Bạn đang đọc Bản Hùng Ca Lọ Lem: Chương 25: Sao Mai Vs Nghệ Thuật (1)
( Trận đấu bóng rổ đáng nhớ )
Đoàn thi đấu của Sao Mai gồm tám học sinh và một quản lý là thầy giáo tiến đến phòng thi bóng rổ trong nhà , hướng phần sân của mình mà tiến đến . Còn tận một tiếng nữa trận đấu mới chính thức bắt đầu mà hàu như ghế ở hai bên khán đài đã gần hết chỗ , học sinh lẫn giáo viên và phụ huynh đi lại ra vào khá sôi nổi . Ở một bên , đội cổ động của Sao Mai cũng đang hết sức hăng say khởi động , hưng trí cho cuộc đấu sắp tới . Bên Nghệ Thuật cũng không yếu kém , khán giả đến xem không ít mà đoàn vũ công cũng rất sôi động .
Thủy quét mắt một vòng rồi cũng không nhìn hay nói thêm gì mà ngồi xuống ghế dành cho thành viên đội bóng , trầm ngâm xem bảng chiến thuật . Tuấn Kiệt ngồi bên thỉnh thoảng trao đổi cùng cô vài câu .
Thần Phong , Thiên Vũ , Tiểu Long và Xuân Diễn lẳng lặng ra một bên khởi động làm nóng người . Nhung và Wendy Thảo ngồi một chỗ kiêm tra nước uống , khăn bông , thuốc men ……….Còn Kyoko Uyên thì rảnh rỗi ngồi nghe nhạc và gật gù vì căn bản không ai để ý đến cô ta mà cô ta cũng không thèm nhìn ai .
Còn bốn mươi phút nữa theo giờ ở đồng hồ trong nhà thi đấu thì trận đấu bắt đầu , vài kí giả , phóng viên và máy quay của đài truyền hình cũng được mời đến đã sẵn sàng ghi hình . Dù sao trường Sao Mai và Nghệ Thuật cũng là trường chuẩn ở hai miền bắc , nam , dạy dỗ ra nhiều người tài , nuôi lớn nhiều thế hệ thanh thiếu niên sau này đều có thể hô mưa gọi gió , đào tạo nên những con người có sức ảnh hưởng trong xã hội . Vì thế dù chỉ là một trận đấu bóng rổ giao hữu thôi cũng đủ khiến cho nhiều người quan tâm , giới truyền thông phải lăn lộn rồi .
Còn hai lăm phút nữa trận đấu bắt đầu , hiệu trưởng Trịnh dẫn đầu đoàn học sinh của mình tiến vào sân thi đấu , đi về phía phần ghế của mình ở phía đối diện trường Sao Mai . Bảy học sinh Nghệ Thuật mặc đồng phục thi đấu màu vàng nghệ , tự tin ngẩng cao đầu khởi động , còn khinh thường nhếch mép nhìn về phía Thần Phong và mấy cậu bạn đang khởi động .
– Lũ khỉ ….chúng dám khiêu khích bọn mình kìa ! – Lê Thần Phong trừng mắt nhìn đám Nghệ Thuật , miệng nói với đám bạn ,
– Kệ họ đi ! – Thủy chỉnh lại gọng kính nửa vầng trăng mới đeo , nói .
Tiểu Long vỗ vai Thần Phong tỏ ý nên bình tĩnh . Cậu bạn cũng biết không nên kích động lúc này nên cố nén , đợi lát ra sân dạy dỗ sau . Tuấn Kiệt hô lớn tập hợp , Kyoko Uyên giật mình tỉnh mộng , Nhung , Thảo , Long , Vũ và Phong cũng dừng làm việc riêng mà tập trung lại . Bỏ kính xuống cầm trên tay , Thủy trầm ngâm nhìn Tuấn Kiệt ra hiệu . Anh nhìn cô đầy tội nghiệp nhưng không có ích gì , đành kho lấy giọng , nói :
– Thầy sẽ đọc bản danh sách cầu thủ ra sân chính thức . Sẽ không có sự phản đối , không thay đổi nào có hiệu lực hết . Ok ?
– Ok !
Vài giây im lặng , Tuấn Kiệt nhín Thủy rồi mới đọc bản danh sách . Sau đó lại là một khoảng thời gian im lặng . Chợt Lê Thần Phong quát lên đầy tức giận , cậu phản đối . Cậu không thể chấp nhận chuyện này được , một thiên tài bóng rổ như cậu mà phải ngồi hàng ghế dự bị , thậm chí không có cơ hội ra sân sao ? Nực cười làm sao ! Làm sao cậu có thể ngồi im nhìn những người khác chơi ngay trước mắt mình ! Không thể !
– Tất cả đều đã có tính toán sắn , cậu ngồi im đó cho anh ! – Trong lúc vội , Tuấn Kiệt quen miệng xưng “ anh ” luôn mà quên xưng “ thầy ” .
Thần Phong tức tối định phản bác , nhưng thấy anh nghiêm nghị đành hậm hực ngồi xuống , chợt trong mắt cậu lóe lên điều gì đó khó nắm bắt . Cậu ngồi gục mặt xuống nhìn đất , hai tay đan chéo vào nhau tỏ vẻ cam chịu và im lặng không nói gì . Bên cạnh cậu thỉnh thoảng vang lên tiếng thì thầm dặn dò của của Thủy với Thiên Vũ . Thần Phong không thể hiểu nổi , mình không được ra sân đã đành , tại sao tay chơi cứng như Tiểu Long cũng phải ngồi ghế dự bị chứ ? Tại sao Thủy lại đưa ra một đội hình có đến ba người con gái ? Cứ cho là cô ta không biết tí gì về chiến thuật thì cũng còn Tuấn Kiệt mà , sao anh cũng điên cùng cô ta luôn rồi ?
Còn mười lăm phút nữa , trận đấu sẽ diễn ra , trên khán đài chỗ ngồi đã trật kín , ấy vậy mà vẫn có khá nhiều người phải đứng . Các trọng tài đã bắt đầu bàn bạc với nhau về vị trí đứng và các luật lệ . Phía sân thi đấu cũng đã được lau đi lau lại khá ổn , mọi thướng dường như đang dần sẵn sàng . Trong lòng Thần Phong đang đấu tranh ghê gớm lắm ! Cậu sợ mình quyết định sai lầm ! Khoan …..sợ gì chứ , trong từ điển của cậu làm gì có cách dạy viết chữ “ sợ ” ! Mà có bao giờ cậu dùng từ điển đâu ! >”- Diễn . chiều khóa xe đạp điện của cậu đâu ? Tớ mượn ! – Thủy chìa tay trước mặt Diễn hỏi .
– Anh hai , chiều khóa xe ! – Diễn nhìn Tuấn Kiệt hét lên .
– Ờ , đây ! – Anh lấy trong bao ra chiếc chìa khóa đưa cho Thủy – Giờ này em còn đi đâu ? Sắp đến giờ rồi !
– Em đi khoảng hai mươi phút , sẽ kịp mà ! Thầy cứ theo kế hoạch nam đầu mà làm ! Trông cậy cả vào thầy !
– Ok ! Đi nhanh về nhanh , nhớ là trước khi kết thúc hiệp một đấy ! – Anh gọi với theo .
Thủy chạy không quay đầu , vẫy vẫy tay tỏ ý đã nghe . Nhìn theo bóng lưng của cô , Tuấn Kiệt có chút không yên , chẳng lẽ mình mắ bệnh đa nghi của tuổi già rồi sao ? Không thể nào !
Năm phút nữa thôi là trận đấu chính thức mở màn . Máy quay đã sắn sàng , hai đội nữ cổ động của hai trường cũng đã bắt đầu hô vang khẩu hiệu , các màn nhảy vũ đạo trước lễ khai mạc cũng đã ra sân nhảy nhót , khán đài chưa gì đã dần nóng lên . Nhìn đồng hồ đeo tay , Tuấn Kiệt đứng dậy đi ra ngoài hành lang , tìm nhà vệ sinh . Vài giây sau , Thần Phong cũng rời khỏi . Thời gian chỉ còn là tích tắc , hai phút nữa thôi , lễ khai mạc sẽ kết thúc , hai đội sẽ ra sân , Mc dẫn trận đấu cũng đã bắt đầu chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc và micro để sẵn sàng lên hình . Trọng tài đã tự tìm ình những vị trí thích hợp để theo dõi trận đấu , mà bên kia đội Nghệ Thuật cũng đã đứng sát mép vạch biên chuẩn bị vào sân . Thế nhưng Thủy vẫn chưa trở lại , ngay cả Tuấn Kiệt cũng không thấy tăm hơi , làm bên Sao Mai có chút nôn nóng .
– Các cậu lát cứ ra sân trước theo kế hoạch , tớ sẽ đi tìm anh Kiệt cho ! – Tiểu Long vỗ vai Thiên Vũ nói .
– Ừ ……..- Thiên Vũ hơi gật đầu .
Tiểu Long vừa xoay người thì vô ý va phải Thần Phong , cả hai lảo đảo chút rồi đứng vững lại .
– Cậu định đi đâu vậy ? Nếu định tìm anh Kiệt thì khỏi đi , tớ vừa gặp anh ấy trong nhà vệ sinh – Thần Phong hất đầu về phía cửa – Trông có vẻ không ổn lắm !
– Anh hai có sao không ? – Diễn có chút lo lắng hỏi .
– Đừng lo quá ! – Thần Phong vỗ vai cậu bạn rồi cười tinh quái – Là cái bụng của anh ấy gặp vấn đề ! Anh ấy bị tiêu chảy !
– Ồ ! – Long bật cười .
– À đúng rồi , anh ấy có nhắn lại là Thủy gọi điện bảo thây đổi quyết định , tớ sẽ vào sân thay cho Nhung ! – Thần Phong vô tội nói .
Nhung nghe vậy cũng không có ý kiến gì , vì căn bản cô không thích thú gì cái trò thể thao dành cho con trai này . Chẳng qua từ nhở tới lớn cô đều chơi với đám bạn trai này nên cô cũng học chơi thôi . Nhung không có ý kiến không có nghĩa là Tiểu Long và Thiên Vũ cũng không có . Hai cậu không hề tin lời Thần Phong nói mặc dù cậu bạn có thề thốt đảm bảo . Nhưng rồi cái tài ăn nói của Thầm Phong không tính là cao thâm nhưng tố chất lải nhải thì có thừa . Vậy nên cuối cùng cũng được ra sân !
– Ngậmj miệng lại ! Hàm răng lộ ra cả rồi kìa , rất trắng , nhưng rất chướng mắt ! – Thiên Vũ phun ra một câu cùng vớ cái nhìn khinh bỉ .
Thần Phong ngay lập tức đưa ra nắm đấm , nhưng cũng ngay lập tức thu nắm đấm về vì câu nói bâng quơ mà đầy uy lực của Tiểu Long : “ Bạo lực thì khỏi ra sân .”
Tiếng Mc đã bắt đầu vang vọng khắn phòng thi đấu , khiến khán giả thêm phấn khích , hò hét . Bên Nghệ Thuật cũng đã bắt đầu tung ra những ánh mắt khiêu khích một cách lộ liễu và trắng trợn đối với bên Sao Mai , nhưng không ai thừa sức đâu mà để ý vì họ còn bận đế ý đến việc khác .
– Chúng ta đều cảm thấy khó chịu với sự hiện diện của nhau trên sân bóng đúng không ? – Thần Phong đối mặt với Thiên Vũ nói ,
– Đó là cậu nghĩ vậy ! – Thiên Vũ bâng quơ nói .
– Tôi thì vậy đấy ! Chúng ta hãy so tài và cá cược đi ! Trong hiệp 1 , ai trong hai ta ghi được nhiều điểm hơn , người đó ở lại , người kia trở lại ghế dự bị , Ok ?
– Tôi thắng , cậu sẽ ra chứ ? – Thiên Vũ nhướn mày .
– Không có chuyện tôi thua đâu !
Hai chàng không coi ai ra gì đập tay nhau thỏa thuận , Tiểu Long lắc đầu thầm mắng ấu trĩ , nhưng lại không có ý ngăn cản vì cậu rất mong Thiên Vũ thắng , mong cho Thần Phong mau ra sân , thể lực của cậu ấy không thích hợp thi đấu lâu dài . Nhìn bóng mấy đứa bạn ra sân , Tiểu Long lại nóng lòng nhìn đồng hồ ở nhà thi đấu , không biết Thủy đi đâu nữa , sao còn chưa trở lại , trận đấu đã bắt đầu rồi ! Cậu mà không mau trở lại thì mọi thứ hỗn loạn hết ! Mong là không phải Lê Thần Phong giở trò quỷ , nếu không ….cậu ta chết chắc !
– Sẽ ổn thôi ! – Hồng Nhung nhìn ra nét lo lắng từ Long , vỗ vai cậu bạn an ủi .
– Mong là vậy ! – Cậu cười yếu ớt .
Lúc này đừng nói là Tiểu Long , mà ngay chính Thủy cũng nóng lòng không kém . Cô cứ nghĩ chỉ mất hai mươi phút thôi , sau lễ khai mạc năm đến mười phút là cô có thể trở lại sân đấu rồi , thật không ngờ đến giờ vẫn còn bị mắc kẹt ở trên đường .Hình như phía trước có tai nạn giao thông cho nên tắc đường một đoạn khá dài . Đã mười lăm phút rồi mà vãn chưa thông được , cảng sát thì lượn đi lượn lại mồ hôi nhễ nhại ngay trong gió đông để mau giải quyết mà có vẻ khá khó . Nắm chặt tay lái , Thủy lo lắng nhìn xung quanh . Ánh mắt không nhịn được mà liên tục nhìn vào đồng hồ đeo tay .
Khi nãy , Thần Phong kéo cô ra một góc , nhỏ giọng nhờ cô về nhà cậu giúp cậu lấy hộ thuốc trợ tim . Trưa nay vì do quá hồi hộp nên cậu quên uống , sẽ không tốt chút nào . Cậu đã không được ra sân rồi , nên càng không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào của trận đấu . Thủy nghĩ mà cũng thấy áy náy , và cũng có chút lo lắng cho cậu , cho nên đồng ý về nhà lấy giúp cậu thuốc . Thật không ngờ lại gặp đúng lúc tắc đường thế này , trận đấu đã sắp bắt đầu rồi ! Mặc dù cô biết đã có Tuấn Kiệt ở đó rồi , nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng , cô thấy bất an đến lạ kì ! Không được , ngồi im chờ đợi thế này không phải là tác phong của cô , phải liều thôi ! Nghĩ là làm , cô xuống xe , dắt nó đến bên một chú công an giao thông , nói vài lời rồi ném chìa khóa cho chú . Cô chạy bộ ! Cô chạy giữa mùa đông giá rét , cô chạy với bộ đồ thi đấu mỏng manh và chiếc mũi dần đỏ lên vì lạnh . Khịt mũi thở ra một hơi khói mỏng manh , Thủy cắm đầu cố gắng chạy .
Trở lại nhà thi đấu , bây giờ hiệp một đã diễn ra được mười phút . Và chưa có đội nào dẫn đầu , cả hai vẫn bằng tỉ số nhau là 6-6 . Tống Viết Quang hiện tại đang giữ bóng , cậu ta một tay đập bóng , một bên cười mỉa :
– Hey you , 100 . Chúng tôi sẽ thắng Sao Mai với tỉ số cách biệt 100 điểm !
Khán giả bên Sao mai ngay lập tức hò hét phản đối tỏ rõ thái độ , thế nhưng Thần Phong và Thiên Vũ không hề quan tâm , họ đang bận lườm nhau . Đáng ra tỉ số của đội không bết như vậy , chỉ tại “ cậu ta ” . Hoàng Xuân Diễn khịt mũi không nói gì , chỉ giơ thẳng ngón giữa về phía Tống Viết Quang tỏ rõ thái độ , Quang tức muốn lật bàn . Nhung ở ngoài cười tươi gửi tới Diễn những nụ hôn gió khiến cậu khoái chí cười . Tiểu Long hết nhìn đông lạ nhìn tây , vỗ trán xót xa ột đám hỗn loạn , Thủy ơi ….mau trở về !
Bóng đang ở trong tay Wendy Thảo , cô bị một cậu bạn đối thủ mang áo số 9 kèm sát , cậu ta ép cô dẫn bóng ra tận đường biên , tự nhận kĩ thuật chưa đủ , cũng thấy rõ mưu đồ cậu ta , Thảo lựa chọn chuyền bóng sang cho Kyoko Uyên ở gần cô nhất .