Bản Hùng Ca Lọ Lem

Chương 11: Không Như Mong Muốn !!


Bạn đang đọc Bản Hùng Ca Lọ Lem: Chương 11: Không Như Mong Muốn !!


Tiết trời mấy hôm nay không những thêm lạnh mà còn có cả mưa phùn . Không gian thật ẩm ướt và ảm đạm hẳn .
Ngồi trong phòng máy chiếu tối om xem video về đời sống động vật , Thủy khẽ thở dài , gục mặt xuống bàn , suy nghĩ vẫn vơ . Có vẻ như tình hình của gia đình Nhung không ổn lắm , sau hôm đó , cậu ấy không đến lớp nữa . Phải chăng cô đã chọn thời gian không thích hợp ???
Cứ thế thời gian trôi đi , Thủy ngủ gục cùng với đống hỗn độn trong đầu khi nào không hay . Đến khi tỉnh dậy ……..có vẻ lớp đã dời đi lâu !!!
– Lọ Lem …….- Tiếng gọi ở bên trái cô vang lên làm Thủy giật mình quay mặt lại .
– Thần Phong ???- Cô dụi mắt cho tỉnh ngủ .
– Có thật không ???- Cậu hỏi , cái khuyên tai khẽ lóe lên .
– Thật………gì cơ ???
– Trước đây , tôi luôn nghĩ cô chơi với Nhung chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy . Quen biết bọn tôi là để tìm kiếm chỗ dựa . Tôi luôn nghĩ như vậy và rất ghét một con nhỏ “ BA KHÔNG ” ( Không – không tài – không tiền ) Lọ Lem như cô !!
– Điều này tôi biết !!- Thủy gật đầu đồng ý – Và tôi cũng chẳng ưa gì cậu !!!
– Cô đừng có phá hỏng không khí thế chứ – Cậu nheo mắt nhìn cô trách cứ .
– Thì cậu cứ nói tiếp – Cô nhún vai .
– Tôi nghĩ cô như vậy . Nhưng khi nghe Nhung kể lại lời cô nói , đáng ra tôi nên vui mừng vì cô đã lộ bộ mặt thật !!!
– Thì cứ vui vẻ đi !!!
– Vậy mà tôi không vui nổi , tôi thây scos gì đó rất lạ . Thì ra tôi mạnh miệng vậy chứ không hề hi vọng cô là loại người đó !!
– Nói với tôi như vậy là sao ???- Thủy khẽ giật mình .
– Tôi chỉ muốn nói , sau này vẫn cho phép cô đấu võ miệng với tôi . Nếu cần thiết ……….có thể lấy tên tôi là lá chắn !!
– Ồ !!! – Cô chỉ khẽ phát ra tiếng .
Căn phòng lại chìm vào im lặng . Có lẽ tiết sau đã qua được một nửa , đành bỏ tiết vậy !!!
– Cậu …….
– Cô………
Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng phá vỡ sự im lặng ….
– Cậu / Cô nói trước đi !!!! -Đồng thanh .
– Phì……..Ha……ha……- Thủy cười khẽ , không để ý cái nhìn khó hiểu của Thần Phong – Không ngờ cũng có lúc chúng ta ăn ý vậy .
– Uhm……….Có gì cô nói trước di – Cậu bạn vuốt vuốt vài sợi tóc trên đầu cho tỉnh tề , nói .
– Nhung………dạo này cậu ấy thế nào ??? – Thủy thôi cười , mí mắt rũ xuống che dấu tâm trạng thật qua đôi mắt .
– Yên tâm đi , cô ấy là ai chứ ??? Là Lê Hồng Nhung , là Granger Alice nổi danh cao ngạo , mạnh mẽ đấy . Giờ cô nàng đang giúp bố sử lý mấy bản hợp đồng , chạy đi chạy lại xin viện trợ , rất bận , không có thời gian ngồi mà đau lòng đâu .
– Thế thì tốt !!- Cô lẩm bầm – Mà Phong này , khi nào cậu ấy rảnh , giúp tôi chuyển lời cảm ơn và xin lỗi .
– Tôi không giúp đâu – Thần Phong tỏ vẻ bất cần đời – Muốn nói đi mà nói !!
– Đồ nhỏ mọn – Cô bĩu môi
– Cô nói ai nhỏ mọn?? – Cậu trừng mắt .
– Tôi nói cậu đấy !!!
– A……ha……..Đồ Lọ Lem nhà cô chán sống phải không ???
– Cậu mới là đồ chán sống đáng ghét !!!
– Cô…….
– Cậu………
Cứ thế chiến tranh nước bọt lại bùng nổ giữa Nguyễn đại tiểu thư và Lê đại hiệp . Tiếng cãi nhau vang vọng cả hành lang vắng , bác lao công đi qua chép miệng : “ Tuổi trẻ thật sung sức !!!”
Giờ cơm trưa , đứng trước quầy căng tin , Thủy nhìn chằm chằm vào tủ kính với đủ loại sữa có nhiều hương vị khác nhau đến thất thần . Chọn loại sữa nào bây giờ ??? Hương soocola ử ?? Đã bao lâu rồi rồi cô không nhâm nhi cái vị ngọt ngọt mà xen lẫn chút vị đắng ngậy ấy rồi ??? Một ngày ??? Một tuần ??? Không…….có lẽ là lâu hơn thế !!!
– Cô bé , cháu muốn mua gì nào ?? – Cô quản lý căng tin thân thiện hỏi .
– Cho cháu hộp sữa vị cam !!- Thủy buột miệng nói , rồi cười buồn : “ Vị cam sao ?? Xem ra uống sữa vị cam đã trở thành thói quen của cô rồi !!! Một thói quen không tốt chút nào !!!”
Khi cô quản lý đưa Thủy hộp sữa , từ đâu có một bàn tay đưa ra đoạt lấy . Thủy kì quái nhìn sang , thì ra là cậu ấy ……Hoàng Xuân Diễn .
– Cậu chọn vị khác đi , tôi không muốn uống chung vị với người như cậu !!- Khóe miệng cậu vẫn cười , nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt .
Lòng Thủy chợt trào lên một nỗi chua sót không tên . Ha……Chẳng phải cô luôn mong mọi người đối xử xa lạ với mình như vậy sao ??? Mọi việc diễn ra theo đũng kế hoạch , thế nhưng cô lại chẳng được như xua , không còn giữu được bình tĩnh nữa rồi . Bất hạnh thay …………..
Diễn đã bỏ đi tự khi nào , Thủy thở dài quay lại với cô quản lý .
– Cho cháu hộp sữa socola đi ạ !!
– Được !!
Lần này đương nhiên chẳng còn ai rảnh rỗi đi đoạt sữa của cô nữa . Đem theo hộp sữa bên mình , Thủy đi vẩn vơ , rồi cuối cùng vân xlaf đến chỗ bí mật của Trân fThieen Vũ – nơi có bãi cỏ úa tân fvaf cây bàng thay lá , đơi côi .
Nhìn cây bàng trụi lá , trơ trọi giữa nên trời đục ngầu , Thủy lại nảy ra chủ ý “ không đứng đắn ” cho lắm . Nhếch mép , cô kéo sát khóa áo………
Sau 10 phút , Thủy tiểu thư đã ngồi vắt vẻo trên một cành bàng lớn , đầu tựa vào thân bàng , vừa uống sữa vừa nhìn trời . Gió thồi qua , làm mái tóc cô bay loạn ,có vẻ ở trên cao gió to hơn nhưng Thủy lại thích cảm giác mát lạnh ở trên cao này . Cảm giác ở trên cao đón gió này xem ra cũng không tệ lắm . Nếu……..chỉ là nếu thôi , cô ngã xuống và ……chết đi thì sẽ thế nào nhỉ ??? Sẽ vui lắm đây !!! Vui …..nhưng cô sẽ không thử đâu , vì sẽ chẳng ai khóc vì cô cả !!!!!!
Qua một khoảng thời gian , Thủy quyết định rút điện thoại , nhìn cũng không nhìn , vậy mà tay vẫn nhấn đúng một dãy số – có vẻ như rất quen thuộc với cô . Chỉ với hai tiếng tút đầu , bên kia đã có người bắt máy .
– Susan , cho cô 10p để tìm hiểu về tập đoàn nước ngọt Granger , 10p sau gọi lại cho tôi !!
Nói ngắn gọn , Thủy cúp máy . Nhắm mắt lại suy nghĩ . Thời gian chậm chạp trôi qua , đũng 10p sau , điện thoại cô reo lên .
– Nói ngắn gọn thôi – Thủy nghe máy , lười biếng nói . Đầu dây bên kia cũng không hề tỏ vẻ tức giận .
– “ Tập đoàn Grager có gần 60 năm lịch sử , do ông Granger Bons sáng lập , giờ con trai cả là Granger Charlie quản lý . Tập đoàn làm ăn rất có uy tín và chất lượng trên thị trường , cũng hay làm từ thiện và đầu tư vào các công ty con khác . Nhưng một tuần nay đang rơi vào tình trạng khủng hoảng tràm trọng , đừng trước bờ vực phá sản .”
– Nói rõ hơn về nguyên nhân sắp phá sản !
– “ Không hiểu sao một tuần trước gia tộc KYOKO ở Nhật Bản âm thầm nhúng tay vào giới kinh doanh , mục tiêu diệt trừ tập đoàn Granger . Hại tập đoàn này cổ phiếu rớt giá , hàng đã xuất kho bị trả về , thông tin mật bị dò rỉ , vốn đầu tư bị cắt đứt , ngân hàng lớn nhỏ trong nước hay quốc tế đều bị từ chối cho vay . Vốn dĩ còn gắng gượng được 1 tuần là do có tập đoàn bạn bè nhà Thomas , nhà Cullen , và nhà William giúp đỡ . ”
Thủy im lặng nhíu mày , cô không ngờ đúng như bản thân lo sợ , KYOKO đã nhúng tay ở đằng sau . Thật là ghê tởm !!!!! Cô cũng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy , giờ thì sao ???

– Cô tìm 3 vốn đầu tư vào Granger , yêu cầu 2 ngân hàng quốc tế cho vay . Cũng tìm cho Granger một thị trường tiêu thụ hàng hóa lâu dài .
– “ Đã rõ !!!”
– Không chỉ có vậy – Thủy nheo mắt cười tà mị , đôi con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh – Cánh tay nào của gia tộc KYOKO dám đụng vào Granger , lập tức bí mật chặt bỏ .
– “ Đã rõ !!!”
Tắt máy , Thủy nheo mắt nhìn trời :” Thời tiết hôm nay đẹp thật !!!” ( Ầm………….có tiếng sấm lớn vang lên cuối chân trời – báo hiệu trời sắp mưa ….)
Qua một ngày……..
Tại biệt thự nhà Granger …………
Căn nhà này ngày xưa luôn tràn đầy sự ấm áp , tiếng cười nói vui vẻ , vậy mà giờ đây lại thật u ám với những tiếng thở dài não lòng .
Trong phòng riêng của tiểu thư nhà Granger – Granger Alice ( Lê Hồng Nhung ) . Cô bạn đang ôm một chiếc laptop , tay gõ liên tục lên bàn phím bên cạnh có một đống tài liệu .
– Nhung , dừng lại ăn chút gì đã – Diễn mở cửa phòng tiến vào – Cả ngày nay cậu chưa ăn gì .
– Ờ !!- Vẫn chăm chú vào màn hình , Hồng Nhung thờ ơ nói .
– Cậu đã làm việc liên tục 4 ngày rồi đó , ăn uống ngủ nghỉ đều thất thường , không khéo lại gục trước khi tìm ra giải pháp đấy – Diễn tức giận nói .
– Dẹp di , nhà bọn tớ vẫn còn giúp được nhà cậu mà – Thần Phong ngồi xuống ghế , nhìn Nhung nói – Đừng vất vả vậy , cùng lắm cứ để nó phá sản đi . Hỏng rồi thì làm lại , bọn này giúp .
– Giúp được một lúc , không giúp được cả đời . – Nhung nói .
– Xem ra chỉ có mình tớ là không giúp được gì – Tiểu Long chán nản nói .
– Ai nói cậu không giúp được gì , bố cậu đang giúp điều tra vì sao thông tin bị rò rỉ đó thôi – Nhung nói .
– Chắc chắn là KYOKO Uyên nhúng chân vào rồi – Diễn tức giận nói .
– Đừng gắng sức quá !!!!!- Thần Phong lại nói .
– Haiz…………….- Nhung dời mắt khỏi laptop , khẽ thở dài – Vân sđề ở đây không phải là có làm lại được hay không , mà quan trọng đây là tâm huyết của cả đời ông tớ , nỗ lực nửa đời người của bố tớ , còn cả hi vọng từ nhỏ của tớ . Không thể để mất được !!!!
– Cũng tại tớ đây gây phiền toái cho cậu ! – Diễn ôm Nhung .
– Đúng , tất cả là tại cậu đồ đáng ghét – Nhung nói như vậy thôi chứ trong lòng không hề nghĩ như vậy .
Cả đám rơi vào trầm mặc , căn phòng cũng im lặng theo . Bỗng cửa phòng bật mở rất -không-nhẹ-nhàng . Ông Granger đã ngoài 35 tuổi với khuôn mặt tuấn tú , cười rạng rỡ phi thẳng vào , đẩy Hoàng Xuân Diễn ra , ôm chầm lấy Hồng Nhung :
– Alice bé bỏng , chúng ta được cứu rồi !!- Ông Granger cười lớn , bế cô bạn quay tròn .
– Alice bé bỏng , chúng ta được cứu rồi !!- Ông Granger cười lớn , bế cô bạn quay tròn .
– Bố ……Bố …..thả con xuống nào !!- Nhung choáng váng hét . Khi tiếp đất an toàn , cô mới đỡ trán hỏi :
– Có chuyện gì vậy bố ???
– Chúng ta có nhà đầu tư mới rồi , họ đến từ thị trường Châu Âu , chúng ta còn có thể tiếp tục vay tiền và giá cổ phiếu cũng tăng rồi !!!!!!
– Có thật không bố ???- Xuân Diễn xen vào .
– Ai là bố cậu ??- Ông Granger khinh bỉ nhìn cậu bạn – Đồ oắt con !!!
– Bố à !!- Nhung nhìn mặt bạn trai ủy khuất , đành đứng ra giải vây – Tại sao bỗng dưng lại có người giúp đỡ tập đoàn sắp phá sản như ta ???? Họ có chắc chắn không ??
– Con yên tâm Alice , bố đã cho người tìm hiểu rồi , họ có tiền thật , người thật và công ty thật . Bố con không phải là con hổ giấy – Ông Granger đang nói nghiêm túc rồi chợt đùa – Nhưng vì sao họ đầu tư vào ta thì…………bố chịu .
– Cẩn thận vẫn hơn – Thần Phong gãi gãi đầu nói .
– Đúng đấy bố ạ !!- Nhung gật đầu .
– Uhm………bố biết rồi !!!
Tối hôm đó cả nhà 3 người cùng liên hoan một trận ra trò mừng vận may đến với họ . Sáng hôm sau , Nhung dậy sớm chuẩn bị đi học , đứng trước hai bộ đồng phục phe đỏ và phe Thủy . Cô bạn có chút bối rối , do dự . Mấy hôm nay bận , không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn , giờ mọi chuyện đã qua , Nhung lại thấy buồn nặng nề .
– Alice , nhanh đi học nào !!!- Mẹ cô gõ cửa gọi .
– Vâng ạ !!- Nhung nói vọng ra , rồi chọn bồ đồng phục phe đỏ , tiện tay ném bộ còn lại vào thùng rác , Thủy đã vô tình , cô cần gì phải hữu tình .
Thay xong đồ , Nhung xuống lầu , để lại bộ đồng phục trong thùng rác ánh lên dưới chút ánh nắng mai một nỗi buồn khó tả , cô độc .
Nhung ngồi vào bàn ăn , ăn nhanh bữa ăn sáng .
– Alice , sao hôm nay lại thay đồng phục vậy ???- Bố cô gấp tờ báo sáng lại , hỏi .
– Cũng không có gì đâu bố !!!- Cô bạn nói .
– Thưa tiểu thư , cậu Thomas đang đợi cô ở bên ngoài ạ !!! – Một hầu gái tiến vào cung kính báo .
– Đã đến rồi sao ???- Nhung ăn nốt bát cháo rồi đứng dậy – Con đi học đây , bye bye !!!!
Nhung vẫy tay rồi dời đi vội vã . Nhìn theo bóng con chạy , ông Granger khó chịu nói nhỏ :
– Thằng nhóc nhà Thomas đó thì cso gì tốt chứ !!!
– Cậu bé rất ổn mà , và con gái chúng ta thích là được !!!- Mẹ cô cười nhẹ – Alice bé bỏng cũng đã lớn rồi !!!
Hôm nay Hoàng Xuân Diễn lái xe riêng đưa Hồng Nhung đi học , tâm trạng cô đang rất tốt nên hai người nói chuyện cũng rất hào hứng . Nếu không phải vô tình gặp Thủy ở sân trường thì có lẽ cô sẽ cười mãi cho đến hết ngày .
Mới hôm nào hai cô nàng còn một nóng một lạnh , một sôi động một trầm ấm tíu tít vui cười cùng nhau , vậy mà giờ đây đã đi qua nhau như chưa từng quen biết . Đứng từ xa , Lê Tiểu Long khẽ thở dài , tại sao cậu luôn là người nắm giữ chìa khóa vậy chứ !!!! Nhớ lại cách đây hai hôm………….
– Thủy , điện thoại của cậu này – Tiểu Long gặp cô trên sân thượng vào giờ cơm trưa .
Khi nhìn thấy chiếc điện thoại trước mặt , Thủy có chút giật mình , cái đó chẳng phải là ……………….
– Đừng nhìn tớ như vậy . Đùng là hôm đó tớ đã thấy rõ mọi việc – Tiểu Long lại nói .
– Uhm……….
– Có thể cho tớ biết vì sao cậu lại làm vậy không ???
Im lặng một lát , Thủy thở dài , quyết định nói một phần sự thật :
– Mẹ tớ nói ……..chúng ta ở hai thế giới khác nhau , chơi với nhau rồi sẽ không có tương lai .
– Đừng nói cậu là “ thanh niên nghiêm túc ” đã 17 tuổi vẫn nghe lời mẹ nha !!! Trông chẳng giống chút nào !!!

– Ha………có lẽ đi !!- Thủy cười buồn , một nụ cười chua sót .
Nhìn bóng lưng của Thủy dời đi lúc này thật giống bóng lưng của Thiên Vũ : Buồn và cô đơn . Tiểu Long thấy lòng mình cũng chợt lạnh đi . Bọn họ chỉ mới 17 tuổi đầu , tại sao đã phải đối mặt với vòng xoáy của cuộc đời thế này !!!!
– Nhìn gì vậy ??? Ở đâu có mỹ nữ à ??? – Thần Phong từ đâu xuất hiện , vỗ vai cậu bạn , cợt nhả hỏi .
– Mỹ nữ thì không có , có hai người kia kìa – Tiểu Long hất đầu . Cùng lúc Diễn với Nhung sóng vai bước đến .
– Hey !!!- Diễn và Phong đập tay chào hỏi .
– Cậu lại mặc bộ đồng phục này ???- Tiểu Long nhìn Nhung nhíu mày .
– Ờ ………có gì không ổn sao ???- Nhung thản nhiên xoay một vòng – Đẹp mà !!!
Tiểu Long không nói gì thêm nữa . Thần Phong vẫn vô tâm với không khí u ám xung quanh , thản nhiên nói :
– Hôm trước nhỏ Lọ Lem bỗng dưng nhờ tớ chuyển đến cậu lời xin lỗi và lời cảm ơn .
– Mặc kệ cô ta !!- Nhung tỏ ra khó chịu .
– Đừng làm mất không khí thế chứ !!! – Diễn cười cầu hòa , ôm vai bạn gái – Chiều nay làm một bữa chúc mừng tại Magic House chứ nhỉ ???
– Được đấy !!! – Cả đám nhất trí .
Khoảng 5 giờ chiều , Thần Phong mở cửa quán , dẫn đầu đám bạn tiến vào trong . Mới mấy hôm không ghé thăm mà Magic House đã đông khách quá !!
– Ô……hô………Ai đây ta ??? Tưởng mấy đứa quên luôn quán này rồi chứ !!!!!!!!- Chị Ngọc Hà xuất hiện , cười nói .
Chị lạ với Thần Phong chứ lạ gì với Nhung , Diễn và Long . Nên nói chuyện rất tự nhiên .
– Quên sao được quán của bà chị xinh đẹp chứ !!!!- Diễn bày ra nụ cười chết ruồi – Quán chị có vẻ đông khách quá nha !!!!!!!
– Thật vậy hả ???- Ngọc Hà sáng mắt nhìn xung quanh , cười thích chí – Đều nhờ Thủy cả đó , mấy hôm nay chị không ra quán , may có nó quản lý hộ .
– Vậy ạ !!!- Nhung tỏ vẻ không hứng thú với đề tài này cho lắm . Chị Ngọc Hà cũng không để ý thái độ của cô bạn mà đang bận nhìn một vòng trong quán .
– Mấy đứa tự đến chỗ cũ ngồi nha , chị ra ngoài một lát .
Vỗ vai Tiểu Long , Ngọc Hà vội đi ra khỏi cửa hàng . Diễn dẫn dầu đám bạn tiến đến một cái bàn trống duy nhất trong quán , nơi mà có tầm nhìn rất đẹp , mà lại kín đáo .
– Đã lâu tớ chưa vào lại quán này . Mà sao các cậu có vẻ thân quen vậy ???- Thần Phong nói . Tính ra cậu vào đây mới chỉ hai lần .
– Thỉnh thoảng có ghé qua !!- Tiểu Long trả lời .
Hồng Nhung không nói gì , chỉ khẽ lắc chiếc chuông nhỏ ở trên bàn . Ngay lập tức có phục vụ xuất hiện .
– Xin hỏi các bạn dùng gì ???- Thủy tỏ ra rất bình tĩnh khi gặp đám bạn , nhưng họ thì không :
– Thủy ???
– Lọ Lem???
Vài tiếng hỏi nghi vẫn vang lên đồng thanh , Thủy không trả lời , mà hỏi lại :
– Các bạn dùng gì ??
– Tại sao cậu lại đi làm thêm ???- Tiểu Long hỏi .
– Cậu thiếu tuền đến cái mức phải đi làm thêm rồi cơ à ???- Diễn mỉa mai .
– Lâu không gặp , chưa tìm được chỗ dựa mới hay sao mà phải đi làm thêm thế kia !!! – Nhung làm như vô ý hỏi thăm.
– Tôi không có nghĩa vụ phải trả lwoif mấy câu hỏi của các bạn . Giờ có chọn nước hay đồ ăn gì chưa ??? Nếu chưa , tôi đi !!! – Thủy lạnh lùng xoay người .
– Tập đoàn tôi không hề phá sản !!- Nhung buột miệng nói .
– Ồ !! Vậy thfi chúc mừng đại tiểu thư !!- Vẫn quay lưng , Thủy nói rồi dời đi !!
Lê Hồng Nhung phồng má , tức giận trước thái độ của Thủy . Tại sao cô có thể bình thản như vậy chứ ??? Không hối hận khi đã để vuột mất con cá lớn như Nhung sao ??? Lê Thần Phong nhìn mọi việc rồi chợt bật cười .
– Cậu cười gì ??? – Diễn tò mò – Nói đi cho tớ cười với .
– Thì ra con nhỏ Lọ Lem cũng khá thú vị !!- Thần Phong tiếp tục cười .
– Ai cơ ???- Đồng thanh .
– Lọ Lem đó !! Cô ta làm tớ có hứng thú trêu đùa rồi đo !! – Cậu cười tà ác .
Chiếc chuông bạc lại vang lên một cách “ nhẫn tâm và tàn bạo ” . Ngay lập tức , Thủy lại xuất hiện với cuốn sổ nhỏ trên tay .
– Các bạn đã chọn được đồ chưa ???
– Đã chọn được !!! – Thần Phong nhếch mép nói – Cho bọn tôi một ly sinh tố ổi , một ly sinh tố thăng long , một ly nước cam và một ly trà sữa .
– Được !!- Thủy ghi vào một cuốn sổ nhỏ .
– Còn nữa , sinh tố thăng long và ổi phải bỏ hạt , nước cam không được quá chua , cũng không được quá ngọt hay quá lợ . Trà sữa phải thơm , lượng sữa vừa đủ …..
Thủy nhướn ày , tay vẫn viết lia lịa vào cuốn sổ nhỏ .
– Còn có , những thứ hoa quả phải vừa chín , không được quá xanh , không quá chín ………
– Này …………-Thủy gấp cuốn sổ lại – Cậu có cần tôi gọi đặt chỗ trước trong bệnh viện tâm thần luôn cho không ??? Hừ ………….
Thủy xoay mông , bĩu môi bỏ đi . Tiểu Long sau vài giây bỡ ngỡ chợt huýt sao cười vui vẻ , thích chí đá đá chân cậu bạn đang còn hóa đá :
– Xem ra là 1-0 rồi !!!
Lát sau , Thủy trở lại với một khay đồ trên tay . Cô nhanh chóng đặt những chiếc ly quái dị lên bàn , định bụng làm cho nhanh rồi biến , quyết không để thằng oắt Thần Phong chọc tức nữa , nhưng cây muốn lặng mà gió lại cứ thổi .
– Này , tôi bảo sinh tố phải bỏ hạt cơ mà – Thần Phong kêu lên – Phục vụ kiểu gì mà chẳng chuyên nghiệp chút nào !!!
– Xin lỗi , tôi chỉ làm được đồ uống bình – thường cho những – người – bình – thường . Chẳng lẽ ……….- Thủy nhìn cậu bạn bằng ánh mắt kì lạ – Cậu mắc bệnh lâu năm mà giấu , không- bình – thường ???
– Cô mới mắc bệnh đó , đồ Lọ Lem chết tiệt nhà cô !!! – Thần Phong trừng mắt .

– Đừng giận quá , não sẽ nhanh phẳng ra đó !!!
Thủy cố nén không cười ra tiếng , lịch sự chúc đám bạn ngon miệng rồi mới dời đi . Đợi cô đi khuất , Thần Phong mới dám hỏi :
– Này , não phẳng là sao ???
– Cậu lăn lộn trong chốn “ giang hồ “từ khi còn mẫu giáo mà không hiểu câu này á ??? – Hồng Nhung khinh bỉ nhìn cậu bạn , cô là con gái còn biết nữa là ……..
– Không thể trách cậu ấy được , Phong chỉ dùng nắm đấm chứ có bao giờ chửi nhau với kẻ thù đâu . Level ngôn ngữ giang hồ kém là đúng thôi !!!!- Diễn nhìn Nhung nói rồi nhìn qua Thần Phong – Cậu đã thấy não bao giờ chưa ???
– Rồi !!! – Thần Phong hậm hực nói .
– Nó trông thế nào ??
– Nhăn nheo .
– Thì thế ……..
– Là sao ??
– Haiz……..- Tiểu Long lắc đầu – Xem ra não cậu phẳng một cách không – bình – thường rồi !!
– Não phẳng tức là chỉ người ngu ngốc , không bình thường đó cha !! Có thế mà không hiểu !!! – Hồng Nhung nói thẳng , cứ lòng vòng có mà đến tết .
– Chết tiệt !!! – Thần Phong đen mặt .
– Ha…..ha……..- Tiểu Long cười nhỏ , cậu phát hiện ra gần đây nhờ Thủy mà cậu cười nhiều hơn .
– Các cậu đến đây là để chúc mừng tớ hay là để gặp cô ta ??? Nếu vậy tớ đi …….- Nhung giả bộ giận dỗi , định đứng dạy .
– Thôi thôi , cho bọn này xin , mau ngồi xuống đi , đồ ăn sắp lên rồi đó !!!! – Diễn kéo cô bạn ngồi xuống .
Quả nhiên chỉ một lát sau , thức ăn được đưa lên , đây là những món mà Tiểu Long đã gọi điện đặt trước , toàn một bàn mĩ vị . Đám bạn 4 người vừa ăn vừa nói chuyện , không khí thật hài hòa !!
– Tuần sau có một cuộc thi bóng rổ đường phố . Tớ sẽ tham gia – Bỗng Thần Phong nói .
– Không được !!!- Gần như ngay lập tức , đám bạn đồng thanh phản đối .
– Tớ là đang thông báo chứ không phải hỏi ý kiến của các cậu !!! – Thần Phong bất cần nói .
– Cậu không thể không tham gia hả ??? – Diễn hỏi .
– Không !!! – Thần Phong cương quyết .
– Haiz…………biết là không thể cản được cậu mà !!! – Diễn chán nản vò đầu – Cậu đã đi khám tổng hợp chưa ??? Kết quả thế nào ???
– Hôm qua mới kiểm tra , bác sĩ nói hiện tại tớ khá Ok !!
– Không thể chủ quan , tốt nhất là không nên tham gia – Hồng Nhung nhíu mày – Đừng có lấy mạng sống của mình ra đánh cược .
– Sức khỏe của tớ , tớ tự biết !!! Việc từ bỏ bóng rổ , tớ không làm được !!!
– Tự biết , tự biết mà hai tuần trước lắn tham gia một cuộc thi bóng rổ ở thành phố Hồ Chí Minh đến nỗi ngất xỉu sao ??? – Nhung chất vẫn – Tim cậu…………
– Đã là lịch sử thì cứ để nó vào lịch sử đi , đừng có giở lại nữa !! – Thần Phong nói .
– Cậu nên biết giữ mình !!- Tiểu Long nói – Tớ không muốn cầm hoa cúc trắng tặng cậu nhanh vậy đâu !!
– Không có cơ hội đó đâu – Thần phong hất cằm , nói – Ăn xong chưa ??? Xong thì biến cả đi , lát tớ về sau !!!
– Giận à ???
– Không !!
– Làm gì mà như trẻ con thế !!!
– Biến !!!
– Rồi , biến đây !!! Nhưng nhớ ..chỉ chơi hai hiệp thôi đó !!!
– Còn không đi !!!
– Đi rồi !!!
Đám bạn lắc đầu lần lượt dời đi . Phục vụ tiến lên dọn bàn sạch sẽ , nhưng Thần Phong vẫn cứ ngồi đó trầm ngâm . Hết ca làm , Thủy thay đồ , câm fba lô chuẩn bị dời đi thì bất giác bắt gặp bóng lưng cô đơn , buồn bã của cậu . Suy nghĩ một lát , Thủy vẫn là kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu .
– Sao còn chưa về ??- Thủy hỏi .
Cậu bạn không trả lời , vẫn cứ ngồi đó suy ngẫm . Cô cũng im lặng nhìn . Cả hai không nói lời nào cả trong một quãng thời gian dài .Bỗng , Thần Phong mở miệng :
– Lọ Lem , tôi hỏi cô việc này được chứ ??
– Hỏi đi !!!
– Tôi có một ……….thằng bạn . Từ khi sinh ra đã mắc bệnh tim , không được phép vận động mạnh . Nhưng ………..niềm vui , niềm mơ ước của cậu ta lại là chơi bóng rổ . Thật buồn cười phải không ???
Cậu cười giễu cợt , nói . Thủy không tả lời , vì cô biết cậu không cần cô trả lời , mà chỉ cần im lặng lắng nghe thôi . Quả nhiên , cậu nói tiếp :
– Cậu ta luôn khát khao có thể tạo nên , thể hiện nên những kĩ thuật úp rổ thật ấn tượng . Nó có vẻ không thực tế cho lắm !!
Cậu ngừng lại một lát , tựa như đang suy nghĩ để lựa chọn từ ngữ . Thủy vẫn im lặng , đợi chờ . Rồi cậu lại nói :
– Mặc cho gia đình và bạn bè ngăn cản , cậu ta vẫn liều mình chơi bóng , cậu ta thấy vui vì điều đó , mặc kệ cho nhiều lần tim cậu tưởng như muốn vỡ ra . Mọi người xung quanh mệt mỏi vì cậu , cậu cũng rất mệt mỏi . Nhiều lần tự hỏi , cậu ta có nên từ bỏ ?? Có nên ném ước mơ của mình đi hay không ???
Dường như cậu đã nói hết , và đang đợi câu trả lời từ Thủy . Cô trầm ngâm một lát , cô hỏi :
– Cậu ta có thực sự yêu quý bóng rổ ???
– Thực sư !!!!!!
– Chơi bóng…..đem đến cho cậu ta điều gì ???
– Có lẽ là sự sôi nổi , sức trẻ và niềm vui . Cậu ta muốn đem sự mới lạ , cảm giác bùng nổ hết mình trên sân đến ọi người .
– Đó là những điều rất đẹp !! Nhưng rồi vì những thứ hư ảo đó ……..mà cậu ta sẽ chết !!
– Cậu ta biết điều đó !!! – Thần Phong buồn bã nói , hai tay bất giác đặt lên ngực mình – Cậu ta nên làm gì bây giờ ???
– Nếu đó thực sự là ước mơ ….thì cứ hãy tiếp tục .
– Hả ??? – Thần Phong nhìn thẳng vào đôi mắt của Thủy , một đôi mắt thật sáng , thật đẹp – Nếu tiếp tục , cậu ta sẽ chết !!!
– Phải , sẽ chết !! Nhưng thà nỗ lực hết mình cho ước mơ rồi mỉm cười ra đi còn hơn từ bỏ rồi hối hận từ giã cõi đời – Giọng Thủy nhẹ nhàng , nói người mà như nói bản thân mình vậy .
– Nỗ lực hết mình ???- Cậu thì thào .
– Cậu ta thật may mắn khi biết được ước mơ của mình là gì – Cô nhìn ra ngoài cửa sổ , ánh mắt buồn xa xăm , không có mục đích – Có người sinh ra , cứ sống vậy , không có ước mơ , không có mục đích , cuộc đời cô độc , buồn tẻ và thật nhàm chán .
– Dù chết cũng không hối tiếc ??
– Nếu cậu ta sợ hãi , cậu ta có thể dừng lại !!- Cô nhếch mép , cười như không cười .
– Cậu ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được ước mơ mới , mục đích mới – Lê Thần Phong chượt cười , nụ cười thật lòng đầu tiên mà cậu dành cho Thủy . Thì ra cậu ta cũng biết cười , một nụ cười thật đẹp , thật rạng rỡ .
Hai người ngồi thêm một lát rồi mới cùng nhau ra khỏi quán . Bên ngoài trời đã tối lắm rồi , lại lạnh nữa . Thủy kéo khóa áo cao lên chút nữa . Ở bên kia đường ,bên cạnh một gốc cây lâu năm , Trần Thiên Vũ gói mình trong chiếc áo khoác dày cộp , để bóng tối bao phủ lấy bóng dáng , thở phảo khi thấy Thần Phong vẫn hoàn toàn tỉnh táo , còn vui vẻ đi cũng Thủy ra ngoài . Nhìn hai người họ lên hai chiếc tắc xi riêng biệt xong thì Thiên Vũ mới xoay người , chậm ra bước đi .
Sáng hôm sau , Thủy vẫn đến lớp như bình thường . Nhưng đến tiết ra chơi thứ 3 thì không còn là bình thường nữa khi người của KYOKO Uyên gọi cô lên sân thượng . Trên đấy , ngoài KYOKO Uyên thì Thủy có chút giật mình khi thấy Nhung cũng có mặt . Nhưng rất nhanh Thủy đã lấy lại vẻ lạnh nhạt , coi như mọi việc không liên quan đến mình .Còn Nhung thfi lại không như vậy :
– Cô gọi cô ta lên đây là sao ???

– Chẳng phải hai người là bạn thân sao ???- KYOKO Uyên cười mỉa mai .
– Đã chấm dứt rồi – Nhung nhăn mày .
– Ha……ha…..Cũng đúng thôi , người như cô ….chỉ biết đến cảm nhận của bản thân thì ai thèm làm bạn chứ !!
– Cô có ý kiến gì hả ???- Nhung khó chịu nói .
– Ồ không , chỉ là muốn xác nhận một chút , để tránh cô can thiệp vào chuyện của tôi thôi !!!
– Cô định làm gì ???
– Không phải việc của cô – Uyên hằn học – Cô có thể thoát được lần này , nhưng lần sau sẽ không may mắn vậy đâu !!!
– Cô nghĩ rằng cô còn cơ hội lần sau sao ?? Ngây thơ !!! Mà xem ra lần này ….tồn thất bên cô cũng không nhỏ – Nhung mỉa mai .
– Đừng có giở cái giọng đó ra ở đây . Rồi tao sẽ ày quỳ gối xin tha .
– Mỏi mắt trông chờ !!! – Hồng Nhung kiêu ngạo hất tóc , xoay người dời đi .
Khi hai người đi lướt qua nhau , Thủy có thể thấy môi cô bạn khẽ mím lại , thân hình run lên đôi chút . Thủy vẫn cứ giữ nụ cười nhợt nhạt trên khóe môi , Nhung là đang do dự sao ??? Là muốn cứu cô sao ?? Hay là muốn dừng lại xem cô bị giải quết như thế nào ???
Thủy lắc đầu , chuyện đó lúc này còn quan trọng sao ??Tình bạn ngày nào giờ dù đã chia xa , nhưng Nhung sẽ không nhẫn tâm đứng nhìn cô bị đánh , nhưng cũng sẽ không ra tay cứu giúp , Thủy biết vậy mà !!!!!
Nhung dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người , lúc ấy thủy bỗng cảm thấy bản thân bị kéo mạnh , do không phòng bị , cô ngã mạnh xuống sàn bê tông trên sân thượng .
Đau……Đầu gối cô thật đau !!! Thủy cắn chặt môi đợi cơn đau qua đi , không ngờ đã có mấy nữ sinh còn “ tròn ” hơn cả Thủy đứng vây quanh co.
KYOKO Uyên đùa nghịch vài lọn tóc , cười khinh khỉnh :
– Tao đã nói rồi , không ai có thể bảo vệ mày mãi được đâu !!!
– Cô định làm gì tôi ??? – Thủy đứng lên , cảm thấy 2 chân run run “ chết tiệt , chảy máu đầu gối rồi !!”
– Ha…..ha……..Định làm gì sao ??? Mày thích kiểu trừng phạt như thế nào ???Nhẹ ?? Nặng hay đặc biệt ???
– Trước khi hối hận , mau tránh ra – Thủy phát lạnh nói .
– Mày đang cảnh cáo tao ???- Giọng KYOKO Uyên cao vút đầy tức giận .
– Không !!- Thủy nhìn thẳng mắt cô ta – Là đang ra lệnh .
– Mày ………..được……..được………..ha…ha…….Được lắm !!!- Cô ả giận quá hóa cười – Bọn mày , xé nát cái bộ đồng phục của nó ra , đánh thật mạnh cho tao .
– Vâng – Lũ “ heo mẹ ” kia cười một nụ cười đê hèn , ghê tởm , thò móng vốt muốn đụng vào Thủy .
– CÚT !!!! – Cô mặt lạnh , dùng chân đã ngã “ con mụ ” nhỏ nhất trong đám , ý định lợi dụng kẽ hở bỏ chạy . Đánh nhau với lũ toàn mỡ thì chỉ thiệt cô mà thôi .
– Con ranh , mày định chạy đi đâu – Con béo khác nhanh tay tóm tóc cô , kéo lại .
– A……..Shit !!- Thủy xoay người tặng cho đứa hỗn láo kia một cái đạp vào bụng , nhưng không mấy hiệu quả .
– Đồ láo toét !!- Mấy mụ béo còn lại cũng cùng nhau nhảy vào , chẳng cần chiêu thức gì hết , cứ thế lấy thịt đè người , cào cấu , túm đánh laonj xạ .
Rất nhanh sân thượng loạn thành một đoàn . Thủy né , xoay người , đạp , đấn ……nhưng rồi rất nhanh đã loạn chiêu thức , không hề xi – nhê gì với mấy đúa lỳ lợm đó . Đời cô chưa bao giờ nhục mặt đến như vậy . Đến một cái tát nhẹ từ khi sinh ra đến giờ cô cũng chưa từng phải chịu , vậy mà từ khi đến cái nơi quỷ quái này , cô phải chịu hết cái đau này đến cái nhục kia .
Cô giãy đạp loạn xạ mong rằng thoát được cả chục cánh tay như cái cột trụ đang không ngừng vây bủa lấy mình . Đau , giờ này Thủy rất đau nha , tại sao cô lại thấy bản thân mình bất lực thế này !!! Thật uổng công cho cái vang danh một thời ở cô .
– Đánh …..Đánh mạnh cô ta cho tao !!- KYOKO Uyên điên cuồng thích chí cười .
Cô ta muốn dẫm nát tập đoàn nhà Granger , mọi việc đang rất thuận lợi , không ngờ từ đâu một thế lực vô hình nhúng tay vào , không những phá hư chuyện tốt của cô ta , mà còn làm suy yếu ……không …….phải nói là làm mất hòan toàn một phân fthees lực riêng của cô ta . Hại cô ta chật vật , nhục nhã với gia tộc . Không thể đánh thẳng mặt Granger Alice ( Lê hồng nhung ) , cô ta đành trút giận lên con nhỏ Lọ Lem – Nguyễn Thu Thủy – cái kẻ mà suốt ngày Alice muốn bao bọc .
– Mau buông ra …………- Thủy lúc này vừa đau vừa mệt , thì ra đánh nhau “ chay ” , không theo một chiêu thức , quy luật nào là như thế này đây , quá lợi hại .
– Mày còn dám kêu la – KYOKO Uyrn tiến đến , không chút lưu tình dùng cái chân đi đôi guốc gỗ cứng đá thẳng , mạnh vào mặt Thủy .
– A……….A……….A……..- Thủy hét lên đau đớn , ngay lập tức một nửa khuôn mặt cô bầm giập , sưng lên , còn có cả tơ máu , khóe miệng chảy ra một chút máu đỏ .
– Ha……ha……..ha……………Hét nữa đi ……..Đau lắm phải không ?? Cảm giác nằm dưới chân tao như thế nào ??? Mau cầu xin tao đi , xin đi , khóc đi nào !!- KYOKO Uyên cười lớn .
– KYOKO UYÊN !!- Thủy liếc đôi mắt quật cường chứa đầy sát khí nhìn thẳng cô ả – TÔI SẼ KHIẾN CÔ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT !! TÔI THỀ …………………!!!!!!!!!!
Dù không muốn thừa nhận nhưng Kyoko uyên biết bản thân đang run lên . Cô ta thấy sợ !!! Sợ ánh mắt đầy căm hận của Thủy , sợ lời tuyên bố lạnh lẽo không chút độ ấm của Thủy , sợ cái biểu hiện dù đau đớn cũng không rơi một giọt nước mắt của Thủy ……….Nhưng sao cô ta phải sợ chứ , chẳng phải Thủy đang nằm dưới chân ả sao ??? Để che giấu nỗi sợ đó , KYOKO Uyên run rẩy vung tay lên , định tát Thủy một cái , nhưng đúng lúc đó , cánh cửa sân thượng đã khóa bị một lực mạnh đạp bung ra …….
BINH………RẦM………….
Cả đám giật mình , trái tim đang tuyệt vọng của Thủy khẽ nhảy lên . Là ai ???? Là ai đã phá cửa ??? Là bạn hay là thù ???
Cộp….cộp……..cộp……….. Vẫn khuôn mặt lạnh băng đó , Trần Thiên Vũ xuất hiện ở sân thượng . Cậu vẫn lạnh lùng như vậy , nhưng khác nỗi là sâu trong đôi mắt hờ hững thường ngày kia giờ lại chưa một ngọn lửa .
– Các cô………..đang làm cái gì ???- Trần Thiên Vũ lạnh lùng nói , giọng điệu lạnh tựa ở hầm băng .
Dẫu biết trời mùa đông đã lạnh , trên sân thượng sẽ lạnh hơn một chút , nhưng đối mặt với vị hoàng tử băng này lại còn lạnh hơn nữa . Không đợi ai trả lời , mà thực ra cậu cũng chẳng cần câu trả lời , hỏi vậy chỉ để tuyên cáo với những kẻ phạm tội kia rằng : “ cậu đang có mặt tại đây ” và “ cậu đang rất tức giận .”
Trần Thiên Vũ từng bước , từng bước tiến đến chỗ Thủy , đám heo mẹ kia sợ hãi lùi dần , lùi dần về sau . Chỉ có Kyoko Uyên vẫn đứng tại chỗ , thách thức nhìn cậu bạn .
– Sao ?? Muốn làm Hero hả ???
– CÚT !!- Cậu bạn bỏ lại một từ rồi chính thức xem nhẹ cô ả .
Cậu đến bên Thủy , từ tốn ngồi xuống , cởi áo khoác ngoài , giúp khoác lên cái thân tàn tạ đang run rẩy của Thủy rồi giúp cô đứng dậy .Vân xkhoong thèm liếc mắt nhìn khuôn mặt như đang nuốt phải ruồi của Kyoko , Thiên Vũ dìu Thủy dời đi .
– Hery william – Kyoko Uyên nghiến răng hét lên , cô ta chưa cho đi , ai dám đi ??? Lại còn dám đem theo “ con mồi ” của cô đi ???
– Chúng ta sẽ nói chuyện sau – Ném lại một câu vô cảm , Trần Thiên Vũ dìu Thủy dời đi , xuống phòng y tế.
Trước khi biến mất khỏi cánh cửa sân thượng đã hỏng , Thủy quay đầu lại liếc mắt nhìn Kyoko Uyên còn đang tức giận đứng đó . Ánh mắt của Thủy………..dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ làm cô ả run lên ………Ả sợ………
Trên đường xuống cầu thang , Thủy có hỏi , và Thiên Vũ cũng nói . Thì ra là Hồng Nhung cố ý báo tin cho cậu , mong cậu đến kịp để cứu cô . Thiên Vũ không hiểu vì sao Nhung lại gọi cậu mà không phải người khác . Nhưng chuyện đó bây giờ cũng đâu có gì là quan trọng đâu . Giờ điều cậu khó hiểu nhất là vì sao khi nghe tin Thủy gặp nạn , cậu lại lo lắng , hốt hoảng bỏ cả công việc đang dang dở mà chạy bạt mạng lên sân thượng . Có lẽ là …………họ ngồi bên nhau đi !!!!! Cậu cũng thật tò mò vì sao khi gần Thủy , tim cậu lại đạp nhanh hơn . Cuối tuần này , cậu nên đi khám thì tốt hơn .
Trong phòng y tế lúc này hoàn toàn vắng ngắt , cô y tá đã đia đâu mất rồi . Trần Thiên Vũ đỡ Thủy ngồi lên một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ .
– Cậu ……không sao chứ ??? – Thiên Vũ hỏi , chính bản thân cậu cũng không biết lúc này giọng của mình lại dịu dàng , ân cần đến vậy .
Thủy bỗng nấc khẽ , đầu vẫn cứ cúi gằm , khẽ lắc đầu . Thiên Vũ thở dài , ngồi xuống cạnh cô và …..ôm Thủy vào lòng . Tựa như tìm được một chỗ dựa an ủi , Thủy khóc lớn . Cô thấy cực kì tủi thân , chưa bao giờ cô phải chịu oan ức như vậy , chưa bao giờ cô thấy bản thân mình lại bất lực , yếu ớt đến như vậy . Cô muốn khóc , khóc cho thật lớn để vơi đi nỗi uất ức phải chịu . Thiên Vũ khẽ vỗ vỗ mái tóc mượt mà của cô để an ủi – một hành động an ủi không lời mà hiệu quả hơn trăm lời nói . Do chưa bao giờ an ủi người khác , nên tay của cậu bạn có chút vụng về . Nhưng Thủy không quan tâm nhiều vậy , cô chỉ biết lúc này mình như một đứa trẻ muốn thỏa sức khóc thật lớn .
Nước mắt cô tuôn ra như mưa , nó làm khuôn mặt đang bầm dập đến đáng thương của mình sót lên , đau hơn . Nhưng cô không thể ngừng khóc . Qua một thời gian , Thủy không còn rơi lệ nữa , nhưng vẫn nắc nghẹn ngào .
– Khóc xong chưa ??? Cậu định lấy áo tôi làm khăn mặt thật à ?? – Thiên Vũ chợt nói đùa ( một hành động đáng ghi lại trong lịch sử ) .
– A??? – Thủy sững người , vội vàng rời khuôn mặt thê thảm ra khỏi bờ vai ấm áp của cậu bạn .
Quả nhiên chiếc áo trắng của Thiên Vũ đã ướt một mảng lớn . Cô xấu hổ đỏ bừng mặt :
– Xin lỗi ……tớ ..tớ…..
– Không sao !!! – Cậu cười , một nụ cười tỏa nắng chiếu thẳng vào tim cô.
– A??? – Cô lại ngây ngốc .
Thiên Vũ cười to , xoa đầu cô . Bên ngoài cửa sổ , Lê Thần Phong đứng tựa đầu vào tường , hai tay đút túi quần , dường như cậu đã đứng đây rất lâu rồi . Nghe tiếng cười vui vẻ của Thiên Vũ , khóe môi cậu khẽ nhếch lên tạo thành một đường vòng cung. Cậu cười khinh miệt , bỏ đi . Đúng như tên cậu , một cơn gió thổi ngang qua , đến không ai biets mà đi cũng thật nhanh .
Vì không có y tá ở đây , Thiên Vũ đánh giúp Thủy rửa qua các vết thương , kiếm cho cô bộ đồ thể dục để thay rồi mới đưa cô đến bệnh viện . Khi Hồng Nhung dẫn cô y tá trở lại phòng thì Thủy đã dời đi . Cô bạn cười tự giễu , tại sao cô lại đi giúp Thủy – người mà cô đáng ra nên giận chứ !!! Lúc ấy , Thủy cũng đang rất rối bời , cũng đang rất khó hiểu như vậy , cô đã muốn tránh khỏi đám bạn thật xa nhưng dường như mọi chuyện lại lệch khỏi quỹ đạo rồi . Từ khi nào mà chuyện cô muốn làm lại khó như vậy ???
Quả nhiên sống ở đời mọi chuyện đều không thể theo ý muốn con người mãi được . Thiên nếu có chuyện thiên cũng lão . Nguyệt nếu không hận nguyệt thường tròn . Thế sự luôn luôn như vậy , không bao giờ theo ý muốn của con người .
Cô đã cố tránh xa ……… Nhưng sao vẫn cứ bị hút lại gần ??? Phải chăng do nỗi khát khao tình bạn vẫn còn đó ??? Vẫn còn quá lớn lao và mãnh liệt ??? Thôi đành để thuận theo tự nhiên vậy !!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.