Đọc truyện Bạn Học Nhỏ – Chương 8: Trì ca xinh đẹp nhất
Edit: Tà kánh kụt (•ө•)♡
Thứ sáu vừa tan học, Trì Diệp kéo Lê Vi tới trung tâm thương mại bên cạnh.
Lê Vi cho rằng Lê Vi kéo mình đi xem phim, “Diệp Tử, xem Avengers hay Conan?”
Vẻ mặt Trì Diệp nghiêm túc, “Không xem phim.”
“Ơ?”
“Vi Vi, đi chọn váy cho mình nhé?”
“…”
Từ lúc 10 tuổi học karate, Trì Diệp đã không mặc váy rồi.
Bình thường, cô phải tập đá chân, phải huấn luyện vận động, ở trường thì mặc đồng phục học sinh, căn bản không có cơ hội mặc váy. Hơn nữa tóc ngắn của cô không quản được, thường xuyên bay tứ tung, mặc váy cũng hơi kỳ quái.
Ngược lại từ lúc Lê Vi quen Trì Diệp chưa từng thấy cô mặc.
Đột nhiên đưa ra yêu cầu quái lạ này, Lê Vi rất ngạc nhiên, “Cậu bị làm sao vậy Diệp Tử?”
Trì Diệp sờ cằm, “Đùa ai chứ! Thích gái đẹp à? Em xem tư chất của chị Trì có được không?”
Lê Vi im lặng một lúc, nhịn cười phát ngộp.
“Chị Trì của em xinh đẹp nhất quả đất, không được là không được thế nào?”
Dường như để chứng minh cho lời nói của mình, Lê Vi đột nhiên tăng vọt hứng thú, có vẻ là quyết chí muốn biến Trì Diệp thành tiên nữ mới được.
Trì Diệp quẹt thẻ ba lần không hề đau lòng, mua đủ loại váy liền váy rời. Sau đó đi ép thẳng mái tóc ngắn bù xù, cắt mái trước trán, mềm mại vén sau tai, nhìn qua thùy mị ngọt ngào hơn nhiều, làm ngũ quan của cô càng rõ hơn.
Sáng sớm thứ bảy, Trì Diệp mặc đồ hôm qua vừa mua, chiếc váy trắng và đi giày oxford, khoác lên người áo khoác denim màu xanh sẫm, đi xe đến cửa hàng Dịch Thuần.
(Nôm na đây là các item Trì Diệp mặc)
Thời gian còn sớm nên chưa mở cửa, Trì Diệp đến quầy hàng đối diện mua một bát mì vằn thắn, vừa ngồi ăn vừa chờ người đến.
Hơn chín giờ, bóng dáng Dịch Thuần không nhanh không chậm xuất hiện trong tầm mắt Trì Diệp.
Dịch Thuần mặc hoodie màu trắng, quần jeans, đi giày thể thao, cặp sách lười biếng khoác trên vai.
Trì Diệp ngẩng mặt nhìn cậu mò chìa khóa mở cửa, đôi mắt toát ra ý cười.
Thật là đẹp trai.
Là người con trai có thể xứng đôi với Trì ca.
Sau khi Dịch Thuần đi vào, Trì Diệp ăn mì thật nhanh, cầm áo khoác trên tay, xỏ giày không tự nhiên, đi ra ngoài.
Giữa tháng mười, cơn gió bên ngoài đã có cảm giác mát mẻ, cô mặc chiếc váy mỏng, vừa ra khỏi cửa đã lạnh đến run cầm cập.
Cũng may Dịch Thuần ở ngay đây, Trì Diệp cắn răng chạy qua.
Đứng trước cửa kính hít sâu một hơi, cô hắng giọng một cái, chầm chậm đẩy cửa vào.
Dịch Thuần đang đọc sách, nghe tiếng chuông gió, ngẩng đầu lên.
Lúc này Trì Diệp mới cảm thấy thẹn thùng,
Cô rũ mắt, ngượng ngùng sửa lại tóc.
Dịch Thuần đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, suýt chút nữa bật cười.
Lần đầu tiên thấy Trì Diệp mặc trang phục này, cậu chỉ có thể nghĩ đến đứa bé mặc quần áo người lớn.
Có chút buồn cười, nhưng cũng có chút đáng yêu.
Khó khăn lắm mới nhịn cười xuống, cậu mở miệng nói: “Ở đây không bán váy, cậu vào nhầm rồi.”
“…”
Trì Diệp nghe ra cậu đang trêu chọc mình.
Nếu là bình thường, cô có thể dùng kỹ năng trêu đùa của mình, chọc lại cậu vài câu.
Hôm nay cô lại mặc thành kiểu người cậu thích mà xuất hiện, tuy không thực sự hy vọng cậu có thể khen một câu đẹp lắm, nhưng cũng không phải câu trêu chọc như vậy.
Da trắng mặt xinh ngực nở, ngoại trừ phần ngực nở cần đàm phán, hai cái kia chắc là cô đạt được tiêu chuẩn chứ?
Sao vẫn là phản ứng này?
Trì Diệp mím môi, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại im lặng.
Cô buồn buồn “Ồ” một tiếng.
“Mình vào nhầm rồi.”
Cô quay người, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài.
Dịch Thuần nhíu mày.
Cậu đột nhiên có loại cảm giác hối hận kỳ lạ vào lúc nhìn Trì Diệp mím môi, lúm đồng tiền trên má biến mất.
Hối hận gì chứ.
Dịch Thuần cười trong lòng, nhưng lời nói lại bật thốt ra.
“Chờ chút.”
Trì Diệp ngừng lại, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Hả?”
Ngón tay Dịch Thuần siết chặt cuốn sách đang cầm, đốt ngón tay trắng bệch.
Ánh mắt cậu dính chặt vào trang sách, giọng nói rất nhẹ, nghe có chút lúng túng, “…Bên ngoài hơi lạnh.”
Trì Diệp cúi đầu nhìn váy mình mặc, ném cái túi nhỏ xuống đất, mặc áo khoác vào, bọc mình thật kín.
“Cảm ơn.”
Dịch Thuần không nói gì nữa.
Chờ sau khi Trì Diệp rời đi, Dịch Thuần mới chậm rãi đứng lên, do dự một chút, đi tới trước cửa kính.
Tốc độ đi của Trì Diệp không nhanh, nhưng cũng không giống con gái bình thường.
Chân cô dài, mỗi bước đều sải bước lớn, toát ra khí thế quân lâm thiên hạ(1).
Dịch Thuần có chút buồn cười.
Cô gái nhỏ này từ đầu tới chân đều muốn nói “Tôi là người xấu chớ dây vào”, nhưng thực tế nhìn kiểu gì cũng yếu đuối, mềm mại, trái tim cũng mềm mại, yếu đuối.
Rất thú vị.
Thực sự rất giống Tiểu Diệp Tử của cậu.
***
Vì bị Dịch Thuần làm khó, Trì Diệp sa sút mất mấy ngày.
Kế hoạch theo đuổi người bị tạm dừng, chờ đợi thời cơ mới để bắt đầu lại.
Lục Phóng thấy Trì Diệp suy sụp tinh thần, đẩy kính mắt, vui vẻ lấy chai coca cola lạnh ra khỏi cặp.
Coca lạnh áp vào mặt, làm cô lập tức nhảy dựng, “Kẻ nào ám sát ta?”
Lục Phóng bị cô chọc cười, “Đồ hâm.”
Trì Diệp vỗ lên lưng cậu ta, sờ chai coca lạnh, “Ở đâu đây?”
“Cô gái kia mang cho cậu.” Lục Phóng nháy mắt ra hiệu Phương Gia Di.
Trì Diệp “À” một tiếng, gật đầu, tự nhiên mở nắp, uống một ngụm lớn.
Lục Phóng nghiêng người nhìn cô, chờ cô khôi phục nguyên khí, lúc này mới híp mắt cười, hỏi: “Bị mắng à?”
“Cái gì?”
“Hình như Trì ca đang buồn.”
Mấy ngày Lục Phóng gọi “Tiểu Diệp Tử” cảm giác mình như một bà mẹ, nên theo cái tên “Trì ca” Trì Diệp tự xưng mà gọi, nghe vào có cảm giác hơi đặc biệt.
“Không sao, cậu cho mình chép bài, mình sẽ không buồn nữa…”
Lục Phóng liếc cô một cái, “Tiền đồ chỉ đến thế.”
Hai người thuận miệng nói chuyện một lúc, một bạn học lớp bên đến cửa gọi, “Lục Phóng, thầy Thái gọi bạn!”
Lục Phóng đáp một tiếng, đứng dậy.
Trì Diệp lại nằm nhoài ra bàn, “Đi đi, chắc lại là bài thi.”
Đến trường thật là phiền.
Cô híp mắt thở dài một tiếng.
Ngược lại lần này không phải bài thi, Thái lão đầu cần Lục Phóng giúp sắp xếp thông tin đăng ký học bạ của học sinh.
Lục Phóng cầm một tờ tài liệu, ngồi vào vị trí trống trong phòng giáo viên.
Đang trong thời gian nghỉ trưa, bên ngoài hành lang ồn ào, trong văn phòng cũng có học sinh đi ra đi vào.
Dịch Thuần cũng bị chủ nhiệm lớp cậu gọi vào văn phòng.
“Dịch Thuần, em có thành tích cao nhất khối, đã suy nghĩ qua muốn chọn ban nào chưa?”
Thi đại học Hải Thành là hình thức 3 thêm 1, các môn bắt buộc của ban và môn Tiếng Anh.
Khoa tốt nhất trường Thập Tứ là Vật lý, có cả đội thi tuyển Vật lý, hàng năm đều đoạt giải toàn quốc. Tỷ lệ trúng tuyển 985(2) cực kỳ cao, gần như năm mươi vị trí đầu bảng đều hướng tới ban Vật lý.
Dịch Thuần đang học năm nhất, thầy giáo ban Vật lý đã ưng cậu, muốn chủ nhiệm tham khảo ý kiến của cậu.
“Em chưa nghĩ ạ.”
“Vậy em cứ nghĩ đi, có thể bàn bạc qua với phụ huynh nhé. Ban Vật lý trường ta rất tốt, đội tuyển thi đấu cũng nổi tiếng, nếu em có hứng thú, có thể tham tuyển… Lớp 11 có thể đi thi…”
Dịch Thuần “Vâng” một tiếng, gật đầu.
Chủ nhiệm lớp còn nói thêm một lúc lâu mới cho cậu đi.
Hai tay Dịch Thuần đút túi, chậm rãi đi ra ngoài. Đi ngang qua bàn Lục Phóng, cậu đột nhiên dừng bước.
Học bạ trước mặt Lục Phóng đã dày đặc.
Mắt Dịch Thuần rất tinh, chỉ nhìn lướt qua cũng thấy dòng chữ hàng đầu tiên.
Thông tin học sinh năm nhất lớp 3.
Ngón tay Dịch Thuần giật giật.
Cậu muốn nhìn một chút… Để xem rốt cuộc Trì Diệp có phải là Tiểu Diệp Tử kia không.
Dịch Thuần đứng tại chỗ do dự hồi lâu, lâu đến mức Lục Phóng cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu bị che mất, ngẩng đầu lên.
Top 1 và top 2 toàn khối đối mặt nhau, một đứng một ngồi, bầu không khí đột nhiên phát triển theo hướng quỷ dị.
Lục Phóng nâng mắt kính, “Có chuyện gì à?”
Tuy cậu ta không quen Dịch Thuần nhưng Dịch Thuần vừa vào học đã nổi tiếng nhờ nhan sắc, Lục Phóng tất nhiên biết cậu là ai. Hơn nữa điểm thi đầu vào của cậu vừa vặn cao hơn Lục Phóng một điểm, mạnh mẽ đè Lục Phóng xuống vị trí thứ 2.
…Nghĩ vậy thì, đúng là cuộc đối mặt định mệnh rồi.
Dịch Thuần không nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt vào cuốn học bạ kia.
Một lúc lâu cậu mới rầu rĩ mở miệng: “Không có chuyện gì.”
Dịch Thuần xoay người đi ra ngoài.
Lục Phóng nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, cảm giác khó hiểu.
Mấy tuần nay, trong lớp rộ lên tin đồn của Dịch Thuần và Trì Diệp, tuy không có bằng chứng nhưng Trì Diệp không có ý muốn giấu diếm, càng muốn rêu rao theo đuổi Dịch Thuần.
Thái lão đầu cũng nghe được phong phanh, tuần trước vừa gọi cậu ta lên hỏi chuyện.
Trước Lục Phóng không biết Trì Diệp phải viết kiểm điểm vì đi mua trà sữa cho ai, lần này rốt cuộc cũng biết là cho Dịch Thuần.
…
Trì Diệp uống hết coca, tiện tay ném vào thùng rác, xỏ giày chậm rãi đi đến chỗ Lê Vi.
Sáng nay Thái lão đầu vừa nói tan học sẽ đổi chỗ, chỗ ngồi xếp theo điểm thi giữa kỳ và hàng tháng, năm người đội sổ ngồi hàng đầu, hàng thứ hai xếp theo thứ tự lần lượt.
Đây là ngày cuối cùng Lê Vi và Phương Gia Di ngồi cùng bàn. Thành tích của Phương Gia Di rất tốt, so ra Lê Vi kém một chút, hai người có lẽ sẽ ngồi hai hàng khác nhau.
Lê Vi thấy cô đi đến, lập tức kéo tay cô, “Đi vệ sinh à?”
Trì Diệp lắc đầu, lại đi tiếp, gấp ngón tay gõ lên bàn Phương Gia Di.
Phương Gia Di cúi đầu làm bài tập, nghe tiếng gõ, ngón tay run lên theo phản xạ, run rẩy ngẩng đầu lên.
Trì Diệp thở dài trong lòng.
Đúng là đứa nhỏ đáng thương! Nhìn dáng vẻ kia, thật giống Lê Vi hồi cấp 2.
Vì MacDonald và coca của cô ta, Trì Diệp quyết định làm gì đó để cảm ơn. Cô vốn là một người vô cùng nghĩa khí.
Cô hắng giọng một cái, chớp mắt, “Phương Gia Di.”
“A… A, bạn gọi mình à…”
“Cậu có muốn đi mua đồ uống với bọn tôi không?”
“…”
Tình bạn của con gái thời nay rất đơn giản, nắm tay nhau đi vệ sinh, cùng tan học, nói cho nhau vài bí mật nhỏ hoặc là tám chuyện bát quái là có thể xây dựng lên một tình bạn thật nhanh, trực tiếp phát triển lên cùng sống chết, hẹn ước tương lai, đơn giản tới mức nghĩ lại mà muốn khóc.
Vì Trì Diệp mời, vành mắt Phương Gia Di đỏ lên.
Lê Vi ở bên cạnh sợ luống cuống chân tay, “Cậu khóc cái gì vậy Tiểu Phương…”
Trì Diệp kéo tay cô ta xách cả người lên, “Đừng khóc, đi thôi.”
Phương Gia Di nở nụ cười, ra sức gật đầu, “Được!”
(1) Quân: Vua. Lâm: Ở trên nhìn xuống -> Người đứng đầu cai quản thiên hạ.
(2) “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.
✅Các trường thuộc “dự án 985” có thể coi là những trường đứng đầu trong những trường thuộc “dự án 211”, bằng tốt nghiệp của các trường trong “dự án 985” được coi là danh giá của danh giá chính vì vậy để thi đỗ và tốt nghiệp tại các trường này đều rất vất vả.
Trên trang mạng Trung Quốc từng có một video một chàng trai mang theo giấy nhập học của Đại học Thanh Hoa, lúc trên tàu hỏa, sau khi người bảo vệ tàu nhìn thấy đã hỏi mượn để xem, cười và xúc động nói rằng “Cuối cùng cũng được nhìn thấy giấy báo nhập học của Đại học Thanh Hoa, coi như mãn nguyện.”
✅Dưới đây là danh sách 38 ngôi trường nằm trong “dự án 985” (hiện nay có một số thông tin đã thêm 1 trường nâng con số lên 39 trường) gồm có:
1. Đại học Thanh Hoa – 清华大学
2. Đại học Bắc Kinh – 北京大学
3. Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc – 中国科学技术大学
4. Đại học Phúc Đán – 复旦大学
5. Đại học quốc dân Trung Quốc – 中国人民大学
6. Đại học giao thông Thượng Hải – 上海交通大学
7. Đại học Nam Kinh – 南京大学
8. Đại học Đồng Tề – 同济大学
9. Đại học Chiết Giang – 浙江大学
10. Đại học Nam Khai – 南开大学
11. Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh – 北京航空航天大学
12. Đại học sư phạm Bắc Kinh – 北京师范大学
13. Đại học Vũ Hán – 武汉大学
14. Đại học giao thông Tây An – 西安交通大学
15. Đại học Thiên Tân – 天津大学
16. Đại học khoa kỹ Hoa Trung – 华中科技大学
17. Đại học bách khoa Bắc Kinh – 北京理工大学
18. Đại học Đông Nam – 东南大学
19. Đại học Trung Sơn – 中山大学
20. Đại học sư phạm Hoa đông – 华东师范大学
21. Đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân – 哈尔滨工业大学
22. Đại học Hạ Môn – 厦门大学
23. Đại học công nghiệp Tây Bắc – 西北工业大学
24. Đại học Trung Nam – 中南大学
25. Đại học bách khoa Đại Liên – 大连理工大学
26. Đại học Tứ Xuyên – 四川大学
27. Đại học khoa kỹ điện tử – 电子科技大学
28. Đại học bách khoa Hoa Nam – 华南理工大学
29. Đại học Cát Lâm – 吉林大学
30. Đại học Hồ Nam – 湖南大学
31. Đại học Trùng Khánh – 重庆大学
32. Đại học Sơn Đông – 山东大学
33. Đại học nông nghiệp Trung Quốc – 中国农业大学
34. Đại học hải dương Trung Quốc – 中国海洋大学
35. Đại học dân tộc trung ương – 中央民族大学
36. Đại học Đông Bắc – 东北大学
37. Đại học Lan Châu – 兰州大学
38. Đại học khoa kỹ nông lâm Tây Bắc – 西北农林科技大学
(Nguồn FB Tiếng Trung Cầm Xu)