Đọc truyện Bản Hợp Đồng Tình Yêu – Chương 18
Anh từng rất muốn cô rời đi. Nhưng đến sau này, anh muốn cô đừng đi. Anh đã cầm tay cô và nói hãy ở lại bên nhau:)
Sau một tuần đi trăng mật khi trở về Hứa Tịnh Vy có vẻ đen nhỏm hơn một tí. Mặc dù luôn có anh ta phá đám nhưng cô cũng cảm thấy rất vui vẻ sau chuyến đi này. Cô mua rất nhiều quà ọi người, cô là một người rất biết quan tâm người khác, luôn làm người khác vui vẻ. Khuyết điểm lớn nhất của cô là nóng tính và dễ bực bội.
– Con chào bà nội.
Cô hào hứng đi vào nhà, tươi cười chạy nhanh đến bên bà.
– Ba mẹ đi rồi ạ?
– Ừ hai đứa nó đi qua nước ngoài rồi.
– Bà ơi bà con có mua rất nhiều quà đấy ạ.
– Ôi đứa cháu dâu đáng yêu của ta.
Hứa Tịnh Vy cùng anh tính ra cũng đã gần một năm vắng bóng trong sự nghiệp âm nhạc rồi. Nằm ngay chiếc ghế gần hồ bơi, nhìn chiếc nhẫn ngay tay mà cô mỉm cười. Mới đây mà cô với anh đã bên nhau gần một năm rồi, còn nhớ khi cô thấy anh ở khách sạn, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Linh Đan. Hay là cái quan tâm dịu dàng khi Linh Đan bị tuột mic ở trong hậu trường… Tất cả cô đều biết, nhưng chỉ là im lặng và không nói gì cả. Trong hộc kéo của anh, cũng có hình của Linh Đan. Cô và anh mất hai tháng để hẹn hò, rồi còn đính hôn, trải qua biết bao nhiêu nghi thức cưới hỏi. Qua tuần trăng mật vừa rồi, cô nhận ra có lẽ mình cảm thấy rất thích một chút tính cách ở con người anh ta. Đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng xe, thấy anh lái xe rời đi, khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh như mọi ngày.
– Anh ấy đi đâu vậy?
– Vâng cậu chủ nói có việc bận nên đi ra ngoài ạ.
Có lẽ cuộc sống này vốn dĩ mỗi người đã độc lập như thế rồi, cô và anh vô duyên cũng vô phận, cuộc đời xô đẩy nên gặp được nhau, bên nhau rồi rời đi. Thời gian trong bản hợp đồng là hai năm, nhưng cô bên anh đã mười tháng. Cũng chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được tự do thôi, cô sẽ thoát khỏi cái con người đáng ghét lạnh lùng kia.
– Cô chủ, cô có điện thoại ạ?
Hứa Tịnh Vy nằm trên ghế ngoài hồ bơi thong thả mà nghỉ ngơi thì lại có người gặp.
– Alo?
– Vy Vy hả?
– Vâng.
Nghe ra giọng cô trợ lý nghiêm khắc của mình, cô liền nhẹ giọng.
– Sếp Hoàng nói em rút lui trong nghề showbiz này gần một năm rồi đấy, em có tính quay lại vào một thời gian nào không.
– Em cũng tính vậy á, nhưng em chưa xin phép bên nhà.
Giọng cô nhắc tới việc quay lại sân khấu có vẻ buồn rầu, bên gia đình anh nói thực sự không muốn cô quay lại với công việc đấy nữa, họ nói cả đời cô hãy làm dâu nhà họ Tống, cuộc đời cô không cần lo toan gì cả. Nhưng nói thẳng ra, ca hát và đóng phim là nghề của cô, bây giờ nói từ bỏ thực sự không phải dễ.
Tống Thiên Ân nói anh ấy sẽ rút lui khỏi bên sân khấu, nếu được anh ấy sẽ đóng phim chứ không ca hát nữa. Còn cô tuổi đời còn quá trẻ, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió. Suy nghĩ liên miên một hồi, cô quyết định đứng dậy thay đồ và đến công ty, cũng đã lâu cô không ghé qua đây.
Bà nội nhất quyết nói tài xế đứa cô đi, không cho cô tự lái đi, nói cô tự đi sẽ rất nguy hiểm. Bà nội rất lo lắng cho cô, nói cô là đứa cháu dâu độc nhất trong nhà này.
Vừa bước tới trước cửa công ty, phóng viên ùa ra như kiến vỡ tổ, chen chúc nhau mà chụp ảnh cô.
– Cô Tịnh Vy, đã gần một năm cô vắng bóng trong showbiz, đợt tới đây cô có tính sẽ quay lại không?
– Cô Vy, tên tuổi của cô đang nổi tiếng, cô quyết định kết hôn với con trai nhà họ Tống để tên tuổi của mình vững chắc đúng không ạ?
Bảo vệ và người lái xe đi chung với cô nhanh chóng đưa cô vào trong, Tịnh Vy mệt mỏi với những tình trạng như thế. Đi lên phòng sếp, cô thở dài mà ngồi ngay ghế.
– Em lên sao không báo chị, để tình trạng như thế hỗn loạn quá.
– Haizz…
– Ông xã đâu, sao không đưa đi.
– Bận rồi.
– Vợ chồng mới cưới mà kì cục quá.
– Vy Vy, sau khi em kết hôn, tên của em được xếp đầu bảng tìm kiếm Haite.
Sếp nói dịu dàng, đó là một trong những lý do cô rất thích công ty quản lý của mình.
– Họ nói em kết hôn với nhà tài phiệt để tên tuổi của mình chắc chắn trong sự nghiệp.
– Em không hiểu tại sao họ nói em kết hôn với anh ta để tên tuổi lên là sao?
– Vì Tống Thiên Ân là một người có chỗ đứng chắc chắn trong sự nghiệp, anh ta đã ra mắt gần mười năm rồi. Có hơn cả trăm giải thưởng bỏ túi rồi còn những bộ phim được đánh giá là một bộ đưa tên tuổi anh ta lên tầm cao. Còn nhà họ Tống là tập đoàn nổi tiếng, là tài phiệt danh giá mà mọi người mơ ước được vào. Mặc dù nhà họ Tống không có tham gia bên showbiz, nhưng tiếng nói của Tống Danh hay Tống Mẫn Lan đều là có giá trị rất cao.
– Sao anh hiểu rõ như thế vậy?
– Anh ấy là sếp em đó.
– Ờ.
Hứa Tịnh Vy nói dù gì cũng ra mắt mới được hai ba năm, cũng được xếp vào hạng mục tân binh. Nhưng sau khi kết hôn, cô đã trở thành nghệ sỹ nổi tiếng với giọng ca cao vút và ngọt ngào. Mặc dù cũng một nghề, nhưng hai tên gọi hoàn toàn xếp vị trí khác nhau.
Khi cô về tới nhà thì thấy anh đang ngồi nói chuyện với bà. Vẻ mặt rất nghiêm túc, và cô đang cảm thấy rất rụt rè.
– Con vào đây.
– Dạ.
– Tịnh Vy, anh xin nội cho chúng ta ra ở riêng.
– Dạ?! Sao ạ?
– Em có muốn hay không?
Nhìn vẻ mặt bà nội với của anh cô lại cảm thấy mình nên biến mất thì tốt hơn, bà nội thì nói không, anh thì kiên quyết nhất định.
– Bây giờ em nói một câu muốn hay không thôi.
– Em… Nội, anh ấy là chồng con, con bậc làm vợ không nên cãi anh ấy ạ.
Chỉ còn chiêu này để ý kiến của cô không còn quan trọng thôi, nếu cô đồng ý thì nhìn nội có vẻ thất vọng, ở đây được cưng chiều lại còn được chăm sóc nhưng nếu cô nói không đồng ý thì có lẽ anh ta sẽ quẳng cô xuống hồ bơi.
Sau một hồi giằng co tranh cãi, nội đồng ý. Nhưng với điều kiện là phải ở trong ngôi biệt thự của nhà mình, nội nói nơi đó có sân vườn, vì nội không muốn cô sống ở trung tâm thành phố vì nhiều khói và bụi bặm, có cây cối xung quanh sẽ đỡ hơn, chắt của nội sẽ được chăm sóc sinh ra tốt hơn.
Tịnh Vy cười có lỗi, dạng như là con và anh ấy nắm tay cũng chưa từng có cảm xúc với nhau lấy gì mà sinh con ạ. Việc ấy quá xa vời mà. Nhưng cô đâu biết rằng, sau mỗi lần mình uống rượu là làm trò gì đâu ai biết, chỉ có anh là chịu trận thôi.
Sau khi lên phòng, cô và anh cũng chẳng nói với nhau cô nào, hai người sinh hoạt như bình thường, anh tắm thì cô đợi để lát vào tắm. Chẳng liên quan tới nhau một câu.
Khi cô đang tắm điện thoại chợt reo, đó là số Vũ La, anh không nói gì lặng lẽ cầm điện thoại và trả lời. Vũ La nghe giọng anh liền cảm giác có chút hụt hẫng.
– Anh gặp Vy Vy có gì không?
– À, tôi chỉ có chút việc nhỏ cần nói với cô ấy thôi.
– Cô ấy bây giờ không nhận điện thoại được, anh thông cảm nha.
– Cô ấy đang làm gì? Tôi cần nói với cô ấy?
– Vũ La, cô ấy là vợ tôi. Anh đừng quản, nếu anh gấp có thể nói lại với tôi.Cô ấy bây giờ không nhận điện thoại được.
– Vậy thôi không có gì.
– Vậy tôi cúp nhé, có gì mai tôi nói cô ấy điện lại cho anh, giờ cô ấy không thể tiếp chuyện được.
Anh cứ nhắc đi nhắc lại câu cô ấy không thể tiếp chuyện được, tâm trạng của Vũ La càng đi xuống theo câu nói ấy. Thiên Ân nhắc đi nhắc lại cũng với mục đây nói rằng cô ấy đã là của tôi.
– Anh nói chuyện với ai vậy.
Tịnh Vy mới gội đầu, với lại mùi hương sữa tắm thoang thoảng quanh phòng rất dễ chịu.
– Vũ La.
– Ơ, anh với anh ấy từ khi nào có hứng thú với nhau vậy?
– Bằng điện thoại của cô.
– Anh ấy điện tôi sao?
Tịnh Vy đi vội tới chỗ của anh. Cầm điện thoại vội kiểm tra.
– Tôi nói cô hiện giờ không nhận được điện thoại, ngày mai tôi nói cô ấy điện lại. Anh ta hỏi cô đang làm gì, tôi nói anh nghĩ vợ chồng tôi làm được gì.
– Nè, anh quá đáng.
– Tôi đi ngủ.
Thiên Ân vội chùm mền tẩu thoát .
– Nè, anh xóa số của anh ấy rồi.
– Chắc tôi lỡ tay.
– Nè.
Tịnh Vy ét bảy, chân dài bay tới chỗ anh đang nằm đá anh một cái. Tại sao con người này cứ thích làm cô bực bội thế, ngứa tay làm người bực mình.
Chúng ta gặp nhau là duyên mệnh, ở bên nhau là do duyên phận. Đôi khi cô tự hỏi, tận sâu trong trái tim có hình ảnh của cô hay không? Bên nhau như thế, nhưng tình cảm ấy chạm vào sao quá xa vời.