Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 36: Thay lòng nhanh như tên bắn
Boss đàn anh, người gào khóc không có Lý Khoa là không được đặc biệt cho phép Tề Vanh tan làm đúng giờ, học theo Lưu Bị mặc gió, mặc mưa đến mời Khổng Minh ba lần, đến nhà họ Lý thuyết phục Lý Khoa.
Từ khi không còn phải làm thêm giờ suốt ngày suốt đêm, cuộc sống của Lý Khoa trôi qua cực kỳ dễ chịu, sắc mặt anh còn tốt hơn mấy phần so với mấy ngày hôm trước khi Tề Vanh gặp.
Khác với lần trước vừa vào cửa đã vào thẳng chủ đề, lần này Tề Vanh nhàn nhã hơn, đôi môi vốn thường xuyên mím chặt cũng hiếm có nở một nụ cười nhẹ.
“Nước sôi để nguội?”
“Cà phê đi.” Tề Vanh tỏ ra chế nhạo, “Nó là suối nguồn sinh mệnh của nghề, làm thêm giờ thì là thuốc tăng lực, một ngày không uống, đầu óc cũng sẽ không bắt đầu làm việc được đâu.”
“Cà phê sữa hòa tan, pha ngay tức thời, viên thuốc tăng lực để làm thêm giờ vạn năng.” Lý Khoa cúi người rút từ ngăn tủ bàn trà ra một hộp cà phê sữa hòa tan màu đỏ còn chưa xé vỏ, thuận miệng nói ra khẩu hiệu ở công ty bọn họ.
Ôn Kha híp lại đôi đồng tử dựng thẳng, ngậm cá nhỏ sấy khô của Vương Nhị Cẩu, cô cảm thấy chuyện Tề Vanh đến thăm hề không đơn giản.
Cà phê trong cốc sứ giữ nhiệt bốc lên khí nóng lượn lờ, Tề Vanh nắm tay cầm cốc, khuôn mặt được trang điểm nhẹ của cô ấy ẩn hiện giữa làn khói mờ, lại có thêm vài phần tinh xảo.
Ôn Kha ngậm nửa con cá nhỏ sấy khô, móng nhọn mài soàn soạt, cô đá Vương Nhị Cẩu đang nghiêng người liếm hoa cúc, hai chân sau nhún một cái rồi nhảy lên chân Tề Vanh, thân mình tròn vo lao về phía cái eo cực mảnh khảnh được bó buộc trong quần dài màu đen của Tề Vanh.
Tề Vanh cầm chắc cốc cà phê trong tay, hơi mím môi dưới, tay kia thì sờ vào gáy cô mèo mập trong lòng, không nhẹ không nặng gãi vài cái, độ mạnh yếu vừa đủ.
Ôn Kha sung sướng đến mức quên luôn động cơ khi lao vào trong lòng cô ấy, rên grừ grừ mà nhếch cái đuôi lên trong lòng Tề Vanh.
Mắt thấy tiểu sư muội trầm mê trong sắc đẹp của “sứ giả nước địch”, Lý Khoa ho khan một tiếng, bước vào chủ đề chính, “Đàn anh ép bà tới khuyên tôi à?”
Vẻ mặt Tề Vanh vẫn ung dung tự tại, động tác vuốt ve mèo lại càng thêm vui thích, “Công ty hợp tác sai khiến những người được điều tạm qua đó như gia súc, lòng dạ còn đen tối hơn cả Trần Cảnh Thắng…”
Lý Khoa khoanh tay lấy ra một túi hạt dưa, rồi cắn hạt, nghe Tề Vanh nói.
Dù đã tập mãi thành thói quen, nhưng Tề Vanh vẫn dừng một chút theo phản xạ rồi tiếp tục nói: “Mỗi người được phát cho một chiếc túi ngủ, làm thêm giờ mệt mỏi thì chui vào túi ngủ, nghỉ trưa thì chỉ cần đặt người xuống là ngủ, tỉnh ngủ thì dùng nước rửa mặt rồi tiếp tục làm thêm giờ, đi một tuần, cảm giác linh hồn mình như thăng thiên, cảm ơn ông đã đột nhiên từ chức nhé.”
“Cái này…” Tìm về một chút lương tâm, Lý Khoa đặt hạt dưa xuống, “Phụ nữ của nền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa không nên dễ dàng nhận thua như vậy được, Tề đại thánh năm đó đã chọi được cả một đám học trưởng lúc còn chưa tốt nghiệp đi đâu rồi?”
“Đột, tử, ở, đối diện văn phòng của Trần Cảnh Thắng rồi.”
“Tề tiểu thánh hãy làm thêm giờ cho tốt nhé, đừng học tôi, tuổi còn trẻ đã từ chức trong công ty, đi ra ngoài va chạm xông pha một mình rồi. Không còn ngũ hiểm nhất kim*, không còn mỗi tuần hai ngày nghỉ như để trang trí, không còn học trưởng bụng dạ đen… dịu dàng đốc thúc tôi học tập tri thức mới của ngành nghề nữa, haiz!”
(*) Ngũ hiểm nhất kim: Bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật lao động và bảo hiểm thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.
Bàn tay Tề Vanh đang gãi mèo ngừng lại, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, “Hỏi lại ông một lần nữa, thật sự quyết tâm từ chức, không quay lại công ty nữa?”
Lý Khoa cong ngón trỏ đẩy kính mắt trên mũi lên, vuốt ve cái đầu tròn tròn của Vương Nhị Cẩu, thoáng im lặng một chút.
Ôn Kha kêu grừ grừ, đang hưởng thụ được vuốt lông hầu hạ thì đột nhiên nhận ra bầu không khí quái dị, cô nheo mắt mèo lại liếc trộm sắc mặt của Lý Khoa và Tề Vanh.
Trực giác sau khi làm mèo hơn một tháng nói cho cô biết rằng lý do Lý Khoa từ chức không đơn giản như vậy, nhưng quan hệ với Tề Vanh thì có thể thật sự rất đơn giản.
Không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt miêu tả, Ôn Kha đứng lên, dùng chi trước gẩy cánh tay Tề Vanh vài cái, kêu meo ngao meo ngao vài tiếng, muốn thu hút sự chú ý của cô ấy.
Tề Vanh trời sinh tướng mạo cao ngạo lạnh lùng, quanh thân tự có chứa buff động vật nhỏ hệ có lông không được gần người làm nũng, bỗng ngừng thở vài giây, ngồi đến mức thẳng eo, cứng đờ người ra.
Một kích trúng ngay, Ôn Kha thừa thắng xông lên, dùng móng vuốt trèo lên đầu vai Tề Vanh, kêu grừ grừ rồi dùng khuôn mặt dẹt to tròn dụi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Vanh.
Sức nặng gần năm cân khiến đầu vai Tề Vanh trĩu xuống, cô ấy vội đưa tay đỡ lấy thân mình mèo mập, trong lòng có chút kỳ lạ khi được nàng mèo mặt to đầy lông này đột nhiên gần gũi.
Ôn Kha vẫy cái đuôi, nháy mắt với Vương Nhị Cẩu đang rúc trong lòng Lý Khoa, meo ngao một tiếng bắt nó cũng lại đây. Động vật có lông thứ hai – Vương Nhị Cẩu kêu ngao ngao rồi nhảy xuống thảm, lao vào trong lòng Tề Vanh.
Hai con mèo mập chạy rất nhanh, một con chạy lên bả vai Tề Vanh, một con bổ nhào vào trong lòng Tề Vanh, không phải là nặng bình thường.
Lý Khoa, người biết rõ hai tên cộng vào chính là một túi gạo gần mười cân, phủi vỏ hạt dưa trong tay, nói: “Nói đến chuyện từ chức, tôi cũng phải vò đầu suy nghĩ rất lâu. Cùng nhau làm việc lâu như vậy rồi, tôi cũng không nỡ rời xa mọi người, học trưởng cũng chỉ là hơi đen tối chút, bình thường đối xử với chúng ta vẫn rất tốt, nhưng dù sao thì cũng…”
“Xác định quan hệ với bạn gái được một năm rưỡi, còn chưa chính thức gặp phụ huynh. Tôi muốn rời khỏi công ty để phấn đấu và làm ăn riêng, cho cô ấy một tương lai tốt hơn, thời gian cũng càng tự do hơn một chút. Bằng không sau khi làm thêm giờ lại là làm thêm giờ, là người đều cũng muốn chia tay với tôi, lần này, tôi thật sự quyết tâm không muốn quay về công ty, bà trở về giải thích rõ với đàn anh đi.”
Tề Vanh ôm nàng mèo mập trên đầu vai vào lòng, hai cánh tay quàng lấy ôm hai cục mỡ, giọng nói cũng bất giác mềm nhẹ hơn, “File nén mà ông gửi, Trần Cảnh Thắng vẫn chưa giải nén, chỉ chờ ông trở về quản lý toàn cục. Hôm qua còn gào khóc bảo tôi nhất định phải khuyên ông trở về. Cho dù, ông thật sự không trở về công ty, thì cũng cùng mọi người ăn một bữa cơm chia tay đi.”
Lý Khoa cầm hạt dưa tiếp tục cắn, “Cơm chia tay gần đây không ăn nổi. Tôi đang phải bế quan vì muốn vượt qua cửa ải khó khăn, hạt dưa tẩm bổ tôi vừa mới mua cũng ngon lắm, lấy mấy túi mang đến công ty, mọi người cùng nhau cắn lúc làm thêm giờ đi.”
“…” Tề Vanh mỉm cười.