Bán Lộ Phu Phu

Chương 32: Cho dù đèn đã sáng, em sẽ vẫn ôm lấy anh


Đọc truyện Bán Lộ Phu Phu – Chương 32: Cho dù đèn đã sáng, em sẽ vẫn ôm lấy anh

Chạng vạng tối, Lâm Dực cùng Ôn Kỳ đúng hẹn đến bao sương mà Tần An đã đặt sẵn trước.

Không hề nghi ngờ, Lâm Dực đã có cơ hội diện kiến Lục Nhiên, hơn nữa thời gian nói chuyện cũng không tính là ngắn. Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Dực không hề biểu hiện ra bất cứ điều gì khác thường trước mặt của Ôn Kỳ, y không muốn để cho Ôn Kỳ biết chuyện này.

Ôn Kỳ là một người thật sự rất kiêu ngạo, mà người tự cao tự đại như hắn tuyệt sẽ không thích đem sự mềm yếu của mình bày ra trước mặt bất luận kẻ nào.

Đẩy cửa ra, Lâm Dực sờ sờ gọng kính mới trên sống mũi, híp mắt quan sát mọi người trong phòng.

“Hai ngươi ngồi ở đây nè!” Tần An lập tức đứng dậy vẫy tay.

Ánh sáng trong bao sương rất mờ ảo, mọi người lại hò hét loạn cào cào, Lâm Dực mới đầu còn chưa nghĩ nhiều, thẳng cho đến khi ——

“Người thật so với trong tư liệu còn đẹp trai hơn gấp mấy lần, trách không được Tư Văn ở trước mặt tôi cứ nhắc đến Ôn thúc thúc, nhưng tôi vẫn cảm thấy hai ngươi rất không hợp, Tần An nói không sai, lúc hai ngươi đứng cùng một chỗ, anh liền trở thành chiếc ghẻ lau rách nát.”

“…”

Ngồi ở chính giữa Tô Âm cùng Ôn Kỳ, Lâm Dực ra vẻ trấn định mà nghe Tô Âm không coi ai ra gì đánh giá Ôn Kỳ cùng với mấy lời chửi bới không kiêng nể gì mình.

Tần An tuyệt đối là cố ý đây.

“Xin chào,” nói xong, Tô Âm lướt qua Lâm Dực thò tay về phía Ôn Kỳ, “Tôi tên Tô Âm, là vợ trước của Lâm Dực.”

“… Ôn Kỳ.” chọn chọn mi, Ôn Kỳ cũng vươn tay.


Lâm Dực đại khái có thể đoán được ý đồ của Tô Âm, cô sở dĩ dùng cái câu “vợ trước của Lâm Dực ” tầm thường như vậy để giới thiệu, đơn giản là vì muốn bức Ôn Kỳ nói ra quan hệ giữa hắn và chính y mà thôi.

Vì vậy, kết quả rất rõ ràng, Ôn Kỳ cũng không có ý định giải thích thêm.

“Anh cùng Lâm Dực —— “

“Tần Tiếu đâu? Tôi sắp không nhớ rõ hình dạng của cậu ta rồi.” Đánh gãy mấy câu nói cố tình đào bới của Tô Âm, Lâm Dực cực kỳ nghiêm túc hỏi.

“…” Tô Âm tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của Lâm Dực, dừng lại vài giây, đành phải không cam lòng trừng mắt liếc Lâm Dực, sau đó thức thời mà ngậm miệng lại.

“Đáng đời.”

Một lát sau, vừa ngó tay Lâm Dực, Tô Âm mơ hồ chữi ra một cậu.

Lâm Dực cười khẽ, ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của Ôn Kỳ phía trên.

Không hiểu sao lại nhớ tới lời nói của Lục Nhiên…, Lâm Dực vội vàng dời tầm nhìn, giả vờ giả vịt mà cầm lấy chén rượu trên bàn, chỉ sợ bản thân không cẩn thận lại để lộ ra điều gì.

Nhưng bờ môi chưa kịp dính miếng rượu nào, ly rượu đã bất thình lình bị người cướp mất, Lâm Dực quay đầu, trông thấy Ôn Kỳ một hơi uống cạn ly, sau đó mở nắp một chai nước trái cây bên cạnh, đẩy tới: “Khát thì uống cái này, trong vòng một tháng không được uống rượu.”

Lâm Dực ngẩn người, lúc này mới nhớ tới bản thân vừa ra viện, dựa theo lời dặn của bác sĩ, y còn phải tiếp truyền dịch thêm một thời gian nữa.

Nhếch miệng, Lâm Dực tiếp nhận ly nước trái cây, y cho rằng loại chuyện này chỉ có người bạn của mọi phái nữ như tên họ Tần mới để ý đến thôi.

“Anh—— “

Đương lúc Lâm Dực muốn hỏi Ôn Kỳ tại sao phải đáp ứng Tần An tới nơi này, Ôn Kỳ không phải người thích náo nhiệt, huống chi ngoại trừ Lâm Dực cùng Tần An, Ôn Kỳ lại không hề quen biết bất kì ai ở nơi này.

Đáng tiếc chính là, còn chưa kịp hỏi ra miệng, Lâm Dực đã vội vã thu hết mấy từ còn lại vào mồm.

×!

Con mẹ nó…

Cúp, cúp điện!?

Con mẹ nó… Bị cúp điện!?

Tới khi Lâm Dực rốt cục đã chấp nhận cái sự thật hiển nhiên như chuyện cười này, y cơ hồ phản xạ theo điều kiện, tiến tới bên cạnh Ôn Kỳ.


Hiển nhiên, Lâm Dực đã quên mất bài học gãy xương mũi đau đớn vào lần trước, vì trong đầu y hiện tại chỉ còn mỗi một câu mà Lục Nhiên đã nói với y——

Hắn chỉ là vì sợ hãi mà thôi.

Cả người y đều áp lên trên Ôn Kỳ, tay phải của Lâm Dực hiện không làm ăn được gì, nên y chỉ có thể dùng cùi chỏ chặt chẽ chế trụ bả vai của người dưới thân, tay còn lại thì dốc sức cầm chặt nắm đấm đã lạnh buốt của Ôn Kỳ, thậm chí y còn có thể nghe thấy tiếng thở gấp đang cực lực đè nén, cùng với cảm giác run rẩy càng lúc càng rõ ràng hơn của đối phương.

“Điện thoại!”

Cau chặt mày, Lâm Dực quát khẽ một tiếng với người bên cạnh.

Y biết rõ Tô Âm vẫn đang ở kế bên, với lại hiện giờ cũng chỉ có Tô Âm mới hiểu được ý tứ của y.

Quả nhiên, bên người lập tức truyền đến tiếng động Tô Âm luống cuống tay chân lục túi đồ, Lâm Dực không dám có một giây thư giãn, y căn bản không thể áp chế nổi Ôn Kỳ quá lâu, y chỉ hi vọng Tô Âm có thể tìm thấy điện thoại nhanh hơn một chút.

Cửa ra vào có nhân viên phục vụ tiến đến, Lâm Dực cắn răng kêu rên một tiếng, các đốt ngón tay của Ôn Kỳ vừa dập mạnh lên trên eo của y, dù phấn chấn trong lòng nhưng…mụ nội nó thật sự rất đau à!!!

“Tô Âm!” Lâm Dực gầm nhẹ lần nữa.

“Tôi hình như đã quên mang theo…” Tô Âm mang theo giọng điệu nghẹn ngào giải thích.

“…”

Mà Lâm Dực hiện giờ đã tan nát cõi lòng rồi.

“Ôn Kỳ,” trong lòng nhen nhóm một tia may mắn, Lâm Dực cố gắng kéo căng cuống họng kêu lên, “Tôi là Lâm Dực…”

Con chưa dứt lời, đỉnh đầu liền truyền đến vài tia sáng yếu ớt.


“Đường dây gặp vấn đề, người vừa mới tới nói sẽ lập tức —— tao ×, chuyện gì?”

Bởi vì đã có ánh sáng, Lâm Dực cảm thấy động tác của Ôn Kỳ đã dừng lại, thở ra một ngụm khí, giương mắt, phát hiện Tần An đang giơ điện thoại với một vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Vô thức quay đầu lại, quả nhiên, không ít người trong bao sương của đang giơ màn hình điện thoại di động hướng về phía bên này, dòm ngó một cách vô cùng chăm chú.

Phần lưng cứng ngắc trong chốc lát, Lâm Dực bỗng nhiên đưa ra một quyết định thật chắc chắn, cúi người hôn lên môi Ôn Kỳ vẫn đang thất thần.

“…” Tần An hút khí, cùng lúc đó, tất cả đèn đóm trong bao sương liền đồng loạt bật sáng.

Lâm Dực biết mình hẳn là phải lập tức buông tay, đáng tiếc, y khống chế không được, y chỉ biết là Ôn Kỳ nhất định không muốn để chứng sợ hãi của mình bị phơi bày trước mặt nhiều người như vậy.

Cho nên y dùng lực ôm lấy Ôn Kỳ, tận lực xem nhẹ bản thân mình trong lúc vô tình đã comeout trước mặt bàn dân thiên hạ, thẳng cho đến khi đối phương triệt để khôi phục ý thức, híp mắt nhìn qua y.

Buông tay ra, Lâm Dực kiên trì đứng dậy: “Đúng lúc—— “

Kết quả không đợi câu nói được hoàn thành, chỉ thấy Ôn Kỳ chẳng nói chẳng rằng, kéo thẳng Lâm Dực vào toilet, “BÌNH” một tiếng ngăn cách làn sóng huýt sáo kêu gào ở phía ngoài, nhăn hàng lông mày, đáy mắt mang theo cảnh cáo: “Em cho rằng tôi không nhìn ra được? Nói, em đã biết được những gì?”

“…”

Lâm Dực há hốc mồm.

Vài giây đồng hồ qua đi, Lâm Dực bỗng nhiên dựa vào bồn rửa tay, vẻ mặt vô tội ngẩng đầu: “Eo, đau eo quá đi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.