Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 18
Beth Garner không có vẻ ngạc nhiên khi tối hôm đó về tới nhà thì thấy Nick đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách tối đèn của cô, cứ như ngay khi bước vào cô đã mong hắn có mặt. Còn Nick hắn cũng chẳng thèm biện bạch chuyện hắn tự ý vào nhà cô không báo trước.
– Cô không nên để cửa ngỏ như thế. Biết đâu có ai lẻn vào.
– Tôi không hề để cửa ngỏ – Cô đáp lạnh lùng – Tại cái khoá hư – Cô bật đèn lên – Anh cần gì vậy? Tôi mệt lắm.
– Nói tôi nghe về Catherine đi.
Cô nhìn hắn một lát rồi nhún vai:
– Cô ta kể cho anh nghe rồi phải không? Cô ta kể gì vậy?
– Cô ta nói với tôi những gì, Beth? Giả dụ tôi muốn nghe cô nói lại, bằng ngôn ngữ của cô thì sao?
– Tôi ngủ với cô ta một lần, hồi còn đi học – Cô nói thẳng tuột. Là bác sĩ tâm lý nên chuyện đồng tính luyến ái đối với cô chẳng có gì là dị thường, chẳng có gì phải xấu hổ. Nhưng vì cô cũng là người lưỡng tính tình dục nên cô cảm thấy cần phải giải thích – Hồi đó tôi chỉ là mới lớn. Tôi đang thử nghiệm. Mà chỉ có một lần đó.
– Chỉ một lần à? Ngủ với cô ta một lần và không bao giờ gặp lại sao?
Beht Garner ngần ngừ một lát:
– Không … không hẳn như thế. Sau đó, cô ta làm như … bị ấn tượng. Cô ta bắt chước kiểu tóc của tôi, mặc đúng kiểu áo của tôi. Cô ta theo tôi đi khắp nơi, quấy rầy, ngăn trở. Nhớ lại ớn thiệt. Hồi đó tôi sợ lắm. Bây giờ cũng còn sợ. Cô ta rất nguy hiểm, Nick à, anh phải thấy điều đó chứ?
Nick gật đầu. Hắn ngạc nhiên khi nghe hai cô này kể một câu chuyện giống nhau nhưng chủ từ khác nhau, cứ như ảnh thật và ảnh trong gương vậy. Những lời lẽ của Beth, rồi cảm giác khi nhớ lại quá khứ cũng giống y Catherine. Vấn đề là: thực sự ai là nạn nhân, ai là kẻ quấy rối.
– Cô ta có kể với anh như thế không? – Beth hỏi.
– Không – Nick lắc đầu – Cô ta nói chính cô mới là kẻ quấy rối.
– Tôi à!
– Cô mới là người bắt chước kiểu áo, rồi nhuộm tóc giống cô ta.
– Đúng là tôi có nhuộm tóc – Beth phản đối – Nhưng vụ đó đâu có dính gì đến cô ta. Có thời tôi còn nhuộm tóc đỏ nữa kìa. Tôi đã nói rồi. Thời đó tôi đang thử nghiệm đủ thứ, tuổi trẻ mà.
– Cô có biết Noah Goldstein không?
– Tôi có học ông ta hai tín chỉ – Beth đáp.
Nick tự nhiên nổi nóng lên:
– Cô đã được đọc mọi hồ sơ về vụ này. Walker đã có lệnh là sao mọi hồ sơ điều tra gởi cho cô. Cô biết đủ thứ về Catherine Tramell mà cô chẳng hé ra lấy một câu. Cô giải thích vụ đó như thế nào?
– Anh muốn tôi làm sao? – Beth cự lại – Anh muốn tôi nói gì? Chạy tới văn phòng của các anh rồi gào lên: Ê, tôi không đồng tính luyến ái gì đâu nghe, nhưng có điều đã từng ngủ với cô gái tình nghi
Cô quay đi chỗ khác, khoanh tay trước ngực như tự ôm lấy mình. Khóe mắt cô long lanh:
– Nói thì nghe quá điên, quá đạo đức giả đối với một bác sĩ tâm lý như tôi, nhưng quả thật tôi bối rối lắm. Đó là lần duy nhất tôi ngủ với đàn bà.
– Cô tưởng tụi tôi sẽ choáng váng sao, Beth? Trời đất, tụi tôi là cớm mà.
– Phải, đúng, cớm mà. Nhưng kế đó là gì? Cả Sở sẽ biết chuyện, những câu đùa cợt, bóng gió xúc xiểm khắp nơi – Cô hít hơi như cố giữ bình tĩnh – Mà thôi, dù sao chuyện đó cũng không quan trọng.
– Thế cái gì quan trọng?
– Điều quan trọng là, Nick à, anh phải cẩn thận với cô ấy. Rất nguy hiểm đấy, anh thấy không? Anh không nhận ra điều gì đang xảy ra sao? – Cô nhìn anh chăm chú, cầu mong thông cảm, năn nỉ anh tin cô – Tôi không hiểu cô ta có định trả thù gì không, nhưng cô ta đã dự trù mọi chuyện. Cô ta biết tôi đã học ở Berkeley, biết tôi có học ông Noah Goldstein. Cô ta bèn bịa ra câu chuyện này về tôi. Cô ta muốn anh nghĩ rằng tôi là kẻ bị cô ta ám ảnh. Cô ta muốn anh hiểu lầm tôi, buộc mối nghi ngờ về tôi và đi tới kết luận: Chính tay bác sĩ tâm lý này giết Johnny Boz.
– Cô ta đâu có gán tội cho cô – Nick bực bội nói – Cô ta không hề biết cô là ai. Cô ta chỉ nói về Lisa Hoberman, không hề nói tới Beth Garner.
– Tôi không nghĩ là anh ngốc tới độ đó – Beth phản kích – Cô ta thừa biết anh sẽ truy ra Lisa Hoberman là ai. Anh là cảnh sát mà. Để tôi thử đoán coi, chắc chắn cô ta sẽ làm như tình cờ đề cập đến tên đó, làm như chẳng có gì liên quan cả, phải không? – Beth cười, nhưng đó là một nụ cười méo mó, quái đản – Cô nói với anh lúc ở trên giường phải không Nick? Chắc chắn là thế.
Nick quay đi chỗ khác và nhớ lại cảnh Catherine rùng mình khi kể lại chuyện giữa mình và Lisa Hoberman.
– Beth, tại sao cô lại đổi tên?
– Tôi lấy chồng. Anh ta cứ gọi tôi là Beth.
– Lấy chồng à? Tôi đâu ngờ cô đã có chồng.
– Chuyện đó có dính gì tới anh đâu – Cô trả đũa, rồi nhún vai. Cô nghĩ Nick đã biết mọi thứ. Vả lại chẳng có gì phải xấu hổ về chuyện đã có chồng rồi ly dị – Tốt nghiệp trường thuốc là tôi gặp anh ấy. Tụi tôi cùng nội trú một chỗ ở Salinas. Có điều chẳng ở với nhau được lâu.
– Bao lâu?
– Không lâu lắm, Nick, bộ anh nghĩ … Tôi đã từng giết ai đó sao? Tôi chưa từng biết mặt Johnny Boz nữa kìa. Chưa từng nghe tên luôn.
Đầu óc Nick rối beng, hắn chẳng còn biết tin ai và tin vào cái gì. Hắn quay mình bỏ ra cửa.
– Còn Nilsen? – Beth gọi theo – Tôi có động cơ gì mà giết Nilsen? Đâu thể suy tầm bậy được, nghĩ lại coi, Nick.
Nick đang nghĩ tới điều đó, nhưng hắn không định nói những suy nghĩ của mình ra, ít nhất là với Beth. Hắn đưa tay cầm chốt cửa:
– Cô phải sửa cái khoá này đi. Biết bao chuyện bất trắc có thể xảy ra.
– Phải – Beth đáp và giơ tay ra, như thể xua đi một điều gì xúi quẩy, xúi quẩy, một điều xúi quẩy mà chỉ cô mới có khả năng tẩy trừ – Cô ta ghê lắm, và rất thông minh. Phải cẩn thận, Nick à!
Nick gật đầu như tán đồng. Nhưng hắn chưa từng biết cẩn thận về bất cứ gì, lại càng không bao giờ cẩn thận về việc đàn bà. Việc gì bây giờ phải tập cẩn thận nhỉ?
Hắn đã không cẩn thận khi bước vào hành lang tối om của toà nhà nơi có căn hộ của hắn, và cũng không thèm nghĩ gì khi mệt mỏi leo lên đường cầu thang mờ mờ ánh đèn. Khi đang mò chìa khoá trong túi, hắn chợt thấy có bàn tay đặt lên vai mình và nhảy nhổm lên như phỏng lửa.
– Trời đất!
Catherine từ bóng tối bước ra và nhe rằng cười hắn.
– Em làm anh sợ sao? – Nàng hỏi, ánh mắt vui vẻ. Nàng biết thừa là mình đã làm hắn giật mình, và coi bộ nàng khoái chuyện đó lắm, giống y như lúc nàng rình phóng lên lưng hắn ở bãi biển bữa nọ.
– Lẽ ra em đừng bao gờ hù cho một người có vũ khí giật mình – Hắn nói – tai nạn xảy ra như chơi đó.
– Nhưng lúc này anh đâu có vũ khí. Chắc anh phải giao súng lại … đi nghỉ phép chứ.
Nàng nói đúng. Hắn rờ vào nách trái, nơi mọi khi khẩu P.38 quen thuộc vẫn nằm. Đeo súng hầu như đã thành nếp với hắn. Bây giờ không có súng, hắn tưởng như mình ăn mặc chưa được kín đáo lắm.
– Mà em chỉ định làm anh ngạc nhiên thôi – Nàng nói líu lo nhưng khi nhìn mặt hắn, nàng hiểu rằng hắn đang ưu tư về cái gì đó chứ không hẳn là chuyện nàng bất ngờ tới đây – Có chuyện gì vậy, Nick?
– Anh đã tìm ra Lisa Hoberman.
– Vậy à? Cô ta đang làm gì?
– Em cũng tò mò muốn biết bạn học xưa hiện giờ làm gì sao?
Nàng nhìn hắn một lát, như không thể tin được:
– Ý anh là sẽ không cho em biết cô ta hiện đang làm gì phải không? Em nghĩ là tụi mình không được đùa cợt với nhau nữa mà.
Nick mở cửa nhưng không vào, hắn đứng ở đó làm như chắn cửa lại:
– Anh cũng thế. Anh nghĩ các trò giỡn chơi đều đã chấm dứt.
– Phải. Nàng tán đồng.
– Thế thì tại sao câu chuyện tôi nghe cô ấy kể lai khác chuyện của em? Cô ta nói mọi chuyện đều ngược lại, và chính em mới là người ám cô ấy. Cô ta còn nói chính em bắt chước kiểu tóc của cô ta.
– Và anh tin cô a? – Nàng mỉm cười chậm chạp – Em ngạc nhiên là sao anh lại dễ tin người như thế, Nick. Sự thực thì em mới chính là nạn nhân. Chính em đã phải tới cảnh sát khu đại học để khai báo về cô ta.
– Vậy sao? – Hắn vẫn chưa tin nàng.
– Phải. Còn anh, anh vẫn nghĩ rằng em giết người hả?
Nick không nghĩ nàng giết người. Hắn không muốn nghĩ rằng nàng có khả năng làm việc đó.
– Không – Hắn đáp lặng lẽ.
– Nói dối – Nàng nhổ nước miếng, xoay gót và đi thẳng về phía cầu thang, với bước đi dứt khoát, cái lưng thẳng rất tự tin, giống kiểu các cô người mẫu thời trang.