Đọc truyện Bản Năng Yêu Em Full – Ưng Chanh – Chương 15. Thỏa Mãn Cô Ấy
Tiền Đông Lâm vốn dĩ định tới gọi Giang Khắc đi họp, không ngờ lại gặp được cảnh tượng thú vị như vậy, khi anh nhìn thấy học giả toàn năng như Giang Khắc dường như bất lực khi gặp phải một vấn đề không thể giải thích nổi, vẻ mặt của anh có chút bất lực.
Vì thế anh đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để ghi lại khoảnh khắc lịch sử này. Giang Khắc đang định lên tiếng nói chuyện thì đột nhiên từ ngoài cửa vang lên một tiếng “cạch”, đồng thời, một tia sáng lóe lên, như đèn pha chiếu thẳng vào hai người.
… Ba quy luật nan giải nhất lịch sử loài người, chụp lén người khác nhưng quên tắt đèn flash.
Giang Khắc đưa mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt anh như một lưỡi dao bay tới, làm cho tay của Tiền Đông Lâm sợ đến nỗi run cả lên, điện thoại của anh ta suýt chút nữa cũng rơi xuống đất. Nhìn thấy có người tới, Thời Vũ không tiện ôm Giang Khắc nữa, cô buông tay ra.
“Anh đi họp trước.” Giang Khắc cúi đầu xuống nhìn cô một cái.
Giang Khắc thuận thế đứng dậy rồi đi ra ngoài. Giang Khắc lạnh lùng nhìn Tiền Đông Lâm một cái, người kia lại nhón chân lên nhìn vào phòng làm việc của Giang Khắc.
“Ầm” một tiếng, Giang Khắc đưa tay đóng cửa lại, Tiền Đông Lâm mặt mũi tối sầm, thiếu chút nữa bị cửa kẹp chết.
“Đi họp thôi, anh.” Tiền Đông Lâm tự biết mình đuối lý, anh lên tiếng nịnh hót.
Giang Khắc chân dài, anh mang theo khí chất của một người trời sinh đã lạnh lùng sải bước đi về phía phòng họp, Tiền Đông Lâm cũng nhanh chóng đi theo sau.
“Điện thoại.” Giang Khắc mở miệng.
Tiền Đông Lâm bất đắc dĩ đưa điện thoại, Giang Khắc mở album ảnh, vừa nhìn thấy bức ảnh, ánh mắt anh chuyển động, sau đó nhấn nút xóa.
Sau khi xóa xong ảnh, Giang Khắc tiện tay ném di động trả lại cho Tiền Đông Lâm.
Cuộc họp kết thúc, mọi người trong công ty đều biết rằng một sự kiện lớn đã xảy ra ở Tập đoàn công nghệ Tấn Thăng, trong cuộc họp cấp trung và cấp cao của tập đoàn, Giang tổng, người luôn chú trọng kỷ luật nghiêm khắc, ăn mặc tỉ mỉ vào các ngày trong tuần, nhưng mà hôm nay quần áo lại không chỉnh tề, hơn nữa anh còn không thắt cà vạt?
Sau cuộc họp, mọi người điên cuồng gửi những bức ảnh hôm nay của Giang Khắc vào trong nhóm, họ đều bàn tán: 【Cà vạt của Giang tổng đâu! ! Không phải vẫn còn ở trên giường của người phụ nữ đó chứ! 】
Lại có người nói: 【Sao mà tôi thấy lúc Giang tổng không thắt cà vạt lại đẹp trai hơn nhỉ, không kiềm chế được mùi vị của sự cám dỗ.】
【Thật vô cùng muốn biết Giang tổng bình thường lạnh lùng như vậy, khi ở trên giường sẽ như thế nào hehehe?”】
Ban ngày người ở trên dưới công ty đều bàn tán về chuyện cà vạt, buổi tối Giang Khắc đi đến câu lạc bộ Hồng Hạc, vừa đẩy cửa phòng bao ra thì một đám anh em đã lên tiếng.
“Nghe nói người đàn ông vạn năm cấm dục hôm nay đã được ăn thịt, mùi vị như thế nào?” Từ Chu Diễn ngậm điếu thuốc trong miệng trêu chọc.
Lương Túng Bắc vẫn còn hoài nghi: “Cậu ta vẫn luôn ăn chay sao? Chậc, vậy thì cuộc sống thường ngày của Giang tổng sẽ thảm như thế nào chứ.”
Giang Khắc đi tới, anh tháo đồng hồ đeo tay đặt trên bàn, anh nói một câu mang theo sát khí vô hình: “Xem ra sau khi Đàm Điềm rời đi, cuộc sống của cậu cũng tự do quá nhỉ.”
Lương Túng Bắc vừa nghe được cái tên này sắc mặt bỗng trở nên ảm đạm, anh trở lại ghế sofa, dưới ánh đèn mờ ảo, anh nở một nụ cười khổ.
Sau khi ngồi xuống, Giang Khắc nhấp một ngụm rượu, trực tiếp đá vào người Tiền Đông Lâm đang ngồi im lặng giả chết, giọng điệu nhàn nhạt: “Xem ra cậu rất muốn nhận các hạng mục ở tiểu vương quốc Ả Rập đúng không.”
“Anh Khắc, em sai rồi!”
Sau khi Giang Khắc xóa bức ảnh trong album, Tiền Đông Lâm đã khôi phục lại bức ảnh đã được sao lưu từ iCloud, đồng thời gửi cho đám anh em của mình còn nhấn mạnh không được nói cho Giang Khắc biết, nhưng anh lại bị lũ chó này bán đứng trong nháy mắt.
“Có gọi tôi là bố cũng vô ích.” Giang Khắc vô cảm nói.
Ngày hôm sau, Giang Khắc đến công ty, anh vừa đến phòng làm việc, cửa cảm ứng còn chưa mở ra, trợ lý đã đứng lên trước, nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn: “Giang tổng, chào buổi sáng, tôi đã để bữa sáng trên bàn làm việc trong văn phòng.”
Ánh mắt Giang Khắc dừng lại một chút, anh gật đầu rồi đi vào phòng làm việc. Anh lấy remote từ trên sofa, rèm cửa từ từ được nâng lên.
Tia sáng ban mai đầu tiên xuyên qua lớp kính đi vào phòng, từ tầng bốn mươi hai nhìn ra, phía xa có cây cầu vượt được bắc lên, rất đông xe cộ qua lại.
Giang Khắc uống một ngụm cà phê, thấy đồ ăn sáng đang để trên bàn, là đồ ăn sáng từ nhà hàng Ngọc Lầu, bên cạnh còn có một phần sữa bò nóng, bên trên còn kèm theo một lời nhắn.
Anh cầm lên nhìn một cái, là nét chữ quen thuộc, nội dung rất đơn giản: Mua cho anh đồ ăn sáng này, phải nhớ ăn đấy nhé. Phía sau còn kèm theo một mặt cười.
Âm thanh của Tiền Đông Lâm vang lên phá vỡ sự yên lặng trong phòng, trông vẫn còn buồn ngủ: “Chào buổi sáng, anh trai.”
Giang Khắc nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn sang, anh thuận tay cất tờ giấy vào trong túi, sau đó khẽ đáp: “Ừ.”
“Con mẹ nó, đồ ăn sáng ở Ngọc Lầu không phải đứng xếp hàng rất lâu mới mua được sao? Em ăn cái này được không, em vẫn chưa ăn sáng ——” Tiền Đông Lâm không biết xấu hổ nói với Giang Khắc.
Giang Khắc đưa bữa sáng cho Tiền Đông Lâm, mở miệng nói: “Ăn đi, sau đó cút ra ngoài.”
“Được rồi, em lập tức cút.” Tiền Đông Lâm nói.
Giang Khắc bỗng nhớ ra điều gì đó, gọi anh lại: “Nhân tiện, trò chơi chính mà công ty sắp ra mắt. Gia Du nói rằng cô ấy có một vài tác phẩm đang trong quá trình biên khúc. Cậu liên hệ cô ấy thử xem.”
“Được.”
Thời Vũ đưa đồ ăn sáng cho anh xong thì phải đi công tác. Đến cuối tuần, Thời Vũ về nhà ăn cơm, người còn chưa vào cửa liền nghe thấy tiếng đàn dương cầm từ sân trước vọng ra.
Vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy Thời Gia Du đã đã lặng lẽ ngồi trước cây đàn piano, Thịnh Lan và ba Thời ngồi ở bên cạnh nghe, đặc biệt là Thịnh Lan ngồi bên cạnh trông rất tự hào.
Thời Vũ nghiêm túc nghe một chút, quả thật không tệ, cô không khỏi ậm ừ. Thịnh Lan vừa quay đầu lại nhìn thấy Thời Vũ, cất giọng nói: “Ôi chao, đại tiểu thư trở về rồi sao.”
Ba Thời quay đầu nhìn thấy con gái mình trở về, vui vẻ nói: “Tiểu Vũ, mau đến đây ngồi nào.”
Thời Vũ thay giày xong ngoan ngoãn đi tới, Thời Gia Du vừa chơi đàn xong, Thịnh Lan mặt đầy nụ cười nhìn cô: “Con nhìn con xem, trường cũ mời con về chơi đàn con lại không đi, lại muốn ở trong nước giúp công ty Giang Khắc soạn nhạc cho ứng dụng trò chơi mới, cũng không biết tính cách này của con giống ai nữa.”
Nghe một hồi, Thời Vũ nắm được trọng điểm —— ứng dụng trò chơi mới của công ty Giang Khắc đang phát triển cần nhạc nền, cô thản nhiên hỏi: “Công ty Giang Khắc cần biên khúc sao? Tôi muốn…”
Thịnh Lan khịt mũi coi thường: “Con nghĩ gì vậy? Ở nhà đàn hát không nói, còn muốn ra ngoài làm chuyện mất mặt nữa à?”
“Tôi…” Thời Vũ vừa muốn lên tiếng.
Một giọng nói nghiêm túc cắt ngang lời của Thời Vũ, tuy ba Thời ngoài mặt vui vẻ nhưng giọng điệu của ông rất nghiêm túc: “Tiểu Vũ, con có suy nghĩ gì về kế hoạch tương lai của mình chưa?”
Ba Thời rất hiếm khi nói với cô những chủ đề nghiêm túc như vậy với Thời Vũ, từ khi cô trở về nhà họ Giang đến nay ông vẫn luôn dùng thái độ dung túng, để cô tự do trưởng thành, ngay cả chuyện Thời Vũ muốn vào giới giải trí ba Thời cũng chưa từng can thiệp qua.
Thấy ba Thời có vẻ nghiêm túc, Thời Vũ theo bản năng ngồi thẳng người lại, cô lên tiếng: “Tạm thời không có kế hoạch gì ạ.”
Cô thấy mình ở trong giới giải trí cũng tính là vui vẻ, cô chấp nhận bản thân mình như thế này, luôn tự do, thoải mái mà không cần quan tâm đến ý kiến của người khác.
Ba Thời cười cười, giọng dò xét: “Con vào giới giải trí cũng hai ba năm rồi, cũng không có thành tích gì đặc biệt, chơi cũng đủ rồi, nếu không thì vào công ty giúp ba một chút?”
Thời Vũ cũng hiểu ý mà ba Thời đang nói, trong lòng cô thở dài một cái, nói: ” Được rồi ạ, con sẽ suy nghĩ một chút.”
Sau khi cùng ba Thời nói chuyện xong, lúc đang đi lên lầu, Thời Vũ mơ hồ nghe được Thịnh Lan ở dưới tâng bốc Thời Gia Du: “Vẫn là con gái lớn tốt, chưa từng để cho ông bận tâm, lại còn ưu tú như vậy, không giống nha đầu kia…”
Thời Vũ vịn hai tay lên cầu thang. Cô trở về phòng mình, chơi xếp hình một hồi, cô cảm thấy nhàm chán nên mở máy tính lên, đăng nhập vào một trang web mà cô thường truy cập.
Trang web có một diễn đàn gọi là Ái Nhạc Oanh Tạc, bên trong diễn đàn toàn là các đại thần vào trao đổi kinh nghiệm với nhau, cũng thường xuyên mở các cuộc thi để tranh tài, có thể đây là cuộc chiến giữa các vị thần.
Cũng có những tấm chiếu mới vừa bước chân vào nghề, họ vào đây để tìm kiếm kiến thức cũng như trao đổi kinh nghiệm.
Thời Vũ vừa đăng nhập vào thì thấy có mấy tin nhắn, trong đó có một người nhắn cho cô: Xin chào đại thần, tôi rõ ràng đã dựa vào phương pháp mà cô nói, tại sao bài hát tôi soạn lại không được trơn tru như này vậy.
Mặt trời đang dần buông xuông, ánh tà dương xuyên qua lớp kính lẻn vào phòng, Thời Vũ đang ngồi ở trên thảm vừa ăn trái cây, vừa đeo tai nghe nghe bài hát mà người kia vừa gửi đến, quả thật có chút không trơn tru, hình như thiếu mất cái gì đó.
Tay Thời Vũ gõ gõ trên bàn phím, cô chăm chú nhìn màn hình, lấy từ trong ổ cứng ra một file rồi gửi đi, cô còn nói thêm: Đây là ba nguồn âm của H2, Roland Orchestra và Realguitar. Bạn có thể thử dùng chúng xem sao.
Bên kia lập tức kêu gào: Cảm tạ đại thần!
Thời Vũ gõ một dòng chữ gửi đi: Không dám nhận, nói không chừng tôi còn nhỏ tuổi hơn bạn nữa đấy. ^_^
—
Ngày hôm sau, Thời Vũ được nghỉ phép mà không được thông báo trước, cô mua món tráng miệng yêu thích của Giang Khắc đến công ty tìm anh. Thời Vũ mang chiếc bánh nhỏ lên tận tầng 48.
Bước đến phòng làm việc của anh, Thời Vũ gõ cửa một cái, bên trong truyền ra một âm thanh ngắn gọn: “Mời vào.”
Thời Vũ đi vào, cô lại không nghĩ rằng Thời Gia Du cũng ở đây.
Giang Khắc ngồi trên sofa cầm một cái iPad, anh hơi khom người, xương bả vai nhô ra sau hiện đường cong hoàn hảo, không biết anh đang nói gì với Thời Gia Du.
Thời Gia Du mặc một chiếc váy dài màu vàng, đầu gối khép lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Đây là một vài ca khúc do tôi biên soạn, Giang Khắc cậu nghe thử một chút xem có phù hợp không.”
Thời Gia Du tay cầm một chiếc tai nghe, chiếc còn lại đưa cho Giang Khắc.
Thời Vũ thấy vậy, chạy tới ngồi bên cạnh Giang Khắc, thuận thế khoác lên tay anh, ánh mắt quỷ dị nói: “Mọi người đang nghe cái gì vậy? Em có thể nghe được không?”
Xung quanh thoang thoảng hương hoa hồng, cô gái nhỏ ôm lấy cánh tay của Giang Khắc như một chú mèo nhỏ, hô hấp của anh dừng lại một chút nhưng cũng không đẩy cô ra.
Thời Gia Du thấy Thời Vũ như vậy sắc mặc cô ta bỗng trở nên vô cùng khó coi, thấy Thời Vũ kéo tay Giang Khắc thì cô ta nghiến răng, trong lòng vô cùng tức giận.
Giang Khắc không nhận lấy tai nghe, anh trực tiếp phát qua loa ngoài.
iPad liên tiếp phát năm ca khúc do Thời Gia Du biên soạn, phong cách các ca khúc do cô ta biên soạn không đồng nhất, nghe sơ qua thì cũng không có vấn đề gì. Giang Khắc rũ mắt xuống, không nói tiếng nào cho đến khi bài hát cuối cùng được phát ra, sau đó anh bấm vào nút tạm dừng.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Thời Gia Du có chút lo lắng.
Giọng nói Giang Khắc bình tĩnh nhưng lại có ý phủ nhận: “Không được.”
Thời Gia Du nghe được hai chữ này, cô ta gần như thốt lên “Chỗ nào không được chứ” đây chính là những ca khúc mà cô đắc ý nhất, trong đó có một bài mà cô vất vả nửa tháng trời mới soạn ra được.
Thật ra thì ca khúc của Thời Gia Du cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Giang Khắc vừa nghe xong cũng cảm thấy âm nhạc của cô ta đầy tính thủ công và bắt chước, không phù hợp với chủ đề của trò chơi.
Giang Khắc cũng không thèm lựa lời mà nói.
Lúc bầu không khí rơi vào căng thẳng, một giọng nói ngọt ngào truyền đến: “Để em thử xem?”
Sắc mặt Thời Gia Du không nén được giận, bị Thời Vũ xông ra phá đám càng tức giận hơn, cô ta nói: “Tiểu Vũ, em có hiểu soạn nhạc là gì không? Muốn chơi sáo bầu sao, sáo bầu chúng ta chỉ có thể nghe ở nhà, đừng đi ra ngoài làm phiền người khác.”
Thời Vũ còn chưa kịp trả lời, Giang Khắc đã liếc nhìn cô gái nhỏ, giọng nói đầy ẩn ý: “Ở đây có thuốc hạ sốt, em có muốn uống hai viên không.” Anh cảm thấy cô không gây phiền phức cho anh coi như không tệ rồi.
Cô uống thuốc hạ sốt cái rắm, cái tên đàn ông này, cô đã tốt bụng giúp đỡ mà anh lại xem thường cô. Thời Vũ rên rỉ trong lòng.
Giang Khắc đứng lên, đi về phía bàn làm việc, bấm vào số nội bộ: “Trợ lý Trần, cậu vào đây.”
Một phút sau, trợ lý Trần đi vào, Giang Khắc cuối cùng quyết định trước mặt mọi người: “Bài hát này không hay, cậu mời the one đi.”
“Ông chủ, chúng ta không có phương thức liên lạc của the one. Cô ấy luôn rất kín đáo, rất ít người có thể tìm được cô ấy.” Giọng trợ lý Trần lúng túng.
“Không phải có một email công khai sao?” Thời Vũ nhắc nhở.
Giọng điệu của trợ lý Trần khó hiểu: “Có thì vẫn có, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ đọc email, hơn nữa the one cũng rất hiếm khi nhận lời mời, muốn hẹn cô ấy cũng rất khó.”
Ánh mắt Giang Khắc kinh ngạc nhìn Thời Vũ, nhưng không nghĩ nhiều, anh nói tiếp: “Vậy thì gửi email tiếp tục hỏi, bất kể cô ấy ra điều kiện gì, Tấn Thăng đều có thể thỏa mãn.”
—–
Quốc Khánh vui vẻ. [xiaohanriji]