Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 103: Không xong


Đọc truyện Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh – Chương 103: Không xong

Tựa hồ bị ánh mắt
tràn ngập châm biếm, thương hại, khinh bỉ của giai nhân tuyệt sắc trước
mắt làm cho kích thích. Trên mặt Lâm Thịnh Khai hiện vẻ xấu hổ, lập tức
mặc kệ tất cả vươn tay ra toan bắt lấy Điềm Nhi, nhưng bàn tay vươn ra
còn chưa kịp chạm đến bất luận một luồng da thịt nào trên người giai
nhân, cả người Lâm Thịnh Khai liền kêu thảm một tiếng, một thanh đoản
kiếm thanh đồng sáng chói cắm phập lên lưng chừng cánh tay hắn, vài nam
tử mặc thường phục nhanh chóng lướt tới, chính là ngự tiền thị vệ cải
trang. Thấy chảy máu, Lâm Thịnh Khai kia kêu thảm thiết như bị heo bị
thọc tiết, hai tên tùy tùng sau lưng cũng không ngờ tới sự tình lại biến thành như vậy, một đám không khỏi ngu người.

“Ai, là ai ám toán
ta.” Lâm Thịnh Khai mắt đỏ ngầu tuần tra một vòng, cuối cùng dừng lại
trên người bốn năm thị vệ bên cạnh Điềm Nhi, nhìn ống tay áo chỉ trong
nửa khắc bị nhuộm đỏ, hắn không khỏi càng sợ hãi, rống to nói: “Là các
ngươi!! Chúng bay đâu, bắt bọn chúng lại cho tiểu gia.” Lâm Thịnh Khai
nổi giận gầm lên một tiếng: “Ta phải đem tứ chi của bọn chúng chặt xuống cho chó ăn.”

Nhưng mà, mấy tên hầu Lâm Thịnh Khai mang tới kia
sao có thể là đối thủ của nhóm ngự tiền thị vệ, không cần đến hai người
tất cả đã bị quật ngã đầy đất, đặc biệt Lâm Thịnh Khai bị đánh thành cái đầu heo, lăn lóc trên đất kêu cha gọi mẹ thảm thiết.

“Bọn bay
chết chắc rồi, bọn bay chết chắc rồi a! Chế tạo Tô Châu Trần đại nhân là anh rể của tiểu gia ta.” Lâm Thịnh Khai tràn ngập hận ý liên thanh nói: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, còn mày nữa, con tiện nhân thối tha này, ta sẽ bán mày vào kỹ viện, cho mày bị…”

Những
lời dung tục bẩn thỉu này, sao có thể để lọt vào tai Hoàng hậu nương
nương được, chỉ nghe tiếng răng rắc, quai hàm Lâm Thịnh Khai liền như bị tháo mở ra. Hắn đau đến run rẩy cả người, tròng mắt trở nên trắng dã.
Một tràng chiến lớn như vậy trong cửa hàng đã sớm hấp dẫn rất nhiều ánh
mắt của mọi người, trong chốc lát đám người liền tụ tập tới, ba tầng
trong ba tầng ngoài đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong này.

Điềm Nhi
thấy thế thầm than một tiếng xui xẻo, xem ra lần ra ngoài đi chơi này

của nàng phải tuyên bố kết thúc rồi. Nghĩ vậy, nàng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thịnh Khai nằm dưới đất. Đúng lúc này, một giọng nữ
đầy ắp nộ ý đột nhiên truyền đến.

“Tiểu cữu cữu, tên đáng chết
nào đánh người ra nông nỗi này.” Chỉ thấy đám đông tách ra, mười bảy
mười tám tên hộ vệ, ma ma vây quanh hai vị thiếu nữ đi tới, ngay sau đó, lên tiếng nói chính là một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ mặc kỳ trang nhũ
đỏ bạc trong đó, nàng hai tay gắt gao che miệng mình, vẻ mặt chấn kinh
nhìn Lâm Thịnh Khai nằm dưới đất.

Điềm Nhi tùy ý quét mắt nhìn nàng một cái, cảm thấy thiếu nữ này như có chút quen mắt.

“Ô, ô ô ô…” vừa thấy thiếu nữ kia, Lâm Thịnh Khai lập tức trợn trừng hai
mắt, bày ra biểu tình vô cùng kích động, nhưng quai hàm của hắn bị người ta tháo bỏ rồi, cả người ngoại trừ run rẩy ra, nhưng lại cũng đã không
thể nói ra được một câu.

Thiếu nữ kia chính là Trần Minh Minh,
nàng ta cũng gan lớn, thấy tình huống máu chảy dầm dề này, thế nhưng
cũng không lùi ngược lại còn tiến lại gần, lớn tiếng quát: “Còn nhìn cái gì, còn không mau đỡ tiểu cữu cữu lên!” Chủ tử quát một tiếng, đám hạ
nhân tất nhiên không dám không nghe theo.

Đám ngự tiền thị vệ
thấy Hoàng hậu nương nương lộ ra vẻ mặt hứng thú, trong lúc nhất thời
cũng không nhúc nhích, để mặc cho đám người họ nâng Lâm Thịnh Khai dậy.

“Tiểu cữu cữu, là ai đánh người ra nông nỗi này?” Trần Minh Minh trợn trừng
hai mắt, nổi giận đùng đùng nói: “Quả thật quá lớn mật mà, ở mảnh đất Tô Châu này, lại có người dám đụng đến người Trần gia ta, thật sự là không muốn sống nữa.” Lâm Thịnh Khai này chính là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của mẫu thân Trần Minh Minh, đối với hắn từ trước đến nay là sủng ái có thừa,
ngay cả Trần Minh Minh đối với tiểu cữu cữu anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng của mình này, có thể nói là cảm tình rất dày.

“Ô ô
ô!” Lâm Thịnh Khai vừa ôm cánh tay nhỏ máu tí tách của mình, vừa dùng
ánh trừng thẳng đến Điềm Nhi, giống như đang nói, chính là nàng ta làm
ta thành như vậy.

“Trần tiểu thư, ngài là có chỗ không biết a.”

hai tên hầu của Lâm Thịnh Khai mặt mũi sưng vù loạng quạng bò từ dưới
đất đứng lên, khóc lóc gào thét: “Lâm công tử chẳng qua chỉ vào cửa tiệm này, muốn một ăn bát mì hoành thánh thôi, ai ngờ tiểu tiện nhân kia,
nhưng lại khó chịu không phân rõ phải trái liền sai người đánh Lâm công
tử bị thương.” Đây căn bản là không hề đề cập tới chuyện Lâm Thịnh Khai
mở miệng ra trêu chọc người ta.

Trần Minh Minh kia nghe xong, lập tức lộ ra dáng vẻ đầy căm phẫn, một vị thiếu nữ áo xanh bên cạnh nàng
lại nhẹ nhàng kéo nàng lại một cái, rỉ tai nói: “Vị phu nhân kia nhìn
không giống người bình thường, ngươi chớ quá kích động.”

“Hừ…
có phải người thân của ngươi bị thương đâu, ngươi đương nhiên không lo
lắng rồi.” Trần Minh Minh nổi giận đùng đùng hất tay nàng ra: “Kiều Tư
Vũ, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Rồi sau đó, nàng chỉ thẳng
vào Điềm Nhi, hét lên: “Ngươi phụ nhân này quả thật vô lễ, lại làm tiểu
cữu cữu ta bị thương thành như vậy, xem bổn tiểu thư thu thập ngươi thế
nào, bay đâu, bắt hết bọn chúng lại cho ta, ném vào trong đại lao.”

Lúc này Điềm Nhi đã nhận ra thiếu nữ này chính là người ít ngày trước trong đám nội quyến quan viên Tô Châu đến yết kiến, mình có hỏi qua mấy câu.
Cô bé kia dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, không ngờ tính tình lại ngang ngược như vậy.

“Nga?” Điềm Nhi kéo dài thanh âm, đuôi lông mày khẽ
nhướn nói: “Ngươi vậy mà uy phong cũng thật lớn a.” Một phen uy nghi
không thu tự phóng.

Thiếu nữ này tựa hồ cảm giác được cái gì, bất giác lùi lại một bước, nhưng một giây kế tiếp lại tức giận lên, như thể cảm thấy thân phận mình bị miệt thị, không khỏi lại lửa giận ngút trời. Mà thiếu nữ áo xanh bên cạnh nàng sau khi nghe thấy giọng của Điềm Nhi, ánh mắt lại sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin.

“Còn đứng đực ra đó làm gì, không mau đi dạy dỗ chúng cho ta!” Trần Minh Minh tức giận liên tục dậm chân. Đám hạ nhân quả nhiên nghe lệnh, năm sáu người
trông như là gia đinh, mặt cười nham hiểm tiến lại gần.

“Đợi một
chút!” thiếu nữ áo xanh kia lúc này lại vội vàng tiến lên vài bước,

giang hai cánh tay ngăn người lại, nàng dùng giọng điệu ‘nghĩa chính
ngôn từ’ nói với Trần Minh Minh: “Vị phu nhân này diện mạo đoan chính
thanh nhã, tư thái cao quý, vừa nhìn liền biết không phải là phàm nhân,
nhất định sẽ không làm ra chuyện sai nô tài hành hung người, trong
chuyện này khẳng định có hiểu lầm gì đó, Trần muội muội, muội vẫn nên
bình tĩnh một chút…”

Ở Tô Châu này, chức vị của phụ thân Kiều
Tư Ngữ chỉ đứng sau phụ thân Trần Minh Minh, hai người đều là con gái,
tuổi lại không chênh lệch nhau lắm, tất nhiên sẽ bị người đem ra so sánh ở mọi mặt. Ở phương diện nào, nàng đều kém cạnh đối phương một điểm nửa điểm, cho nên hai người ngoài mặt là bằng hữu, nhưng tận đáy lòng Trần
Minh Minh lại luôn xem nàng ta là đối thủ cạnh tranh. Kiều Tư Ngữ không
ngăn cản thì thôi, nhưng nàng ta đã dám cản lại, Trần Minh Minh liền cảm thấy tôn nghiêm của mình bị mạo phạm. Ngẫm lại mình chính là đích nữ
của đường đường quan Chế tạo Tô Châu, ngay cả Hoàng giá (xa giá của vua) cũng ở lại nhà mình, Kiều Tư Ngữ này cùng nữ nhân kia sau lưng nàng, có gì là ghê gớm chứ!

Trần Minh Minh bắt đầu nổi tính ngang ngược,
lập tức hừ lạnh, cũng mặc kệ đẩy mạnh Kiều Tư Ngữ trước mặt mình ra, đối phương còn chưa kịp a một tiếng, đã hung hăng ngã nhào trên đất, lúc
ngã xuống lại vừa vặn đụng phải cái bàn trước người Điềm Nhi, rầm rầm,
bát trà chén dĩa trên bàn gì đó đều lách cách rơi xuống, nhìn Kiều Tư
Ngữ nhếch nhác nằm dưới đất, trong đôi mắt của Trần Minh Minh hiện vẻ
khoái trá.

“Đi bắt lấy chúng.” nàng vươn tay ra chỉ một cái, vẻ mặt dương dương tự đắc đắc.

“Ai dám!” Ngay vào lúc này, một tiếng gầm vang lên, Trần Minh Minh nghe vậy ngẩn ra, theo âm thanh nhìn lại, liền thấy một nam tử trung niên thân
vận áo xanh, khí chất lẫm liệt, vẻ mặt âm trầm nhìn nàng. Chẳng biết tại sao, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, quả thật không dám xê dịch tới trước nửa phần.

“Gia đã quay lại ạ…” Điềm Nhi tự mình đỡ thiếu nữ ngã dưới đất dậy, rồi sau đó ngẩng đầu nói với Dận Chân:
“Mấy người này ở trên bên đường làm xằng làm bậy, lạm dụng chức quyền,
gia nhất định phải nghiêm trị không tha mới được.” Cũng tự động bỏ qua
chuyện mình bị chòng ghẹo.

Sự tình biến đổi bất ngờ quả thực
chính là một màn kịch hay mới ra lò, đám đông xung quanh không khỏi rướn cổ duỗi đầu, thầm nghĩ, thiếu nữ áo hồng đã sắp bày rõ thân phận của
mình rồi, cũng không biết hai vợ chồng này lại có lai lịch gì, nếu mà
không có xuất thân cao hơn, e là hôm nay sẽ dừng lại tại đây a!

Suy cho cùng Trần Minh Minh cũng chỉ là một thiếu nữ chưa xuất giá, thấy
Dận Chân uy thế lẫm liệt thế kia, đã khí nhược ba phần, nhưng lúc này
nàng đã đâm lao phải theo lao, nếu cứ để như vậy, không chỉ nàng, mà cả

thể diện của Trần gia, cũng phải bị ném sạch rồi.

Đối phương bất
quá chỉ có mấy người, bên mình lại nhân thủ đông đảo, không tin là không bắt được bọn họ, cho dù có dừng lại một chút, cũng phải bảo toàn mặt
mũi của bổn tiểu thư. Một cái ý niệm trong đầu xoay chuyển, Trần Minh
Minh liền trợn mày nói với Dận Chân: “Ngươi là người không biết phân rõ
phải trái, rõ ràng phu nhân nhà ngươi sai sử nô tài hành hung, làm
thương tiểu cữu cữu ta. Bắt nàng đến nha môn, đó là thiên kinh địa
nghĩa, ta cũng muốn xem xem ngươi dựa vào cái gì mà dám ngăn cản ta.”

Nhưng nàng vừa dứt lời, liền cảm giác một trận kình phong truyền đến sau
lưng, ngay cả đầu cũng chưa kịp quay lại, đã cảm thấy hai cánh tay đau
nhức, đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ rạp xuống đất, khóe mắt đảo qua, Lâm Thịnh Khai bên cạnh cũng bị người ấn xuống mặt đất, tứ chi vặn vẹo run
rẩy.

“Các ngươi muốn làm gì, muốn làm gì!!” Trần Minh Minh cả
kinh thất sắc, bị dọa sợ đến mặt mày hoảng hốt: “Bổn tiểu thư là con gái của Trần đại nhân Chế tạo Tô Châu, các ngươi dám làm vậy với ta, cha ta sẽ không tha cho các ngươi. Chúng bay đâu, chúng bay đâu…” Nhưng mà,
mặc kệ nàng gào thét thế nào, phía sau thủy chung không có một người
tiến lên, đại khái là vì người nàng mang tới toàn bộ đã bị chế ngự cả
rồi.

Có tiếng bước chân đều nhịp rầm rập vang lên, đám đông vây
xem thậm chí còn không rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người lùa sạch đi ra
ngoài. Qua một giây sau, lấy tiệm ăn làm trung tâm, ngoại trừ vài người
trong cuộc, còn lại toàn bộ đều biến mất sạch sẽ.

Dận Chân lúc
này đã nộ hỏa ngút trời, đối mặt với đám thị vệ quỳ một chân xuống đất,
hắn gằn từng chữ từng chữ nói: “Giải tất cả về, bảo Trần Thiên Tinh lăn
ra đây, trẫm muốn nhìn xem, hắn đã dạy dỗ con cái như thế nào.”

“Nô tài lĩnh mệnh.”

Trẫm? Không hề bỏ qua được tiếng xưng hô này, Trần Minh Minh bị người xách
lên không khỏi trợn tròn mắt, không ngừng nhìn chằm chằm nam nhân không
giận tự uy trước mắt.

Một cảm giác ‘chuyện lớn không xong’ xông thẳng lên đỉnh đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.