Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 39: Cuộc gọi video gia đình hài hòa

Hai người một mèo ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bầu không khí trong phòng khách cực kỳ khẩn trương.

Rút ra kinh nghiệm thảm thiết khi tùy ý để hai tên thẳng nam phối hợp quần áo thích hợp để gặp phụ huynh, Ôn Kha lắc cái đầu mèo, lui về phía sau để nhảy từ ghế sô pha lên bàn uống nước, cô dùng móng vuốt và đệm thịt hình hoa mai khẩy mấy cái váy bồng bềnh hồng nhạt mà Ôn Cẩm và Lý Khoa yêu thích ra ngoài.

Ánh mắt Ôn Cẩm hơi tối lại một cái trong chớp mắt.

Lý Khoa bóp cổ tay tiếc nuối một lúc.

Lý Cẩu Đản mang ánh mắt mong đợi mà nhìn Ôn Kha – chúa tể nắm quyền mặc quần áo.

Cân nhắc đến chuyện đã một thời gian không gặp ba mẹ, Ôn Kha chọn một chiếc váy liền bảo thủ, phối hợp với tất ngắn và giầy thể thao, chỉ huy Ôn Cẩm buộc kiểu tóc đuôi ngựa cho Lý Cẩu Đản.

Lúc đầu, Ôn Kha còn có thể cảm thấy thẹn bởi vì Lý Cẩu Đản để mặt mộc đổ đầy dầu đi qua đi lại ngay trước mắt Lý Khoa, sau khi trải qua nhiều lần như vậy, thần kinh của Ôn Kha đã gần như tê liệt rồi.

Bây giờ lại thấy Cẩu Đản được cô sửa soạn gọn gàng như vậy, trong lòng Ôn Kha đột nhiên có một chút không yên, những người và những việc mà cô cố ý quên đi trong khoảng thời gian này đột nhiên xuất hiện trong lòng.

Cái mũi đen và khuôn mặt bẹt bẹt của Ôn Kha nhíu lại.


Anh trai đại nhân và bạn trai không hề quan sát kỹ, hai người đều rất vui vẻ lại gặp được “em gái” hoặc “bạn gái” ăn mặc xinh đẹp.

“Chuẩn bị xong chưa?” Ôn Cẩm mở tin nhắn nhóm của gia đình trên Wechat ra.

Lý Khoa kéo cà-vạt xuống, khẩn trương đến mức có chút không thở nổi.

Lý Cẩu Đản kiềm chế ý muốn liếm móng vuốt, cười híp mắt mà gật đầu với Ôn Cẩm.

Coi như là cam chịu, nhưng Ôn Kha đối với Cẩu Đản vẫn còn có một tia hy vọng nên cô lắc cái đuôi của Nhị Cẩu.

Ôn Cẩm là người vốn oai phong trong biển thương nghiệp, ở cuộc họp ban giám đốc nói một không nói hai, làm nhiều hạng mục mà chưa từng khẩn trương một lần, giờ tay bỗng run lên.

Cũng vì sai lầm nên vô ý gửi đi một phong bao lì xì.

Quần chúng cắn hạt dưa ở hiện trường: “…”

Nàng mèo Ôn Kha vốn có một trăm lẻ tám cách chơi di động khi ở trong lốt mèo, cô thật sự không nhìn nổi dáng vẻ khẩn trương của hai loài người ở đây, bèn lưu loát mà dùng móng vuốt hoa mai mở cuộc gọi video nhóm.

“Cẩm Cẩm?”

Đang là cuối tuần, ba mẹ Ôn Kha đang ở nhà vui vẻ xem kịch, đầu tiên là Ôn Cẩm gửi phong bao lì xì cá nhân 200 đến, sau đó lại đột nhiên gọi video, hai người tỏ vẻ có chút không rõ.

“Ba, mẹ, hôm nay là cuối tuần, công ty của Tiểu Kha được nghỉ nên em ấy đang rảnh.”

Ôn Cẩm giơ cao điện thoại chĩa ngay về phía Lý Cẩu Đản đang khoác da Ôn Kha.

Lý Cẩu Đản hiểu ý cười lên, lộ ra tám cái răng, thân thiết lại không mất lễ phép mà nói: “Ba mẹ, chào cuối tuần ạ, ba mẹ đã ăn sáng chưa?”

“…” Ba Ôn híp mắt nâng kính lão lên, mẹ Ôn nhìn thời gian ở góc phải bên trên TV, 15:49.


Nụ cười tươi của Ôn Cẩm cứng đờ, bắt đầu khéo léo nói sang chuyện khác, “Hôm nay thời tiết đẹp lắm, sao ba mẹ không ra ngoài đi dạo thế.”

“…” Mẹ Ôn xoay điện thoại, nhắm ngay đống quần áo ướt sũng trong phòng khách mà bà vừa mới thu từ ban công vào và ngoài cửa sổ đang có gió thổi phần phật mưa to như trút.

Ôn Kha nhảy lên đầu gối Lý Khoa, làm nũng mà kêu vài tiếng, thành công hấp dẫn sự chú ý của mẹ Ôn.

“Kha Kha nuôi mèo à?” Mẹ Ôn liếc mắt nhìn Ôn Cẩm, còn nói, “Cẩm Cẩm không sợ mèo sao?”

“Vâng, không sợ nữa rồi.” Lược bớt vô số lời nói về quá trình thay đổi nhận thức để thuyết phục mèo nhà mình rất đáng yêu.

“Đã tiêm vắc-xin phòng bệnh chưa? Liệu có cào người ta hay không, Kha Kha bình thường bao lâu thì tắm cho mèo một lần…”

Bên kia di động, ba Ôn kéo mẹ Ôn một chút, khiến bà đang không ngừng đặt câu hỏi phải ngừng lại, ngược lại ông mang thái độ ôn hòa mà nói, “Kha Kha, gần đây công việc của con thế nào rồi?”

Lý Cẩu Đản bĩu môi, nghiêng đầu sang một bên, nghiêm túc nhớ đến nội dung mà Ôn Kha bắt học thuộc, nói: “Cũng thuận lợi ạ, đồng nghiệp đối xử với con tốt lắm, phúc lợi của công ty cũng không tệ, chỉ là… chỉ là…”

“Meo ngao meo ngao!”

“Công việc hơi bận, phải tăng ca nhiều, bình thường hơi mệt, thời gian nghỉ ngơi cũng khá là ít, còn chuyện khác thì vẫn ổn.”

“Vậy thì phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nhé. Mẹ vừa mới nói với ba con về con, một mình con tới Thượng Hải, cái nơi đất lạ người đông để tìm việc, lâu như vậy rồi mà không gọi điện thoại về nhà, ba mẹ lo lắng lắm đấy.” Trong ánh mắt yêu thương của mẹ Ôn có vẻ sầu lo, bà nhìn hai mắt thâm quầng vì mấy ngày gần đây mê trò chơi khiến thời gian đảo lộn của Lý Cẩu Đản, giọng nói lại dịu dàng hơn, “Cẩm Cẩm hàng năm phải đi công tác, bình thường công việc cũng bận. Một mình con ở Thượng Hải thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, có việc thì gọi điện thoại về nhà, phải hòa đồng với đồng nghiệp nhé.”


Ba Ôn mặc dù đeo kính lão, nhưng ánh mắt còn tinh hơn hồi trẻ. Ông quan sát thấy bên cạnh con gái mình có một người khác phái mặc Âu phục, chân đi dép lê màu xanh kiểu của nam, vì thế ho khan một tiếng, khiến mẹ Ôn ngừng nói chuyện lần nữa, ông nói: “Tiểu Khoa cũng ở đó đúng không?”

Lý Khoa vốn đang lo lắng không biết nên để tay chỗ nào, bắp chân run rẩy đến mức bị rút gân, anh run run mà trả lời, “Có”.

Ba Ôn cười tủm tỉm bảo Ôn Cẩm chuyển màn hình điện thoại về phía Lý Khoa, nói: “Kha Kha ở Thượng Hải được cậu chăm sóc, hôm nào có thời gian, bác và mẹ nó sẽ đến thăm các cháu nhé.”

“… Vâng! Cháu… cháu sẽ đặt nhà hàng!”

“Vậy thì tháng mười năm nay đi, ngày nghỉ Quốc Khánh thì tất cả mọi người đều có thời gian, đến lúc đó, cùng đến quảng trường Nhân Dân tham quan nhé.”

Sau khi kết thúc video cuộc họp này… À không, video trò chuyện gia đình, Lý Khoa lau đi lòng bàn tay đầy cảm giác nhớp nháp.

Anh vừa rồi, đã đồng ý chuyện gì?

Ôn Kha cực kỳ hiểu biết tính cách ba mẹ mình tỏ vẻ, bọn họ xong đời rồi.

*Ba mẹ bạn gái hẹn tôi đi du lịch Thượng Hải, làm sao bây giờ? Gấp, đang online chờ!*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.