Bạn Học Nhỏ

Chương 17: Gây phiền phức lúc nào?


Đọc truyện Bạn Học Nhỏ – Chương 17: Gây phiền phức lúc nào?

Edit: Tà Nuchipher ↜(◣∀◢)ψ (Không dám ăn cắp bản quyền Lucifer heehee)

Rõ ràng là chuyện khiến người khác ngượng ngùng, Trì Diệp lại thản nhiên nói ra, mắt còn sáng lấp lánh, có loại tư thái không nói ra được.

Đó là mùi vị thanh xuân và sức sống chỉ mình cô có.

Dịch Thuần dời mắt đi chỗ khác, mím môi, “Nghĩ nhiều quá đấy.”

Nhận được câu trả lời như vậy, Trì Diệp cũng không tức giận, nhún vai một cái, “Vậy coi như cậu chỉ đơn giản là lo lắng cho mình thôi được chưa, không sao hết, không đau lòng tí nào.”

“…”

“Nhưng thực sự không cần đến bệnh viện đâu. Trước đây lúc mình học karate, vết thương thực chiến ở đùi còn nghiêm trọng hơn nhiều, bôi thuốc một ngày là đỡ thôi, cậu mau về trường thi đi.”

Dịch Thuần nhìn cô trở tay đóng cửa, tay trái rút chìa khóa từ túi ra khóa cửa.

Tay phải vẫn đút túi áo, tuy đã sưng to như cái bánh bao nhưng nhìn có vẻ cũng không có gì bất tiện.

Trì Diệp khóa cửa, đảo mắt, nhìn Dịch Thuần, “Bây giờ đã vào giờ thi rồi nhờ?”

Dịch Thuần “Ừ” một tiếng.

“Thế cậu định làm gì?”

Chuyện của cô còn có thể tha thứ, dù sao bàn tay này thực sự rất đáng sợ, nói một tiếng với Thái lão đầu, cùng lắm là mời La Huệ đến trường. Ngược lại cô cũng không quan trọng phân ban chia lớp, bị bệnh nghỉ thi một môn cũng không sao.

Nhưng với Dịch Thuần mà nói, thiếu thành tích một môn, sẽ mất đi ưu thế lớn khi được tuyển sinh năm lên lớp 12.

Trì Diệp lo lắng nhìn cậu.

Dịch Thuần: “…Tôi không khỏe, cậu đưa tôi vào viện đi.”

Trì Diệp sợ hết hồn, “Cậu khó chịu chỗ nào hả?”

“Viêm dạ dày.”

Dịch Thuần nói hời hợt, Trì Diệp đánh giá trên dưới cậu một lúc lâu, khó tin nói: “Cậu… nhảy nhót khỏe mạnh như thế… Có chỗ nào giống viêm dạ dày đâu!”

Lẽ nào Dịch Thuần cũng lấy lý do bị bệnh để trốn thi?

Cô vừa phát hiện bí mật nhỏ của học bá ư?

Trì Diệp hơi kích động, cô luôn cảm thấy mối quan hệ của cô và Dịch Thuần đã có thể chia sẻ những bí mật riêng tư rồi.

Dịch Thuần lặng im nhìn cô một chút, đột nhiên đưa tay ôm bụng ngồi xổm.

“A, đau.”

“…”

Trì Diệp khoa trương há hốc mồm, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lùi về sau hai bước, bắt buộc phải nói ra những lời trong lòng: “Dừng lại đi, đừng làm loạn…”

***

Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn kéo dài hai tiếng.

Hai học sinh cấp 3, Trì Diệp và Dịch Thuần trong lúc này lại đến bệnh viện xếp hàng lấy số, một khám tay, một khám dạ dày.

Trì Diệp đi chụp X-quang, xác định không tổn thương gân cốt cũng coi như là nhẹ lòng.

“Bác sĩ, tay này của cháu có viết được không ạ?”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô mặc áo khoác đồng phục học sinh, “Phải đợi hết sưng mới cầm bút được.”

Trì Diệp lập tức nở nụ cười, “Vậy phiền bác sĩ viết như thế lên bệnh án giúp cháu ạ, cháu cảm ơn!”

Trường hợp như này là hợp lý để trốn thi rồi, nghĩ đến đây cô còn đắc ý.

Cô cất cẩn thận đơn thuốc và bệnh án vào cặp, sau đó chạy từ tầng này qua tầng khác của tòa nhà B để tìm Dịch Thuần.

Chỗ Dịch Thuần xếp hàng tương đối đông người, Trì Diệp đến đúng lượt Dịch Thuần được gọi tên.

Trì Diệp đi sau cậu muốn theo vào.

Dịch Thuần: “Cậu vào làm gì?”

Trì Diệp mơ hồ nhìn cậu, “Ơ? Mình đi khám cùng cậu mà… Cậu đau bụng để mình dìu đi nhé?”

“…”

Trì Diệp bị Dịch Thuần lạnh lùng đuổi ra ngoài.

Cô chỉ có thể đứng ngoài hành lang nhìn mỹ nam trong phòng. Trước giờ không phát hiện Dịch Thuần “nhà ở Cầu Diễn”, lúc nói chuyện với cô vẫn khỏe mạnh, vừa bước vào lập tức nét mặt lộ vẻ đau đớn, người lung lay sắp ngã, bộ dáng như có thể nằm vật ra hôn mê ngay được.

Trì Diệp: “…”

Nhân tài chính là nhân tài, cho dù làm gì cũng dễ như trở bàn tay.


Bao gồm cả giả bệnh.

Dịch Thuần dựa vào tài diễn xuất hơn người, cho dù thử máu rồi xét nghiệm đều bình thường, cũng miễn cưỡng có một đơn thuốc giả.

“Thử máu không có gì, đại khái là cảm lạnh, về ngủ một giấc rồi uống nước ấm là đỡ.”

Trì Diệp ở bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Dịch Thuần vẫn còn hơi trắng, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, một dáng vẻ bi quan, “Vâng.”

Nhìn cậu trưởng thành đẹp mắt như vậy, nữ bác sĩ trung niên cũng dịu dàng hơn nhiều, còn cười với cậu, “Không sao đâu bạn học, cô viết cho con một đơn nghỉ học. Trời lạnh rồi, chú ý ăn uống cẩn thận nhé!”

“…Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Khi hai người sóng vai ra khỏi bệnh viện mới hơn 11 giờ, môn thi đầu tiên trường Thập Tứ chắc là đã kết thúc rồi.

Trì Diệp đến cạnh Dịch Thuần, nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay của cậu.

“Thi Ngữ Văn xong rồi thì phải.”

“…Ừm.”

“Cậu về trước đi, mình đi mua điện thoại đã.” Cô dừng một chút, đôi mắt sáng lấp lánh, “Hay là đi cùng mình không?”

Dù sao cũng không kịp đi thi nữa.

Bây giờ đang giờ nghỉ trưa, còn hai tiếng nữa mới tới giờ thi chiều.

Dáng vẻ mong chờ của Trì Diệp quá mức rõ ràng, Dịch Thuần nghiêng mặt sang bên khác, không nhìn vào mắt cô.

Cậu vốn tính toán như vậy.

Nhưng không thể nào nói ra được.

Một lúc sau, Dịch Thuần mới lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

Trì Diệp ngừng bước, lập tức cười tươi, “Vậy mình mời cậu đi ăn cơm!”

Mặt của cô nhỏ nhắn, ngũ quan cũng xinh xắn, khi cười lên nhìn rất ngây thơ, không phù hợp với khí chất của “Trì ca”.

Dịch Thuần cách cô rất gần, dường như có thể ngửi được mùi thơm trên người cô.

Ừm… không phải mùi nước hoa… Có lẽ là mùi dầu gội đầu?

Sau khi làm tóc, đúng là đẹp hơn mái tóc ổ gà trước đây nhiều.

Dịch Thuần đã có chút mơ hồ với dáng vẻ điên cuồng khi cô vọt vào lớp cậu lúc mới khai giảng. Chỉ nhớ rõ Trì Diệp sáng sủa, mắt ngọc mày ngài, lúc nhìn cậu chằm chằm cũng rất xinh đẹp.

Dịch Thuần dịch một bước nhỏ sang bên cạnh, giọng nói rất nhẹ, “Cậu còn muốn ăn cơm cơ à?”

Còn không mau chóng về trường dập đầu nhận sai đi?

Nghe xong lời này, Trì Diệp mờ mịt: “…Nếu không thì làm gì?”

***

Tùy ý chọn một cái điện thoại hợp túi tiền, đầu tiên Trì Diệp nhắn tin cho Lê Vi để cô ấy yên tâm, sau đó lại gọi điện thoại cho Thái lão đầu.

Vài tiếng tút vang lên, đầu bên kia mới nghe máy.

Trì Diệp cướp lời nói trước: “Em chào thầy, em bị thương, điện thoại cũng rơi hỏng nên không thể liên lạc với thầy, em rất xin lỗi thầy… Em lập tức tới trường ngay đây ạ!”

Thái lão đầu sắp phát điên nhưng không nói được trong điện thoại, chỉ có thể đợi cô đến trường rồi nói sau.

Trì Diệp cúp máy, thở dài với Dịch Thuần, “Đi thôi, bố nó chứ, bị ăn mắng rồi, còn chút thời gian đi ăn cơm đi, mình mời.”

Dịch Thuần nhíu mày: “Lại muốn tranh luận vấn đề này à?”

“…”

Nhưng nghĩ tới chiều nay Dịch Thuần còn phải đi thi, Trì Diệp tùy tiện dẫn cậu đi ăn đơn giản, sau đó quay lại trường.

Thái lão đầu đã đứng sẵn ở cổng trường chờ cô.

Trì Diệp từ xa đã thấy bóng dáng ông, không hiểu sao lại thấy chột dạ.

Cô nhìn Dịch Thuần bên cạnh dương dương tự đắc, sau đó chạy lên trước ánh mắt giết người của Thái lão đầu.

Hết cách rồi, cô không bị đuổi học chứ?

Hay là bị phạt.

Thái lão đầu hít sâu một hơi, quát lên: “Trì Diệp! Em theo tôi vào văn phòng!”


Tiếp tục, “Dịch Thuần cũng vào đây!”

Hai người cùng bị xách vào văn phòng.

Buổi trưa của ngày thi, văn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, không có các bạn học ngày thường tới hỏi bài, chỉ có mấy giáo viên ngồi một chỗ, ngẩng đầu lên trò chuyện câu được câu không.

Trì Diệp và Dịch Thuần đi vào hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ giáo viên.

Thật ra Thái lão đầu không muốn học sinh của mình bị chế giễu nhưng tình huống của Trì Diệp quá nghiêm trọng, tổ trưởng vẫn trong văn phòng nên ông phải hỏi.

“Em nói xem tại sao lại vắng mặt trong cuộc thi?”

Trì Diệp giơ tay phải lên.

Cổ tay cô đã bớt sưng một chút nhưng sưng còn to, bôi thuốc màu nâu lên nhìn vẫn đáng sợ lắm.

Lòng bàn tay cũng có vết thương và sẹo.

Thái lão đầu sợ hết hồn, kéo tay cô qua nhìn, “Em lại đi đánh nhau với người ta đấy à?!”

Trì Diệp vừa định nói vâng, Dịch Thuần ở phía sau đột nhiên nhanh chóng kéo áo cô.

Cô giật mình, lập tức ngậm miệng, “Không ạ, sáng nay em đi học bị ngã cầu thang, điện thoại rơi hỏng, tay đau không cử động được, không cầm nổi bút, em đã nghĩ là đầu tiên phải đến bệnh viện khám rồi mới quay lại trường…”

Thế này thì hợp tình hợp lý hơn.

Giọng Trì Diệp thành khẩn, Thái lão đầu không mắc lừa, nghi ngờ nhìn cô vài lần, “Thật chứ?”

“Thật mà thầy! Thầy xem bệnh án của em này còn chưa kịp cất về nhà, đến thẳng trường đây ạ!”

“…Vậy sao hai đứa lại đi cùng nhau? Dịch Thuần, chủ nhiệm của em rất lo lắng cho em đấy em biết không? Đứa nhỏ này…”

Dịch Thuần mím môi, không phí lời, trực tiếp đưa giấy của bác sĩ lên, lời ít ý nhiều mà giải thích: “Gặp ở bệnh viện nên đi chung xe về ạ.”

Dừng một chút, “Tiết kiệm tiền ạ.”

Trì Diệp không nhịn được “phì” cười ra tiếng.

Dịch Thuần lại kéo cô một cái.

Sức cậu quá lớn, Trì Diệp lại đang khống chế cơ mặt để nghiêm túc lại nên không kịp phản ứng, trực tiếp bị cậu kéo ngã, thuận thế lao vào lòng cậu.

Trì Diệp: “…”

Thái lão đầu: “!!!”

Dịch Thuần cũng không ngờ, cậu chỉ ở phía sau nhắc nhở cô nương này đừng ăn nói linh tinh, người ta lại trực tiếp ngã vào lòng cậu rồi.

Nếu không phải tình cảnh không hợp, thậm chí cậu còn hoài nghi có phải Trì Diệp chạm sứ(1) không.

(1) Chạm sứ: Chạm vào đồ sứ, ban đầu là một phương ngữ Bắc Kinh, đề cập đến một số hành vi cơ hội và tống tiền. Chẳng hạn như cố ý và xe va chạm vào ô tô, gian lận bồi thường. Ngoài ra, chạm sứ cũng là một biệt ngữ của ngành công nghiệp đồ cổ. Điều đó có nghĩa là khi những tên tội phạm bán đồ cổ trên các quầy hàng, chúng thường sử dụng những động cơ thầm kín để đặt đồ sứ dễ vỡ ở giữa đường, để người qua đường vô tình làm vỡ chúng. Chúng có thể nhân cơ hội để.

Theo cá tính của cô… Có khi lại cố ý làm vậy.

Dịch Thuần đỡ cô một lúc, dưới ánh mắt giết chóc của Thái lão đầu, kéo mũ Trì Diệp lên, kéo cô đứng lên.

Trong lồng ngực vẫn còn cảm giác ấm áp, cậu cúi đầu xuống liền thấy cái gáy trắng nõn của thiếu nữ.

Không nói ra được cảm giác gì, nhưng có chỗ nào đó không đúng, trong lòng vừa kích thích vừa lo lắng.

Trì Diệp không để ý sự khác thường của Dịch Thuần, chỉ bực bội lườm cậu một cái, dứt khoát la lên, “Cậu kéo mình làm gì đấy!”

Dịch Thuần thở dài không nói gì, sắc mặt lập tức thay đổi, nhíu mày, nhìn có vẻ hết sức đau đớn.

“Xin lỗi, tôi thấy hơn khó chịu nên vừa nãy bám vào cậu.”

“…”

Kỹ thuật diễn xuất này khiến Trì Diệp trợn to hai mắt hoàn toàn bị cậu thuyết phục.

Crush của cô đúng là mười phân vẹn mười! Quá tài giỏi!

Thái lão đầu vừa nghe nguyên nhân, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lấy ghế cho cậu ngồi rồi đi tìm chủ nhiệm lớp cậu.

“Vậy em ngồi xuống trước đã, thầy đi tìm chủ nhiệm lớp em rồi quay lại nói chuyện với Trì Diệp. Haiz, top 1 thiếu một môn thi, chắc cô ấy đau lòng chết mất!…”

Còn Trì Diệp thì làm gì có cái đãi ngộ tốt như thế.

Thái lão đầu nhìn tay cô sưng không nhận ra, kéo cô qua một bên, không phê bình nhiều, chỉ răn đe vài câu, lại vỗ trán, nói: “Thầy đã gọi điện cho mẹ em đến đón em, chắc là buổi chiều cũng không thi toán được rồi. Nếu ngày mai có thể đi thi thì phải gọi cho thầy đó biết chưa? Tuy thiếu hai môn thi nhưng đi thi các môn khác cũng là cơ hội tốt để kiểm tra trình độ và kết quả học tập của bản thân…”


Trì Diệp hoàn toàn không nghe thấy vế sau ông nói gì, toàn bộ sự chú ý dồn vào câu đầu tiên.

“…Mẹ em sẽ đến ạ?”

Thái lão đầu gật đầu, “Ừ, bà ấy rất lo lắng, gọi cho em nửa ngày nay rồi, nói là sẽ đến trường trước, chắc là cũng sắp tới rồi.”

Trì Diệp: “…”

Cô cực kỳ sợ nhắc tới La Huệ, cô không nói nhiều, đưa giấy bệnh giả cho Thái lão đầu, chạy ngược dòng người ra khỏi lớp.

Gọi mấy cuộc điện thoại đều không được, Trì Diệp tự mình chạy ra cổng trường, ra sức thể hiện thái độ tốt để La Huệ bớt nói vài câu đi.

Chưa tới mười phút, La Huệ đã đến trường Thập Tứ.

Bà không chỉ đến một mình, cha dượng Mạnh Tạ lái xe đưa bà tới. Khi La Huệ xuống xe, ông cũng không đi, mà chờ ở ven đường cách đó không xa.

Trì Diệp thở dài, áo khoác vắt trên cánh tay bị thương để che đi, ngoan ngoãn đến cạnh La Huệ.

“Mẹ…” Dừng một chút, “Chú Mạnh cũng tới ạ…”

Vẻ mặt La Huệ không tốt, nhưng bà trước sau vẫn một dáng vẻ tiểu thư khuê các, ở ngoài đường sẽ không trách móc Trì Diệp.

Chỉ lải nhải nhắc nhở, cái cảm giác tụng kinh tiết tấu không nhanh không chậm đó, có thể hành hạ một người sống sờ sờ phát điên mất.

“Sao sáng nay không đi thi?”

Trì Diệp biết mẹ đang tức giận.

Hồi bé cô bị bắt cóc nên La Huệ rất cưng chiều cô, không bao giờ đánh mắng. Thậm chí năm 15 tuổi cô muốn dọn ra ngoài sống một mình, La Huệ bị cô lằng nhằng mấy tuần lễ cũng đồng ý.

Loại tâm lý này là do áy náy nên muốn bồi thường, Trì Diệp hiểu, nên mới dám nói phét tung trời.

Nhưng La Huệ sẽ không nhìn vào mặt xấu của cô, Trì Diệp chỉ cần cố gắng học tập, những chuyện khác kể cả thành tích kém, La Huệ cũng không nói gì.

Bỏ thi là giới hạn cuối cùng của bà.

Trì Diệp cúi đầu nhìn xuống, giọng nói lạnh nhạt, “Con bị thương, điện thoại cũng bị rơi hỏng.”

“Con bị thương ở đâu?”

Cô nhìn sắc mặt La Huệ một chút, “Tay phải bị thương nên không viết được…”

La Huệ cả kinh, lập tức kéo áo khoác cô lên, lôi cánh tay cô cẩn thận quan sát.

“Con bị sao đây?”

Trì Diệp khó chịu hơi rụt tay lại, giấu tay ra sau lưng, “Con ngã cầu thang, không sao đâu, bác sĩ nói hết sưng là ổn rồi, mai con vẫn sẽ đi thi.”

Cuối cùng sắc mặt La Huệ cũng coi như trở lại bình thường, cầm cặp trên tay cô, kéo cô đi về phía xe Mạnh Tạ.

Trì Diệp không chịu đi, “Cho con về chỗ con là được.”

Giọng nói La Huệ nhu hòa, mang theo thái độ không cho phép nghi ngờ, “Con bị thương thế này rồi sao ở một mình được? Đi về nhà, mai chú Mạnh sẽ đưa con đến trường.”

“Thực sự không cần…”

“Trì Diệp, con muốn mẹ lo lắng chết đi mới được phải không…”

“…”

Mắt La Huệ đỏ lên.

Sáng nay bà nhận được điện thoại của thầy giáo, sợ hãi làm rơi vỡ cái bát, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Trì Diệp nhưng không được, bà suýt nữa phát điên. May còn có Mạnh Tạ ở bên nói hơn nửa ngày, đưa bà tới tìm cô.

Thế nhưng dọc đường đi, trí tưởng tượng đáng sợ vẫn luôn dằn vặt bà.

Nếu như Trì Diệp lại bị bắt cóc thì sao? Giờ cô không còn bé nữa nhưng nếu đối phương có rất nhiều người? Một mình cô làm sao có thể chống lại cả đám người?

Lần này còn ai có thể giúp cứu cô ra không?

Đứa con tội nghiệp của bà…

Trì Diệp thấy vẻ mặt của mẹ, không nói gì nữa, nhanh nhẹn lên xe của Mạnh Tạ.

“Chú Mạnh, cháu lại làm phiền chú rồi.”

Vẻ mặt Mạnh Tạ bình thản, không nhìn ra điểm không vui, nhưng cũng tuyệt đối không nhiệt tình.

“Không phiền, cũng là nhà của con, mẹ con rất lo lắng, hay là sau này con dọn về nhà ở thì tốt hơn.”

Trì Diệp nhìn La Huệ đã mở cửa lên xe, ngậm miệng không lên tiếng.

Nếu như cô coi lời khách sáo này là thật thì mới thực sự trở thành “mối phiền phức”.

Đã sắp qua ba tháng, lần thứ hai quay lại nhà Mạnh Tạ, Trì Diệp luôn cảm thấy có chút thay đổi, chỗ nào cũng phù hợp, cười không đúng, không cười cũng không được.

Thời kỳ phản nghịch của cô kéo dài nhiều năm, nhưng chưa từng phản nghịch với La Huệ, bình thường đều hết sức thân thiết với bà, tuyệt đối không để bà phiền lòng.

Vì vậy Trì Diệp đi ngủ rất sớm.

Cũng bỏ qua tin nhắn hiếm có của Dịch Thuần.

YC.: Tay đã đỡ hơn chưa?

YC.:…

Dịch Thuần không thấy cô trả lời, trong lòng nghi ngờ cô lại bị mắng rồi.


Ở văn phòng cậu cũng nghe thấy mẹ Trì Diệp sẽ đến, trong trí nhớ của cậu, mẹ cô là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng.

Khi đó Dịch Thuần mới 10 tuổi, La Huệ và Trì Giới Nghiên đưa Trì Diệp đi, sáng sớm ngày hôm sau, La Huệ liền mang quà biếu đến nhà họ Dịch.

Dáng vẻ La Huệ dường như chưa hoàn hồn, trong nhà Dịch Thuần cũng xảy ra chuyện, ông nội cậu… Nói chung là rối loạn, không có ai tiếp đón bà, bà liền đặt quà biếu xuống, ngồi xổm trước mặt Tiểu Dịch Thuần, rất nghiêm túc nói cảm ơn cậu.

“Cậu bé, dì cảm ơn con, Diệp Tử đã kể cho dì rồi. Nếu như không nhờ có con, con bé đã bị bán lên núi… Dì, dì… Sau này nếu con cần dì giúp, dì có thể dùng cả mạng sống này cho con…”

Mắt La Huệ đỏ lên.

Có vẻ cực kỳ yếu đuối.

Dịch Thuần yên lặng nhìn bà, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn đâu dì.”

Cậu muốn nói sự thật ra, nhưng La Huệ đã ôm vai cậu khóc nấc không thành tiếng.

Để lần sau vậy.

Đợi cơ hội lần sau, cậu sẽ trịnh trọng tới cửa nhà cô xin lỗi.

Sau khi chuyện trong nhà Dịch Thuần xong xuôi cũng đã qua mấy tháng, Dịch Thuần muốn đi tìm bé gái chung hoạn nạn nhưng phát hiện cô đã chuyển nhà, sau này không tìm được người nữa.

Trong tiềm thức Dịch Thuần cảm thấy, Trì Diệp có thể lợi hại hơn mẹ cô nhiều, hơn nữa rất thương cô lại thấy cô bị thương như vậy hơn nửa là không nói nên lời.

Có lẽ là không cầm điện thoại.

Lần đầu tiên Dịch Thuần cầm điện thoại đợi tin nhắn ngủ quên mất.

Đến lúc cậu giật mình tỉnh dậy đã hơn 12 giờ đêm rồi.

Qua mấy tiếng nữa là phải đi thi rồi, thế mà cậu lại thất thần lâu như vậy.

Dịch Thuần nheo mắt, nhìn điện thoại không có thông báo mới, vứt điện thoại qua một bên rồi đi ngủ.

Lúc cần thì không xuất hiện, lúc bất tiện thì luôn xuất hiện.

Con gái thật là phiền phức.

***

Trì Diệp ở nhà La Huệ không dám làm bậy, ngoan ngoãn thức dậy đứng giờ, Mạnh Tạ và La Huệ cùng đưa cô đến trường thi.

Lúc đến trường Thập Tứ, thời gian còn sớm, Lê Vi và Phương Gia Di đã không đợi được nữa, đứng ở vỉa hè ngoài cổng trường đợi cô.

Trì Diệp vẫy tay với hai người, dưới lời trăm ngàn lời dặn dò của La Huệ, cẩn thận từng li từng tí xuống xe.

Lê Vi chạy tới cạnh cô, kéo tay cô, “Diệp Tử! Tớ lo cho cậu gần chết ý!”

Dừng một chút, “Bị đau ở đâu xem nào?”

Trì Diệp giơ tay phải lên quơ quơ, “Cũng không sao, hôm qua nhìn hơi ghê thôi, dọa Thái lão đầu phải sợ.”

Lê Vi tỉ mỉ nhìn tay cô.

Ngoại trừ hơi đau thì đã bớt sưng hơn một nửa rồi.

Sáng nay Trì Diệp đã cầm bút viết thử, không có vấn đề gì.

…Dù sao lúc cô không bị thương cũng có làm được bài đâu.

Phương Gia Di cũng đi đến, giọng lí nhí cẩn thận hỏi thăm, dường như sợ chọc giận Trì Diệp.

“Diệp Tử, cậu bị sao vậy…”

Trì Diệp quay lại nhìn, xe La Huệ và Mạnh Tạ đã đi rồi.

Ở trước mặt bạn thân, cô không kiêng dè gì, thẳng thắn kể lại tình hình tối hôm ấy một lần.

“Mấy tên đó có khi còn đang bó bột ý, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Trì Diệp cười ngất. (định để là cười ỉ* cười đi vệ sinh nhưng thôi:”>)

Lần đầu Phương Gia Di nghe chuyện như vậy, bị dọa sợ, biến sắc, “Tìm cậu trả thù? Diệp Tử, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Trì Diệp vung tay ên, dửng dưng như không, “Chuyện gì, mình kiểm soát lực đạo mà, cùng lắm để chúng nếm chút vị đắng. Cũng không biết có học sinh trường mình không, nếu có thì cũng có vài người bỏ thi đấy.”

“…Vẫn nên dạy chúng một bài học, miễn sau này quay lại gây rối.”

Vừa nhìn tên mắt híp kia không phải người hiền lành, không dạy dỗ thì hậu họa khôn lường.

Trì Diệp phải học ở đây ba năm, cũng không muốn phải đối phó với tên này.

Lê Vi và Phương Gia Di còn chưa kịp đánh giá chuyện của cô, Trì Diệp đã bị một sức mạnh kéo từ đằng sau.

Có người kéo mũ cô.

Dùng lực quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn, cô giống như gà bị bóp cổ, không phát ra được âm thanh gì.

Trì Diệp giơ khuỷu tay lên, chuẩn bị ném người giấu tay kia bay hết lục phủ ngũ tạng.

Không ngờ người kia tránh rất nhanh.

Sau đó, giọng nói lạnh nhạt của Dịch Thuần truyền tới từ sau tai.

“Đánh nhau bị thương?”

Lời editor: Không biết tác giả đánh số nhầm hay vui tính vung bút quá tay mà chương này dài gấp đôi bình thường (ʘ言ʘ╬)… Khóc bằng một nghìn biểu tượng (ಥ_ʖಥ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.