Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 9
Hắn trở lại ngôi nhà ven biển ngay trưa ngày hôm sau. Catherine Tramell ra mở cửa, nàng mặc một bộ đồ đen bó sát người. Bộ đồ cứ như lớp da thứ hai, làm nổi bật mớ tóc vàng và đôi mắt xanh lơ.
– Xin chào – Nàng lên tiếng.
– Tôi có làm rộn cô không?
– Không.
– Hỏi ngốc thật, phải không? Có cái gì làm rộn cô được đâu?
– Sao không vào nhà? – Nàng mở rộng cửa và quay lưng vào trước. Nick Curran đi theo, mắt dán vào bờ mông săn chắc đong đưa theo bước đi của nàng.
Căn phòng cũng y như lần trước hắn vào đây, có điều những mẩu báo cắt thì nhiều hơn, quả là toàn bộ câu chuyện về trinh sát Nick Curran của Sở Cảnh sát San Francisco. Nàng cầm một mẩu lên, xem qua rồi chìa cho hắn. Hàng tít tờ tố cáo: Cớm bắn người bị cớm thẩm vấn.
– Tôi dùng anh làm chàng trinh sát cho tôi.
– Trinh sát cho cô à?
– Tức là chàng trinh sát trong cuốn truyện của tôi. Chắc anh không phiền đâu há?
– Nếu tôi phiền thì có thay đổi được gì đâu?
Nàng mỉm cười và né tránh câu hỏi như một võ sĩ né đòn:
– Anh uống cái gì nghe? Tôi đang định pha cho mình một ly.
– Không, cảm ơn.
– À, nhớ rồi – Nàng gật gù- Anh đã cai mọi thứ. Không whisky, không Jack Daniels, không thuốc lá, hay ma túy nữa – Nàng bước đi nhưng còn ráng quay lai – Có cai đàn bà không?
Chẳng đợi trả lời, nàng cúi xuống với mớ ly và chai đầy một quầy rượu thấp, cùng với một thanh nước đá trong khay làm đá của tủ lạnh.
– Tôi muốn hỏi cô vài câu – Hắn bình thản nói.
Nàng cầm con dao cạy đá lên và bắt đầu đập vào thanh đá trong khay:
– Tôi cũng muốn hỏi anh vài câu.
– Cô hỏi hả?
Thanh đá vỡ ra nhưng nàng cứ tiếp tục đập:
– Tôi hỏi để viết sách.
– Bộ cô thù ghét nước đá lắm sao?
– Tôi khoái nước đá vụn và sắt cạnh.
Mà quả nàng đập đá quá kỹ, đập cho tới vụn. Bàn tay giơ lên rồi vụt xuống mãi, mỗi cú lại có vẻ mạnh hơn.
– Cô muốn hỏi cái gì?
Nàng coi bộ đã đập đá xong, đặt con dao xuống, nàng hốt một vốc đá vụn cho vào ly rồi rót đầy Jack Daniels vào.
– Nói cho nghe, cảm giác lúc giết người thì ra sao được không? – Nàng hỏi bằng cai giọng khơi khơi cứ như đang hỏi làm sao diệt sạch cỏ dại trong vườn đây nhỉ?
– Cảm giác làm sao? Lẽ ra cô nên nói cho tôi hay mới phải chứ?
– Tôi đâu có biết. Nhưng anh biết. Anh cảm thấy thế nào? Đầy quyền lực? Buồn rầu? Hứng chí? Hay suy sụp? Hay trộn lẫn cả bốn cảm giác? Hay là có cảm giác gì khác? Một cảm giác gì anh chưa từng biết cho tới khi thực sự giết chết một mạng?
Một nỗi căm ghét – đối với nàng và cả với quá khứ khốn khổ của mình – vụt thoáng qua gương mặt hắn:
– Đó là một tai nạn – Nick nóng nảy đáp. Họ lạc vào nơi đang chạm súng. Không có vụ giết người … Chỉ là tai nạn, vậy thôi.
– Làm sao một tai nạn như thế xảy ra được, Nick? Nó tự nhiên xảy ra hả? Chứ anh không bị cái gì xúi đẩy anh bóp cò sao?
– Đó là một tai nạn – Nick nóng nảy đáp – Lúc đó tôi là cảnh sát chìm, theo dõi một vụ mua bán ma túy. Rồi nó xảy ra.
– Chỉ tự nhiên xảy ra à?
– Phải. Mình không dự định gì cả. Trong một vụ mua ma túy thì chẳng ai dự trù có chạm súng cả. Không như vụ …
– Johnny?
– Tôi thì định nói đến vụ giáo sư Goldstein, Noah Goldstein. Nhớ cái tên này không?
– Chuyện đó lâu rồi, Nick. 14 năm rồi.
– Cô muốn một cái tên hiện tại hả? Vậy cái tên Hazel Dobkins thì sao?
Vẫn nhìn hắn, nàng nhấp một hơi rượu. Da nàng trắng muốt đến độ hắn tưởng như nhìn thấy được dòng rượu màu nâu chảy trong cổ họng.
– Goldstein? Dobkins? Nói về ai trước bây giờ?
– Goldstein trước đi.
– Noah là giáo sư hướng dẫn hồi tôi học năm thứ nhất – Nàng mỉm cười – Có lẽ từ chuyện ông ta mà tôi nghĩ ra chi tiết dao cạy đá trong cuốn truyện của tôi. Tiềm thức mình hoạt động buồn cười thật phải không?
– Cực kỳ buồn cười.
– Lẽ ra phải nói nó hoạt động thực kỳ lạ mới đúng.
– Còn Hazel Dobkins?
Nàng lưỡng lự một lát rồi đáp:
– Hazel là bạn tôi.
Nick Curran chợt nhớ tới câu của Gus tối qua: Chơi với toàn thứ dữ không.
– Bạn à? Bạn cô đã giết sạch gia đình. Cả ba đứa con!
– Bà ta đã bị bắt, xử tội, đã đi tù. 35 năm qua bà ta chẳng gây chuyện gì cả. Như người ta nói bà đã được trả về với xã hội. Hay như kiểu cảnh sát các anh thường nói: Bà ta đã trả nợ xã hội xong.
– Tôi chẳng cần biết ai nói kiểu nào. Điều tôi muốn biết là tại sao? Tại sao bà ta lại là bạn cô? Hay cô chọn toàn thứ bạn quái đản không thôi?
– Bà ta đã giết cả nhà. Bà ta có thể giúp tôi hiểu cơn cuồng sát.
– Nhưng bà ta đâu hiểu tại sao bà ta làm chuyện đó.
– Hình như anh không khoái kiểu tôi chọn bạn vậy, Nick.
– Còn tôi thấy hình như cô học được nhiều hơn ngoài chuyện cơn cuồng sát. Cô chắc đã nghiên cứu chuyện đó hồi còn ở Berkeley.
– Chỉ có lý thuyết thôi – Nàng nhấp rượu và nhìn hắn trên miệng ly – Mà chắc anh rành về chuyện cuồng sát hơn tôi, phả không? Không phải lý thuyết, mà cả thực tế. Anh rành quá mà phải không … Kẻ bắn bừa?
– Thằng bắn bừa?
– Chuyện thực sự ra làm sao, Nick? – Nàng hỏi nhẹ nhàng – Anh bị hút vào đó phải không? Anh có thích nó không?
– Không ai thích nó cả. Người đầu óc bình thường không ai thích cả.
– Còn anh? Đầu óc lúc đó có bình thường không? Kể chuyện hút cần sa đi, Nick. Bữa anh bắn người ta, anh đã làm mấy ngao? Hay anh đã hút đêm trước mấy ngao? Anh thường hút cỡ nào? Phần tư? Một nửa? Hay nguyên một ngao? Như dân thứ thiệt?
Giọng nàng càng dịu dàng thì ngôn từ lại càng gai góc nhức nhối.
– Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì, mà chắc cô cũng chẳng hiểu luôn. Cô chỉ là gái nhà giàu thích chơi. Cô vốn thích những cuộc chơi mà.
Nàng đến sát anh và đặt ly xuống:
– Anh kể lại được mà, không sao đâu, Nick? Bữa đó anh phê phải không? Phê tới độ bỗng dưng thấy khoái bắn nát gáo ai đó? Hay bữa đó vì đến cữ nên tay run? Yếu tố đó khiến chuyện bắn người thành ra tai nạn. Một tai nạn đủ sức tống anh vào tù, hất anh ra khỏi ngành. Nhưng đó vẫn là một tai nạn. Anh chẳng có gì phải oán trách mình. Một lỡ lầm. Một tai nạn.
– Tôi vô tội – Hắn phản đối – Thậm chí không một ai kiện cáo. Đó là một tai nạn. Vụ này có dính tới ma túy, nhưng là tôi đóng vai mua chứ không phải hút. Hiểu chưa?
Nàng đưa tay lên vỗ vào má hắn, như vỗ một con mèo.
– Kể tôi nghe đi mà – Giọng nàng mượt như nhung và quyến rũ.
– Tôi không chơi ma túy – Hắn thô bạo giằng tay nàng ra.
– Có, có mà – Nàng đang đứng sát bên hắn đến độ hắn có thể cảm thấy hơi thở nàng trên mặt với mùi thơm của nó, như nước hoa – Họ không hề xét nghiệm anh vụ này, phải không? Nhưng Ban Nhân sự biết. Họ biết cả.
– Nếu Ban Nhân sự biết mọi điều chúng đã …
– Vợ anh cũng biết nữa, đúng chưa? – Giọng nàng mượt như nhung – Cô ấy biết mọi chuyện, Nick đã đùa với lửa quá trớn. Nick thích thế mà, phải chưa?
Nick vỡ bung ra. Hắn giật mạnh tay nàng và vặn tréo ra sau. Nàng thấy đau nhói. Hắn kéo nàng tới gần. Nàng không hề hoảng sợ. Họ nhìn nhau nảy lửa, như muốn xoáy thẳng vào óc nhau.
– Nick khoái như thế mà – Catherine thì thầm – Nhưng vợ Nick không chịu được. Do đó cô ấy đã tự sát.
Nhiệt độ trong phòng chợt biến đổi, tiếng sóng vỗ nghe rõ hơn. Cửa đã mở ra và Roxy đứng đó. Mái tóc cô ta cột lại gọn gàng trên đầu. Cô ta mặc toàn đen: áo khoác, áo pull, quần jeans cho đến cả đôi bốt. Cái nhìn cô ta lước về phía Nick cũng đen thui.
Catherine lắc người thoát khỏi Nick. “Chào cưng” cô kêu lên vui vẻ và chạy ra, cứ như một cô vợ dễ thương đón ông chồng đi làm về. Nàng đến bên Roxy và hôn phớt lên môi cô ta. Có thể đó chỉ là một kiểu biểu lộ tình cảm học đòi theo châu Âu, mà cũng có thể còn hơn thế nữa. Nàng quàng tay qua vai Roxy:
– Hai người biết nhau rồi, phải không?
Nick chẳng nghe gì cả. Một cơn giận dữ bùng lên nóng bỏng bùng lên trong óc hắn, khởi từ đám mây mù quanh chuyện ngộ sát, chết người, sự quyến rũ mê đắm nhưng có một điều đã rõ: Catherine Tramell có thể là một phụ nữ hơn người, nhưng đâu thể là kẻ tiên tri thấu thị gì. Cô ta không thể biết những điều như thế về hắn dựa trên suy luận. Một cái bằng tốt nghiệp ở Berkeley đâu có giúp người ta biết được tất cả mọi chuyện. Nick hiểu rằng lai lịch của mình đã bị đem bán.
Hắn gạt cả Catherine Tramell lẫn Roxy qua, cơn giận bùng lên nóng đỏ như ngọn lửa hàn.
– Anh về sao Nick? – Mặt Catherine coi ngây tơ như thiệt – Còn sớm mà.
– Để hắn đi đi, cưng – Roxy nói.
Nick chẳng lộ ra gì cả, bộ mặt hắn đanh lại như một chiếc mặt nạ cổ. Hắn ra khỏi cửa không nhìn lại.
– Anh quả là một nhân vật kinh khủng – Catherine gọi với theo.
Hắn chẳng thèm quan tâm. Lúc này hắn chỉ nghĩ tới sự thực chứ không phải chuyện hư cấu trong sách.