Đọc truyện Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh – Chương 12: Chép phạt
Chuyện Triệu Giai
thị nửa đường chặn đứng Dận Chân, rất nhanh đã truyền khắp phủ. Phỉ Thúy đứng trước người Điềm Nhi, thuật lại rất chi là sống động, sau khi xong rồi, còn chưa đã ghiền mà phát biểu cảm tưởng.
“Chủ tử, Triệu
Giai cách cách kia ở trước mặt ngài, giả bộ làm mặt hồn nhiên ngây thơ,
kỳ thật trong bụng thì gian trá lươn lẹo, chắc là nàng ta thấy bối lặc
gia độc sủng ngài nên đứng ngồi không yên chứ gì! Hừ… Cũng không tự
nhìn xem có cái thân phận gì, còn dám vọng tưởng so đo với ngài.”
Điềm Nhi buông khung thêu trong tay xuống, bình tĩnh hỏi: “Nha hoàn bên cạnh Triệu Giai cách cách…”
“Nghe nói mới đánh được một nửa, người đã không còn dậy được.”
Điềm Nhi cúi đầu, cảm thấy cổ họng có chút ghẹn.
Phỉ Thúy hầu hạ nàng từ nhỏ, làm sao không biết chủ tử nhà mình tâm địa Bồ Tát, vội vàng khuyên giải.
“Đi đưa cho nhà nàng mười lượng bạc đi.” Điềm Nhi cúi đầu thở dài: “Dù sao, nói thế nào cũng là một mạng người a!”
Phỉ Thúy mặc dù trong lòng không cho là đúng, nhưng ngoài miệng lại thưa: “Vâng!”
“Còn nữa…” Điềm Nhi nho nhỏ hít vào một hơi, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm
khắc: “Truyền lời của ta cho Triệu Giai cách cách, bảo nàng chép 20 lần
‘Tâm kinh’, khi nào chép xong, thì lúc đó mới được ra khỏi phòng.”
Tuy Điềm Nhi không thông minh lắm, nhưng những chuyện nào nên biết thì vẫn có thể nhận thấy rõ ràng.
Dận Chân đang trên đường đến Gia Hòa viện thì bị chặn đường, nếu mình không khiển trách gì, đây chẳng phải là nói về sau a miêu, a cẩu nào cũng có
thể mặc sức mà chặn họng mình sao? Uy nghiêm phúc tấn của nàng để chỗ
nào.
“Vâng!” lần này Phỉ Thúy thưa dạ vậy mà nhanh hơn, hơi cúi người, liền đi xuống truyền lời.
Nàng chân trước vừa mới đi, San Hô chân sau liền đi vào.
“Nha đầu kia làm gì mà lúc nào cũng hấp ta hấp tấp?” San Hô nhíu mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Điềm Nhi không muốn nhắc lại chuyện Triệu Giai thị, liền dời đề tài nói: “Đông sương bên kia thu thập xong chưa?”
“Rồi ạ! Hai ngày trước đã bảo Tiểu Hỉ Tử kêu người đốt địa long rồi, bây giờ trong phòng rất ấm áp! Chủ tử có thể chuyển qua đó bất cứ lúc nào.”
“Vậy cũng thật tốt quá!” Điềm Nhi khịt khịt mũi nhỏ, cảm thấy cuối cùng hôm
nay cũng nghe được chuyện vui rồi. “Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm
nay chúng ta liền chuyển qua đi.”
San Hô nghe vậy lại trêu ghẹo cười nói: “Chứ không phải chủ tử sợ lạnh sao.”
Điềm Nhi quả quyết gật gật đầu.
Nói là Đông sương (gian phòng phía đông), kỳ thật chỉ ở ngay bên cạnh nhà
lớn, đi vài bước là đến. San Hô đỡ Điềm Nhi, hai người đẩy cửa vào
phòng.
Điềm Nhi phóng tầm mắt quan sát một chút, liền thấy bốn
phía trong phòng, diện tích dường như nhỏ hơn nhà lớn một nửa, nhưng cửa sổ ở hướng mặt trời mọc, thoạt nhìn đặc biệt sáng sủa. Bốn góc trong
cùng là một chiếc giường gạch lớn, trên giường trải chiếu cỏ được bện
thật mảnh, chất chăn nệm gấm thật dày, vừa thấy vậy, Điềm Nhi liền cười
tươi, cởi áo choàng trên người, hai ba bước liền bò lên.
“Ô, vẫn là giường gạch ấm áp nhất a!” Điềm Nhi giống như mèo con híp mắt lại, vẻ mặt thoải mái.
“Phúc tấn vẫn sợ lạnh như thế.” San Hô cười nói: “Cạnh phòng đã đốt hơn mấy
chậu ngân than, có thể an ổn ngủ rồi, phúc tấn cũng không còn khó chịu
nữa. Còn nhớ rõ lúc ngài còn nhỏ, mùa đông hàng năm luôn đòi ngủ cùng
với phu nhân, cuối cùng giày vò lão gia thật sự không còn cách nào, liền sai người đốt địa long, lúc đó mới dỗ được ngài.”
Nhớ tới chuyện ở nhà, Điềm Nhi cũng không khỏi càng lan thêm ý cười.
Lúc chạng vạng, Dận Chân hồi phủ, sau khi hỏi rõ Điềm Nhi “chuyển nhà”,
liền đi thẳng đến bên này. Vừa vào phòng, một luồng nhiệt khí liền phả
vào mặt.
“Gia đã về!” Điềm Nhi vội vàng nhảy tọt xuống giường gạch, đạp lên đôi dép bông, lẹp xẹp bước tới.
Tầm mắt Dận Chân nhìn lướt qua chân nàng, liền bắt gặp hai con thỏ lớn
trắng phau phau, mặt trên dùng hai viên ngọc đỏ làm mắt, đang ngu ngu
ngốc ngốc nhìn hắn.
Chú ý tới tầm mắt Dận Chân, Điềm Nhi dừng lại, có chút ngại ngùng cười nói: “Cũng làm cho gia một đôi nha!”
Dận Chân nhếch khóe môi, không thể không thừa nhận, đối với chuyện này hắn cũng không ôm kỳ vọng gì lắm.
Nhưng may mà, Điềm Nhi cũng không ngốc đến mức làm cho hắn đôi giày thỏ trắng.
Đế giày màu vàng nghệ, gấm xám làm mặt giày, bên trên còn có từng hoa văn
ẩn Điềm Nhi tự tay thêu. Lớn nhỏ vừa phải, mang vào còn thật thoải mái.
“Thần thiếp không giỏi nữ công, không làm được xiêm y áo choàng gì đó, chỉ có thể làm đôi giày cho gia thôi, còn thỉnh ngài đừng ghét bỏ nha.”
Người nào đó nói gần nói xa, Dận Chân sao lại không hiểu.
“Chua.” Nam nhân lời ít ý nhiều phun ra một chữ này, thành công làm cho cô bé nào đó đỏ bừng cả mặt.
Bữa tối qua đi, Điềm Nhi ngồi quỳ sau lưng Dận Chân, vươn tay xoa bóp đầu
cho hắn, xoa xoa ấn ấn lúc nặng lúc nhẹ. Lúc còn ở nhà, nàng thường
xuyên mát xa da đầu cho ngạch nương, cho nên tay nghề không tệ, nhìn nam nhân dần dần khép mắt lại là biết.
“Gia, tháng sau chính là thánh đản (sinh nhật) của Hoàng thượng rồi đó, chúng ta dâng lên lễ vật như thế nào mới được ạ?”
Dận Chân nghe vậy khẽ mở mắt: “Mùa hè năm nay ở Hà Nam xảy ra lũ lụt, quốc
khố sửa trị xuất ra không ít bạc đến đó, cho nên thánh thọ năm nay Hoàng A Mã không muốn làm lớn, chuyện lễ vật, gia đã chuẩn bị xong rồi, phúc
tấn không cần phải lo lắng.”
“Thì ra là thế.” Điềm Nhi nghe xong vui vẻ gật gật đầu.
Bởi vì gợi ra đề tài này, suy nghĩ của Dận Chân không tự chủ được cũng chuyển đến phía trên kia.
Thánh đản của Hoàng A Mã, đối với những hoàng tử khác mà nói, tất nhiên là cơ hội tuyệt hảo để đón ý nói hùa, biểu đạt hiếu tâm. Nhưng đối với Dận
Chân mà nói, cũng không phải là dịp vui gì, bởi vì cứ ngày này hàng năm, Hoàng A Mã sẽ ở trước mặt mọi người mà làm khó hắn, mười mấy năm qua
cũng không đổi. Nghĩ đến đây, một chút âm độc xẹt qua trong ánh mắt Dận
Chân.
Cứ như thế, thời gian chậm rãi trôi qua.
Điềm Nhi
làm phúc tấn của phủ Tứ bối lặc cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Tại nội, nàng lấy lý do thời tiết chuyển lạnh mà miễn cho đám thiếp
thất thỉnh an, chỉ tiếp kiến một lần vào mùng một và mười lăm mỗi tháng. Tại ngoại, nàng đi lại thường xuyên hơn với Thập Tam phúc tấn, có một
lần đến phủ nàng ta làm khách, còn đụng phải Ngũ phúc tấn, đó là một nữ
nhân thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt, Điềm Nhi thấy vẻ châm biếm như có như không trong ánh mắt nàng ta, thầm nhủ, Ngũ tẩu này khẳng định không
thích nàng. Bất quá cũng không sao cả, nàng cũng không thích oán phụ cổ
ngưỡng cao như vậy.
Nói tóm lại, cuộc sống sinh hoạt sau khi
thành hôn của Điềm Nhi rất có tư có vị, có điều đại khái quá có tư vị
rồi, khiến ông trời trên kia không nhìn nổi nữa. Một buổi sáng tỉnh dậy, nàng liền cảm thấy thân thể có hơi nặng nề, bèn bảo San Hô đi lấy chút
dầu bạc hà tới.
Sau khi cẩn thận xoa lên ót cho Điềm Nhi, San Hô
tràn đầy lo lắng hỏi: “Phúc tấn tối hôm qua không ngủ ngon sao, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt này!”
Điềm Nhi ủ rũ lắc lắc đầu.
“Hay là mời thái y đến xem sao?”
“Không được!” Điềm Nhi hữu khí vô lực nói: “Hôm nay là thánh đản của Hoàng
thượng, là ngày lễ khắp chốn vui mừng, làm sao có thể đi mời thái y, rất không may mắn.”
“Nhưng mà…”
“Ta không sao, chắc chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi.”
Hôm nay là thánh đản 53 tuổi của đương kim hoàng thượng, thân là hoàng tử,
Dận Chân tất nhiên đã đã vào cung từ sáng sớm, mà Điềm Nhi chỉ cần gần
xế chiều, đến chỗ Đức Phi ngồi một chút, sau đó đến Thái An điện dập đầu là được.
Sau khi tốn thời gian trang điểm gấp đôi bình thường
cho vừa ý, Điềm Nhi ăn sáng, xử lý xong vài chuyện trong phủ, liền bảo
San Hô gọi Đại ma ma đến.
“Trước khi gia và ta hồi phủ, liền cảm phiền ma ma trông nhà rồi.”
Người bên cạnh mà Điềm Nhi tin được, tuổi cũng không lớn, cũng không có uy
tín, nếu đột phát chút tình huống gì, căn bản không khống chế được, cho
nên nàng mới mời Đại ma ma đi ra.
“Phúc tấn cứ yên tâm, phủ bên kia giao cho lão nô là được.” Đại ma ma hơi khom người, nề nếp nói.
Điềm Nhi gật gật đầu, lại căn dặn một chút, mới cho bà ta lui xuống.
Qua buổi trưa, nàng chuẩn bị xuất môn, Tống thị cùng Lý thị đều đến đưa tiễn.
Dõi theo xe ngựa tứ mã chạy xa dần, Lý thị không khỏi đầy tư vị nói: “Ai,
cũng không biết lúc còn sống, liệu chúng ta có được tiến vào nơi “ngói
vàng mái đỏ” kia gặp gỡ các quý nhân hay không.”
Tống thị nghe
vậy ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn vẻ mặt hâm mộ của Lý thị, bỗng nhiên
đầy hàm ý nói: “Muội muội không cần phải hâm mộ, biết đâu không bao lâu
nữa là có thể đạt được sở nguyện rồi!”
Lý thị chợt quay phắt lại, trong đôi con ngươi đen lóe lên tinh quang sáng quắc. “Ha ha… Tỷ tỷ
rõ là nói đùa.” sau một lúc lâu, khóe miệng nàng nhếch lên, không khỏi
châm chọc nói: “Chỉ sợ là muội muội không có phúc phận lớn như vậy đâu!”
Tống thị cầm khăn thêu che miệng khẽ ho hai tiếng, không nói gì thêm.
“Chủ tử, người thấy Tống cách cách hôm nay nói vậy là có ý gì?” sau khi về viện, đại nha hoàn Bình Nhi của Lý thị nhỏ giọng hỏi.
Nhấp một ngụm trà nóng, trong đầu Lý thị lóe lên đủ loại suy nghĩ.
Đầu năm ngoái gia được phong vị bối lặc, dựa theo tổ chế của Mãn thanh, bối lặc được phép có một phúc tấn, một trắc phúc tấn, nhưng vì khi đó vị
trí chính thê của gia bỏ không, tất nhiên là không đến phiên trắc thê
gì. Nhưng bây giờ thì khác, bối lặc gia đã lấy phúc tấn, như vậy cũng
nên lo lắng chuyện trắc phúc tấn rồi, nếu không về lâu về dài, nhất định sẽ có lời đồn phúc tấn “ghen tuông”, do đó Nữu Cỗ Lộc thị kia cũng phải để một người điền vào vị trí kia.
Cơ hội, đây là cơ hội tuyệt hảo a!
Ngón tay cầm đế trà của Lý thị siết chặt, trong mắt lóe lên ánh cuồng loạn.
Còn có hai năm là đến dịp tuyển tú nữ, cho nên không có khả năng là từ
trong nội cung tuyên chỉ đến, như vậy cực kỳ có khả năng là tuyển chọn
ra một người từ trong ba người: nàng, Tống thị, Triệu Giai thị!
Nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt Lý thị đột nhiên căng đỏ lên. “Trắc phúc
tấn”, ba chữ này nghe như là món ăn ngon nhất, khiến cho cả người nàng
sinh ra một loại cảm giác điên cuồng kỳ diệu.