Đọc truyện Bần Hàn Tức Phụ – Chương 4
Trong phòng có một người treo cổ trên xà ngang!
La Tố thấy thế sợ đến mức đầu óc trống rỗng, cũng may phản ứng của thân
thể nhanh hơn não bộ, nàng nhào qua túm lấy chân người đó, đem người đỡ
xuống.
Mặc dù thân thể La Đại Nha không tính là thấp, nhưng so
với Triệu Từ cao hơn nàng một cái đầu thì không tốt xem, tuy mấy ngày
nay Triệu Từ gầy đi, nhưng lúc này thể trọng toàn thân hắn đều dồn hết
lên người La Tố khiến nàng nhất thời không chịu được. Chỉ thấy La Tố
lung la lung lay đem người kéo xuống, cả hai cùng lúc ngã trên mặt đất.
Cũng may bị La Tố bị ngã không đau. Triệu Từ cũng không bị sao chỉ là thân
thể mang bệnh đã lâu nên đi lại có chút khó khăn. Biết hắn chưa có tắt
thở, nàng vội vàng từ trên đất đứng lên đi xem hắn.
Triệu Từ bị ném tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
La Tố xem người này gầy không thành hình dạng, bất quá đôi mắt khá đẹp, lông mi hắn lúc này run run.
Nàng đưa tay vỗ vỗ mặt Triệu Từ, “Nhị đệ, Nhị đệ.”
Triệu Từ lúc này mới hoàn toàn mở mắt, động môi nói chuyện, “Tẩu tử…”
Nghe được tiếng của Triệu Từ, trong lòng La Tố thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đỡ lấy cánh tay Triệu Từ, dìu hắn đứng dậy, hướng đến chiếc giường trong phòng.
Triệu Từ nghe lời, phối hợp với nàng hướng bên giường đi. Thật vất vả đem hắn ngồi xuống giường, La Tố buông tay ra, đấm tay nói.”Nhị đệ, ngươi vừa
mới làm gì? Ngươi thế nhưng luẩn quẩn trong lòng, lấy sợi dây thừng treo cổ?”
Sắc mặt Triệu Từ trắng bệch, “Đại tẩu, bệnh của ta không
tốt lên được, có sống cũng chỉ liên lụy ngươi cùng nương, ta sớm ra đi
thì tốt hơn. Ngươi cùng nương có thể giảm bớt gánh nặng.”
Những
lời này hắn suy nghĩ đã lâu. Vốn hắn muốn kiên trì, chờ sau này khỏe lại có thể vì mọi người ra phân lực, nuôi sống già trẻ lớn bé trong nhà.
Nhưng hắn biết, mấy ngày nay trong nhà thật không tốt qua. Đã đến nông
nỗi hết sạch lương thực. Nương hắn đều phải đi đốn củi mua thuốc cho
hắn. Nghĩ tới già trẻ trong nhà nhịn đói vì mua thuốc cho hắn, hắn không nghĩ tiếp tục sống nữa.
Đặc biệt ngày hôm qua lúc nương hắn ở
trong nhà chính nói chuyện, hắn cũng nghe được. Trong nhà đập nồi bán
sắt cũng muốn để hắn chữa lành bệnh. Đến lúc đó nương hắn thực đem phòng ở đều bán đi, hắn bệnh còn trị không hết, lưu lại này một phòng cô nhi
quả mẫu làm thế nào sống qua ngày. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể sớm một chút chấm dứt sinh mệnh của mình mà thôi.
Đáng tiếc hắn vẫn còn sống, La Tố nghe xong nổi giận, đổ ập người xuống rống hắn, “Ngươi nói ngược lại thoải mái. Ngươi chết xong hết mọi chuyện, lưu
lại nhất đại gia tử làm sao bây giờ? Ngươi đọc sách hoa trong nhà bao
nhiêu tiền bạc liền không cần nhiều lời, những năm này cha mẹ sinh dưỡng ngươi, hoa bao nhiêu tâm tư tinh lực, ngươi chính mình tính qua không
có. Ngươi đời này khoản nợ đều không có còn đâu, liền muốn chết? Không
dễ dàng như vậy! Chết tử tế không bằng sống tạm bợ, ngươi chưa từng nghe qua a. Hiện tại mới có bao nhiêu chuyện, nữ nhân chúng ta đều không có
buông tha đâu, ngươi một cái đại nam nhân lại muốn đi tìm chết, ngươi ở
đâu học được ít chuyện xấu xa như vậy? Ngươi có biết có bao nhiêu người
muốn sống mà không được hay không, ngươi cho rằng một cái mạng không
đáng giá tiền a. Thật vất vả khảo cái tú tài, ngươi bỏ chạy tự tử, ngươi không sợ phụ lòng người ủng hộ ngươi đọc sách sao?”
Nàng vừa
nói vừa khóc nức nở. Nếu như có thể lựa chọn, nàng đời trước chính là
thiếu cánh tay gãy chân, đi đứng khó khăn, nàng đều phải sống. Nàng
còn không có trả nợ a, nhóm đồng hương khoản nợ, cha mẹ tình, nàng còn
không có còn đâu, đã bị lão tặc thiên đoạt mất tính mạng ném tới địa
phương quỷ quái này.
Càng nói, trong lòng La Tố càng thấy ủy
khuất. Có người trăm phương nghìn kế muốn sống, có người lại hết lần này tới lần khác suy nghĩ muốn chết. Đây đều là đạo lý gì a.
Thấy La Tố khóc lóc, trên mặt Triệu Từ vốn trắng bệch nay mang theo vài phần áy náy, “Thực xin lỗi, đại tẩu.”
”Thực xin lỗi cái rắm dùng. Ta lúc này mới vừa trở về, ngươi liền đi tìm
chết, này cả thôn xóm đến lúc đó đều nói ta là cái sao chổi, không chuẩn liền một mồi lửa đem ta thiêu chết thì sao. Ngươi biết hay không a?!”
Nghe La Tố khiển trách, Triệu Từ càng thêm áy náy, mặt cúi gằm, giống hệt như học sinh làm chuyện xấu bị cô giáo mắng.
La Tố mắng xong một trận, trong lòng dễ chịu không ít, loại cảm giác buồn
bực do trùng sinh mà đến cũng giảm bớt. Xem Triệu Từ cúi đầu, nàng mân
môi, dùng tay áo xoa xoa mặt, sau đó vỗ vỗ bả vai Triệu Từ, “Tốt lắm
tốt lắm, ngươi mau mau nằm xuống nghỉ ngơi, chuyện hôm nay ta không nói
cho nương biết. Trong nhà đã thảm lắm rồi, chúng ta thêm một chuyện
không bằng bớt một chuyện đi.”
Chờ Triệu Từ ngoan ngoãn nằm ngủ, La Tố chống nạnh đứng ở trước mặt hắn, “Ngươi có thể hứa với ta, không
sẽ không đi tìm chết, được không? Ngươi có biết hay không, ngươi mà
chết, ta vậy cũng muốn hỏng bét?”
Triệu Từ gật gật đầu.
”Còn có a, từ đầu tư góc độ đến nói, ngươi này một cái tú tài mà chết, nhà
ta là thua thiệt lớn. Ngươi biết không nếu ngươi không chết, ta còn có
cơ hội lật bàn, ngươi mà chết, ta liền triệt để xong đời.”
”Lật bàn?” Triệu Từ mặt lộ vẻ mê hoặc.
”Chính là xoay người!”
Triệu Từ lập tức gật đầu.
Thấy Triệu Từ đã đáp ứng yêu cầu của nàng, sắc mặt La Tố lúc này mới hòa hoãn.
Ra khỏi phòng Triệu Từ, La Tố đã thấy sắc trời bên ngoài xám xịt.
Đứng ở trong sân, xem cảnh vật bốn phía đổ nát, La Tố thở ra một hơi thật
dài. Nói đi nói lại, cái nhà này còn quá nghèo. Không quan tâm là ăn no
bụng, hay là xem bệnh, đều muốn tiền.
Kiếm tiền chuyện này, là không thể trễ nải.
Khi bầu trời sắp phủ một màu đen, Triệu mẫu mới trở về. Cùng trở về còn có Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm hai hài tử.
La Tố sớm đã làm xong thức ăn chờ bọn họ trở về. Lần này nàng không có làm cơm khô, chỉ làm chút cháo bí đỏ, mặt khác trong nhà có chút ít dưa
muối, người một nhà xem như có thức ăn.
Đối với đồ ăn La Tố cho rằng đơn giản lại khó nuốt, hai hài tử lại ăn vô cùng ngon miệng.
Triệu mẫu ăn vài miếng, liền gắp bí đỏ trong bát mình vào bát của hai hài
tử rồi buông đũa “Các ngươi ăn đi, ta không đói lắm.”
”Nương,
người thế nào không đói bụng chứ, hôm nay đều bận việc một buổi chiều.
Người đừng lo lắng, nồi bên trong còn nhiều, đủ bọn nhỏ ăn.”
La Tố đem bát đũa tới trước mặt Triệu mẫu khuyên nhủ.
Triệu mẫu thở dài, “Làm nhiều như vậy làm gì, ta ăn ít một chút, ngày mai còn có thể ăn thêm một bữa nữa. Hiện tại bỗng chốc ăn xong, về sau biết ăn cái gì?”
La Tố rất không tán thành quan điểm này, “Nương, ta ăn cơm thì phải ăn no, ăn lửng bụng thế nào làm việc a. Chuyện lương thực
người cũng đừng lo lắng, ngày mai ta đi vào trong thị trấn tìm việc,
giãy điểm tiền công trở về.”
Trong nhà không có gì cả, liền tính nàng có tâm làm ruộng, ngay cả tiền mua mầm mống cũng không có. Phải đi thị trấn xem một chút, chỗ kia nhiều cơ hội, xem có việc gì nàng làm
được hay không. Nói thế nào cũng phải kiếm tiền đem bệnh của Triệu Từ
chữa khỏi, mặt khác đem mầm mống năm sau mua về. Nàng dù gì cũng là
người nghiên cứu ở phương diện này, chuyện làm ruộng này không phải là
việc khó. Hiện tại khó khăn trước mắt chính là không bột đố gột nên hồ.
Không có mầm mống, không có tiền vốn, nàng căn bản loại không được cái
gì.
Ngày thứ hai trời vừa hửng sáng, Triệu mẫu với La Tố thức dậy cùng nhau đem củi lửa sửa sang, chuẩn bị đi trấn trên.
Trong thôn có chiếc xe bò, bình thường lúc không có việc nhà nông sẽ đi thị
trấn kéo hàng, cho nên người trong thôn đi lên trấn trên cũng có phương
tiện.
Mặc dù Triệu mẫu không nỡ bỏ một đồng tiền thuê xe, nhưng củi quá nhiều, bà với La Tố hai người nữ nhân cũng mang không nổi. Thà bỏ một văn ra thuê xe đi thị trấn, còn hơn để lỡ buổi chợ sáng, trễ nãi việc bán đồ.
La Tố lo lắng có nhiều người đi lên thị
trấn,sẽ không có địa phương phóng củi. Kết quả lúc đi ra cửa thôn, phát hiện chỉ có một hai người, họ đều mang theo trứng gà nhà mình và một
chút đồ chế phẩm thủ công đem bán.
Nhìn Triệu mẫu và La Tố gánh củi đi đến, chủ nhân xe bò Triệu Lục thúc giúp hai người chât củi lên xe.
Hai phụ nhân trên xe La Tố đều có chút ấn tượng. Một người trong đó chính
là Triệu nhị nương người hôm qua bán gạo cho nàng.
Triệu nhị nương
mang theo một rổ trứng gà, thấy bọn họ, cười chào hỏi, “Đây không phải
là đại tẩu tử sao, hôm nay đi họp chợ đâu.”
Triệu mẫu kéo La Tố
cùng nhau nghiêng người ngồi trên xe bò, nhìn triệu nhị nương nói, “Chao ôi, ngày hôm qua chém chút củi, xem một chút có thể hay không đổi vài
cái tiền đồng.”
Triệu nhị nương cũng đi theo thở dài, “Chao ôi, hiện tại ngày càng phát ra khổ sở, cũng may so với cuộc sống trước kia tốt hơn rồi. Ta nghe nói đại quân của hoàng đế đại nhân đã bình định
khắp nơi, không bao lâu nữa, thiên hạ này xem như triệt để thái bình.”
” Mong là như vậy.”
Triệu mẫu cũng cười đáp một tiếng, trong lòng lại cảm thấy khổ sở. Con lớn
nhất của nàng chính là bị bắt đi đánh trận, chết tại thời điểm rối loạn.
La Tố ngồi im nghe hai người nói chuyện. Trong trí nhớ La Đại Nha cũng có
một chút chuyện về lúc này, bất quá nàng ta không biết nhiều lắm. Tóm
tắt lời nói của hai người nàng đại khái nắm được tình thế hiện tại đất
nước này.
Hoàng đế đời thứ hai của Đại Chu hoàng triều mới vừa
đăng cơ không lâu. Trước đây, chư hầu tranh bá rối loạn khắp nơi, tiên
hoàng cũng là một chư hầu rất có thực lực trong đó, trong lúc tranh
giành nhặt được cái tiện nghi, đánh bại vài chư hầu lão đại thập phần có thực lực, giành được thiên hạ này.
Mặc dù được thiên hạ, nhưng nó đã bị tàn phá thập phần. Cuộc sống dân chúng cũng không tốt. Như cái thôn này của bọn họ bởi vì ở trong lãnh địa của đương kim hoàng đế, cho nên mới tránh được tai hoạ. Nghe nói dân chúng ở địa phương khác, cuộc
sống không được an bình như này.
Tiên hoàng chỉ làm hoàng đế hai năm liền cưỡi hạc về trời, người được thiên hạ là Tấn vương điện hạ
chiến công hiển hách lúc trước.
Vị này cũng không phải là người
dễ chọc, được thiên hạ sau, đối nội bắt đầu phổ biến chế độ khoa cử, đối ngoại lãnh huyết thập phần bình định đại quân man di.
Lại nói đến Triệu Từ, hắn là một trong những tú tài đầu tiên sau khi khai quốc.
Xe bò lắc lư lắc lư lay động, La Tố thiếu chút nữa ngủ thiếp đi. Triệu
nhị nương ngồi bên cạnh kéo tay nàng, “Cẩn thận kẻo ngã, nếu bị ngã
xuống cũng không tốt xem.”
Triệu nhị nương cũng không phải thật tâm thích La Tố. Chỉ là thấy thương Triệu mẫu hiện tại lẻ loi hiu quạnh chống gia. Nếu La Tố sức lao động này cũng hư, Triệu gia ngày thật
đúng là qua không nổi nữa.
La Tố cười gật gật đầu.”Cám ơn thẩm
tử, “ tiếp theo lại duỗi tay ôm lấy cánh tay Triệu mẫu, biểu hiện bà tức quan hệ thân cận.”Nương, người ngồi vững một chút, đừng để bị ngã.”
Nàng biết, để đặt chân ở cái thôn này, quan trọng nhất phải được Triệu mẫu thật lòng ủng hộ.
Đặc biệt về sau nàng muốn dùng đến đất đai trong nhà, đều phải để bà bà
đồng ý mới được. Cho nên bất cứ lúc nào, nàng đều không để ý da mặt dày cùng Triệu mẫu đánh hảo quan hệ.
Triệu nhị nương gặp nàng cùng
triệu Tống thị thân cận như vậy, vui mừng nói, “Đại tẩu tử, ngươi này
tức phụ ngược lại cái biết xử lý.”
Triệu mẫu không được tự nhiên cười cười, trong lòng cũng có chút nho nhỏ biến hóa.
Khi mấy người đang trò chuyện, đã đến cửa thành.
Nhìn tường thành cổ xưa đứng sừng sững ngay trước mắt, trong lòng La Tố kích động.
Đây là tường thành ở cổ đại đấy!