Bạn đang đọc Bản Hùng Ca Lọ Lem: Chương 4: Đường Thẳng
Vừa đi vào lớp Thủy vừa đắc lén đắc ý , trong lòng cười như nở hoa . Cô cực kì vừa lòng với bộ dạng của mình lúc này ( mặc dù trông nó khá khác người ) , càng nhìn càng thích nha . Đã thế đến tiết thứ 2 tên Lê Thần Phong bỗng dưng biến mất không dấu vết , Trần Thiên Vũ thì duy trì tư thế “ ngồi thẳng – ngủ ” của mình gần như cả buổi sáng , làm cho bầu không khí xung quanh cô nhẹ dịu hơn chút . Cảm ơn trời phật ….. Ha…ha… Xem ra vận khí hôm nay của cô không đến nỗi tệ . Cô đang đắc ý dạt dào thì vào giờ ra chơi tiết 4 , tên Hoàng Xuân Diễn không chút khách khí kéo bím tóc của cô lôi ra hành lang .
– Hey Lọ Lem , mau đi thay đồ !!
– Tớ…tớ không phải ….Lọ lem !! Tớ tên ..Thủy .
– Tôi mặc kệ cậu tên gì , mau đi thay đồ !! – Diễn có vẻ khó chịu .
Chẳng phải “ nghe thiên hạ đồn ” hotboy Hoàng Xuân Diễn rất thích cười và dịu dàng cơ mà , sao lúc này lại có vẻ cau có thế nhỉ ?? Chuyện này cũng không có gì là lạ , cậu ta muốn cô thay đồ đi một là chí ít lương tâm không nỡ để cô “die early ”. Còn hai là vì cực kì không thích , mình tên Tiểu Long nổi loạn đã đủ rồi .
– Nhưng …tớ…không có đồng phục hay áo thường ….ở ….đây…- Thủy khó khăn nói , vặn vẹo hai tay .
– Tại sao ???
– Đồng phục chưa may xong , tại …dáng người …tớ …
– Vậy cũng không được phép ăn mặc thế này , gớm chết đi được . Hai ngày sau nhớ phải có đồng phục đấy – Diễn dặn dò rồi quay về lớp . Thủy nhìn theo , bĩu môi bất mãn , ra lệnh với ai chứ , đồ khỉ .
Thức ra cô đã tự thiết kế mẫu đồng phục cho riêng mình , cũng đã may xong rồi , nhưng chưa muốn mặc thôi . Thời gian quá nhanh , cuối cùng giờ cơm trưa cũng đến , đang tung tăng thích thú xuống căng tin thì cô nhìn thấy một nam sinh không ngừng cúi đầu xin lỗi tên Lê Thần Phong . Thủy nhíu mày , cậu ta về đúng lúc thật , chuẩn lúc ăn cơm .
Nhìn kìa , người ta xin lỗi mà cái bản mặt thì cứ vênh lên , khóe miệng cười khinh thường trông thấy ghét , không hiểu sao đám nữ sinh phe đỏ lại điên cuồng hâm mộ vậy , đám nữ sinh phe đen cũng có mấy người len lén rút điện thoại chụp ảnh trộm , bó tay . Ước chừng 5 phút qua đi , Thần Phong đột nhiên đấm cho tên nam sinh đang xin lỗi một cái ngã lăn quay rồi nói:
– Lũ thấp hèn như cậu không có tư cách đụng vào tôi . Còn lần sau thì chết chắc .
– Vâng ! – cậu nam sinh bị đánh nằm co quắp , nói .
– Cút !!- Cậu ta còn đá đá tên nam sinh dười đất .
– Vâng – Tên nam sinh nén đau , bò dậy , chạy đi .
– Hà..hà… Thấp hèn à ?? – Thủy cười run người , ánh mắt lại chứa đầy tức giận – Đúng là một tên chẳng ra gì .
BỐP…
Một vỏ chai nước suối bay thẳng vào đầu Lê Thần Phong khiến cậu ta chao đảo may có Diễn kéo lại không thì đã ngã sấp mặt .
– AI ?? KẺ NÀO TO GAN VẬY HẢ ??? – Lê Thần Phong ôm gáy đang âm ỉ đau rít gào nhìn về phía vỏ lon nước bay ra , nhưng không thấy ai .
– Kẻ nào , ra đây – Diễn cũng ra lệnh .
Nhưng chẳng ai ra mặt , mấy học sinh khác nhìn ngó xung quanh tò mò tòm thủ phạm . Từ một góc khác , Thủy phủi hai tay , cười khinh thường vô thức dời đi , cậu ta tưởng ai cũng ngu ngốc như cậu ta chắc .
Thật không may cho cô là từ khi cô xuất hiện ở cầu thang thì Lê Tiểu Long đã không dời mắt khỏi cô lấy một giây , vì thế “hành vi phạm tội ” của cô cũng không thể thoát khỏi mắt của ai kia . Lê Tiểu Long cười thập phần vui vẻ , ôm cổ vò đầu Lê Thần Phong lôi kéo cậu bạn đến một bà trống để ngồi . Đợi mọi người tản đi hết , Thủy mới đi lấy xuất cơm ình .
CHOANG…….
Tiếng đĩa sắt rơi mạnh xuống sàn nhà kèm theo tiếng rống giận lại một lần nữa thu hút mọi ánh nhìn , bất quá lần này nhân vật chính lại là những kẻ vô danh tiểu tốt .
– Cô làm cái gì vậy hả !!!! Đồ chết tiệt kia !! Không có mắt à – Tên nam sinh khắp người đầy thức ăn , dầu mỡ kêu lên .
– Xin lỗi … xin lỗi …tớ …tớ không cố ý …..- Thủy lắp bắp sắp khóc nói , đầu cúi thấp . Cô thề là do cô cố ý .
Khóe miệng Tiểu Long giật giật , cô có thể thôi gây tai họa một lát được không . Tên nam sinh “ trúng đạn ” kia chẳng phải là kẻ hôm qua “ gây thù ” đuổi cô ra khỏi căng tin trong bộ dạng đầy thức ăn đây sao . Đúng là một cô gái ăn miếng trả miếng , từ sau cậu phải cận thận mới được . Thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội nữ nhân .
– Cô muốn chết phải không hả – tên nam sinh quát .
– Mặc …mặc …dù tớ không xinh …đẹp lắm , nhưng …nhưng tớ .. chưa muốn chết . – Thủy cúi đầu nói .
– Khục …khục…- Tiểu Long khục khặc cổ họng , muốn cười mà cố nén , gần nội thương .
Ở một bàn khác , Trần Thiên Vũ lật trang sách , khóe miệng khẽ nhếch lên .
– Cô ….- Tên nam sinh đó vung tay lên , mặt đỏ bừng định tặng cho cô một bạt tai thì bị cản lại . Thủy đang rụt cổ định chịu đau , may sao có tiếng cứu nguy :
– Mày định ra oai với ai tên kia – Tiểu Long nói ngay lúc cái bàn tay to tổ chảnh kia tiếp xúc với mặt thủy .
– Anh……- Tên nam sinh đơ mặt , do dự . ( Vì Lê Tiểu Long là anh hai ở trường nên được mọi người gọi là anh ) .
– Còn không mau biến đi , ở đây thật bẩn mắt – Tiểu Long nói , thành công làm mặt tên kia biến sắc .
– Cô đợi đó – Tên nam sinh rít qua kẽ răng cảnh cáo cô trước khi cong đuôi chạy đến nhà vệ sinh .
Thủy khinh thường “ tôi sợ cậu chắc ”. Khẽ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Tiểu Long vài giây rồi cô xoay người đi lấy phần ăn khác . Thấy náo nhiệt đã hết , ai lại về chỗ đó , tiếp tục ăn . Duy chỉ có Thần Phong , Diễn và Hồng Nhung thì lại dừng việc ăn lại .
– Không ngờ cậu lại tốt bụng vậy , thích xen vào việc của người khác từ bao giờ thế ??- Xuân Diễn nói , người nói vô ý mà người nghe có ý .
– Nói vậy là sao ???- Tiểu Long nhai cơm , đã bắt đầu có chút khó chịu .
– Ơ.. tớ có ý gì đâu – Diễn nhún vai quay sang hồng nhung – Tối nay đi xem phim với tớ nhá !!!
– Ok , 6 giờ qua đón tớ ha !!- Nhung đồng ý – Cẩn thận bị bố tớ thấy .
– Tớ không ghĩ cậu lại ra tay giúp đỡ cô ta – Thần Phong khịt mũi .
– Có sao ???- Tiểu long thản nhiên .
– Ngày xưa không thèm giúp bạn bè , nay định cải tà quy chính ?? – giọng điệu của thần phong có chút mỉa mai .
Cạch… Tiểu Long ném mạnh đôi đũa sắt xuống bàn , cầm lon pepsi chưa mở , đá ghế , mặt lạnh đứng dậy :
– Thật may tớ thuộc phe xám .
Nói xong cậu ta cầm lon nước dời khỏi bàn , tiến đến bàn Trần Thiên Vũ , ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống vắt chân lên .
– Sao vậy ??- Thiên Vũ khẽ liếc tiểu long rồi lại cúi đầu ăn tiếp .
Phụt… Tiểu Long mở lon nước , uống một hơi rồi mới nói .
– Cậu ta nhác lại quá khứ .
Tay gắp thức ăn của Thiên Vũ khẽ khựng lại vài giây rồi tiếp tục gắp đồ :
– cậu ta vẫn vậy .
– Và …cậu cũng vậy . Bao giờ 2 người mới thôi luẩn quẩn trong cái mê cung quá khứ ấy chơi trò ta truy ngươi chạy đây .
– ………..
– Cái đồ ngu ngốc ấy …nói cậu ta ngốc lại cứ cãi .
– …………..
– Vũ này , cậu bảo vệ cậu ta như vậy không phải là cách hay đâu . Rồi một ngày Thần Phong sẽ biết sự thât , cậu ta có quyền biết …..
– Tới đâu hay tới đó !!!- Thiên Vũ ngắt lời Tiểu long .
– Tớ sẽ đi nói cho cậu ta biết sự thật ngay bây giờ , không thể để 2 cậu cãi nhau mãi được .
– Cậu không dám !!- Là một câu khẳng định .
– Tớ dám !!!- Tiểu long trợn mắt .
– Thử xem – Là một câu thách thức trắng trợn .
– Cậu ……..- Tiểu Long tức tối – Giỏi lắm !!!
Thiên Vũ cười nhạt , cậu biết thừa Tiểu Long sẽ không đi nói gì cả với Thần Phong , vì chính cậu ta cũng cực kì sợ cậu bạn biết được sự thật này sẽ không chịu nổi nỗi đau đó .
Giờ cơm trưa nhanh chóng qua đi . Buổi chiều lớp có một tiết thể dục nên mọi người kéo nhau đi thay đồ rồi ra sân . Thủy vẫn mặc nguyên trang phục xám toàn tập của mình , còn lớp thì vẫn mặc đồ thể dục theo phe đỏ đen . Ngay cả khi thầy yêu cầu chia nhóm ra tập đá cầu thì đen vẫn theo đen mà đỏ vẫn theo đỏ , ngay cả cái tên Lê Tiểu Long dở dở ương ương cũng có nhóm mà tập , để trơ chọi lại mình cô đứng đó .
Cảm thấy bị xem nhẹ sao ??? Có hề gì , như vậy càng thoải mái . Cảm thấy cô đơn sao ??? Không hề !!! Thủy lại rất thích cái cảm giác một mình này .Từ nhỏ cô đã một mình rồi , một mình ngủ , một mình ăn cơm , một mình đi học , một mình xem phim , học bài , làm luận văn , đồ án , thí nghiệm …. Tất cả đều một mình hết !!! Ban đầu thì cô còn tỏ ra buồn bã , thu mình trong vỏ ốc vô hình . Nhưng lâu dần , thời gian đã giúp cô làm quen với sự cô độc đó , thì ra ở một mình cũng có cái thú vị của nó . Một mình thật thoải mái , không bị ai quản chế , lải nhải bên tai , có thể tự tìm niềm vui riêng ình .
– trò là học sinh mới tới hôm qua ???- Thầy dạy thể dục thấy cô ngồi một mìn liền tiến đến hỏi .
– Dạ – Cô ngoan ngoãn gật đầu .
– Bố mẹ trò làm nghề gì ??? Chính trị ?? Chủ thầu ??? Thiết kế ?? Luật sư hay tổng giám đốc một tập đoàn ??? Hoặc ngành gì khác ???
– À …- Cô ngẩn người một lát rồi chợt hiểu ra , trong lòng cười lạnh – Bố mẹ em chỉ kinh doanh nhỏ thôi ạ .
– Vậy sao ???
– Dạ .
– Vậy được rồi …Xem nào …Từ nay giờ thể dục trò không cần tập đâu , cứ long bóng là được rồi .
– Lau bóng ???
– Phải , bóng rổ , bóng chuyền lau hết . Chỉ khoảng 60 quả thôi . Nhớ lau sạch đấy !!! – Thầy thể dục đã quá 40 tuổi chắp tay sau lưng dời đi , miệng còn lẩm bẩm gì đấy .
Thủy nheo mắt nhìn thầy rồi nhìn đống bóng bẩn thỉu nằm lăn lóc ở một góc sân . “Chỉ khoảng 60 quả thôi ??? Chỉ khoảng 60 quả thôi mà , lau xong cũng đủ gẫy tay luôn rồi , thầy giáo kiểu gì đây ???”
Cô oán hận trong lòng , bất mãn im lặng bắt đầu lau chùi . Đám bạn cùng lóp cười mỉa mai coi thường cô . Thủy mặc kệ , tay lau bóng mà đầu nghĩ đến việc khác , đâu hơi sức để ý việc vô bổ .
Vừa lau xong bóng thì cũng là lúc hết tiết , cô vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho sạch sẽ , rủa thầm ông chú yêu quái vài lần rồi mới trở lại lớp . Cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy sách vở , ba lô của cô bị rạch nát , ném lung tung . Nhìn trời bất lực thở dài , cô khẽ lẩm bẩm “ấu trĩ ”. May mà mấy tiết sau là tiết của thầy chủ nhiệm nên co cũng không bị làm khó .
Tan học , Thủy một mình đeo ba lô trở về nhà . Càng tiến đến gần con ngõ dẫn đến khu phố nhà mình , cô càng nghe rõ tiếng đánh nhau . Quả thực cô không thích xen vào việc của người khác , nhưng đây là con ngõ duy nhất để về nhà , không đi qua không được . Mà giờ này đang là mùa thu , càng về tối trời càng lạnh , cô không thể chờ . Vì thế Thủy chỉ khẽ nhíu mày trong chốc lát rồi lại lạnh nhạt đi vào ngõ , lặng lẽ đi qua vụ ẩu đả . Ai ngờ trời đâu chịu chiều lòng người như thế . Từ đâu bay ra một thằng con trai , nằm bất tỉnh nhân sự chắn ngay lối đi của cô . Suy nghĩ vài giây , cô quyết định …bước qua tên đó , đi tiếp .
Trận ẩu đả có vẻ càng lúc càng gay cấn ( cô đoán thế ) . Trông như có khoảng 14-15 tên con trai đầu nhuộm xanh đỏ đang vây đánh 1 nam sinh cũng với quả đầu màu đỏ nhìn quen quen . Mà chiếc ba lô dính đầy bụi đất nằm ở góc đường trông cũng thật quen mắt . Thủy đưa mắt nhìn một vòng , cuối cùng cũng tìm ra “ con cá bị mắc cạn “ Lê Tiểu Long đang hăng say “ chiến đấu “ , khuôn mặt đỏ bừng , mồ hôi đầy trán nhưng không có vẻ gì là sợ hãi hay mỏi mệt , mà đó là thích chí . Đúng là đầu óc có vấn đề !!!! Thủy không thèm quan tâm,tiếp tục nhanh chóng về nhà . Bỗng , tên té xỉu dưới chân Thủy lại lờ mờ tỉnh dậy , túm lấy chân cô , không cho cô nhúc nhích .
– Mày đang làm gì bà hả …Muốn chết ….! – Thủy không chút lưu tình , dùng chân còn lại , dẫm mạnh lên mặt tên xấu số kia , khiến hắn không những buông tay mà còn sùi bọt mép .
Đang định đi tiếp , nhanh chóng chở về nhà … Thế nhưng ……
Hú…hú……..hú…..hú……. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên nào nhiệt hẳn , trong ngõ nhỏ chật hẹp giờ xuất hiện thêm một đám công an vui phải biết . Cả đám nhanh chóng bị bắt về đồn công an . Cả đám ??? Vâng , trong đó có cả cô – một nữ sinh vô tội . ( trừ việc đá một thằng vừa tỉnh sùi bọt mép ) .
Đồn công an ở Việt Nam không được như ở nước ngoài , nhưng ít ra cũng không tệ lắm . Tại vì số người bị bắt về đồn khá đông nên có đến 4 người cùng lập biên bản .
– bây giờ các cô , cậu có thể gọi người nhà đến nộp tiền bảo lãnh . Ai không có người thân đến sẽ bị giam đủ 48 tiếng rồi thả – Câu nói tuyên bố việc lập biên bản đã kết thúc .
10 phút sau , chỉ có lác đác 4 người đến bảo lãnh cho 4 tên con trai , trong đó có Tiểu Long . Nhìn tên này mựt mũi bầm dập mà vẫn cool , thủy thở dài :
– Tại sao cứ gặp cậu là tôi lại đen đủi thế này chứ ???- Cô ngồi ở ghế chờ , ai oán nói .
– Cũng phải ha !! – Cậu bạn áy náy gãi đầu .
Giờ đã là 7 giờ tối , bụng cậu đã bắt đầu kêu lên kháng nghị , chắc cô cũng đã đói lắm rồi .
– Bố mẹ cậu không ở đây , cậu gọi thím đến bảo lãnh à ???
– Không !! – thủy thò ơ nói .
– Ủa , cậu còn người thân khác ở Hà Nội à ???
– Không !!
– Vậy cậu định để bị giam 2 ngày sao ??? Không được , tớ sẽ bảo quản gia nhà tớ bảo lãnh cho cậu .
– Không cần !!!
Thủy không có ý kết bạn với Tiểu Long , vì thế không có hứng thú tìm hiểu vì sao cậu ta không ngoan ngoãn ở nhà mà lại chạy đến khu phố bình thường mà sống . Cũng như không có hứng thú nhận ân huệ của kẻ khác .
Thủy không có ý kết bạn với Tiểu Long , vì thế không có hứng thú tìm hiểu vì sao cậu ta không ngoan ngoãn ở nhà mà lại chạy đến khu phố bình thường mà sống . Cũng như không có hứng thú nhận ân huệ của kẻ khác .
– Tại sao ??? – Cậu bạn hỏi
– Chúng ta không phải thân quen gì .
– Nhưng……
– Cũng không phải là bạn . Đừng tỏ ra thân thiết với tớ nữa – Thủy vừa nói xong thì bóng dáng của một chàng thanh niên tuấn tú còn đang mặc lễ phục dự tiệc vội vã chạy tới .
– Nữ hoàng của tôi ơi , người có điều gì bất mãn thì cứ nói thẳng ra , thần sẽ hết sức giúp đỡ , đâu cần vào chỗ này !!!- Vũ hải thở dốc nói .
– Ta nói này tiểu hoàng đế , nhà ngươi không cần bất mãn vì bị ta gọi tới giải vây , ta sẽ cho nhà ngươi bất mãn hơn nữa đó !!- Cô cười trêu trọc .
– Thần không dám , nữ hoàng hạ thủ lưu tình .
– Ha…ha…Nộp tiền bảo lãnh đi , ta ra xe trước . – Thủy khẽ cười vẫy tay rời đi .
Vũ Hải bất lực đi đến bàn thanh toán nộp tiền . Tiểu Long từ trong trạng thái hóa đá bừng tỉnh . Hai ngày nay ở cạnh Thủy không phải nhiều nhưng cậu cũng đủ biết cô không thích tiếp xúc tiếp xúc , nói chuyện nhiều , lúc nào cũng phòng bị . Nhưng thật không ngờ vừa nãy cô lại có thể thoải mái cười đùa với người khác như vậy , còn cười với con trai của “ông hoàng khách sạn ” nữa chứ ! rốt cuộc là thế nào ??? Tại sao 2 người quen nhau ?? Hay phải chăng cậu nhận nhầm người ???
– Xin lỗi ..- Tiểu long gọi Vũ hải lại – Anh là Vũ hải ??/
– Ồ , phải – Vù Hải uốt vuốt mái tóc – Cậu là …..
– Tôi là con trai thượng ta Lê Hoàng , Lê Tiểu Long .
– Hóa ra là cậu Long . Rất vui được gặp cậu …ở đây . Cậu còn việc gì không , tôi có chút việc gấp .
– À … Tôi muốn hỏi chút , cô gái khi nãy ….. hai người quen nhau sao ??
– Cậu nói Thủy ?? ừ , có quen .
– Mới quen hay là …
– Xin lỗi , tôi không thể nói rõ cho cậu biết , và cậu cũng không có quyền biết . Đây là chuyện riêng . Tôi phải đi , hẹn gặp lại .
– Xin lỗi đã làm phiền . – tiểu Long tránh đường , cậu cũng cảm thấy mình hơi đường đột .
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát , Vũ Hải đưa Thủy đến một quán cơm bình dân , trang trí khá thanh nhã , rất hợp ý cô . Cả 2 gọi ít cơm rang trứng và vài món đơn giản , vừa ăn vừa nói chuyện . Ở cách đó không xa , Lê Thần Phong một mình ngồi một bàn , nheo mắt nhìn cô . Nếu cậu ta không nhìn nhầm thì con nhóc đang nói chuyện với con trai của Vũ Lâm ( ông hoàng khách sạn – Bố của Vũ Hải ) kia là con bé ngồi giữa cậu và Thiên Vũ . Cũng là nữ sinh âm thầm lựa chọn phe trung lập , được Xuân Diễn gọi là Lọ Lem , còn được Tiểu Long chú ý ra tay giúp đỡ . Hừ…. nhan sắc thì không có , dáng người thì tròn tròn , ăn mặc lại quê mùa không thuận mắt . Một nữ sinh như vậy lấy tư cách gì mà sáng quyến rũ tiểu Long , tối ăn cơm với Vũ Hải . Đúng là lẳng lơ , dù cho có xấu xí . Cũng tại cô ta mà cậu với Tiểu long cãi nhau về chuyện quá khứ . Càng nghĩ càng thấy tức .
Quả là tức thật ! Thần phong suy nghĩ một lát rồi tiến đến bàn ăn của 2 người . Nhận thấy người quen , nụ cười trên môi của Thủy nhạt dần , nhạt dần rồi vụt tắt , thay vào đó là vẻ rụt dè thường ngày . Vũ Hải cũng nghiêm chỉnh hẳn .
– Vũ Hải , thật không ngờ gặp anh ở đây – Thần Phong nhếch mép .
– Cậu Phong , rất vui khi gặp cậu – Vũ Hải đứng dậy gật đầu . Cả hai gặp nhau khá nhiều trong các bữa tiệc xã giao nên cúng không còn gì xa lạ .
– Không ngờ anh cũng quen cô bạn này , tôi có thể nói chuyện với cô ấy một lát không ???- Thần Phong vào thẳng vấn đề .
Vũ hải nhận được cái khẽ gật đầu của Thủy rồi mới đồng ý .
– Vậy tôi đi tolet một lát , 2 người cứ nói chuyện .
Vũ hải đi rồi , Thần phong kéo ghế ra , ngồi xuống trầm thấp nói .
– Lọ lem ???
– Tớ tên Thủy – cô cúi mặt .
– Tôi không quan tâm cô tên gì – Sao cái câu này giống của Diễn vậy ??- Tôi cũng chẳng biết cô lấy gì để quyến rũ được con rùa vàng Vũ Hải – cậu ta khinh thường – Nhưng nên nhớ tránh xa Lê Tiểu Long bạn tôi ra .
– Lê Tiểu Long ??? Người đó là ai ??? trông thế nào ???
– Cậu ta có mái tóc đỏ , khuôn mặt khá điển trai , cao 1n80 , tính tình nóng nảy – Thần phong nhíu mày , sao cậu lại nói nhiều với loại thấp hèn như cô ta chứ .
– Không có ấn tượng .- thủy buột miệng nói .
– Hả ??
– À…ý tớ …là…..là…..
– Nói tóm lại , cô cần bao nhiêu ??? Cầm tiền rồi tránh xa bạn tôi ra . – Thần phong không kiên nhẫn nói .
– Trông tớ giống thiếu tiền lắm sao ??? ( cực kì giống ) – Cô nghi hoặc hỏi , rồi chợt cười nói – Thời gian của tớ cực kì quý ra , nếu đổi thời gian ra tiền thì là 1 tiếng 2 triệu đó . Còn phải hẹn trước nữa cơ .
– Cô…..
– Nhưng mà hôm nay với cậu là miễn phí .
– Cô…cô…
– Làm sao bây giờ , bây giờ tớ bận mất rồi , khi khác chúng ta lại nói chuyện nha , mong cậu khi đó có hẹn trước . – thủy khách sáo nói , cùng lúc đó Vũ Hải trở lại .
– 1 tiếng 2 triệu , cả tối không biết là bao nhiêu , anh vung tay thật hào phóng .- thần phong mỉa mai vũ hải , loại xấu xí này mà cũng gặp mặt được .
Vũ hải nghe cậu nói vậy , đần mặt ra ngơ ngác không hiểu gì , Thủy khẽ đá vào chân anh ra hiệu . Vũ Hải liền nở nụ cười xã giao .
– Cũng không đáng là bao , tất cả vì người đẹp .
– Vậy anh cứ vì người đẹp đi , nhớ cẩn thận kẻo mang họa . Tạm biệt . – Thần phong dời đi .
– Thủy , 2 người nói gì đó ?? sao lại đá tôi ???- Vũ hải tò mò ngồi xuống hỏi .
Thủy bật cười kể nhỏ lại mọi chuyện , nghe xong anh cũng cười run cả vai . Đúng là đầu óc mấy tên nhóc kia nghĩ gì nữa , mà Thủy cũng thật cao tay à nha !! Chậc …chậc…lũ trẻ bây giờ xem nhiều phim Hàn nó thế đấy . Cả 2 ăn nốt bữa cơm rồi về nhà . Vũ Hải tận mắt nhìn thấy cô vào nhà mới lái xe đi . Qua ô cửa nhỏ trên tầng 2 , Tiểu Long nheo mắt khó hiểu , rốt cuộc mọi chuyện là thế nào đây ??
– Chào thím con mới về – Vào nhà , Thủy khẽ chào thím Duyên .
– Con về rồi hả , đã ăn gì chưa ???- Thím Duyên từ trong bếp đi ra , hỏi han .
– Con ăn ở bên ngoài rồi , thím đi nghỉ sớm đi !!
– Cậu Long ở bên này chờ con mãi , giờ vừa mới về xong .
– Vậy ạ !! – Cô nói vậy rồi lên phòng .
Căn nhà cô đang ở không đến nỗi lớn quá , mà cũng không nhỏ quá nhưng rất đầy đủ và hợp ý cô . Chắc ai cũng biết ngôi nhà của Nobita chứ hả ?? Nhà cô cũng gần giống như vậy đó. Tầng 1 có phòng khách , nhà bếp và phòng ăn là một , nhà tắm và phòng thím Duyên cũng ở tầng 1 . Tầng 2 có duy nhất 3 phòng , phòng ngủ của cô , phòng đọc sách có máy tính và đủ loại sách trên đời ( chịu ảnh hưởng từ phòng sách của Conan và trong phim vì sao đưa anh tới ) . Phòng còn lại dành cho khách , ban công đủ rộng để trồng một ít hoa tươi và cây cảnh .
Khu phố bình thường này có 12 nhà , nhà nào cũng được xây na ná giống nhau nhưng không đến nỗi bị nhầm lẫn . ( Cô đi nhầm ngõ suốt ) .Hai dãy nhà ( mỗi dãy 6 căn nhà ) nằm đối nhau cách một con đường không qua lớn , chỉ đủ một chiếc ô tô con thoải mái quay một vòng tròn .
Một đêm lại qua đi , sáng sớm hôm sau , khi mới thức dậy , Thủy đã thấy Tiểu Long ngồi ăn sáng ngon lành trong nhà mình . :
– Good morning ! – Cậu vui vẻ chào .
Khinh thường lướt qua Tiểu Long , Thủy đi vào phòng tắm .Hôm nay cô sẽ mặc đồng phục mới , đồng phục do chính tay cô thiết kế . Đó là một bộ đồng phục nữ sinh rất đẹp , có kết hợp cả 3 màu đỏ-đen-xám. Khi bước ra khỏi phòng tắm , Tiểu Long hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Thủy
– Bộ đồng phục đẹp quá !!! Cậu còn bộ nào không ???
– Trong tủ còn một bộ ……
– Thật sao ??? Quá tốt , tặng tớ bộ đó được chứ ????
– …..của nữ sinh .
– …………..- Tiểu Long ngậm miệng .
Ăn sáng xong , cả 2 không nói lời nào mà cùng đi học . Gần đến trường , Thủy bỗng nhiên dừng lại , nhìn chằm chằm vào một bên đường .
– Sao vậy Thủy ???- Thấy lạ , Tiểu long quay đầu hỏi .
– Quán kia hôm qua chưa mở .-Cô nói
– À…. Nghe đâu quán đó hôm nay khai trương , do một đôi vợ chồng mới cưới mở
– Magic House ??
– Hả ???
– Là tên cửa hàng – Thủy chỉ bảng hiệu treo trước cửa ra vào .- Ngôi nhà phép thuận sao ??? Có vẻ thú vị đây …
– Ờ ha…cái tên khá lạ . Thôi sắp vào học rồi , cậu vào trước đi ! Lát gặp lại .
Tiểu Long đẩy cô tiến vài bước về phía trước , vẫy vẫy tay giục cô dời đi . Khẽ liếc mắt nhìn tấm biển lần nữa Thủy mới xoay người bước đi . Đợi cô đi khuất , cậu bạn mới vào trường .
– Em chào anh Long – một cậu nhóc khối 10 mặc áo đồng phục đỏ chạy đến cúi chào lễ phép .
– Ờ …sao vậy ??- Tiểu long gãi đầu , lười nhác hỏi .
– Dạ …. ở sân thể dục , phe đen ỷ đông người đang bắt nạt một đám phe đỏ bọn em ạ .
Lê Tiểu Long chán nản nhìn trời , cậu có giống thiên sứ hay cảnh sát không hả ??? Tại sao 2 phe gây thù cứ đến tìm kẻ duy nhất mặc áo xám đi học là cậu để giải quyết chứ ….Thật đau đầu . ( 4 người còn lại thuộc phe xám rất ít khi đi học ). Theo chân nam sinh lớp 10 đến sân thể dục , quả nhiên thấy 6 tên nam sinh phe đen đang đánh nhau với 4 tên đỏ .
– Có dừng tay lại không thì bảo – Tiểu Long quát lên , mái tóc màu đỏ gạch khẽ đung đưa theo gió một cách nguy hiểm . Cậu là cậu bực mình lắm rồi đấy nhá !
Nghe tiếng quát , vụ ẩu đả đang đến lúc cao trào cũng phải dừng lại ngay . Đùa sao , anh hai lừng danh của trường đánh nhau vô đối , còn có bố đứng đằng sau hậu thuẫn giải quyết rắc rối là Lê Tiểu Long đã lên tiếng , không nghe để mà chịu đòn sao .
– Lần này là gì ??? Luận võ ?? Đấu giao hữu ??Hay là đùa chút thôi ???- Tiểu Long nheo mắt .
– Dạ , chỉ là một “ cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông “ thôi mà anh !!
– Nói chuyện ???Các cậu vừa vừa thôi chứ , 2 phe đỏ den các cậu hết việc để làm rồi hay sao mà thỉnh thoảng lên cơn điên thế hả ???
Cậu bạn đang gầm lên bức xúc thì Lê Hồng Nhung từ đâu vô ý đi ngang qua , trên tay còn đang cầm một miếng bánh mì ăn dở .
– Gì vậy Long ???- Cô bạn hỏi .
– Đang tức , sao mà 2 cái phe đỏ đen các cậu có thể lắm chuyện thế được chứ . Còn để tớ yên nữa chứ , liên tục phá hoại thế này bố ai mà chịu được .
– Ờ …Cậu ăn bánh mì không ???- Hồng Nhung thờ ơ nhìn cậu bạn hỏi .
Giờ thì không những tóc Tiểu Long màu đỏ , mà ngay cả mặt …không …phải nói là toàn thân cậu cũng đỏ lên rồi , tức mà không làm gì được . Thấy mấy đứa nam sinh đang định chuồn , cậu bạn ngay lập tức túm lại giáo huấn .
– Định chạy đâu …. Vì một chiếc bánh mì cũng đánh nhau , vì một quả bóng cũng tranh nhau , vì một tiết học chung mà châm chọc nhau , vì thấy ngứa mắt mà ẩu đả , ……các cậu còn cho người ta sống nữa hay không đây . Lần sau mà còn làm phiền tôi là các cậu chết chắc đó .
– Bị đánh cho bản thân cũng không nhận ra mình nữa , bị lột quần áo rồi treo ngược lên cành cây giữa sân trường , hay bị chó rượt chạy khắp thành phố ….. Chà , hình phạt nào cũng có vẻ hấp dẫn . – Hồng nhung làm như vô y lẩm bẩm mà bao nhiêu trái tim yếu ớt của đàn em run lên bần bật .
Trừng mắt đe dọa xong , Tiểu Long bỏ về lớp , Hồng Nhung cười khanh khách đi cùng .
Vùa hay tiết sinh hoạt 15 phút kết thúc , giáo viên bộ môn tiến vào , cũng vừa hay sáng nay cả 5 tiết học Thần Phong và Thiên Vũ đều không đi học , Thủy có thể thở phào một chút . Chỉ mới đi học có mấy ngày mà cô không thể không bội phục bản thân có sức chịu đựng thật cao . Thật không hiểu nổi vì sao cứ nhất thiết phải ép cô ngồi giữa hai ác ma đó ??? Và vì sao cô phải nhẫn nhịn . Dường như sự kiên nhẫn của cô lại lên level rồi.
Thủy không biết rằng , trên một đường thẳng có vô số điểm , nhưng chỉ có 3 điểm quan trọng nhất là 2 đầu mút và trung điểm . Từ kh cô xuất hiện , cái trung điểm bị thiếu đó vô tình đã tạo thành một đoạn thẳng chỉ với 3 con người , đó là Hoàng tử gió – Lê Thần Phong ; cô bé quê mùa , nhút nhá – Lọ Lem ( Nguyến Thu Thủy ) và hoàng tử băng – Trần Thiên Vũ .
Dù cho hai đầu mút có tự kéo dài đến đâu , có cố gắng tách xa nhau đến đâu thì trung điểm vẫn ở đó , không dịch chuyển . Vậy liệu trung điểm bằng xương bằng xương bằng thịt đó phải mất bao lâu mới giúp 2 dầu mút cứng đầu hay 2 hoàng tử bướng bỉnh thôi lạc lối mà quay trở về ??
Thật là một điều đáng trông chờ .
Đâu phải cứ là đứa con của băng tuyết thì sẽ luôn lạnh lùng. Chàng hoàng tử băng đã mỉm cười với nàng Lọ Lem . Một nụ cười thật ấm áp giữa một ngày trời thu có gió , bầu trời ảm đạm và ngôi trường vắng lặng .