Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 80: Xin hãy gả cho anh
Sau khi chuẩn bị niềm vui bất ngờ xong, Lý Khoa rón rén đi vào phòng mèo Kha đang ở, dịch chuyển chậu thiếc ra khỏi hàng rào sắt, dùng một miếng vải che nắng thật to bọc lồng vận chuyển mèo lại.
Mèo Kha đang gặm đồ hộp cho mèo, lắng tai nghe tiếng động trong phòng khách chợt thấy trước mắt tối sầm lại, lồng vận chuyển mèo lắc lư rồi bị nâng lên.
Lý Khoa một tay xách lồng, một tay kẹp Vương Nhị Cẩu đi đến trước chiếc bàn trong phòng khách.
Lão Vương ngồi chờ bên cạnh ghế sô pha cách miếng vải che nắng gõ lên lồng vận chuyển mèo, giả giọng, nói: “Bên trong là gì vậy! Dùng để nấu canh có được không?”
Ôn Cẩm ngồi chờ ở một bên khác của bức tường bằng đồ hộp cho mèo phóng ra hai luồng ánh mắt lạnh như băng.
Lão Vương không hề để ý ôm lấy Vương Nhị Cẩu đè lên trên lồng vận chuyển mèo, giả giọng nói tiếp: “Bắt được một con mèo rồi, dùng để nấu canh thịt mèo ăn là ngon nhất!”
Mèo Kha: Hừ, ấu trĩ.
Đẩy hộp thức ăn mèo đã ăn được một nửa ra, mèo Kha vỗ bụng đã ăn no được ba phần, vươn móng vuốt, gẩy chốt cửa của hàng rào sắt, từ bên trong nhảy thẳng ra ngoài.
Lão Vương: “…”
Ôn Cẩm nhếch môi cười, anh ôm lấy mèo Kha vừa nhảy lên sô pha rồi chỉ vào núi đồ hộp và cái bánh kem được rải một vòng cá nhỏ sấy khô bên ngoài trên bàn, nói: “Nhìn xem, đó là quà sinh nhật mà anh chuẩn bị cho em đó.”
“Miao ngao ~”
Mèo Kha ngọt ngào kêu lên, dùng đầu cọ vào cánh tay Ôn Cẩm, phát ra âm thanh grừ grừ.
Lý Cẩu Đản cầm hai hộp quà được gói tinh xảo, cười ngọt ngào nói: “Đây là quà tặng mà em chuẩn bị đó.”
Mèo Kha meo ngao meo mấy tiếng, mặc dù đã “vượt ngục” một lần, cũng đã phát hiện niềm vui bất ngờ mà bọn họ chuẩn bị trong phòng khách, nhưng bây giờ cặp mắt mèo vẫn không nhịn được đong đầy nước mắt cảm động.
Lão Vương ôm Vương Nhị Cẩu bước đến trước mặt mèo Kha, trêu chọc nói: “Đây là quà tặng mà chú đã chuẩn bị, chú tặng bảo bối trong lòng chú cho con đó.”
Ôn Cẩm & Lý Khoa nhìn chằm chằm vào Lão Vương, da mặt Lão Vương dày như tường thành cũng phải run lên, sau đó từ phía sau lấy ra một dây xích gắn lục lạc màu hồng phấn.
“Đây mới là quà tặng mà chú chuẩn bị cho con.” Lão Vương nói xong, cởi dây xích buộc lên cổ mèo Kha, sau đó nói: “Kích cỡ phù hợp, màu sắc cũng rất hợp với con, khuôn mặt to này dễ nhìn biết bao.”
“…” Mèo Kha rũ đuôi xuống, giấu đầu vào trong cánh tay Ôn Cẩm.
Lý Khoa bị mọi người chiếm hết đất diễn bèn liếc mắt ra hiệu với Lý Cẩu Đản. Lý Cẩu Đản đã được dặn dò từ trên đường đến đây nên hiểu ý, thèm thuồng liếc nhìn cái bánh kem to rồi kéo Lão Vương sang một bên, lén lút nói bên tai ông mấy câu, cuối cùng đi theo lưng Lão Vương ra khỏi khỏi nhà.
Lý Khoa đi theo phía sau, sau khi nhìn thấy Lão Vương và Lý Cẩu Đản đi thật xa, anh mới cẩn thận đóng cửa lại, nhìn xuống sàn nhà ở dưới chân đã sáng đến mức có thể soi gương để sửa sang lại bộ Âu phục mà anh vừa thay xong trong lúc vội vàng, nới lỏng cà vạt thắt hơi chặt.
“Đã xong chưa?”
Ôn Cẩm nâng cặp mắt kính gọng vàng trên sống mũi, đặt mèo Kha lên núi đồ hộp đã được xếp chồng lên, không biết móc ra từ đâu một chiếc vương miện màu hồng phấn đặt lên đầu cô.
Lý Khoa đưa tay nắm thành đấm cổ vũ cho bản thân mình, rồi xoay người, ánh mắt kiên định nhìn về phía mèo Kha đang ngồi trên núi đồ hộp.
Mèo Kha bị mấy người làm cho có chút không biết chuyện gì đang xảy ra, cô vẫy đuôi, cẩn thận đi lại mấy vòng trên núi đồ hộp, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Khoa mang vẻ mặt như bị táo bón đi về phía cô.
Đi tới chỗ cách bàn ba bước, Lý Khoa bịch một phát quỳ xuống mặt đất, lấy một chiếc hộp lớn hình chữ nhật từ dưới gầm ghế sô pha, sau đó cẩn thận mở hộp ra xoay về phía mèo Kha, lộ ra những thứ đã được chuẩn bị trong đó từ trước, chân thành nói với mèo Kha.
“Gả cho anh nhé, Ôn Kha.”
“Không gả.”
Mèo Kha thay đổi tư thế, ngồi chồm hổm trên núi đồ hộp, lạnh lùng nhìn những thứ trong hộp mà Lý Khoa đang nâng trong tay.
“… Tiểu sư muội?”
Lý Khoa bị đả kích lớn, không dám tin nhìn về phía mèo Kha.
Mèo Kha rung lỗ tai, nhấc móng vuốt chỉ vào chiếc hộp mà Lý Khoa đang nâng, lạnh lùng nói: “Đây là đạo cụ cầu hôn của anh hả?”
Lý Khoa lúc này mới nhìn thoáng qua trong hộp, chỉ thấy bên trong hộp đựng đầy thức ăn cho mèo, trong đó còn trộn lẫn mấy con cá nhỏ sấy khô.
“Đợi một lát!” Lý Khoa quỳ hai đầu gối xuống đất bắt đầu hơi tê dại, anh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một lát, khát vọng sống sót khẩn cấp online: “Chiếc hộp này chỉ là đồ ăn vặt sinh nhật anh chuẩn bị cho em thôi, quà tặng ở bên dưới.”
Lý Khoa bới trong đống hỗn hợp thức ăn cho mèo và cá nhỏ sấy khô, toát hết mồ hôi lục tìm trong đó mất mấy phút nhưng không tìm thấy được gì, anh bắt đầu có chút sốt ruột.
Ôn Cẩm mặc trang phục thoải mái dựa vào trên tay vịn ghế sô pha, hai tay đút túi quần, trên mặt nở nụ cười mỉm không rõ ý nghĩa.
Hai móng vuốt của mèo Kha ôm mặt, dùng đệm thịt nhỏ cũng có thể nghĩ ra được, nhất định là anh trai của cô phá rối rồi.
Sau khi đổ tất cả đồ ăn cho mèo và cá nhỏ sấy khô lên mặt đất, Lý Khoa không tìm thấy niềm vui bất ngờ mà anh đã giấu trong đó từ trước, sốt ruột đến mức một người đàn ông cao đến mét bảy như anh cũng phải dùng đôi mắt rưng rưng nhìn về phía mèo Kha.
Mèo Kha hất cằm, ngẩng đầu lên không nhìn Lý Khoa, nhưng lại lắc đuôi nhảy từ trên núi đồ hộp xuống, đệm thịt hoa mai dẫm từng bước đi tới trước mặt Lý Khoa.
“Nể mặt anh đã quỳ cả hai gối xuống đất, chân thành cầu xin em gả cho anh như vậy, em sẽ miễn cưỡng đồng ý với anh.”
Lý Khoa bặm môi, cố nén hai hàng nước mắt sắp chảy ra, vươn tay ôm lấy mèo Kha vào lòng, không cẩn thận chạm vào vương miện nhỏ màu hồng mà cô đang đội trên đầu, vương miện rơi xuống đất phát ra tiếng “leng keng” lanh lảnh.
“…”
Lý Khoa ôm lấy mèo Kha, run rẩy đưa ngón tay chỉ vào vương miện nhỏ trên đất, lại chỉ vào Ôn Cẩm đang ngồi một bên không để tâm tới chuyện không liên quan tới mình.
Mèo Kha giãy giụa nhảy ra khỏi lòng Lý Khoa, cái đuôi ở sau lưng quét qua quét lại lung tung, hai mắt cô dao động không nhìn vào Lý Khoa.
Lý Khoa nhân cơ hội nhặt vương miện nhỏ rơi trên mặt đất, để vào vị trí trái tim, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mèo Kha: “Anh hy vọng em mãi mãi là công chúa nhỏ trong lòng anh, được anh đặt trong tim nuông chiều cả đời, xin hãy gả cho anh, để chúng ta cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.”