Đọc truyện Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh – Chương 42: Bệnh dịch (3)
Hai ngày sau.
Điềm Nhi đứng bên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vương thái y bên cạnh,
từng hàng ngân châm đã xếp ngay ngắn bên cạnh, hắn thở sâu, chắp tay
nói: “Phúc tấn, bây giờ thần sẽ bắt đầu!”
Cho dù đây là vì không
còn cách nào, nhưng chuyện tới trước mặt, Điềm Nhi vẫn không tự chủ mà
sợ hãi. Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, trong cổ họng như có dầu sôi,
sửng sốt nói không ra một chữ.
Vương thái y thấy thế cũng chỉ có
thể đứng ở đó, thật ra mà nói, thật lòng ông không muốn làm điều này,
nếu thi châm thất bại, Tứ gia đột tử ngay tại chỗ, vậy ông chính là hung thủ trực tiếp nhất. Hoàng thượng sao có thể tha cho ông chứ, sợ là một
nhà già trẻ cũng phải đi gặp Diêm vương. Sớm biết như thế, ngày ấy nên
cắn chặt răng, nếu Tứ gia bởi vậy mà đi, cùng lắm thì chỉ mình ông đi
theo thôi, người nhà cũng có thể được giữ được mạng a. Ôi, hối hận a!!!
Không nói đến Vương thái y còn đang ở đó hối hận không thôi, mà Điềm Nhi cũng đã lâm vào tình trạng thiên nhân giao chiến (người đấu với trời). Nàng
vốn chỉ là một tiểu cô nương tính tình yếu đuối, từ nhỏ đến lớn cũng
chưa từng trải qua sóng gió gì, mà nay nàng phải đưa ra lựa chọn liên
quan đến sinh mạng của Dận Chân, sao có thể không bối rối do dự cho
được?
Nhưng mà — Điềm Nhi cắn răng một cái, lúc này không phải
lúc do dự sợ hãi. Nếu đã quyết định làm, như vậy chuyện đã đến trước
mắt, tuyệt đối không thể rút lui.
“Vương thái y, vậy mời ông…” Điềm Nhi còn chưa dứt lời, đã thấy một bóng người từ bên ngoài vọt vào.
Chòm râu hoa râm của Hứa thái y rung rung, luôn miệng nói: “Phúc tấn, Vương
thái y, cách này thật sự phiêu lưu quá lớn, lúc này thân thể Tứ gia cực
kỳ hư nhược, nếu lỡ có gì bất trắc, chỉ sợ không chống đỡ được đến lúc
thi châm xong, xin phúc tấn hãy cân nhắc a.”
Lời này, làm sao
Điềm Nhi lại không rõ, nếu có biện pháp khác nàng đã không đi đến nước
này a. “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, Vương thái y…” đương lúc
Điềm Nhi cố lấy dũng khí lớn nhất đời này, quyết định đánh cuộc sinh
mệnh của bọn họ, thì trên giường bệnh vốn vô thanh vô giác, Dận Chân đột nhiên khẽ ư hừ rên một tiếng.
Điềm Nhi sửng sốt, một giây tiếp
theo vội nhào đến bên giường, nắm bàn tay của hắn, kêu to: “Dận Chân,
Dận Chân, chàng đã tỉnh sao? Chàng đã tỉnh rồi đúng không?”
Đã
ròng rã suốt ba ngày không mở mắt, nam nhân chậm rãi hé mí mắt lên.
Trông hắn vẫn yếu ớt thoi thóp, nhưng trong mắt dường như có chút tỉnh
táo, không còn mờ nhạt ảm đạm như trước.
Lúc này Hứa thái y vội
vàng đi tới, vươn tay ấn lên cổ tay Dận Chân, một lát sau vẻ mặt kinh hỉ nói: “Phúc tấn, mạch tượng của gia đã bắt đầu có lực, đây là dấu hiệu
tốt a!”
“Ông nói sao?” trên mặt Điềm Nhi cực kỳ kinh hỉ: “Gia, gia, có thể khá hơn sao?”
Hứa thái y vô cùng khẳng định gật đầu.
Niềm vui đến quá nhanh, Điềm Nhi gần như muốn ngã quỵ.
Dận Chân nhìn thê tử lệ rơi đầy mặt, đột nhiên mấy máy môi, dùng thanh âm vô cùng khàn nói: “Nàng…”
“Dận Chân, Dận Chân, chàng đã không sao rồi, chàng đã không sao rồi.” Điềm
Nhi vừa khóc vừa cười nói. Lúc này nàng căn bản không suy nghĩ tại sao
Dận Chân lại đột nhiên chuyển biến tốt lên như vậy? Nàng chỉ toàn tâm
toàn ý vui mừng.
Vương thái y ở bên cạnh thấy thế, trong lòng
cũng thả lỏng: Tạ ơn trời đất, rốt cuộc cũng không cần phải đánh cuộc cơ hội nhỏ nhoi kia nữa.
Quả như lời Hứa thái y, từ sau kỳ tích Dận Chân tỉnh lại, bệnh tình của hắn liền bắt đầu chuyển biến tốt. Ít nhất
mỗi ngày cho uống thuốc sẽ không nôn ra nữa, cũng có thể ăn chút thức ăn lỏng.
Một ngày nọ, Điềm Nhi bưng bát cháo trắng, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn. Dận Chân nằm nghiêng trên gối, bỗng nói: “Nàng gầy
đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường viên nhuận đầy sức sống kia
đã teo lại đến thoát hình, thân thể cũng gầy yếu lợi hại, mặc bộ kỳ phục xanh ngọc thêu hoa trên mình trông càng đong đưa rộng thùng thình.
Trong hai mắt Dận Chân không thể kiềm chế hiện lên vẻ đau lòng thật sâu, hắn mấy máy mở miệng, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không
nói ra.
“Thật sao, gầy mới đẹp á!” Điềm Nhi cố dùng giọng điệu
vui vẻ: “Lúc mùa xuân tích nhiều mỡ quá, bây giờ giảm bớt, vậy mà vừa
đúng lúc. Gia nhìn xem, thiếp thân có đẹp hơn không?” Nói xong, còn cố ý phóng vài cái mị nhãn với nam nhân.
Dận Chân trầm mặc nhìn nàng, nhưng cảm xúc trong lòng lại như núi lửa bùng nổ, có cảm động, có
thương tiếc, còn có một tia áy náy. Hắn chợt vươn tay, bắt lấy cánh tay
thê tử, thanh âm có chút chuyển giọng nói: “Điềm Nhi, gia…”
“Hítss…” Điềm Nhi đau hít một ngụm khí lạnh, chén cháo cầm trong tay thiếu chút nữa sánh ra ngoài.
Dận Chân nhíu mày, sau đó tựa như nhớ ra cái gì, sắc mặt đại biến chợt kéo
cao ống tay áo thê tử, liền đập vào trong mắt là trên hai cánh tay gầy
sắp thành que củi, chằng chịt chi chít một mảnh xanh tím, có chỗ thậm
chí còn rỉ ra tia máu.
Nhìn vô số lỗ kim kia, trong lòng Dận Chân như gào thét đau thương từng lớp chồng chất.
Điềm Nhi vội rút tay về, vén cổ tay áo xuống, cố giả vờ không sao, cười nói: “Không cẩn thận đụng trúng thôi, chàng đừng lo.”
Lời nói dối trắng trợn như vậy sao có thể gạt được Dận Chân. Hắn nhìn chằm
chằm vào dung nhan bị giày vò đến mỏi mệt không chịu nổi của thê tử,
thanh âm khàn khàn nói: “Đáng giá không?”
Điềm Nhi khẽ cười nói:
“Không có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không mà thôi.” Nàng
vươn tay vuốt ve gò má trượng phu: “Chỉ cần chàng có thể bình an vô sự,
thì cho dù có dùng mạng thiếp đi đổi, cũng nguyện ý.”
Giờ phút
này Dận Chân không thể nói ra được lời gì nữa, hắn vươn tay ôm thê tử
vào trong ngực. Hắn ôm chặt như thế, chặt đến nỗi Điềm Nhi gần như không thở nổi.
“Chỉ cần nàng không bao giờ thay đổi, Chân về sau nhất định sẽ không phụ nàng.”
Điềm Nhi nghe vậy nước mắt trào ra, trong lòng lại có chút buồn cười nghĩ,
vị hôn phu đại nhân quả nhiên thật hẹp hòi nhỏ mọn, ngay cả hứa hẹn cũng phải thêm điều kiện vào trước. Nhưng mà, quên đi… Điềm Nhi dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ trong ngực trượng phu: chỉ cần hắn có thể
thật tốt, cái gì cũng được cả.
Bệnh tình của Dận Chân chuyển biến tốt thật nhanh, chỉ năm sáu ngày đã có thể bước xuống giường, Điềm Nhi
tìm thời điểm nói cho hắn chuyện của Thập Ngũ a ca, Dận Chân nghe xong
sắc mặt liền âm trầm, Điềm Nhi khuyên giải một lúc lâu cũng không thấy
hiệu quả.
Bởi vì thái y nói, người bệnh không thể gặp gió, sợ tà
phong nhập vào cơ thể. Cho nên từ lúc vào lều, màn cửa liền đóng thật
kín, không nói cũng biết chất lượng không khí bên trong thế nào.
Mắt thấy Dận Chân càng ngày càng khá hơn, Điềm Nhi liền hỏi ý kiến thái y,
sau khi được cho phép mới sai người đem tất cả màn cửa chính, cửa sổ mở
ra hết, ánh ban trưa ấm áp trực tiếp rọi thẳng vào, làm cho người tắm
trong đó, lập tức liền dấy lên cảm giác: còn sống thật tốt a.
Không chỉ có thế, Điềm Nhi còn ngại không khí trong lều nồng nặc, bèn sai
người dùng rượu mạnh, dấm ăn lau chùi mỗi một nơi, lại dùng lư đồng tám
cạnh hun y thảo hoặc cái loại trà hương ướp hoa. Lặp lại vài lần như
vậy, không khí trong lều lập tức trong lành hẳn lên, không còn cảm giác
bệnh uế như trước.
Mà đối với thân thể Dận Chân, nàng chăm sóc
càng thêm cẩn thận. Chẳng những mỗi ngày phải đích thân theo dõi hắn
uống thuốc, lại còn ra quy định nghiêm chỉnh trong mỗi bữa cơm. Bởi vì
đều chuẩn bị đồ ăn thanh đạm lại dồi dào dinh dưỡng, dễ dàng tiêu hóa,
cho nên Dận Chân cũng rất phối hợp.
Cứ như vậy lại là mười ngày
trôi qua, sau khi được hai vị thái y Hứa, Vương chẩn đoán chắc chắn,
“bệnh dịch” của Dận Chân đã hoàn toàn khỏi hẳn. Lời vừa nói ra, bất kể
Điềm Nhi hay đám cung nữ, thái giám trong lều, trên dưới tất cả đều vui
mừng không thôi.
Trên mặt Dận Chân cũng hơi lộ ra chút ý cười,
nói với Điềm Nhi: “Gia đã gởi tin cho Hoàng a mã rồi, ngày mai chúng ta
liền quay về hành cung.”
Điềm Nhi nghe xong lại càng vui mừng
hơn, nàng nhẩm tính, lúc này Tám Cân cũng đã theo Khang Hy trở về Bắc
Kinh, cả nhà họ muốn đoàn tụ sợ là phải thêm một đoạn thời gian nữa mới
được. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Điềm Nhi cũng có chút đau lòng.
Dận Chân hơi phất tay, người bên dưới phi thường tự giác lui xuống, để Điềm Nhi ngồi dựa vào lồng ngực mình, hắn dùng thanh âm trầm thấp nói bên
tai nàng: “Đừng thất vọng, lúc này Tám Cân còn đang ở trong hành cung.”
Điềm Nhi nghe xong, chợt ngẩng phắt đầu, lập tức như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình tức giận.
“Đừng có đoán mò!” Dận Chân giơ tay lên, vỗ nhẹ lên trán thê tử một cái:
“Hoàng a mã ban đầu vốn muốn dẫn thằng bé cùng hồi kinh, nhưng tiểu tử
kia vô luận thế nào cũng đòi nhất định ở lại chờ chúng ta trở về… Vì
thế, còn không tiếc quỳ cầu xin Hoàng tổ phụ… Hoàng a mã không lay
chuyển được lại cảm động thằng bé còn nhỏ mà hiếu thuận, nên đã đồng ý.”
Điềm Nhi vừa nghe xong, trong lòng thật sự vừa đau vừa xót. Tám Cân của
nàng, rõ ràng vẫn còn là một đứa bé nhỏ như vậy, lại phải trải qua
chuyện này… Ô… Không xong, nước mắt lại muốn chảy xuống.
“Tiểu tử thúi kia, thật không nghe lời, sau khi trở về, nhất định phải đánh cho cái mông nở hoa.”
Lần này Dận Chân vậy mà không nói câu: nàng muốn đánh ai, nhưng trong giọng nói cũng không khó nghe ra một loại cảm khái và đắc ý: “Tám Cân là một
đứa bé ngoan.”
Nói thừa!! Ngẩng đầu, trợn mắt liếc trượng phu một cái, Điềm Nhi vừa khóc vừa cười, hờn dỗi nói: “Cũng không nhìn xem là
ai sinh!”
Dận Chân cười phá lên.
Ban đêm, Điềm Nhi liền bắt tay vào chuẩn bị công việc trở về. Đương nhiên, trước đó, nàng còn có một việc phải làm.
Bảo Truy Nguyệt gọi tất cả hạn nhân hầu hạ trong lều đến, Điềm Nhi chân
thành nói với họ: “Những ngày gia sinh bệnh đều là nhờ các vị hầu hạ tỉ
mỉ, ta ở trong này đa tạ mọi người.” Nói xong, liền chậm rãi cúi người.
Thế đạo nào có chuyện chủ tử hành lễ với nô tài chứ, đám hạ nhân bị dọa sợ
tất cả đều phịch phịch quỳ rạp trên đất, luôn miệng nói: “Nô tài / nô tỳ không dám.”
Màn cúi đầu này thuần túy phát ra từ nội tâm, nàng
thật lòng cảm tạ họ. “Được rồi, được rồi, tất cả đều đứng lên đi!” Điềm
Nhi cười nói: “Muốn quỳ lạy cũng phải chờ sau khi ban thưởng rồi hãy quỳ a.”
Điềm Nhi cầm lấy hà bao từ cái khay bên cạnh, tự tay đưa cho từng người, mỗi bao là tờ ngân phiếu hai trăm lượng.
Những cung nữ thái giám xuất thân từ trong hành cung này, giống như tên gọi,
tất cả đều ở tại hành cung, ngày thường không hầu hạ quý nhân, tuy công
việc nhàn nhã nhưng đồng thời cũng không được chút gì béo bở, mỗi tháng
chỉ có thể lĩnh chút tiền lương ít ỏi, cuộc sống quả thực rất khó khăn.
Mà với tình trạng của Điềm Nhi lại không thể đem theo tất cả bọn họ hồi
kinh, cho nên phương pháp đơn giản nhất chính là thưởng thêm chút bạc.
Hai trăm lượng bạc, ở trong niên đại này, đủ để cho một gia đình bình
thường cả đời áo cơm không lo. Mọi người tất nhiên là người người tạ ơn, cảm giác sâu sắc thấy cũng không “bán mạng” uổng phí.
Điềm Nhi lại cười nói một chút, rồi mới cho bọn họ lui xuống.
“Truy Nguyệt…” Lúc này, nàng xoay người đối với nữ tử diện mạo bình thường, trong thần sắc lại ẩn chứa vẻ cứng cỏi đứng bên cạnh, nói: “Sau này,
ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh ta, được chứ?”
Truy Nguyệt quỳ phịch trên mặt đất, kích động nói: “Tạ ơn chủ tử.”
Cuối tuần, Tứ hoàng tử Ung thân vương Dận Chân chữa khỏi bệnh dịch, cùng
đích phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị từ bãi săn Mộc Lan trở về hành cung.