Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 15
Wagon Wheel là một quán rượu chuyên chơi nhạc đồng quê và Viễn Tây, nằm ở góc đường Valencia với đường 14. Bia rẻ, nhạc hay, hai điều đó khiến nó trở thành nơi Gus vẫn thường uống say bí tỉ mỗi khi ông ta nổi máu cao bồi lên.
Nick Curran tìm thấy ông bạn già ở đó, rũ người trên vại bia lanh. Giống như nhiều khách khác trong quán, Gus mặc quần jeans xanh, áo cao bồi, mũ stetson. Ông đang nhìn chòng chọc vào vại bia.
Nick leo lên ngồi ở ghế bên cạnh, nhấc cái mũ của Gus ra và đội lên đầu mình.
– Ông đoán trước là tôi sẽ đến đây kiếm ông chứ gì? – Nick nói.
– Tối nay coi bộ mày sung dữ – Gus quay qua – Mày trốn vô cái lỗ nào vậy? Tao ghé chỗ này, trống trơn – Gus nói oang oang, quá sức oang oang, giọng thì lè nhè líu lưỡi. Chắc chỉ cần thêm một hoặc hai ly là ông ta đứt bóng.
– Có gì đâu, ông bạn, tôi đi vắng, vậy thôi.
– Tối qua tao ghé kiếm nữa.
– Thì tối qua tôi cũng không ngủ nhà.
Gus ực một hơi bia dài và trợn mắt ngó bạn, làm như ông đang cố giải một câu đố hóc búa nhưng cái đầu đẫm bia đã không chịu làm việc. Sau cùng, ông ta cũng hiểu ra, mặt sầm lại:
– Mày … Đi với con nhỏ đó rồi! Con ngựa đó! Mày không có nhà vì mày mắc đi ủi con nhỏ đó! Tao hết tin mày nổi! Mày điên rồi sao chớ?
– Bình tĩnh coi, Gus. Đừng có lung tung lên như thế. Có chuyện gì mà tôi không tính được đâu?
– Con kẹ! Mẹ kiếp, mày là thằng ngu hết chỗ nói. Bây giờ tao muốn đi về. Mày tới số chết rồi, mà cái vụ đó hay lây lắm. Tao không muốn bị xui lây. Tao lo được gì mày biết mà. Cám ơn mày.
Ông ta tuột xuống khỏi ghế và lảo đảo đi ra cửa.
– Đừng lo – Nick gọi theo – Lần sau tôi sẽ xài bao cao su.
Chẳng ai có thể ngờ được người say có thể nổi nóng lên về chuyện gì. Nên cái vụ bao cao su tự dưng làm Gus cáu sườn và ông ta không thèm giấu giếm với Nick, và với cả cái quán luôn:
– Curran! Ông ta nói chậm rãi và lớn tiếng – Bao cao su không là đách gì với tao hết, nghe chưa?
– Ê, Gus! – Tay bồi rượu kêu toáng lên và chìa cái hoá đơn tính tiền ra – Ông quên rồi sao? – Thấy Gus về hắn cũng mừng, nhưng không muốn bị ông chủ nạo vì cho khách uống thiếu.
– Bao nhiều? – Nick chặn lại hỏi.
– 17 – Gã bồi rượu đáp.
– Ly hay đô?
– 17 đô.
Nick thảy đồng 20 đô lên mặt quầy:
– Khỏi thối.
Hắn bắt kịp Gus Morran ngay lề đường ngoài cửa quán. Ông ta đang nhìn hai mụ trung niên ăn mặc kiểu Viễn Tây đang đi về phía quán. Gus cứ đứng xớ rớ ngay cửa.
– Bao cao su – Gus nói.
– Ông phải lo phòng bệnh rồi – Nick bảo – Phải nghĩ tới cái vụ đó.
– Để làm chó gì? Mày tưởng tao từng này tuổi mà còn mắc cái vụ đó sao?
– Khỏi nói.
Gus vung tay búa xua về phía hai mụ nọ:
– Cỡ hai con mụ này … là khỏe. Nhưng … Tao không khoái. Nick, tao không khoái, hiểu chưa?
– Thì vậy mới có chuyện – Nick ráng đẩy Gus đi để đừng phiền hai bà nọ. Họ đi dọc hè phố.
– Này, tính đưa tao đi đâu?
– Kiếm gì cho ông tỉnh lại chút xíu. Một cốc café, rồi ăn cái gì đó. Chút xíu là khỏe liền.
– Đúng là tao hơi đói, cái vụ đó – Gus nói giọng triết lý.
*
Mac là quán ăn bán suốt đêm, đồ ăn tươm tất đàng hoàng, trên đường Maison, gần khu các hí viện nhà hát. Quán này thu hút một lũ dân xem hát, cớm, tài xế taxi và du khách. Tối đó người ta ngồi kín các ghế ở quầy. Gus lõ mắt dòm một em mập lù ở quầy. Đó là một du khách, coi cái kiểu ăn mặc là biết. Coi mặt Gus là biết ông ta định sủa một câu thối tha gì với em đó nên Nick lật đật lùa Gus tới một cái bàn trống bắt ngồi xuống.
Đồ ăn ở đây ngon mà café còn ngon hơn. Nick trông chừng để ông bạn già ăn được kha khá. Hắn cũng gọi cho mình món trứng, fromage và yoghurt.
– Ăn đi – Nick ra lệnh.
Gus ăn nhồm nhoàm, húp café rột rột. Suốt mấy phút, ngồi ở bàn chỉ nghe tiếng Gus ăn uống.
– Đỡ không?
– Ngon lành – Gus trả lời lớn tiếng, nghĩa là ông ta vẫn còn hơi xỉn.
– Mốc xìì … ì – Nick phun ra.
– Xì cái con mẹ gì – Gus cà khịa – Đừng có xì với tao kiểu đó – Ông tọng thêm một muỗng thức ăn đầy ứ vô miệng nữa – Với con nhỏ đó sao?
Có nhiều người quay lại nhìn ông ta với vẻ bực bội. Gus có vẻ không nhận ra, mà có nhận ra, ông ta cũng mặc xác họ.
– Mày muốn chết hả con? Cái gì đó? Còn tiếc mấy con nhỏ du khách kia hả? Mày vẫn còn đau vì chuyện hồi xưa. Mày đau vì chuyện đó nên mới tìm đường tới con dao cạy đá. Mày tính như vậy chứ gì?
– Gus, cái đó không …
– Có quá trời thứ du khách chó má – Gus cao giọng – Từ đủ thứ xứ sở chó má tới cái chốn này …
– Kìa … Gus!
– Tao điên với mày luôn, con à. Điên thiệt. Mày biết tại sao không? Để tao nói cho mày nghe. Bởi vì mày không biết ớn con nhỏ đó. Mày không biết ớn nó chút nào hết, phải chưa?
– Không – Nick đáp bình thản – Tôi không ớn.
– Tại sao không?
– Không biết – Nick lắc đầu – Chỉ biết là không ớn sợ gì hết, vậy thôi.
Cô du khách mập bỏ miếng bánh xuống và liếc nhìn Gus. Ông ta nhăn nhở cười rồi đá lông nheo.
– Chỉ vì lối nói chuyện ma quỷ của nó với mày thôi, con ạ. Nói toàn chuyện tầm bậy tầm bạ.
– Không, không phải – Nick nhấn mạnh.
– Phải mà! Mày ngồi nghe những chuyện chèm chẹp của nó. Tao biết mày hết nghe cái đầu mày rồi.
– Tôi biết tôi đang làm gì mà.
– Biết cái con khỉ! – Gus nói nốc một ngụm café rồi chụp mũ lên đầu – Nghe nè con. Ban Nhân sự lục lại toàn bộ hồ sơ về Marty Nilsen. Từ đầu tới cuối, hấp dẫn chưa?
– Tìm thấy cái gì?
– Đừng gấp. Ly kỳ lắm. Mà tụi nó giấu như mèo giấu cứt, đâu cho người ngoài Ban biết. Nhưng gặp thằng Gus này, bồ bịch với đủ thứ người nên cũng nghe được nhiều lắm.
– Nghe được gì?
– Ban Nhân sự tìm được một hộp ký gởi ở ngân hàng chứa 50,000 đô. Y mướn hộp đó ba tháng trước. Có tới một lần, bỏ tiền vô và chưa bao giờ trở lại. Tao có tới chỗ đó mấy bữa trước, rồi thỉnh thoảng lại ghé qua rình. Mày hiểu ý tao chứ?
Ông ta liếc em du khách mập lúc nãy, coi bộ khoái tợn.
– Nhưng điều đó chẳng nghĩa lý gì. Ba tháng trước cô ta đâu có biết tôi.
– Có thể không phải con nhỏ đó trả tiền cho y. Mày đang bị Ban Nhân sự đì, thiếu gì cớ để xem hồ sơ mày. Vả lại, ai hơi đâu lục hồ sơ mày làm chi. Mày đang bị Ban Nhân sự để ý, mà mày cũng chẳng thèm lý tới tụi nó mà. Tao nói đúng chưa?
– Chính cô ta chi tiền cho y.
– Mẹ kiếp – Gus nhún vai – Làm chó gì tao biết được chuyện đó? Tao chỉ là một thằng già chỉ lo giữ lấy cái thân.
– Thôi, mình chuồn đi.
– OK.
– Khi tới bên chiếc Seville tơi tả của Gus, ông ta mò mẫm mở khoá hoài không ra, coi bộ ông ta lái xe không nổi.
– Để tôi chở về nghe. Tôi đâu có để ông đi kiểu …
– Tao không có xỉn.
– Biết rồi. Có điều nếu tôi lái cho ông về thì ông khỏe hơn.
– Chở tao về bằng cái xe mắc dịch của mày đó hả? Thôi dẹp. Tao không muốn về hưu vì tai nạn xe cộ. Tao sẽ lãnh lương hưu đầy đủ kèm theo cái đồng hồ Seiko vàng của Sở làm quà lưu niệm.
Gus nói cũng phải. Bên trong xe ông ta thì rộng như cái phòng khách, còn chiếc Mustang dạng xe sport của hắn thì chật quá.
– Thì tôi chở ông về bằng xe này.
– Xe này! – Gus coi bộ cáu – Cái này là của hãng Cadillac nghe con. Mày tưởng tao để mày lái chiếc Cadillac của tao hả? Không đời nào tao để một thằng điên như mày đụng tới cái xe của tao đâu.
– Gus …
– Dẹp. Giải tán – Ông ta chui vào xe và nổ máy, rồ ga mấy nhịp rồi gạt cần số. Cái xe vọt ra khỏi chỗ đậu, tiếng bánh xe lăn re re và để lại một làn khói mỏng. Nó chạy một đoạn xa mà Nick còn nghe tiếng máy và tiếng thắng xe ken két. Hắn lắc đầu, lòng thầm mong cho Gus về tới nhà còn lành lặn.
Hắn chậm rãi đi về phía chiếc xe của mình, đầu ngẫm nghĩ lại những điều Gus nói rồi nghĩ về Nilsen và Catherine. Làm sao nàng biết được y có thể móc được hồ sơ của hắn ra? Dĩ nhiên, chẳng có bằng chứng gì về chuyện nàng đã nhận hồ sơ từ tay Nilsen. Hắn chỉ suy ra được một điều dễ nhất là động cơ cho việc Nilsen làm: Y bán hồ sơ cho nàng vì y ghét Nick Curran. Còn tiền bạc chẳng là nghĩa lý, không lẽ móc hồ sơ ra cho coi chùa.
Nick mãi mê suy nghĩ nên không nhận ra chiếc xe từ từ bò ra và tới sau lưng hắn, thẳng băng một đường. Hắn không nhận ra gì cả cho đến khi máy xe đó gầm lên và phóng tới.
Không có âm thanh nào giống được tiếng động cơ của hiệu xe Lotus. Chiếc Lotus đen phóng trên lối xe chạy chật hẹp như một viên đạn đại bác, đâm thẳng vào lưng hắn. Hắn chỉ thoáng nhận ra chiếc xe khi nó tông tới và người hắn bung lên, lăn qua nóc xe và rơi ra phía sau. Tài xế xe đó đạp thắng, chiếc Lotus rít bánh dừng lại. Có tiếng cần số de gài lịch kịch và động cơ lại gầm lên, chồm trở lại chỗ Nick nằm.
Hắn nhổm dậy, phóng người ra khỏi lối xe chạy, len lỏi chạy về phía chiếc Mustang. Chiếc Lotus vẫn chập chờn tìm cách đụng hắn lần nữa.
Người lái xe – Catherine sao? – Rồi cũng nhận ra húc hai cái mà không xong việt là đã quá đủ. Nó trở đầu phóng ra đường, quẹo phải rồi vọt biến.
Trong tích tắc Nick đã đề máy chiếc Mustang và phóng theo. Ra tới đường, hắn còn kịp nhìn thấy chiếc xe đen rẽ trái chạy vào đường Valencia.
Chiếc Lotus chạy về phía bãi North, ngoằn ngoèo qua những con đường nhấp nhô gợn sóng, nó phóng lên những cái dốc như chơi vượt qua những dãy quán rượu có tiếp viên cởi trần và những rạp ciné chuyên chiếu phim con heo ở phố Broadway rồi lại vượt dốc tiến về Vallejo, rồi Kearni, Creen. Nick vẫn bám theo được, cái Mustang đâu phải thứ xoàng.
Chiếc Lotus giờ đã lên tới đồi Telegaph, khu cao nhất của nội ô San Francisco. Ngọn đồi này dốc đến độ những con đường ở đây chỉ là đường bậc thang dài dằng dặc. Nick nhấn nút hạ dàng đống chiếc Mustang thấp xuống và đạp ga lút cán. Chiếc xe phóng tưng tưng như điên leo lên những bậc thang. Hắn nhắm tới đỉnh đồi, nơi hắn có thể chặn đầu hoặc chặn ngang chiếc Lotus.
Chiếc Mustang đập rầm rầm trên những bậc thang, ống xả của nó quẹt rèn rẹt xuống nền bê tông, mọi khớp nối và mối hàn của khung xe rên rỉ, nhưng động cơ vẫn gan lì lôi cái xe lên tới con đường phía trên. Ở đó, Nick bẻ tay lái đâm về phía đường Kearny.
Ánh đèn pha của chiếc Lotus bây giờ chiếu trực diện xe của hắn, hai chiếc cùng lao tới như hai con bò rừng. Nick đạp lút ga, đâm thẳng vào đầu chiếc Lotus. Nhưng đến giây phút cuối cùng, người lái chiếc Lotus chịu hết xiết và bẻ tay lái né tránh. Hỡi ơi, con đường quá hẹp, không còn chỗ để lách nữa.
Nó bung qua lề đường, lao cắm đầu xuống một khu đang đào lỗ chỗ những hố cột móng xây dựng. Nó tung lên hai phát rồi rơi xuống lật ngửa bốn bánh lên. Máy xe đã tắt. Đến lúc Nick mò được xuống tới nơi thì thấy đó là Roxy, người cô ngã vật thò ra cửa xe đã bung ra, cổ bị gãy. Xa xa có tiếng còi hụ của xe cảnh sát.
Nick Curran đóng vai trò một công dân tốt, tận tình cộng tác với cảnh sát, hắn khai báo đủ thứ cho anh cảnh sát lập biên bản và còn ký vào đó tử tế.
Nhưng đó chẳng phải là một tai nạn bình thường. Bởi vì không dễ gì có tai nạn giao thông nào lôi cuốn được sự chú ý của trinh sát Sullivan và Morgan của Ban Nhân sự, hoặc trung úy Walker Trưởng Ban Án mạng.
Walker phe phẩy tờ biên bản lời khai trước mũi Nick:
– Cái tờ mắc dịch này là lời khai của anh đó hả? Còn ký vào đó nữa hả?
– Chứ làm sao? – Nick ngậm một điếu thuốc vào mồi lửa, liệng que diêm đi – Tại sao không ký? Đó là một tai nạn mà.
Walker vỗ vỗ lưng bàn tay vào tờ giấy, làm như muốn tát những chữ đã được viết trên đó:
– Nghe nè Nick. Anh đi lòng vòng ở khu bãi North chẳng có lý do gì cả, rồi chiếc xe này leo lề. Và anh nói chiếc xe này bị tai nạn à?
– Ồ, chief Walker, tôi đâu có nghĩ cô ta thực tình muốn leo lề đâu.
– Để tôi làm việc với y – Sullivan nói.
Walker phẩy tay như gạt Sullivan ra:
– Đừng có giỡn mặt tôi – Ông ta nói – Tôi đâu cần lý do để treo lộn đít anh lên.
– Tên thật của nạn nhân là – Sullivan chen vào – Roxanne Hardy. Địa chỉ gốc … Đâu đó tại Cloverdale. Không tiền án tiền sự. Cái xe đứng tên Catherine Tramell – Gã này đóng sập cuốn sổ lại – Thế giới này nhỏ hẹp quá ha Nick?
Walker nhìn Nick như muốn giết hắn ngay tại chỗ:
– Anh biết cô ta từ trước phải không?
– Tôi với Gus có gặp cô ta ở nhà Tramell. Chúng tôi chỉ làm một chuyện là ghi tên cô ta vô sổ tay thôi.
Walker làm như sắp nổ tung ra:
– Anh chỉ ghi tên người ta rồi, trời đất! Cô ta lao xe xuống hố trước mặt anh rồi chết. Anh kể với tôi như thế hả? Anh tưởng tôi tin anh sao?
Nick đạp tắt mẩu thuốc:
– Tôi chỉ biết vậy thôi.
– Thế thì mặc xác anh, Nick. Người ta sẽ nướng sống anh – Walker dợm bỏ đi, rồi đứng lại – Nhớ nghe Nick, anh tự ý làm thế. Anh chỉ có thể tự trách mình thôi.
– Tôi vẫn nghĩ như thế, trung úy.
– Tôi đã nói là anh không được tới gần Tramell. Đó là lệnh.
– Nhưng ông đâu có lệnh cho tôi tránh xa xe của cô ta.
– Cục c – Walker lầm bầm.
– Anh mất bình tĩnh rồi Curran – Sullivan nói – Tôi muốn anh tới văn phòng bác sĩ Garner 9 giờ sáng mai.
– Vậy sao? Chuyến này mấy ông bán hồ sơ của tôi cho ai đây? Tờ National Enquires chắc.
Hai nhân viên nhà xác đang nhấc xác Roxy ra khỏi chiếc xe. Đôi mắt cô ta mở trừng trừng nhìn thẳng mặt Nick.