Bán Lộ Phu Phu

Chương 7: Rối loạn ám ảnh sợ


Đọc truyện Bán Lộ Phu Phu – Chương 7: Rối loạn ám ảnh sợ

(Đây là một căn bệnh có tên tiếng anh là Phobic anxiety disorde – Người bệnh thường xuyên tránh né một đối tượng, một tình huống, một động vật mà thực tế chẳng có gì nguy hiểm cho họ. Việc đương đầu với tình huống, làm nảy sinh các triệu chứng tái mặt, nhịp tim nhanh, run, vã mồ hôi, nghẹt thở, tụt huyết áp…)

“Tiền thuốc men, 5000.”

Đúng hẹn, Lâm Dực đến tiệm cơm mà mình đã hẹn với đối phương, còn chưa có ngồi vững vàng, Tô Âm đã ném tới một câu như vậy.

Lâm Dực ngẩng đầu, đáy mắt mang theo nghi vấn: “Cái gì?”

“Ba người đều bị gãy xương, có hai người bị ngoại thương, còn có hai ngươi cần phải đi trồng răng lại.”

Không ngoài sở liệu, Lâm Dực càng thêm bối rối: “Cô nói cái gì?”

Tô Âm cúi đầu, lôi ra một đống hóa đơn từ trong túi trang điểm, đẩy tới trước mặt Lâm Dực vẫn còn ngơ ngác: “Biên lai của bệnh viện này, tổng cộng là 4798, làm tròn luôn cho anh, là 5000.”

Dừng một chút, Tô Âm quan sát Lâm Dực một bên cầm lên biên lai một bên vẫn là bộ dáng mờ mịt như cũ, rốt cục mở miệng giải thích: “Đây đều là hóa đơn tiền thuốc men cho mấy tổ viên trong đội của chồng tôi, còn nhớ rõ chuyện anh nhờ vã vào đêm hôm đó chứ —— “

“Là mấy cái tên… xã hội đen kia làm hay sao?” Lâm Dực nhíu mày tiếp lời, trong lòng tự nhủ mấy tên đó đúng là quá phách lối rồi, còn dám ngang nhiên đánh cảnh sát?

Chưa nói được bao nhiêu y đã bị Tô Âm khoát tay chặn lại: “Đừng đổ oan cho người ta, là cái tên Ôn Kỳ đó làm đấy.”

“…” Giương mắt, Lâm Dực rõ ràng có chút kinh ngạc, cách vài giây mới phản ứng lại, hỏi một câu, “Ôn Kỳ?”

Tô Âm gật đầu.

“Ý của cô…là Ôn Kỳ đánh bị thương những cảnh sát kia?”

“Đúng vậy.”

Đẩy gọng kính, Lâm Dực hí mắt: “Chuyện gì đã xảy ra?”


“Tôi đói bụng.” Tô Âm dựa vào phía sau, đáp lời y như thế.

“…”

Trầm mặc một lát, Lâm Dực đứng dậy, cực kỳ phong độ máng túi xách của Tô Âm vào tay của mình: “Đi thôi, đến nhà hàng tây đối diện.”

“Cảm ơn.” Không chút do dự mở miệng, Tô Âm dẫn đầu đi ra ngoài.

Vì vậy, thẳng cho đến khi khối thịt bò bít-tết tươi mới đầu tiên được ưu nhã đưa vào trong miệng, mỹ nhân Tô Âm mới rốt cục cảm thấy mỹ mãn, bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra cho Lâm Dực.

“Kỳ thật mấy cái…người xã hội đen kia vừa biết ở gần đó có cảnh sát, đã lập tức giải tán rồi, dù nhìn thế nào đi nữa họ cũng là một đám lưu manh du côn, cũng không có khoa trương như những gì anh đã nói đâu.”

Xiên miếng salad hoa quả, Tô Âm tiếp tục nói: “Lúc ấy, mấy cảnh sát kia đuổi tới đầu một con hẻm, vì bên trong quá tối nên họ không nhìn thấy rõ được gì, chỉ mơ hồ cảm thấy trong góc tường hình như có một người đang ngồi xổm, bọn họ mới đầu còn tưởng người kia là đồng lõa chưa kịp chạy trốn với mấy tên vừa nãy, nên không nghĩ nhiều vọt tới, định mang về cục hỏi trước rồi tính sao.”

“Kết quả mới vừa tới gần chút xíu, cái người không biết là nam hay nữ kia lại đột nhiên động thủ, tay chân còn đặc biệt lưu loát. Không tới vài phút, mấy người cảnh sát đó không còn tên nào đứng lên nổi, kế tiếp thì có một chiếc xe dừng lại ở đầu hẽm, đèn pha còn đặc biệt sáng, tới lúc này đối phương mới dừng tay, đứng tại chỗ trong chốc lát mới rời đi.”

“Bọn họ khi đó, vẫn không thấy rõ bộ dạng của người nọ dài ngắn thế nào, cũng do cái hẽm đó quá tối, bất quá dựa vào tiếng thở cùng với hình dáng đại khái của người kia có thể xác định, đó là một người đàn ông.”

Nói đến đây, Tô Âm dừng lại nhìn Lâm Dực, sau nửa ngày, nhấp thêm một ngụm rượu đỏ, phun ra một câu: “Người đàn ông kia, chính là Ôn Kỳ.”

“…”

Lâm Dực không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới ngẩng đầu: “Không phải cô nói bọn họ không thấy rõ người kia sao?”

“Bộ mấy tên cảnh sát đó ngu hết hả? Đã bị chúng đánh còn ở đó không biết đi điều tra xem là ai?”

“Nhưng Ôn Kỳ không có lý do —— “

“Hắn có.”


Nhanh chóng đánh gãy lời Lâm Dực, Tô Âm hơi nhíu hàng lông mày đẹp: “Cậu biết…chứng bệnh rối loạn sợ hãi chứ?”

“Cái gì?”

“Rối loạn ám ảnh sợ, tên gọi tắt là chứng sợ hãi, nó có rất nhiều loại, trong đó chứng sợ khoảng trống chiếm tỉ lệ nhiều nhất, như ý trên mặt chữ, chắc anh cũng hiểu được đại khái đi, nói đơn giản là người bệnh vì sinh sống trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó mà đã dẫn đến chứng sợ hãi tâm lý này.”

(Chứng sợ khoảng trống có tên tiếng anh là Agoraphobia – còn được biết đến là bệnh sợ nơi công cộng, sợ nơi đông người)

Sắc mặt Lâm Dực khẽ biến đổi: “Cô…có ý gì?”

“Giống như những hoài nghi của anh hiện tại, Ôn Kỳ, hắn có một chứng sợ hãi đặc biệt nghiêm trọng đối với những chổ tối. Chỉ có một điều hắn bất đồng với những người bệnh khác là, ngoại trừ việc hắn không thể khống chế được sợ hãi khi đối mặt với những nơi tối tăm, thì hắn ta không hề có những phản ứng run rẩy hay vô lực như những người khác, kèm theo đó là *** thần cảnh giác của hắn đối với mọi vật chung quanh sẽ tăng cao quá độ thậm chí sẽ chủ động phát động công kích. Nói cách khác, một khi lâm vào bóng tối, hắn sẽ vô ý thức cho rằng tất cả mọi thứ chung quanh đều nguy hiểm với hắn.”

Nói xong, mắt thấy bộ dáng của Lâm Dực vẫn có vẻ hoài nghi như cũ, Tô Âm lập tức đoạt lấy cơ hội nói tiếp trước khi đối phương kịp há miệng: “Còn có một chi tiết khác, lúc Ôn Kỳ đánh nhau cùng cảnh sát, hắn rất ít dùng đến nắm đấm. —— ah, nghe nói hắn ta là một giáo viên dạy Piano thì phải?”

Rút ra một tờ giấy mỏng từ túi áo khoác, Tô Âm đưa nó tới trước mặt Lâm Dực: “Đã biết rõ anh sẽ không thể nào đơn giản tin tưởng tôi như vậy, xem cái này đi, đây là giấy chứng nhận của bệnh viện, cũng nhờ cái này mà Ôn Kỳ không phải chịu bất kì trách nhiệm nào trước pháp luật trong vụ đánh cảnh sát này cả, kỳ thật anh nên cao hứng mới đúng.”

“Bất quá mấy người cảnh sát kia đều là tổ viên trong đội của chồng tôi, cũng là vì nhận lời phó thác cá nhân của chồng tôi mới đi đến đó, mà chuyện này lại không tính là tai nạn lao động, cho nên tiền thuốc men là do một tay chồng tôi chịu hết, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều là do anh mà ra, cho nên anh phải có trách nhiệm trả lại tiền cho tôi.” Nuốt xuống một khối thịt bò bít-tết, Tô Âm đã bổ sung thêm đoạn này.

Lâm Dực không nói lời nào, chẳng qua là y đang rất nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trên tờ giấy chẩn đoán của bệnh viện.

Chứng sợ hãi của Ôn Kỳ không phải là trời sinh, mà là do ảnh hưởng từ hoàn cảnh lớn lên tạo thành, hơn nữa hắn mỗi hai tuần đều sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý một lần để tiến hành trị liệu, tính tới nay cũng đã giằng co được vài năm. Mà nhìn nhìn giấy chứng nhận chẩn đoán của bệnh viện một hồi… vậy mà cùng chung một bệnh viện nơi Tần An đang làm mới ghê chứ. Thế là Lâm Dực vừa đẩy đẩy gọng kính vừa âm thầm ghi nhớ danh tự của tên bác sĩ tâm lý kia, không hiểu sau đáy lòng lại nổi lên một trận chua xót.

Số lần y và Ôn Kỳ gặp mặt tuy không nhiều lắm, nhưng y thủy chung cảm thấy, Ôn Kỳ lẽ ra nên được mọi người nâng niu ở trong lòng bàn tay, nên được muôn dân thiên hạ tôn sùng như vầng thái dương sáng chói mà vây quanh nịnh nọt, đơn giản là vì hắn có tư cách này, vô luận là tướng mạo hay là tài hoa của hắn. Nhưng điều đã khiến cho Lâm Dực thật sự không thể tưởng được chính là, người đàn ông từ trước đến giờ luôn rất cao ngạo trước mặt người khác, vậy mà cũng có những mặt yếu ớt không chịu nổi đến thế này.

Lâm Dực không nhịn được lấy kính mắt xuống tỉ tỉ chà lau một hồi, động tác rất chậm rãi, nhưng thật ra y đang cố gắng làm cho tâm tình mình bình tĩnh lại.

Cho tới lúc đeo kính lên một lần nữa, Lâm Dực cũng coi như trấn định, mở miệng hỏi thăm: “Biết rõ nguyên nhân không? Cái tên bác sĩ tâm lý kia có nói ra không?”


Tô Âm có chút buồn cười: “Điên rồi à? Đây là chuyện thuộc về bí mật cá nhân, đương nhiên hắn ta sẽ không nói.”

“…” Lâm Dực nhíu mày, lại cũng chỉ có thể thấp giọng ứng thanh một tiếng.

Vài phút sau, Tô Âm hạ dao nĩa xuống, một bên chà lau khóe miệng một bên liếc mắt nhìn Lâm Dực: “Anh không có ý định nghe một chút chuyện khác à?”

“Còn có gì nữa?”

“Anh không hiếu kỳ mấy tên xã hội đen hôm đó có quan hệ gì cùng Ôn Kỳ sao?”

Lâm Dực sững sờ, giống như mới sực nhớ tới còn có một mảnh nhỏ sót lại trong bộ não, vừa nãy y chỉ lo nghĩ đến chứng rối loạn sợ hãi của đối phương nên đã sớm đem chuyện này quăn qua tít sau đầu. Thế là y vội vàng giương mắt nhìn về phía Tô Âm, chờ đối phương kể tiếp.

“Còn nhớ bản tin đầu tiên mà tôi viết lúc mới vào tòa soạn báo đưa tin không? Cái vụ bọn buôn thuốc phiện bị cảnh sát truy xét hồi lâu mới phá được đó.”

“… Nhớ chứ, tôi lúc đó còn giúp cô tìm mấy từ ngữ thích hợp để viết bài nữa mà.”

“Đúng vậy, chính là nó. Bất quá anh không biết là, lúc ấy còn có mấy người bởi vì không có đủ chứng cứ buộc tội mà được phóng thích, một trong số đó có cha của Ôn Kỳ, Ôn Minh.”

Ngừng một chút, cô tựa hồ đối với sự kinh ngạc chợt lóe lên dưới thấu kính của Lâm Dực hết sức hài lòng, Tô Âm cười cười: “Danh tự nghe cũng đủ văn minh đấy, bất quá con người đó quả thật… xấu xa tới cực điểm.”

“Tên đó kỳ thật đã vào ra không ít ngục giam lớn nhỏ, bản chất hoàn toàn là một kẻ lưu manh du côn, chỉ cần kiếm được tiền chuyện xấu gì ông ta cũng đều làm. Khi ấy, bọn buôn lậu thuốc phiện đó còn dùng cả thân thể của trẻ nhỏ và phụ nữ để vận chuyển thuốc, tôi mới không tin hắn ta lại không có chút quan hệ nào với chuyện này.”

“Hơn nữa cảnh sát cũng đã nhìn chằm chằm vào ông ta lâu rồi, nhưng người này lại đặc biệt giảo hoạt, mọi chuyện đều có thể từ lớn hóa nhỏ, thừa cơ trở thành người lọt ra khỏi lưới cảnh sát thành công. Huống chi về sau này, thế lực của ông ta tuy nói không tính là lớn nhưng cũng không hề nhỏ chút nào. Chỉ là vào bốn năm trước, không biết ông ta đã đắc tội tên giàu có quyền thế nào, nên bị người ta gán ghép cho một tội danh rồi tống vào ngục, còn được cố ý chăm sóc rất đặc biệt trong đó, mấy năm này ông ta chắc hẳn cũng chịu khổ không ít.”

“Bất quá vào nửa tháng trước, không biết vì nguyên do gì mà ông ta đã được phóng thích. Sau khi ra ngoài, lại tiếp tục dây dưa với Ôn Kỳ, cho nên giống như những gì mà anh thấy hôm đó đó, nhóm người mà Ôn Kỳ muốn tránh khỏi chính là do cha hắn, Ôn Minh phái tới.”

Nói xong, Tô Âm hít mạnh một hơi, ánh mắt rơi lên trên khuôn mặt vẫn luôn một mực không lên tiếng của Lâm Dực: “Còn muốn tiếp tục nghe không? Đứng trên lập trường bạn bè thì, những…chỉ cần dựa vào những gì nghe được, tôi đã có đầy đủ với tư cách để khuyên anh nên rời xa tên Ôn Kỳ đó.”

“…” Lâm Dực trầm mặc một hồi, sau khi trầm mặc qua đi, nhẹ gật đầu, “Cô cứ tiếp tục.”

“Thiệt tình, nghe xong cái này anh hẳn quyết định cũng được.”

Vì vậy chuyện cuối cùng mà Tô Âm đã nói đến, chính là quan hệ của Ôn Kỳ cùng Lục gia.


Bởi vì chuyện này đã xảy ra quá lâu còn cộng thêm thế lực của Lục gia đã gây khó dễ cho cuộc điều tra, cho nên không có người nào biết rõ tình huống cụ thể lúc ấy là như thế nào, chỉ biết là Ôn Kỳ từ nhỏ đã được Lục gia nhận nuôi, mà Lục gia lại có hai người con một người là con gái cùng một cậu con trai, không ai khác chính là Lục Nhiên và chị của hắn, Lục Dư. Thì ra thằng nhóc năm tuổi, con của Ôn Kỳ kia chính là con trai của hắn cùng với Lục Dư, chỉ tiếc Lục Dư đã chết vì bệnh vào lúc con trai của hai người mới đầy tháng, khi đó không ai biết chuyện gì đã xảy ra, tóm lại Ôn Kỳ liền mang theo con trai chuyển ra khỏi Lục gia.

Chuyện đã đến như vậy, nước giếng không phạm nước sông cũng rất tốt, Ôn Kỳ từ nhỏ đã được thụ hưởng một nền giáo dục cơ hồ không kém Lục Nhiên là bao, lại là một tay đàn Piano tài giỏi, cho dù có đi khỏi Lục gia, hắn cũng vẫn như trước có thể sống cho hữu mô hữu dạng (ra giáng giống như trước kia), có thể ở thời điểm này, Ôn Kỳ hết lần này tới lần khác thừa nhận chính mình là một người đồng tính luyến ái, còn luôn cùng Lục Nhiên ra ra vào vào những nơi ăn chơi.

Ể, có phải bạn đang thắc mắc Lục Nhiên cũng yêu thích Ôn Kỳ không đúng chứ, mấu chốt là tên Lục Nhiên kia lại là một bạo chúa, điểm ấy căn bản không cần Lâm Dực chất vấn thì mọi người đã sớm được chứng kiến qua rồi đấy.

Cho nên, Lâm Dực hiện tại đang phi thường nghiêm túc đem vấn đề của Ôn Kỳ đặt ra trước mặt xuy xét, nếu mà so sánh với chướng ngại tâm lý thì chuyện này còn dễ nói, nhưng cha của Ôn Kỳ cùng Lục Nhiện hai người này tuyệt đối không có người nào là đèn đã cạn dầu cả. Họ chỉ cần tùy tiện động một ngón tay là có thể đem cả nhà Lâm Dực dò xét tỉ mỉ từng chi tiết, một điểm cũng không khoa trương.

Cũng phải nói là, cái tên Ôn Kỳ này, người ta căn bản chẳng hề có một ý nghĩ xấu gì với Lâm Dực hết, đây mới tính vấn đề quyết định gây ra nội thương cho y.

Bởi vì như thế, Tô Âm mới cảm thấy Lâm Dực căn bản không cần phải tiếp tục dây dưa với hắn nữa, không nói đến chuyện dễ dàng chuốc lấy họa vào thân, mà còn là vấn đề, y chỉ cần chọc vô loại người này thì liền sẽ thua không nổi mà thắng cũng không sống nổi với hắn ta.

Cúi đầu nhìn thời gian, Tô Âm thở dài: “Tôi vốn còn định lằng nhằng thêm chút nữa cho anh mất hết hy vọng, nhưng tôi hiện tại không có thời gian, buổi chiều còn phải đến một hiện trường khá quan trọng, cho nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, vẫn là câu nói đó ——cái tên Ôn Kỳ này, không phải là nhân vật mà anh có thể trêu vào được, bao gồm cả tôi ở bên trong. Hắn không phải là người ở cùng một thế giới với chúng ta, cho dù trước kia, hiện tại hay về sau cũng sẽ không phải.”

Đứng lên khỏi ghế, trước khi đi Tô Âm đột nhiên quay đầu bổ sung: “Đừng quen tiền thuốc men.”

“Này cô cầm luôn đi, tôi sợ lát về lại quên mất, mật mã vẫn như trước khi chúng ta ly hôn, lần sau gặp mặt đưa lại tôi là được, còn có hôm nay…cám ơn cô rất nhiều.” Sau khi đem thẻ ngân hàng đặt vào tay Tô Âm, Lâm Dực cũng đứng lên nói lời tạm biệt.

Tô Âm giật giật lông mày, cũng không e dè mà mà lập tức nhận lấy: “Cảm ơn đĩa thịt bò của anh, đi nha.”

Vì vậy, chờ cho Tô Âm rời đi rồi, Lâm Dực mới một mình ngồi trở vào bàn, xuất thần hồi lâu.

Lâu đến mức, cho đến khi nhân viên phục vụ bước tới lễ phép hỏi thăm, Lâm Dực mới vội vàng thanh toán hóa đơn rồi ly khai.

Mở cửa ra, nhìn điện thoại trong tay, cũng không hơn kém bao nhiêu so với thời gian vào ngày hôm qua, Lâm Dực lại một lần nữa bấm xuống dãy số của Tần An.

Vẫn qua một hồi lâu mới có người tiếp, thanh âm ở đầu dây bên kia íu xìu vang lên: “Lão tử hôm nay chưa có được ngủ trưa đó, cậu con mẹ nó có chuyện gì mau nói đi!”

Lâm Dực ho nhẹ: “Cậu có tin chuyện vừa thấy đã yêu không?”

“…” Người bên kia dừng lại trọn vẹn một phút đồng hồ, sau đó là một tràng chữi mắng vô cùng tức giận, “Cậu bị bệnh rồi đó hả? Bộ còn ngây thơ lắm hay sao mà đi tin mấy cái tình một đêm cm gì đó! Chớ có mà điện qua nói nhảm với lão tử nữạ, mau cút!”

Lâm Dực cười cười, cúp điện thoại ly khai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.