sẽ chụp cho một trang tạp chí vào buổi sáng. Khi người đại diện đi vào, Thời Vũ lập tức ngồi thẳng dậy, chuẩn bị nghe chị ấy dạy dỗ.

Người quản lý bị dáng vẻ nghiêm trang của cô làm cho không nhịn được cười, đưa một tập văn kiện đến trước mặt Thời Vũ, vỗ vai cô một cái: “Được rồi, đừng diễn nữa.”

“Đây là cái gì?” Thời Vũ nhận lấy văn kiện nhìn lướt qua.

“Không biết nên nói em vận khí tốt hay là đã thông suốt, có đạo diễn tìm tới cửa, tự mình chỉ đích danh muốn em diễn, mặc dù là vai nữ hai, nhưng cũng tốt hơn so với các vai phụ nhỏ của chúng ta.”

Thời Vũ từ trên văn kiện đọc được, bộ phim kể về một nàng tiên cá đem lòng yêu một chàng thư sinh từ kiếp trước cho đến kiếp này, cô đang đóng vai kiếp trước của nàng tiên cá -—— nàng tiên cá mười sáu tuổi mắc kẹt bên bờ kiển, được một thư sinh giải cứu, sau đó đem lòng yêu anh.

Cô nhanh chóng xem qua một chút, kịch bản quả thật không tệ, chẳng qua là cái này…Cô cảm thấy sao mà làm thế nào cô cũng không thoát ra khỏi nước được vậy. Đáy lòng lóe lên một chút nghi ngờ, Thời Vũ đang định mở miệng.

Quản lý đột nhiên ngắt lời cô với giọng trấn an: “Thật may là chị chưa bao giờ từ bỏ em. Buổi thử vai vào buổi chiều là ở khách sạn Bách Lệ. Thử cảnh quay một chút để đạo diễn xem cảm giác thế nào.”

” Được.”

Mười một giờ sáng, Thời Vũ đúng giờ đến khách sạn Bách Lệ, sau khi xuống xe, có người dẫn Thời Vũ và trợ lý đến bể bơi trong vườn thông tầng.

Đến gần nhìn một chút, Thời Vũ phát hiện bọn họ dựng một cái lều, nữ chính vừa kết thúc buổi thử vai chuẩn bị chuyển tiếp, khi đi ngang qua Thời Vũ thì nở nụ cười thân thiện.

Chuyên viên quay phim, nhân viên làm việc đều ở đây, quản lý đoàn phim tươi cười chào hỏi: “Chào cô, cô là Thời tiểu thư đúng không? Đạo diễn đi nghỉ ngơi rồi, phiền cô thay quần áo trước, anh ấy sẽ đến ngay.”

” Được.” Thời Vũ gật đầu một cái.

Từ lúc thay một bộ áo tắm mỏng đến đứng ở trên hồ bơi, Thời Vũ cứ thế mà đứng đó, đến mười lăm phút sau vẫn không thấy ai tới, cô mơ hồ cảm thấy nhất định có chuyện không hay xảy ra.

“Bộ phim này ai là người đầu tư vậy?” Thời Vũ suy tư một lúc rồi hỏi.

” Xin lỗi, chúng tôi không có quyền hỏi.” Quản lý đoàn phim trả lời.

Thời Vũ khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, bởi vì chân trần nên ngón chân cô cứng đờ vì lạnh, cái lạnh ập đến khắp người. Hai mươi phút sau, cô định quay người rời đi, nhưng đạo diễn lúc này lại lững thững đi tới.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút chuyện, làm chậm trễ mọi người rồi.” Đạo diễn chạy tới.

Thời Vũ đưa áo khoác cho trợ lý, gió lạnh thổi qua, cô bất giác co người lại, chờ đạo diễn hô – đã sẵn sàng, buổi thử vai bắt đầu.

Ai biết rằng đạo diễn điều chỉnh các cảnh quay, ông ta không thích ánh sáng , như thể anh ta giống như là cố ý kéo dài thời gian. Tính khí tốt của Thời Vũ gần như bay sạch theo thời gian.

“Ôi chao, Thời tiểu thư, cô đã sẵn sàng xuống nước chưa? “Giọng nói nhàn nhạt của Vương Lâm vang lên từ phía sau.

Thời Vũ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Lâm, hắn ngay cả lời cũng không muốn nói, xoay người định rời đi, không ngờ bị người khác ngăn lại.

Cùng lúc đó, trong khu vườn trên cao của khách sạn Bách Lệ, Giang Khắc đang nói chuyện với một khách hàng, đột nhiên Vương Thần Cương vừa mới xông vào, hoàn toàn mất đi thái độ kiêu ngạo trước đó, giữ thái độ rất trầm: “Giang tổng, tôi chọn từ chức, chẳng qua là nhà tôi cũng không phải gia đình giàu có gì, quyền lợi hưu trí này…”


Con người chính là như vậy, mặc dù họ đã lùi lại phía sau hậu trường, tiền hoa hồng hàng năm có thể đủ cho ông ta ăn cho đến chết, nhưng ông ta vẫn muốn kiếm thêm.

Giang Khắc khoanh chân nhấp một ngụm trà, thái độ có vẻ lãnh đạm nhưng lại vô nhân đạo: “Xem ra, chú Vương coi Tấn Thăng là viện phúc lợi xã hội rồi.”

Vương Thần Cương giận đến sắc mặt đỏ bừng, vừa định chửi bới thì trợ lý Trần đã bước tới, kính cẩn “mời” ông ta ra ngoài.

Hai người phục vụ đi tới, xoay người cầm lấy cái đĩa, thấp giọng bàn luận: “Này, dưới lầu có vài minh tinh quay phim ở hồ bơi, tôi muốn đi xem.”

“Cái cô minh tinh đó cũng không nổi tiếng lắm, nhưng mà nhìn xinh lắm, hình như tên là Thời cái gì Vũ đó, nhưng mà khi tôi vừa đến, tôi đã thấy cô ấy đánh nhau với đạo diễn, náo loạn một hồi.”

Lông mi Giang Khắc khẽ chuyển động, nghe được hai chữ Thời Vũ, làm anh nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Thời Vũ ngày đó, trông rất ủy khuất. Tim anh đau nhói, ngước mắt nhìn xuống lầu, thấy Thời Vũ đang bị người của Vương Lâm ngăn lại, ánh mắt anh đông cứng lại.

“Chờ một chút.” Giang Khắc lên tiếng.

Trợ lý Trần dừng tay lại, Vương Thần Cương chỉ cần đưa tay lên là sẽ ủi thẳng nếp gấp của quần áo. Giang Khắc ngoài ý muốn hỏi: “Chú Vương, chú nói nhà chú không phải gia đình giàu có, vậy Vương thiếu còn rảnh rỗi đi đầu tư phim sao? “

“Ở đâu ——” Vương Thần Cương vừa không hiểu, vừa nhìn theo ánh mắt của Giang Khắc, nhìn thấy Vương Lâm, nhận ra Thời Vũ, ông ta biết Thời Vũ là vị hôn thê của Giang Khắc, lập tức tức giận, “Tôi về nhất định sẽ dạy dỗ nó.”

“Chú Vương, nghe nói trại lính huấn luyện khép kín ở trên đảo hoang tốt vô cùng, ” Giang Khắc thái độ hiền lành, vừa tựa như chèn ép, “Chuyện ông nghỉ hưu tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

” Được.” Vương Thần Cương vừa cắn một cái, cân nhắc một chút, đồng ý đề nghị này của anh.

Vương Lâm đang ở dưới lầu, vẻ mặt tự mãn, lần trước Thời Vũ ép hắn xuống nước, lần này hắn muốn cô ở trong nước càng lâu càng tốt, phát huy hết khí chất của tên nhà giàu mới nổi: “Hôm nay bơi cho tôi xem vài lần thì tôi không cho cô đi đâu đấy.”

Còn chưa chờ Thời Vũ trả lời, Vương Lâm đã bị đánh một cú kinh thiên động địa vào đầu, nhe răng đau đớn nói: “Con bà nó —— “

“Mày ở trước mặt ba mày nói những lời thề thốt gì , đồ ngu, ra khỏi nhà mày có đem não theo chưa? Thời tiểu thư còn chờ đến lượt mày ra lệnh hay sao? Đồ ngu ngốc, gia đình chúng ta đã bị mày hại đủ rồi. Khi mẹ mày sinh mày, nếu tao biết mày là đồ não heo, tao sẽ nhét mày trở lại vào bụng mẹ mày… ” Chú Vương vừa mắng vừa nói hàng trăm câu chửi thề, ôm lấy lỗ tai thở hổn hển.

Vương Lâm bị chính cha mình kéo bạt tai trước bao nhiêu người, hắn tức giận đến mức không dám nói lời nào. chú Vương đè đầu Vương Lâm buộc hắn phải xin lỗi, Vương Lâm bất đắc dĩ từ trong kẽ răng nói ra ba chữ: “Thực sự xin lỗi … Tôi xin lỗi.”

Vương Thần Cương cũng tranh thủ đồng thời xin lỗi: “Thực xin lỗi tiểu Vũ, sau này sẽ không để con chó này xuất hiện trước mặt con nữa.”

Sau khi mọi người rời đi, trò hề cuối cùng cũng kết thúc. Thời Vũ đưa tay xoa xoa cổ định rút chân về, nhưng thành bể quá ướt, cô sơ ý trượt chân, ngã về phía trước một cách mất kiểm soát..

Lúc Thời Vũ cho là mình sẽ cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật, một đôi bàn tay to mảnh khảnh ôm chặt lấy eo cô. Thời Vũ cả người ngã về ngực của người đàn ông, ngước mắt lên, cô bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.

Thời Vũ đưa hai tay lên, cô ngửi thấy mùi tuyết tùng thơm ngát trên người anh, vì ở quá gần nên cô có thể thấy rõ yết hầu của anh đang dần di chuyển, lộ ra đường quai hàm tuyệt đẹp của người đàn ông.

Gò má Thời Vũ có chút nóng, bàn tay của người đàn ông kia vẫn đặt ở trên eo của cô, cảm giác tê dại khiến cô căng thẳng.

Hơi thở có chút hỗn loạn, Giang Khắc yên lặng nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng lùi lại. Sắc đẹp ở ngay trước mặt, Thời Vũ nhân cơ hội bước tới, túm lấy quần áo của người đàn ông, cô không dám quá tự phụ, dùng gò má nhẹ nhàng xoa xoa lên chiếc áo khoác cashmere màu đen của anh như một chú mèo con.

Một cảm giác kỳ lạ ập đến, thân thể Giang Khắc trong tiềm thức đông cứng lại, không nhúc nhích. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Thời Vũ mang theo chút ủy khuất.

“Giang Khắc, em lạnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.