Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 44: Đột nhiên biến thân


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 44: Đột nhiên biến thân

Lần đầu tiên âm thầm làm ông Tơ đã đạt được thành công thật lớn như vậy. Sau khi du lịch trở về, Ôn Cẩm và Tề Vanh chính thức xác lập quan hệ. Sau khi Lão Vương ôm Nhị Cẩu về nhà, thi thoảng hay đến đây la cà, biểu đạt sự nhớ nhung đối những món ăn siêu nhiều calo cho những kẻ béo mập thường xuyên ru rú ở nhà, còn cả sự yêu thích đối với mèo Kha nữa.

Vương Nhị Cẩu ỷ vào mình là mèo, ngày nào cũng quấn lấy mèo Kha, mèo Kha ỷ vào mình bây giờ là mèo, không ngờ lại tùy ý Vương Nhị Cẩu làm nũng quấn lấy, hai đứa ngày nào cũng vuốt lông cho nhau.

Lý Khoa cực kỳ ghen tị, nhưng anh cơ trí bảo Lý Cẩu Đản chặn Nhị Cẩu lại, rồi dùng một đống cá khô dỗ dành mèo Kha.

Vuốt ve mèo, dỗ dành bạn gái, thỉnh thoảng đấu trí, so dũng khí với Đại Ma Vương từ xa nên cuộc sống trôi qua rất nhanh. Từ khi Ôn Kha biến thành mèo đến bây giờ đã được ba tháng, cô đã dần thích ứng được với cuộc sống của mèo. Lý Cẩu Đản đang thử “sờ pích cờ inh lích sờ”*, khai sáng cánh cửa ngôn ngữ thứ ba của nó.

(*) Nghĩa là speak English.

Lý Khoa đã hoàn toàn biến thành kẻ suốt ngày ru rú ở nhà nên rất vừa lòng với tình hình này, lúc bận thì đặt món ở ngoài, lúc rảnh rỗi thì dẫn tiểu sư muội ra ngoài đi dạo, nếm thử món ăn mới. Trong túi có tiền, cuộc sống nhàn nhã, đây là trạng thái cuộc sống mà anh khao khát nhất.

Điều khiến người ta thêm vui mừng chính là Lý Khoa bây giờ không chỉ biết luộc ức gà, anh còn học được cách chiên cá tuyết, mèo Kha tỏ vẻ rất vừa lòng.

“Đùng ầm ầm!”

Từng trận sấm vang lên ngoài cửa sổ, mưa rơi tầm tã, cảm giác mát nhè nhẹ lướt qua làn da, một đám da gà nghịch ngợm thi nhau xuất hiện, Lý Khoa ôm cánh tay run run một chút, khoác đại một chiếc áo khoác vào rồi vội vàng đi thu quần áo phơi ngoài ban công.

Nắng gắt cuối thu vẫn còn đang tàn sát khắp nơi, cái nóng cuối hạ vẫn còn, một trận mưa to thình lình xuất hiện quét sạch cơn nóng bức trên đường, mùa thu đang tuyên bố rằng nó đã đến.


Đối với chuyện này, Lý Khoa tỏ vẻ, chịu lạnh đặc biệt khó chịu.

Một ngày vẫn giống như mọi ngày, không có gì khác nhau, ăn uống vui chơi, đến giờ liền lên giường ngủ.

Sau mấy tháng tôi luyện, Lý Khoa bây giờ có thể thờ ơ điềm nhiên mà thực sự coi mèo Kha như một con mèo mà ôm ngủ.

Mèo Kha: Hơ hơ.

Đây là một đêm thu lạnh với tiếng sấm rền, mưa to gió lớn, mèo Kha co người, rúc vào trong lòng Lý Khoa mà ngủ say sưa, Lý Khoa ôm lấy thân mèo mềm mại, không biết mơ thấy cái gì, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Một tiếng sấm sét ngoài cửa sổ đột nhiên nổ vang, trong phòng vốn đã tối vì tắt đèn đột nhiên sáng bừng lên, một tiếng mèo kêu có chút thê lương vang lên, vật nặng rơi xuống cơ thể lại phát ra một tiếng phịch nặng nề.

Lý Khoa đang ngủ say, ôm bụng mở mắt ra, ý thức còn chưa được kéo lại từ cảnh trong mơ ngọt ngào, hai mắt mơ hồ nhìn mọi thứ trước mặt.

Một vật thể thơm thơm mềm mềm mại nhào về phía anh, Lý Khoa theo bản năng đưa tay ra đỡ rồi vô thức được kéo lại gần một chút, anh đối mắt với một đôi mắt giống như chứa nhiều điểm sáng nhỏ vụn, lại mang theo màn sương mù mê muội.

EXCUSE ME?

Đầu óc Lý Khoa tỉnh táo lại, mặt đối mặt với Ôn Kha đột nhiên lại biến thành người.

“Lý… Lý Khoa?”

Ôn Kha có vẻ ngây ngốc liếm khóe miệng, thử gọi Lý Khoa một tiếng.

Vuốt ve vòng eo của mềm mại, đầy đặn của tiểu sư muội do bị Lý Cẩu Đản ăn béo lên không ít, “ảnh phân thân” của Lý Khoa đáng xấu hổ mà cứng lên.

Cảm giác được động tĩnh ở chỗ đầu gối gập lại, Ôn Kha đỏ mặt trừng mắt nhìn Lý Khoa một cái.

Ngoài cửa sổ lại là một tiếng sấm sét nổ vang, các bóng đèn còn sáng lên trong khu bị tắt từng cái một, tiếng người và tiếng mưa rơi đan xen vào nhau, khu nhà yên tĩnh lập tức trở nên vô cùng ồn ào.

Trong bóng đêm, Lý Khoa mò tìm Ôn Kha lại biến thành mèo, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có vẻ không đủ để dùng.


Sét đánh, trời mưa, đèn sáng lên, Ôn Kha lại đổi về, thế sau đó thì sao?

Lý Khoa nhìn mèo Kha trên tay anh với ánh mắt thâm thúy.

*Tôi muốn thảo luận nghiên cứu “giao hòa” đại pháp với một con mèo Ba Tư lông ngắn, làm sao bây giờ? Gấp, đang online chờ! *

“Vô lại!”

“…”

Bàn tay ôm mèo của Lý Khoa run lên, mèo Kha nặng bốn cân trượt xuống khỏi bụng Lý Khoa, cái bụng mỡ dừng lại trên “cái thứ” không chịu nhận an phận của anh, cô sợ tới mức bật người nhảy ra.

“…”

Mèo Kha vươn móng vuốt lên, càng thêm xấu hổ và giận dữ, hận không thể cào cái kia của Lý Khoa mấy cái ngay tại chỗ.

Tối nay bị kích thích quá lớn, một lúc sau mới định thần lại, Lý Khoa khoanh tay ôm lấy mèo Kha, ôm vào trong ngực mà hung hăng xoa nhẹ mấy cái, đầu óc lúc này mới trấn định xuống.

“Vừa rồi, em nói chuyện à?”

Mèo Kha nghiêm mặt, “Là em đó meo…”


Lý Khoa im lặng một lúc lâu, cố tiêu hóa hiện tượng kỳ tích đối với anh mà nói không khác gì đột nhiên có được Pokémon, lại hỏi: “Vừa rồi, em cũng thật sự biến đổi trở về à?”

Mèo Kha duỗi móng vuốt, ánh mắt khó dò mà liếc “thứ kia” của Lý Khoa một cái.

Lý Khoa run lên, quyết định nhảy qua đề tài này, anh xoay người cầm lấy di động bắt đầu gõ gõ, gửi một email cho Đại Ma Vương lúc này đang ở nơi xa xôi, không biết là bên kia đại dương nào.

Mèo Kha dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Khoa báo cáo tình hình với anh trai nhà mình, trong lòng như đang có sóng cuộn biển gầm, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì một trận gõ cửa lại vang lên.

Hai người lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có Lý Cẩu Đản cũng vừa trải qua tình trạng kỳ dị này.

Mèo Kha nhảy lên, dùng thể trọng kéo tay cửa xuống, nghênh đón Lý Cẩu Đản đang ôm cupcake ăn.

Tâm trí của một đứa trẻ mới mười tuổi căn bản không để ý gì đến tình hình bất ngờ vừa xảy ra ban nãy, chỉ tưởng “ba mẹ” đang chơi trò chơi với nó.

Trong lòng “ba mẹ” rối bời, im lặng mà ở cùng Lý Cẩu Đản để nó ăn hết cái cupcake. Mèo Kha cũng không bảo Lý Cẩu Đản khống chế cân nặng, Lý Khoa cũng không đoạt lấy mèo Kha từ trong lòng Lý Cẩu Đản. Lý Cẩu Đản vui vẻ ăn xong một cái bánh cupcake liền hạnh phúc ngáp một cái, xoay người trở về phòng tiếp tục ngủ.

Để lại hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, luống cuống không biết làm sao về tình hình bất ngờ xảy ra này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.