Bản Năng Gốc (Phản Diện)

Chương 20


Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 20

Salinas là trung tâm của hạt Monterey, một thị trấn nhỏ chán phèo nằm không xa bờ biển Monterey tuyệt vời là mấy, nhưng nó coi không bảnh bằng những thị trấn ven biển khác. Nguồn kinh tế chính của Salinas là những ruộng rau quanh thị trấn và những nhà máy chế biến thực phẩm trong khu công nghiệp của thị trấn. Ở góc đường nào cũng có những công nhân nhập cư tìm việc làm, không khí đẫm mùi gia vị toả ra từ nhà máy Mac Cormick nằm ở phía đông thị trấn.

Salinas là nơi duy nhất Nick nghĩ ra để tìm ít nhiều thông tin về Beth Garner. Cô ta nói đã lấy chồng ở đó, và ông chồng cũng làm việc tại dưỡng đường Salinas. Có thể ông chồng cũ biết đôi điều về nàng, và Nick quyết chí sẽ moi bằng sạch những điều đó.

Khu nhà thương thí phục vụ cho đám công nhân nhập cư và Nick tìm ra nó ở ven thị trấn, cạnh những mảnh ruộng và đường xe lửa.

Phòng cấp cứu có khá đông người chờ tới phiên khám bệnh nhưng Nick không muốn chờ như thế. Hắn đi thẳng tới phòng y tá trực. Trong đó có hai cô, đều cỡ ngoài 20, đang cắm cúi làm việc giấy tờ.

– Xin chào – Hắn lên tiếng với một trong hai cô – Tôi muốn tìm bác sĩ Garner. Làm ơn chỉ dùm là phải tìm ở đâu.

– Không có bác sĩ Garner nào trong dưỡng đường này cả, thưa ngài.

– Không có à?

– Nhưng hồi trước thì có. Lúc đó tôi mới vào đây làm việc. Bác sĩ Joseph Garner.

– Chắc là ông ấy đó – Nick nói.

– Vậy à, nhưng e rằng ông ta không còn ở đây nữa.

– Cô biết ông ta đi đâu không?

– Anh không hiểu rồi. Không còn ở đây nghĩa là không còn ở trên cõi đời này nữa. Ông ta chết rồi.

– Chết à? Làm sao vậy?

Cô y tá ngập ngừng một lát:

– Bị bắn chết. Tôi chỉ biết có thế.

Nick tìm được một phụ tá cảnh sát trưởng Salinas đang ở trước bót cảnh sát, chăm chỉ cầm ống xịt nước rửa một chiếc Chevrolet. Đó không phải là công xa và anh chàng coi bộ rất dư thì giờ để rửa xe, khác hẳn với cảnh sát ở các thành phố lớn. Anh ta biết rõ về vụ ám sát bác sĩ Garner.

Anh xịt một đường nước lên mặt kính xe:

– Vụ Garner tệ thiệt. Thị trấn này vốn yên tĩnh mà, đâu có chuyện gì lớn với cái đám công nhân nhập cư. Tụi nó biết lỡ mà gây lộn xộn là sẽ bị trục xuất về nước liền.

Nước văng tung tóe lên hông xe.

– Còn Garner thì sao?

– Vụ đó kỳ lắm. Ông ta tan sở đi bộ về nhà. Hai vợ chồng ông ấy có nhà cách bênh viện chỉ mấy ngả tư. Có người chạy xe hơi qua và bắn ông ta chết.

– Chạy xe qua à? – Nick kêu lên – Đây là xứ nào vậy? Chicago hả?

– Không. Thế mới kỳ.

– Vũ khí gì?

– 38. Không tìm ra hung ký.

Anh ta chĩa vòi nước vào bánh xe, bùn đất văng tùm lum.

– Có tình nghi nào không?

– Không. Không tình nghi. Không động cơ. Chịu thua.

– Bà vợ có bị nghi vấn không?

Tay cảnh sát nhà quê tắt nước và lõ mắt nhìn Nick:

– Có tay cớm khác từ trên sở của bọn anh cách đây chừng một năm có xuống tới đây, cũng hỏi đúng câu này. Có chuyện gì vậy?

– Thông lệ thôi – Nick đáp, với ngôn ngữ trong nghề thì câu này có nghĩa là: Không phải chuyện của anh.

– Phải, thằng cha kia cũng nói là thông lệ thôi. Bây giờ lại thêm anh nữa.

– Nhớ tên thằng cha đó không?

Anh cớm nọ ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu:

– Chịu thua thôi.


– Nếu nghe nhắc tên thì anh nhận ra không?

– Có thể – Anh ta lại mở vòi nước, lần này thì xịt vào bánh sau.

– Nilsen?

– Đúng rồi.

– Còn bà vợ có từng bị tình nghi không?

– Không – Anh lắc đầu – Cũng có lời đồn đãi, nhưng cũng chẳng chứng cứ gì.

– Đồn đãi gì?

– Có một cô bạn gái.

– Ông bác sĩ có bạn gái?

– Không. Bà vợ kìa. Nhưng không chứng minh được gì cả – Anh tắt nước và cuộn dây lại. Chiếc xe sạch boong và rỏ nước.

– Cám ơn nghe.

– Rất vui nếu giúp được anh.

– Anh giúp tôi nhiều lắm.

*

Có một âm thanh lạ trong căn nhà của Catherine Tramell tại bãi biển Stinson, một âm thanh đều đều nhịp nhàng như tiếng sóng. Đó là tiếng cái máy in laser của nàng đang chạy, nhả ra hết tờ này tới tờ khác.

Máy chạy êm tới nỗi vào hẳn trong nhà Nick mới nghe ra. Không thấy bóng Catherine đâu, nhưng một xấp in xong đã được lấy ra và xếp lại ngay ngắn. Hắn cầm tờ trên cùng lên, đó là trang tựa sách. Nó là: Kẻ Bắn Bừa, tên tác giả Catherine Wood.

– Thích cái tựa đó không? – Catherine hiện ra ở cửa.

– Rất … hấp dẫn – Hắn nói.

– Xong rồi. Em vừa viết xong.

Hắn lật lật những trang giấy:

– Kết cục thế nào?

– Thì em nói rồi, cô nàng giết anh ta – Nàng dụi tắt điếu thuốc – Chia tay thôi, Nick.

– Chia tay?

– Em đã viết xong rồi – Những lời đó làm như chẳng có ép phê gì tới Nick, hắn cứ đứng trơ ra ở đó – Anh không nghe em nói sao?

Nick vẫn chẳng có vẻ nghe thấy gì cả. Hắn trợn mắt nhìn nàng như cố tìm một dấu hiệu gì đó, một dấu hiệu hoà giải.

– Nhân vật của anh đã chết, Nick. Nghĩa là chia tay thôi – Nàng đi trở ra ngoài hiên – Thế anh còn muốn gì, hoa chắc? Em sẽ gởi cho anh bản tặng có chữ ký tác giả, được không?

– Thế là sao? – Lại giỡn nữa phải không? Hắn gần như muốn cười. Tin rằng sau cùng hắn đã đoán được ý nàng – Mình lại tiếp tục giỡn chơi hả?

– Các cuộc chơi kết thúc rồi – Nàng nói chắc nịch – Anh nói đúng. Đó là cuộc làm tình thế kỷ, anh bắn bừa ạ!

– Em đang nói cái chuyện khỉ gì vậy?

– Catherine? Từ trong nhà có ai gọi vọng ra, giọng của một bà già.

– Tôi vào ngay, Hazel – Catherine đáp – Chào anh, Nick – Nàng nói lặng lẽ.

– Nhưng …

– Em nói thật đó – Trong giọng của nàng có điều gì đó khiến hắn hiểu, lần này, nàng không hề nói giỡn.

*

Nick tới kè đá trước Gus, hắn ngồi trong xe, hút thuốc và chờ. Rồi chiếc Cadillac của Gus tới đậu kề bên và nhấn còi. Ông ta mở cửa xe phía ghế cạnh tài xế và la:


– Qua đây.

Nick đi qua, chui vào. Coi mặt là hắn biết Gus đã tìm ra được gì đó, một điều gì rất quan trọng. Gus ít khi hào hứng ra mặt như thế.

– Tao kiếm được những chuyên khác mày khoái lắm. Tao gọi cho đủ thứ cựu sinh viên từng ở nội trú chung với Tramell. Chỉ cần dựa vào kỷ yếu sinh viên khoá tốt nghiệp năm đó thôi là moi ra đủ thứ. Họ rất sốt sắng. Đám tốt nghiệp Berkeley coi vậy chứ tốt lắm.

– Hay lắm – Nick đáp chua chát – Thôi nói lẹ đi.

– Đừng gấp, con. Thế là người này đồn người kia. Sáng nay tao nhận được phone của một cô từng ở chung phòng với Tramell hồi năm thứ nhất.

– Cô ta gọi cho ông à?

– Phải. Tên là Mary Beth Lambert. Tao coi lại kỷ yếu thì có cô đó thiệt. Cô ta nói rõ chuyện Catherine với Lisa Hoberman. Cô ta nói con bồ mày có tài ám quẻ người khác. Cô Mary Beth Lambert này nói kể hết trên phone nghe không tiện, nên cô nhất định gặp mặt tao, dù tao là bất cứ ai. Cô ta ở khu Oakland, ta sẽ gặp cô ta ở văn phòng trong cao ốc Pill Hill. Cô nói sau giờ làm việc là tiện nhất, sau khi những người cùng sở làm với cô ta đã về hết thì tới thẳng văn phòng của cô ta – Gus mở máy – Mày đi Oakland với tao không?

Nick nhún vai. Nếu Catherine thực tình rút ra khỏi đời hắn, nếu quả thực hắn chỉ là đề tài nghiên cứu của nàng, thì hắn chẳng còn thiết làm gì cả.

– Sao coi mày lờ đờ vậy? – Gus nói – Đừng buồn, nếu tao điều tra hiệu quả hơn mày. Tao phải giở nhiều trò. Mày phải cho thằng già này hướng tới vinh quang chứ. Mày rầu vì chuyện đó sao?

– Tôi chẳng có vấn đề gì với chuyện đó đâu, Gus – Nick nói yểu xìu.

– Được – Gus – Cho xe lăn bánh về phía cầu Bay và vịnh East. Ông ta coi bộ hứng với kết quả điều tra lắm – Chưa hết đâu nghe. Ngoài cô bạn cùng phòng, tao còn tìm ra chuyện Beth Garner có phòng mạch riêng nữa kìa. Một phòng mạch ở Van Ness cùng với một bác sĩ tâm lý khác. Mà bệnh nhân của tay bác sĩ đó có những ai biết không? – Thằng cha Johnny Boz mắc dịch đó chứ ai? – Gus vỗ vào tay lái – Catherine biết chuyện này nên cô ta nghĩ rằng có thể gắn con dao cạy đá vào tay cô Beth nhà mình. Mày thua rồi thấy chưa!

Ông ta liếc qua Nick, tưởng sẽ thấy hắn cau có, rầu rĩ hay văng tục gì đó. Nhưng Nick vẫn ngồi im ra, khuôn mặt như hoá đá.

– Mày có chuyện quái quỷ gì vậy, Nick? – Ông ta ngạc nhiên vì Nick đâu phải thứ cay cú vì thua cuộc.

– Thôi đi Gus.

– Xin lỗi – Gus nhún vai và họ im lặng cho tới Oakland.

Pill Hill ở phía bắc Oakland, nơi có rất nhiều cao ốc làm văn phòng và nhà thương. Đó là trung tâm y tế của vùng vịnh East. Gus cho xe dừng trước một cao ốc. Họ ra khỏi xe.

– Mày ra làm gì? – Gus hỏi.

– Tôi đi với ông.

– Hờ … hờ. Mày đang nghỉ phép mà. Vụ này lẹ chớp mắt à. Tao lên rồi xuống liền.

– Thôi được, nhưng ít ra ông cũng cho tôi biết ông tới phòng nào chứ?

– Phòng 40. Mày cứ ở trong xe chờ. Xong rồi mình đi uống cái gì đó, tao sẽ kể cho nghe.

Nick ngập ngừng một lát.

– Vụ này là của tao, Nick. Cứ để tao đối phó.

– Ok – Nick gật đầu rồi chui vào trong xe. Gus cất bước đi vào toà nhà.

Toà cao ốc vắng người, nhưng cửa ra vào không khoá. Ngay đằng kia ông thấy thang máy còn mở cửa nằm đó. Ông bước vào và nhấn nút cho nó lên tầng 4. Thang máy lên đến tầng một thì ngừng, cửa tự động mở ra.

Bên ngoài chẳng có ai, Gus lầm bầm chửi thề rồi nhấn nút cho nó chạy tiếp. Thang lại đi lên và dừng ở tầng 3. Cửa lại mở ra cho thấy một hành lang trống trơn.

– Mẹ kiếp! – Gus chúa ghét những trò kỹ thuật tự động. Cửa đóng lại và thang lại tiếp tục đi lên.

Lần này cửa mở ở tầng 4, Gus bước ra một hành lang tối mờ. Ông ta nghĩ sẽ không gặp ai ở đây nên chỉ thoáng thấy một mái tóc vàng hoe xõa và bóng một con dao cạy đá vung lên.

Ông chỉ kịp thấy ánh lóe lên của nó trước khi nó thọc thẳng vào cổ họng ông.

*

Nick ngồi một đống trong xe chờ đợi cho đến khi hắn chợt nhớ lại một điều Gus đã nói với hắn lúc nãy, điều đó khiến hắn giật nảy người như bị chích điện cao thế. Cô bạn năm thứ nhất của Catherine tự động gọi điện cho Gus. Chuyện này dễ gì xảy ra trong thời buổi bây giờ. Vậy là ai đó đã gọi Gus và lừa ông ta vào bẫy. Chắc chắn là như thế!

Hắn lao khỏi xe, xông thẳng vào toà nhà. Không thấy thang máy, hắn phóng lên thang từng ba bậc một rồi đạp cửa cầu thang cứu hoả để bước vào hành lang của tầng 4.

Gus đang nằm một đống ngay cửa thang máy, máu tuôn ra từ cả chục vết đâm ở cổ, mặt, má, hàm. Cánh cửa thang tự động đóng lại, chạm phải xác Gus, nó lại mở ra.

– Gus! Hắn gào lên rồi quỳ xuống bên cạnh người bạn đồng sự, dùng đôi tay trần cố ngăn dòng máu chảy ra một cách vô vọng. Máu trào qua các kẻ ngón tay của hắn như dòng thác nhớt nhợt, nóng hổi.


Mắt Gus lóe lên, cuộc sống đang rời khỏi xác ông ta từng chút một. Cái chết kêu lục cục trong cổ họng ông.

– Gus! Gus! Đừng, Gus ơi! – Nick rên rỉ.

Gus rùng mình rồi mềm nhũn ra. Tay Nick đẫm đầy máu của bạn. Hắn giật khẩu súng ra khỏi thắt lưng Gus. Thang máy bị kẹt ở đây và Nick không thấy mặt ai trên đường chạy lên đây. Kẻ giết Gus chắc chắn còn ở tầng này.

Có tiếng động, Nick xoay người và đối mặt ngay với kẻ mà hắn đang trông đợi.

– Đứng yên! – Hắn rùn người, hai tay chỉ súng tới trước trong tư thế chiến đấu, đầu ruồi súng nhắm thẳng vào ngực Beth Garner.

Cô ta tái mặt và sựng lại, hai tay thọc vào túi áo khoác:

– Anh làm gì ở đây vậy?

– Giơ tay lên!

– Gus đâu? Máy nhắn tin kêu tôi tới gặp Nick ở đây. Anh ấy đâu rồi?

Tay phải cô ta đang cầm vật gì đó trong túi áo khoác.

– Giơ hai tay lên! – Nick gào – Đứng im!

– Kìa, Nick … Cô dợm bước tới.

– Đứng im! Cấm cử động! – Hắn lên đạn – Tôi biết hết về chồng cô rồi.

Beth càng tái mặt hơn nữa.

– Chồng tôi à?

– Tôi biết cô ưa phụ nữ. Cô vẫn còn thích phụ nữ, phải không Beth?

– Cái gì? – Cô cười một cách lạnh lùng, một nụ cười am hiểu, kỳ quái và bước thêm một bước nữa.

– Rút tay ra khỏi túi!

– Anh làm cái trò gì vậy? – Cô ta bước tới, vừa đi vừa rút tay ra.

Nick siết cò, tiếng súng nổ ầm vang trong hành lang chật hẹp. Viên đạn đâm thẳng vào ngực cô, đẩy cô văng ra xa và té ngửa xuống sàn.

Hắn còn chĩa súng vào cô một lúc nữa. Beth vẫn còn sống nhưng chẳng còn bao lâu. Hắn quỳ xuống, kéo tay cô ra hỏi túi áo. Nắm chặt trong lòng bàn tay cô là chùm chìa khoá, không có súng.

Beth thì thào nói gì đó rất nhỏ và mong manh đến độ hắn phải kề tay xuống sát môi cô. Cô thì thầm những lời cuối cùng:

– Em yêu anh.

*

– Tại sao anh lại nghĩ là cô ta có súng? – Phill Walker đứng trước mặt Nick Curran, bối rối và ưu tư. Gus Moran đã chết, Beth Garner đã chết, còn Nick Curran thì như biến thành xác ướp. Những chuyên viên hiện trường chạy tới chạy lui quanh họ – Bác sĩ pháp y, Ban Nhân sự, những cảnh sát sắc phục – Nhưng đôi mắt Nick hầu như không ghi nhận được gì của khung cảnh sôi nổi ấy.

– Beth làm cái quái gì ở đây? Còn Gus nữa? – Phill Walker tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời, nhưng nói chuyện với Nick giống như nói với tượng gỗ – Còn anh thì làm cái giống gì ở đây?

Sam Andrews khều vào vai Walker:

– Tìm được mấy thứ, trung úy.

– Cái gì?

Một nhân viên pháp y chìa ra một chiếc áo khoác với bàn tay đeo găng tay cẩn thận.

– Thấy trong gầm cầu thang lên tầng 5. Còn dấu máu còn ướt với một mái tóc giả màu vàng, thêm một con dao cạy đá trong túi nữa.

– Dao cạy đá hả?

Nhân viên nọ rút con dao trong túi áo khoác đó ra.

– Phải rồi coi nè – Anh ta lật ve áo ra, trên lớp lót trong của áo khoác là dòng chữ: SCSSF, tức Sở Cảnh sát San Francisco.

Walker lùa một bàn tay lên mái tóc.

– Chúa ơi!

*

Chẳng còn gì nhiều phải tìm trong toà cao ốc đó cả, nên nguyên đám kéo về San Francisco, tới thẳng căn hộ của Beth Garner ở quận Marina. Họ tràn khắp căn hộ, lục tung lên cứ như một toán thủy quân lục chiến đổ bộ lên một bãi biển. Nick lang thang vào theo, đầu ngẫm nghĩ về một điều Gus từng nói với hắn: Nick có thể nghe rõ giọng ông bạn già như thể Gus còn đứng cạnh: Đừng bao giờ để bị ám sát nghe Nick. Người ta sẽ bới tung đời tư mày lên cho coi.

– Trung úy? Andrews kêu lên – Tìm được một khẩu súng P.38. Trong tủ sách, đằng sau mấy cuốn sách.

– Gởi cho xét nghiệm, coi có phải khẩu bắn Nilsen không- Walker ra lệnh liền.

– Còn nữa.


– Cái gì?

– Ảnh chụp, nhiều lắm – Anh ta tiếp – Toàn hình Catherine Tramell.

Cái đó làm Nick chú ý. Hắn theo chân Walker vào phòng ngủ. Mặt bàn trang điểm của Beth Garner trông cứ như bàn thờ Catherine Tramell. Lại còn có những cuốn sách Catherine đã xuất bản và cả đống hình chụp nàng: Catherine hồi ở đại học, Catherine đang đánh lộn. Catherine với Johnny Boz, Catherine với Roxy.

Walker quay sang Nick:

– Chắc đúng là thế – Ông ta nói.

*

Đêm rất khuya, nhóm của Walker tụ lại trong văn phòng Ban Án mạng, hoạt động vẫn túi bụi như ban ngày. Talcott chỉ thị rằng toàn nội vụ phải được gói kín, tươm tất, hoàn chỉnh trước bình minh. Ông ta đã dự tính họp báo và không để hớ hênh thò bất cứ cái gì bất lợi ra.

Chiếc áo khoác và mớ tóc giả màu vàng nằm trên một cái bàn:

– Chính cỡ áo của cô ấy, còn máu là của Gus – Andrews báo cáo – Không có phòng 405 trong cao ốc đó – Anh đọc tiếp trong sổ tay – Còn cô bạn cùng phòng năm thứ nhất của Catherine thì chết vì bệnh bạch cầu từ hai năm trước đây rồi. Tụi tôi vừa nhận được bản sao giấy khai tử đó đây.

– Còn gì nữa không?

– Còn – Andrews nói – Chuyện này mới ghê. Bên xét nghiệm cho biết khẩu súng trong phòng Beth Garner đã được dùng để bắn Nilsen. Súng không có đăng ký. Họ còn tiếp tục xét nghiệm coi có phải cây súng này bắn chồng cô ta ở Salinas không. Còn dao cạy đá thì đúng kiểu con dao đã giết Johnny Boz.

Nick có vẻ như không nghe thấy gì cả. Hắn có vẻ đang trong cơn mê, nhưng thật sâu trong tâm khảm, hắn nhẹ nhỏm vì Catherine Tramell hoàn toàn vô tội.

– Beth có liên hệ gì với Boz không?

– Có – Andrews gật đầu – Bác sĩ điều trị tâm lý cho Johnny Boz nói chính ông ta đã giới thiệu Boz với Beth trong một tiệc đã đặt tại nhà ông ta vào đêm giáng sinh. Ông nói hai người có vẻ kết nhau lắm.

Walker vỗ vào vai Nick:

– Đúng là mình không thể nhận xét về ai được, ngay cả những người mình tưởng đã quá rành từ ruột rành ra.

Đó chẳng phải là cái vỗ vai duy nhất Nick được nhận. Talcott cũng dẹp tự ái và bắt tay Nick:

– Xin chúc mừng Curran – Ông ta nói như rít qua kẻ răng.

CHƯƠNG KẾT

Mặc dù Talcott muốn làm một cuộc họp báo được sắp xếp chu đáo vào sáng hôm sau, nhưng tin về những cái chết ở Oakland vẫn rò rỉ ra ngoài và nó được loan đi trên những kênh truyền hình hoạt động 24 trên 24. Nghe được tin này là những kẻ bị bệnh mất ngủ, đám vạc ăn sương và lũ chuyên săn tin, và cả Catherine Tramell nữa.

Nàng đã đợi hắn trước cửa căn hộ từ lâu Nàng không son phấn, nên trông trẻ trung, tươi mới, nhưng cũng mong manh và lo âu.

Hắn nhìn nàng chăm chăm, vô hồn.

– Em không muốn em, em không cho phép em lo âu về anh. Em không thể cho phép mình lo lắng về anh. Em không thể …

Nick bước tới vòng tay ôm lấy nàng, thật chặt.

Có ngấn lệ trong đôi mắt nàng.

– Em không muốn thế này. Em không muốn. Em đã mất hết người này tới người khác. Em không muốn mất anh. Em không muốn …

Hắn xiết nàng chặt hơn rồi dìu nàng vào nhà, và vào phòng ngủ. Một cách dịu dàng, hắn cởi quần áo nàng ra, đặt nàng lên giường một cách nâng niu rồi cúi xuống hôn, lên mặt, lên ngực. Đôi tay nàng ôm lấy cổ hắn kéo xuống và nàng ưỡn người lên áp chặt lấy hắn.

Rồi hắn nằm trên nàng, dịu dàng, nhẹ nhàng, rón rén vào sâu trong nàng. Một chút ánh sáng lọt vào phòng đủ soi rõ những giọt lệ trong mắt nàng khiến chúng lấp lánh lên.

Họ cùng đạt tới đỉnh, con sóng khoái lạc dịu dàng phủ tràn hai người. Cơn hoan lạc bồng bềnh đưa họ qua những giây phút tĩnh lặng sâu thẳm của đêm đen.

Sau đó họ nằm im lặng sát vào nhau trên giường. Nick nhìn chăm chăm trên trần nhà trong khi khói thuốc từ tay hắn chậm chạp bốc lên.

Catherine lăn khỏi lòng hắn, nàng giấu mặt đi:

– Rồi mình làm gì bây giờ, Nick?

Im lặng một lát, hắn đáp:

– Mình lấy nhau, đẻ như gà và sống hạnh phúc mãi mãi với nhau.

– Em ghét gà lắm.

– Thế thì mình yêu như điên, dẹp vụ gà đi và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Catherine lăn ra xa luôn, tóc nàng xõa xuống cạnh giường, cánh tay buông thõng chạm nền nhà. Khuôn mặt nàng đột nhiên đờ đi. Nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn:

– Em yêu anh – Nàng thì thầm.

Và nàng hôn hắn say đắm, nôn nóng.

Nàng đè hắn ngửa ra, ngồi lên người hắn, bộ ngực nàng săn và vươn thẳng. Nàng cúi xuống và hôn hắn, mái tóc của nàng xõa xuống phủ kín khuôn mặt hai người như một tấm rèm vàng hoe. Nàng hôn hắn sâu lắng, ấm ướt và nóng bỏng. Nick vật nàng ngửa ra rồi yêu nàng lần nữa, một cách dịu dàng và mạnh mẽ.

Nick chỉ nghĩ tới niềm hoan lạc trong giây phút đó, nhu cầu của thân xác hắn trong giây phút đó. Vô cùng sung sướng, hắn hoàn toàn không hề biết tới một con dao cạy đá mỏng tang, cán bằng thép, nằm giấu bên dưới gầm giường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.