Bạn đang đọc Bản Hùng Ca Lọ Lem: Chương 27
Tuýt……. hiệp ba bắt đầu , điểm số cách biệt đã là hai mươi điểm . Thiên Vũ và Thần Phong bây giờ mệt đến nỗi mà không có dư hơi sức mở miệng chửi nhau .
– Kèm chặt quá ! – Nhung theo dõi trận đấu , than thở .
– Bị steal quá dễ dàng ! – Tiểu Long nắm chặt chai nước đến trắng bệch các đốt ngón tay .
– Phải , bị steal quá dễ dàng – Có giọng nói bất chợt vang lên cạnh họ .
– Hả ? – Tiểu Long và Nhung giật mình nhìn sang phải – Thầy hiệu trưởng ?
– Uhm…. – Hiệu trưởng Sao Mai mỉm cười gật đầu tiến đến rồi nhìn ra sân bóng – Để đối phó với chúng ta , họ đã sử dụng chiến thuật “ gọng kìm ”.
– Gọng kìm ?
– Hai trò nhìn kìa ? – Hiệu trưởng chỉ ra sân – Ngay khi Diễn nhận được bóng , lập tức có hai cầu thủ của Nghệ Thuật vây ngay lấy cậu ấy !
– Bị kèm chặt như vậy , Diễn khó có thể dẫn bóng được . – Tiểu Long nhìn diễn biến trên sân đấu mà nói – Nếu thế …..cậu ấy phải truyền bóng đi .
– Trong trường hợp này ,tốt hơn hết là truyền bóng cho đồng đội . Và ……..sẽ bị steal dễ dàng – Hồng Nhung vỗ đùi …..Tiểu Long cái đét cái , cô thật là sơ suất khi không nhận ra “ trò mèo ” này ngay từ đầu .
Đau …Tiểu Long ôm chân suýt xoa nhưng không kêu ra tiếng ai oán nhìn Nhung , sao cậu không vỗ đùi mình mà cứ hành hạ cậu thế chứ ! Có tức thì cũng nên kìm nén chứ !
– Không chỉ có vậy – Hiệu trưởng nói tiếp – Các cầu thủ trên sân của họ có tình đoàn kết thống nhất cao – hiệu trưởng vỗ vai Long bật cười – Còn đội ta ……có tinh thần cạnh tranh khá tốt .
– Thầy ……..- Long đỏ mặt cúi đầu – Bọn em xin lỗi !
– A…..ha…….ha………Đừng xin lỗi , thầy cũng đâu có tạo áp lực gì . Thầy chỉ nhắc nhở chút ít , chơi đùa cũng được , nhưng đừng quá đà !
– Chỉ e………..
– Không sợ ! Con át chủ bài của chúng ta chưa xuất hiện mà !
– Át chủ bài ? Ai cơ ? – Tiểu Long nhìn một vòng , có sao ? Sao không thấy ai thông báo cho cậu rằng còn người nữa ?
Thầy hiệu trưởng thấy khuôn mặt ngu ngu của Tiểu Long chỉ cười mà không nói . Vài phút sau , cả thầy hiệu trưởng , Tiểu Long và Hồng Nhung đều thấy sau lưng nó lạ lạ , độ ấm giảm dần , sát khí quá nặng . Run rẩy nhìn ra sau ….giật bắn mình khi thấy Thủy đứng đó …………nghiến rắng cười .
Lần này thì …….chết thật rồi ! Tiểu Long cong “ đau tim ” hơn khi thấy ông già yêu quý nhà mình đứng ngay sau Thủy ! Chưa hết ! Cùng lúc đó , Hoàng Tuấn Kiệt quần áo nhàu nát , tóc tai lộn xộn , mặt đỏ phừng phừng đang tiến lại . Thảm cảnh sắp diễn ra mà trên sân vẫn không hay biết gì ! A di giê su ………thiện tai thiện tai ! ( Tiểu Long không theo tôn giáo nào à ! )
Tuýt ……………trọng tài thổi vang còi , đưa tay ra hiệu , tuyên bố :
– “ Cơn lốc ” xin hội ý !
Phải , đội bóng của Sao Mai đã thống nhất đặt tên là “ cơn lốc ” , gửi gắm vô đó biết bao hi vọng , mong ước , giờ thì sao ? Rối loạn , thất bại , lại còn tự cho là đúng , quá thảm hại mà .
Năm người , ba nam hai nữ mồ hôi như tắm , mệt mỏi thở dốc tiến vào phía hàng ghế dành cho Sao Mai . Tiểu Long , Tuấn kiệt lẫn Nhung đều cúi đầu không dám hé răng nửa lời , cũng không có niềm nở đưa nước hay khăn bông cho đám bạn vừa vào sân . Nhận thấy không khí có chút khác , Thần Phong đưa mắt xung quanh và giật mình chút ít khi thấy Thủy và Tuấn Kiệt đã trở lại . Cậu không dám nhìn thẳng mắt cô , đành quay đầu đi .
Thủy – với một bộ dạng không được gọn gàng cho lắm – tiến lại gần cả Thiên Vũ lẫn Thần Phong .Cả hai người họ thật cao , cao hơn cô tận một cái đầu khiến cho Thủy phải ngước nhìn . Cả ba đứng đối mặt nhau , không nói lời nào . Những người xung quanh thấy tình hình căng thẳng hẳn , mà khản giả cũng không ít người đưa mắt lại tò mò nhìn , tiếng MC cũng bình luận gì đó tham gia góp vui .
BỐP….BỐP……… Tiếng bạt tai xen lẫn tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên , khiến mọi thứ đều im lặng , mọi người đều há miệng tròn mắt kinh ngạc . Ngay đến chính Thiên Vũ và Thần Phong cũng không ngờ có ngày ……mình bị một nữ sinh tặng ột cái tát như vậy , mà lại còn bị đánh cùng lúc . Trong lúc đó , hiệu trưởng Nguyễn còn nhanh chụp lại thời khắc lịch sử này . ( ông này đểu dễ sợ ! ) Khi mà vẫn còn không ai kịp tỉnh lại thực tại thì tiếng Thủy lại vang lên , có chút cô đơn , có chút giận giữ và nhiều hơn là thất vọng .
– Thần Phong , Thiên Vũ …..hai cậu làm tốt lắm ! Tốt đủ để ……..tôi ……thất vọng về hai người .
Thủy lạnh lùng xoay lưng bỏ đi , để lại một cái bóng cô đơn nặn nề . Cô đến bên Tuấn Kiệt , không hỏi “ vì sao ” và “ tại sao ” , mà trực tiếp nói kế hoạch mới , bỏ qua luôn hai kẻ phạm tội còn đang ngu ngơ đứng một bên .
– Chiến thuật thay đổi , chúng ta sẽ “ đột phá trực tiếp .”
– Ok ! – Tuất Kiệt gật đầu – Long , Nhung , hai em khởi động đi . Không còn thời gian nữa rồi , hoặc chúng ta sẽ có một cuộc sống lên hương , hai là cuộc đời bế tắc .
– Phương án này rất khó thực hiện , không ai có đủ khả năng . ………-Wendy Thảo nhíu mày .
– Tớ sẽ chịu trách nhiệm ……phá vây ! Sẵn sàng nào ! – Thủy nghiêm túc nói , tay kéo khóa áo gió , cởi ra để sang một bên .
– Cậu ra sân ? – Đồng thanh nói , giọng điệu kinh ngạc .
Thủy không giải thích nhiều , chỉ phán Long , Nhung và cô ra sân , thay cho Thiên Vũ , Thần Phong và Kyoko Uyên . Không hề có sự phản đối ở đây , Kyoko Uyên cũng đã mệt lắm rồi , không nói thêm gì . Thời gian hội ý kết thúc , “ cơn lốc ” tái sinh và ra sân với một diện mạo mới . MC ngay lập tức chộp thời cơ bình luận :
– Cuối cùng thì nữ đội trưởng của Cơn Lốc cũng ra sân , liệu họ có kịp đòi lại những khoản nợ đã cho vay ? Chúng ta hãy chờ xem !
Ôi êu Thiên my của ma ma quá cơ, thôi thì đoạn ngắn này dành tặng con vậy ha !
… …… …… …… …… …… …… …… …..
Trận đấu tiếp tục, mười phút cuối hiệp ba, Thủy không vội nhập cuộc, mà chủ yếu chỉ chạy loanh quanh chuyền bóng tìm cơ hội cho đồng đội ghi điểm. Hết hiệp ba, cách biệt vẫn là hai mươi điểm.
Ngay từ những phút đầu hiệp bốn- hiệp cuối, bóng trong tay Thủy. Từng tiếng đập bóng xuống sàn như đập vào lòng người xem, cô nhếch mép cười, ánh mắt sắc bén như báo hiệu đã đến lúc… “ Cơn Lốc” đột phá. BANG… Quả bóng đập mạnh xuống sàn, nẩy lên, cùng lúc Thủy di chuyển.
Tống Viết Quang là kẻ đầu tiên chắn lối Thủy. Cậu ta co sý sử dụng món Steal quen thuộc. Với những người khác, cơ hội thành công sẽ cao đấy, nhưng sử dụng với cô… chỉ là rác rưởi. Ồ! Có sơ hở! Như một cơn gió, Thủy và bóng dễ dàng vượt qua, để lại Tống Viết Quang ngẩn ngơ tái mét mặt kinh hoàng, quá nhanh! Áo số sáu Nghệ Thuật và số tám có vẻ phản ứng nhanh, cô chưa di chuyển được xa đã bị vây lại. Không vội vàng, Thủy khẽ “uhm” một tiếng rồi điều khiển bóng chạy xung quanh mình, quá ảo! Lúc này thật khó để mà nhìn thấy bóng chứ đừng nghĩ đến cướp bóng. Áo số sáu mạo hiểm đưa tay định cướp bóng mấy lần nhưng căn bản chỉ kịp chạm vào tàn ảnh của bóng.
– Thật… thật điêu luyện!- Thần Phong hai tay đan chặt vào nhau, mắt nhìn không chớp, thốt lên.
– Phải nhanh nữa lên!- Thiên Vũ lẩm bẩm.
Đúng vậy, cô phải nhanh nữa lên. Lúc này không phải lúc vui đùa kĩ thuật. Luật bóng rổ quy định: Đội nào giữ bóng trong hai mươi tư giây mà không ném vào rổ sẽ bị coi là phạm luật. Khi đó sẽ mất quyền kiểm soát bóng. Hơn nữa, trong tám giây đầu đội nào không đưa được bóng qua phần sân đối phương… thì cũng phạm luật luôn! Thủy chỉ được phép giữ bóng trong vòng mười lăm giây, mà giờ chỉ còn năm giây thôi. Phải nhanh nữa lên nào!
Năm giây liệu có đủ hay không? Quá ít thời gian sao? Không! Với cô như vậy là đủ rồi! Bóng trong tay cô như có ma thuật, di chuyển nhanh đến nỗi khiến người ta phải căng mắt mà nhìn.
– Êu, tơ sđịnh dùng chút tiểu xảo, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi!- Số sáu nói với số tám Nghệ Thuật.
– Cậu thích thì cứ dùng… có ai cấm đâu!- Số tám cười mỉa.
– Hừ..!- Thủy khịt mũi, dẫn bóng nhanh thêm, mồ hôi từng giọt từng giọt bò từ trên trán cô xuống.
Còn bốn giây… ba giây… kia rồi… Có đường thoát! Vèo… Thủy đập bóng sang trái, lao người qua nhanh, chỉ để lại tàn dư. Số tám phản ứng nhanh, xoay người một lần nữa chặn đường Thủy, mặc kệ số sau còn ngẩn ngơ không tin đứng tại chỗ. Khán giả ồ lên vì màn vừa rồi, và cũng ồ lên vì tiếc nuối, có lẽ họ đoán Thủy sẽ thất bại. Thời gian không còn đủ… không đủ để chơi mèo vờn chuột nữa rồi, Thủy lựa chọn đối mặt trực tiếp. Bóng bật trên sàn… bên trái… bên phải… Lại là bên trái sao? Qua rồi, có thế chứ!
Vụt… Sao có thể… Cả hội trường trừng lớn mắt… Từ đâu áo số mười hai của Nghệ Thuật lao ra, ý đồ chặn đường cướp bóng. Thủy nhợt nhạt cười… Không được… không đủ thời gian nữa rồi… Không… không thể bỏ cuộc tại đây…! Còn một giây…
Vèo… Cái gì? Vẫn là bên trái, không thể tin được, qua rồi! Vào giây cuối cùng, Thủy đã dẫn bóng thành công. Sang được phần sân của đối phương rồi!
Một người… hai người… ba người… hay quá, ghi điểm thôi! Qua ba người rồi, còn hai người nữa… Không đáng kể… Thủy liếc mắt nhìn đồng đội, Ok đã hiểu ý rồi! Soạt… Soạt… Số mười hai, số tám và số sáu Nghệ Thuật bám ngay sau Thủy đã bị kèm chặt, yểm trợ tốt lắm, Thủy gật đầu với đồng đội. Thật tốt quá, cô đã phá vây thành công, ghi điểm thôi nào.
Thủy bất ngờ chuyền bóng vào khoảng không! A… đường bóng bị lỗi sao? Thật tiếc! Không… nhìn kìa… nhanh như gió, di chuyển không thấy bóng, Tiểu Long bắt bóng và lên rổ- một cú lên rổ đẹp mắt! OA… đám mữa sinh hét lên… tiếng còi vang lên… Ghi điểm rồi!
– Thủy, Long… Hai câu quá tuyệt vời!- Diễn ra dấu tay hình chữ V( chiến thắng) gào to.
– Lũ ngốc kia, còn không mau lui về phòng thủ? Quyết không để họ ghi điểm nữa rõ chưa!- Thủy vung tay hét lên.
– Ok! Đã rõ!- Đồng thanh, nối đuôi nhau chạy về.
Rắc… chết tiệt, cái chân, có chút đau nhức! Thôi, không thành vấn đề! Bây giờ mới là lúc quan trọng, một quả đầu thành công chưa là già cả, quan trọng là phải tập trung phòng thủ, để lật ngược tình thế, phải quyết tâm cao độ cao! Chết tiệt Lê Thần Phong, Trần Thiên Vũ, hai cậu nhìn xem đem đến cho tôi cái rắc rối quái quỷ gì thế này! Tôi sẽ giết hai người nếu đội bóng không thắng- Thủy nghiến răng gập người thở dốc.
Bóng trong tay Nghệ Thuật, Thủy ra ám hiệu, lập tức đồng đội di chuyển, tạo thành thế trận một kèm một, ép sát đối thủ. Nghệ thuật tấn công thất bại đã liên tiếp ba lượt rồi! Tốt lắm, mọi việc vẫn đang trong tầm kiểm soát. Lúc này hiệu trưởng Trịnh- bên nghệ thuật mới cảm thấy nguy hiểm. Dường như con át chủ bài của Sao Mai không phải Lê Thần Phong, Trần Thiên Vũ , Lê Tiểu Long hay Hoàng Xuân Diễn như ông lầm tưởng, mà lại là người ông ta không ngờ nhất- Thủy- cái con nhỏ mà ông ta nhận được báo cao chỉ biết chút ít về bóng rổ. Mặt ông ta tái mét, mồ hôi từng giọt chảy xuống! Ông ta thật quá xem thường Sao Mai rồi! Năm nay có vẻ như không đơn giản thắng như vậy!
Hiệu trưởng Nguyễn của Sao Mai đưa mắt mỉm cười có chút đắc ý nhìn hiệ trưởng Trịnh bên kia sân đấu khiến mặt ông ta càng tái xanh. Oa… ha… ha… Năm nay nhất định Sao Mai sẽ dẫm nát Nghệ Thuật dưới chân, đã lâu lắm rồi mới có cảm giác thích thú như vậy. Oa… ha… ha… Nghe điệu cười man dợ của hiệu trưởng nhà mình, Nhung lặng lẽ tránh xa, tha lỗi cô đi, khi con người ta lên cơn… tốt nhất không nên đến gần.
Trên hàng ghế ngồi dự bị, cả Thần Phong lẫn Thiên Vũ đều hết sức giật mình ngạc nhiên, thật không ngờ cô chơi bóng lại giỏi như vậy. Có lúc tưởng như họ đã nghĩ kĩ thuật của họ kém cô. Và rồi, giờ là tự trách, họ không nên quá tự mãn, tự tin thái quá về cái tài chơi bóng của mình. Một kẻ dám lừa cô dời đi để ra sân, một kẻ lại chọn cách tự giải quyết của riêng mình mà coi thường lời dặn của đội trưởng. Lại còn tự cho là đúng, hiên ngang tạo rắc rối, đưa “ Cơn lốc” vào thảm cảnh, cô đánh họ như vậy là đúng, giờ cả hai còn thấy cái tát đó còn đang nhẹ. ( Ngồi cách đó vài chỗ, bố mẹ Thần Phong nhìn bên má trái của cả Phong lẫn Vũ đều phải nhịn cười, ôi cái mặt đẹp trai của lũ trẻ… sao mà thật đáng yêu với cái hồng ấn năm ngón tay chứ!)