Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 31


Đọc truyện Bản Hòa Tấu Hôn Nhân – Chương 31

Ngày đầu tiên  Đinh Mông ở trung tâm huấn luyện xem như trôi qua khá vui vẻ. Chương trình học kết thúc lúc bốn giờ rưỡi, cô không nán lại luyện tập thêm mà thu dọn đồ đạc rời đi.

Khi Kiều Dĩ Thần đi làm về, cô đã nấu xong một bữa tối thịnh soạn, đang chờ hắn về ăn cơm .

Kiều Dĩ Thần nhíu mày, anh cởi áo khoác treo lên giá treo áo cạnh cửa: “Sao hôm nay cậu chịu khó vậy? Cậu về lúc mấy giờ ?”

” Vừa kết thúc lớp học là mình về ngay.”

Kiều Dĩ Thần đi tới bàn ăn cúi đầu nhìn nàng: “Sướng nhỉ? Rảnh rỗi thật tốt.”

Đinh Mông liếc anh một cái: “Hứ, ai nói với cậu mình về sớm là vì muốn nấu cơm cho cậu?”

Kiều Dĩ Thần cảm thấy có chút buồn cười: “Có ai bảo cậu nấu cho mình đâu ?”

“Vì cậu đóng học phí cho mình đó, mình không tỏ vẻ một chút, lương tâm thật cắn rứt nha.” Đinh Mông chỉ tay một vòng vào thức ăn trên bàn, “Mấy món này toàn là mình bỏ tiền túi ra mua nguyên liệu về nấu, cả đồ trong tủ lạnh cũng là mình mới đi siêu thị mua về .”

Kiều Dĩ Thần giật giật khóe miệng, lời còn chưa nói ra liền bị Đinh Mông cắt đứt: “Đừng nói với mình chuyện lấy thân báo đáp, mình gọi điện báo cảnh sát đó.”

Kiều Dĩ Thần quay đầu đi cười một tiếng, anh vào phòng bếp rửa tay, đi trở về vị trí của mình, cầm chén đũa lên ăn cơm.

Tài nấu nướng của Đinh Mông không thể nói là tốt tới cỡ nào, ít nhất không ngon bằng anh tự nấu, nhưng khi Kiều Dĩ Thần ăn luôn cảm thấy đặc biệt ngon, anh cảm thấy đây chắc là một căn bệnh nhưng mà anh lại không muốn chữa căn bệnh này.

Những thức ăn này Đinh Mông đều nếm thử hết rồi, cô tương đối yên tâm về mùi vị, chỉ là cô đang suy nghĩ, đến lúc cô và Kiều Dĩ Thần ly hôn rồi, cô sẽ thiếu nợ anh bao nhiêu tiền ?

Nhưng mà cũng không cần sợ, nếu như bài hát của cô có người mua, vậy cô lập tức liền có thể biến thành bà chủ giàu có bao nuôi ngược lại anh! Suy tưởng tương lai kiểu này làm cho nhiệt huyết trong cô sôi trào, cô lùa hai đũa cơm vào miệng, ngước mắt ngắm Kiều Dĩ Thần: “Mình nghe động nghiệp trong công ty nói, cậu đang rất bận rộn, thường xuyên phải tăng ca đến tối.”

“Ưm.” Kiều Dĩ Thần tùy ý ứng tiếng.

“Ồ”. Đinh Mông lại lùa một miếng cơm, tiếp tục hỏi anh, “Nhưng mà sao mình lại cảm thấy, mỗi ngày cậu đều trở về nhà rất đúng giờ?”

Kiều Dĩ Thần dừng động tác gắp đồ ăn một lát, Đinh Mông thừa thắng xông lên nói: “Đặc biệt là lúc mình đang trong cuộc thi, đừng nói là cậu cố ý về sớm nấu cơm cho mình ăn nha?”


Nàng vừa nói xong, Kiều Dĩ Thần sắc mặt lại thay đổi. Đinh Mông thong dong nhìn xem hắn, Kiều Dĩ Thần gắp thịt vào trong bát mình, ho một tiếng nói: “Lúc này không giống hồi xưa,  bây giờ cưới vợ rồi, làm sao nỡ để vợ yêu ăn cơm một mình được?”

Đinh Mông: “…”

Cô thật là quá xem nhẹ độ mặt dày của Kiều Dĩ Thần, trận này cô lại thua thê thảm….

Quá xấu hổ nên cô múc hai muỗng lớn đậu hủ Ma Bà vào trong bát, sau đó cúi thấp đầu dùng sức ăn cơm.

Kiều Dĩ Thần rất hài lòng với kết quả này, anh cười  tủm tỉm gắp thịt vào trong bát mình, chậm rãi nói: “Hơn nữa công việc của mình khá tự do, nếu như ở công ty làm không xong thì có thể đem về nhà làm tiếp.”

Đinh Mông tiếp tục bới cơm trong im lặng.

Buổi tối huấn luyện đặc biệt, Kiều Dĩ Thần vẫn không quên chuyện lúc ban ngày nên phạt cô tập luyện thêm 30 phút, Đinh Mông sức cùng lực kiệt ở trên máy chạy bộ, cảm thấy bao giấc mộng thiếu nữ màu hồng của cô đều bị tiêu diệt không còn một móng.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày huấn luyện, nước giải khát ở trung tâm huấn luyện của công ty so trại huấn luyện thì đa dạng hơn, nhưng Đinh Mông vẫn đem theo ly đựng nước của cô đến.

Vào giờ nghỉ giải lao, cô đến phòng trà nước để lấy thêm nước uống, Tiểu Chu hào hứng đi theo cùng trò chuyện. Hai người hàn huyên trong chốc lát, Tiểu Chu nhạy bén nhìn thấy ly nước trong tay cô : “Ồ, cái ly của cậu giống cái của Kiều Dĩ Thần ghê.”

Đinh Mông sửng sốt một chút, cười có lệ phủ nhận: “Không thể nào? Kiều Dĩ Thần cũng dùng kiểu ly đáng yêu như thế này sao?”

“Thật đó, anh ấy để trong phòng thu âm, lần đầu tiên tớ  nhìn thấy cũng thật bất ngờ đâu! Có điều cái của anh ấy là màu xanh… Khoa… khoan, chẳng lẽ đây là đôi ly tình nhân?” Tiểu Chu nhìn về phía Đinh Mông ánh mắt lập tức trở nên mập mờ, Kiều Dĩ Thần quan tâm chăm sóc Đinh Mông rất nhiều, cô làm thư ký của giám đốc Hướng nên có biết chuyện này nha.

Đinh Mông cảm thấy cuộc đời cô đang gặp phải rắc rối lớn, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Cái ly này em mua online ở trên mạng, người bán đâu có nói nó là ly tình nhân.”

Tiểu Chu nói: “Chậc, người bán quá thất đức, chia rẽ một đôi ly tình nhân, mà may mắn, tụi nó bây giờ đã được trùng phùng .”

Đinh Mông: “…”

Tiểu Chu, đầu óc chị thật lãng mạn .

Nhìn Tiểu Chu hình như là còn muốn tò mò nhiều chuyện đây, may mắn giờ học sau sắp bắt đầu, Đinh Mông liền mượn cớ quay trở về phòng học.


Xem ra  ngày mai cô phải đổi cái ly khác mới được.

Trong phòng thu âm, Kiều Dĩ Thần đặt ly nước trong tay xuống bàn, đối với microphone nói một câu: “Ngừng.”

Tiếng hát của Lương Nhạn Nhạn lần nữa ngừng lại, cô tháo headphone xuống, mím môi nhìn người đang đứng bên kia kính cách âm.

Recorder ngồi trước thiết bị thu yên lặng đau lòng cho cô, xong đời, đại chế tác Kiều lại sắp phát cáu.

Kiều Dĩ Thần thở dài, vừa định nói chuyện  lại đột nhiên nhớ đến lời Đinh Mông đã nói ngày hôm qua. Hắn mím môi suy nghĩ , một lần nữa mở miệng nói: “Thanh âm của cô rất hay, nếu so sánh với các ca sĩ khác thì rất đặc biệt, không thể không thừa nhận rất nhiều người sẽ vì thích giọng nói đáng yêu đó mà xem nhẹ khuyết điểm khi biểu diễn của cô. Nhưng với tư cách là một chế tác âm nhạc chuyên nghiệp, tôi không thể giống như bọn họ, nếu như cô có thể  biết cách phát huy thanh âm của mình một cách đầy đủ và thành thạo, tập trung nâng cao kỹ thuật biểu diễn, tôi tin tưởng có thể thu được một ca khúc thật hoàn hảo.”

Recorder sững sờ, chuyện gì thế này? Hình như không đúng nha… Như thế nào đột nhiên lại dịu dàng từ tốn thế kia ?

Dịu dàng làm hắn không chịu nổi đó nhe ~~~~ .

Lương Nhạn Nhạn dùng biểu cảm như thấy quỷ nhìn xem anh, Kiều Dĩ Thần nhíu mày, quả nhiên không nên nghe lời Đinh Mông, mấy cô cậu ca sĩ hát không tốt này nên bị anh mắng cho té tát.

Anh đang muốn nói lại một lần, Lương Nhạn Nhạn đột nhiên liền khóc: “Thật xin lỗi, em thật sự có chăm chỉ luyện tập bài hát này, nhưng mà không biết vì… vì cái gì… mỗi lần luyện tập đều rất tốt, vậy mà tiến vào phòng thu âm… liền luôn hát sai…”

Recorder : “…”

Còn vì cái gì nữa, rõ ràng là bởi vì Kiều Dĩ Thần quá đáng sợ .

Lương Nhạn Nhạn lau nước mắt nói: “Em sẽ cố hát thật tốt, anh yên tâm đi.”

Kiều Dĩ Thần im lặng nhìn cô một lát, hơi hơi nhếch miệng nói: “Chuẩn bị một chút, bắt đầu thu lại một lần nữa.”

Lúc bắt đầu thu âm lại, Lương Nhạn Nhạn vẫn như mấy lần trước, tuy vẫn không đạt tới tiêu chuẩn của Kiều Dĩ Thần, nhưng cũng có cố gắng giảm bớt sai sót.

Recorder thán phục nói: “Chiêu này không tồi, bây giờ cô ấy hát được hơn rồi .”


Kiều Dĩ Thần đứng khoanh tay không nói chuyện, nghe Lương Nhạn Nhạn hát.

Buổi chiều sau khi xong việc, anh và Đinh Mông lần lượt cùng nhau về đến nhà, hai người cùng nhau ở phòng bếp nấu cơm. Kiều Dĩ Thần ngày hôm qua mua đồ ăn vặt cho cô đã giao đến, Đinh Mông ngậm trong miệng một miếng snack khoai tây đứng tại bồn rửa rau.

Kiều Dĩ Thần cắt thịt xong, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Hôm nay Lương Nhạn Nhạn lại đến thu âm.”

Đinh Mông từ từ “xử lý” miếng khoai tây trong miệng, vì đang nhai nên lời nói có chút không rõ: “Ồ, thế nào?”

“Mình đề cao sở trường của cô ta, quả nhiên cô ta hát lại tốt hơn nhiều.”

Đinh Mông đắc ý cười lên: “Mình nói không sai chứ, đây chính là nhập gia tuỳ tục, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, hiểu không? Mỗi người áp dụng một phương pháp dành riêng cho họ, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất nha.”

Kiều Dĩ Thần cười cười: “Nhưng mà trường hợp của cậu thì mình sẽ không tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, nếu như cậu hát không tốt, mình tuyệt đối sẽ không khẩu hạ lưu tình.” 

Đinh Mông: “…”

Cho nên cô khổ tâm khuyên nhủ hắn, cuối cùng lại là Lương Nhạn Nhạn được lợi ?

Thôi cô đành âm thầm tự tán thưởng cho lòng tốt của mình.

Nhưng hình như việc tốt cô làm đã động lòng thần linh, ngày hôm sau cô nhận được một tin tức tốt từ Giang Mạn.

“Danh sách ca sĩ biểu diễn trong Đại hội đã có rồi, tôi đã thêm tên cô vào cuối cùng.”

Tuy lúc trước Kiều Dĩ Thần đã nói qua khả năng làm việc của Giang Mạn, Đinh Mông vẫn sửng sốt một chút: “Ý là em có thể tham gia ?”

“Ừ.” Giang Mạn gật đầu đưa cho cô một tờ mục lục chương trình, “Đây là các bài hát Kiều Dĩ Thần đã xếp vào Đại hội, bởi vì cô được thêm vào cuối cùng nên cô không thể chọn bài theo ý mình.”

Đinh Mông cầm tờ mục lục xem, trên cùng là Mạc Trăn, anh ta hát hai bài, trong đó một bài là do anh ta tự sáng tác. Kế tiếp là Cố Tín cùng Tư Mã Tiêu Tiêu, cô quét hai mắt trực tiếp nhảy tới mục cuối cùng, nhìn thấy tên của mình.

Sáng tác: Nguyễn Linh Quân.

Ca sĩ :Đinh Mông

Tâm tình cô chìm xuống, vui sướng vừa rồi cũng bị dập tắt đi nhiều.


Nguyễn Linh Quân là ca sĩ thiên hậu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi được mọi người thần tượng, có thể nói bài hát của cô đại diện cho một thế hệ. Được hát bài này thật là vinh hạnh , chẳng qua bài … xác thực có chút “khó nuốt”.

Nguyễn Linh Quân có ngoại hình và giọng hát quá đẹp, nổi tiếng cả một thế hệ, nhưng con đường tình của cô thì lại vô cùng nhấp nhô. Quen bạn trai thì toàn gặp phải loại đàn ông thối tha, kể cả gã bạn trai cuối cùng mà mọi người nghĩ cả hai sắp kết hôn thì lại phát hiện hắn ngoại tình .

Bài hát chính là lúc cô ấy thương tâm muốn chết tự sáng tác ra.

Giọng hát của Nguyễn Linh Quân quả thật không thể soi mói, nhưng mà lĩnh vực sáng tác thì… thật sự không có OTZ.

Bài hát này đừng nói là ca từ hay là làn điệu đều thường thường, cô nghĩ Kiều Dĩ Thần sở dĩ chọn nó  là bởi vì bài hát này đối Nguyễn Linh Quân có ý nghĩa phi phàm đi.

Không chỉ vì đây là bài  hát duy nhất Nguyễn Linh Quân sáng tác, còn vì sau khi hát xong bài hát này  cô ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông.

Cho nên bài hát vô cùng bình thường lại thành một ca khúc có một không hai.

Nhưng mà ở trong chương trình chuyên tái hiện những ca khúc kinh điển hát một bài vô cùng bình thường vô vị như vậy… Thôi, không nhạt nhẽo thì làm gì đến phiên cô được hát .

Giang Mạn cũng nhìn ra cảm xúc của cô có chút suy sụp, lên tiếng nói: “Tuy rằng cô không thể chọn bài, nhưng có thể tham gia biểu diễn là tốt rồi. Nếu như cô không muốn, tôi sẽ gạch tên cô khỏi chương trình.”

“Không, em hát, cám ơn chị đã cho em cơ hội.” Đinh Mông không có ngu để mất cơ hội đâu nha.

Giang Mạn gật gật đầu: “Vậy cô chuẩn bị đi, vài ngày nữa sẽ bắt đầu diễn tập, thời gian tôi sẽ thông báo cho cô, về phần ca khúc là Kiều Dĩ Thần phụ trách, anh ta sẽ tìm cô .”

“Vâng, cám ơn.”

Trong lòng Đinh Mông tuy rằng hiểu nhưng khó tránh khỏi có chút thất lạc. Cô cẩn thận nhìn lại danh sách, ngay cả người chỉ được coi là nửa ca sĩ – Lương Nhạn Nhạn cũng được chọn một bài khá khẩm, cô dù gì cũng là quán quân tài năng âm nhạc mà…

Kiều Dĩ Thần cắt xong nguyên liệu, thấy Đinh Mông còn đang chậm rãi rửa rau, trầm ngâm một chút mở miệng nói: “Sao, không phục?”

Đinh Mông sửng sốt một chút, không rõ anh tại nói cái gì: “Sao?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Cho em hát .”

Đinh Mông lắc lắc đầu: “Không có, nói sao thì một sáng tác mình còn không có, trong giới ca sĩ thì Lương Nhạn Nhạn còn giỏi hơn mình.”

“Bài hát mới của cậu sắp hoàn thành rồi.” Kiều Dĩ Thần nhìn cô nói, “Giới giải trí là như vậy, nếu như muốn có quyền lên tiếng thì dùng thanh âm của cậu, khiến mọi người nhớ tới cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.