Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 110: Em đến kết hôn với anh


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 110: Em đến kết hôn với anh

Lão Vương và Phương Miên Miên cũng đã được nửa năm rồi, bây giờ mỗi ngày hai người đều giống như đang ở trong thời kỳ trăng mật, không nhìn thấy người kia thì ăn cơm cũng không ngon. Vương Nhị Cẩu giống như con chó con bị vứt bỏ, bây giờ trên cơ bản nó thường xuyên cư trú ở nhà Lý Khoa.

Tình cảm của Lý Cẩu Đản và Vương Nhị Cẩu càng ngày càng ổn định, hai đứa nó đã thành lập nên tình chiến hữu cách mạng sâu sắc.

Vương Nhị Cẩu ăn cái gì cũng đều sẽ để lại một phần cho Lý Cẩu Đản, Lý Cẩu Đản cũng sẽ nhớ để lại một phần đồ ăn vặt cho Vương Nhị Cẩu.

Bây giờ Lý Cẩu Đản đang ôm Vương Nhị Cẩu ngồi phịch trên ghế sô pha xem thế giới động vật, cả hai xem đến là say sưa.

Lý Khoa nhìn chằm chằm cả hai trong chốc lát, ý kiến to gan trỗi dậy trong đầu.

Anh bước nhanh quay về phòng ngủ, gọi mèo Kha từ trong giấc mộng ngọt ngào ra, phấn khích nói: “Tiểu sư muội! Chúng ta đi chụp ảnh cưới đi!”

“…”

Hai mắt mèo Kha mê mang, cô còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tin tức bùng nổ như vậy, lập tức nhảy thẳng ra khỏi lòng ngực Lý Khoa.

Lý Khoa đưa mắt nhìn theo mèo Kha mất ba mươi giây, anh sắp xếp lại lời nói, tình cảm chân thành nói: “Trải qua thời gian dài quan sát, anh cảm thấy Vương Nhị Cẩu là một cậu con rể đạt tiêu chuẩn, nó có thể vui chơi, nô đùa vui vẻ với Cẩu Đản bất cứ lúc nào, chịu vuốt ve thoải mái không nói gì, nó còn có của hồi môn như thức ăn cho mèo, cá nhỏ sấy khô các kiểu. Anh đồng ý để cho Vương Nhị Cẩu ở rể nhà họ Lý chúng ta.”

“…”

“Chúng ta có thể cùng chụp ảnh cưới, cùng kết hôn với Cẩu Đản, anh ôm em, Cẩu Đản ôm Nhị Cẩu, cùng chụp ảnh chứng nhận đăng ký kết hôn.”


“!”

“Đây có phải là một ý kiến rất tuyệt hay không?”

“…” Đầu óc của mèo Kha ngủ đến mức đờ đẫn bây giờ mới bắt đầu hoạt động, cô vươn đệm thịt chỉ vào Lý Khoa, lại chỉ vào phòng khách, sau đó nói: “Anh định chụp ảnh chứng nhận đăng ký kết hôn của chúng ta như vậy hả?”

Lý Khoa gật đầu, ánh mắt như biết phát sáng không chớp mắt nhìn mèo Kha chằm chằm.

“Có phải là quá qua loa rồi hay không? Cục Dân chính chưa chắc sẽ đồng ý cho chụp như vậy.”

Lý Khoa vỗ ngực, đảm bảo nói: “Chỉ cần em đồng ý là được, còn lại cứ để cho anh sắp xếp, bảo đảm chụp một tấm ảnh cưới khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng.”

Mèo Kha gật đầu ngáp một cái, trêu chọc nói: “Việc vặt đều giao cho anh làm, em mời anh tổ chức một lễ cưới chín đồng có được hay không?”

Lý Khoa đưa tay ôm lấy mèo Kha, lấy vương miện nhỏ màu hồng phấn trong tủ đầu giường, đội lên đầu mèo Kha, cười khẽ nói: “Em cầu hôn anh, có phải anh cũng nên đáp lại em cái gì đó không?”

Mèo Kha trợn mắt nhìn anh, nhảy ra khỏi lòng Lý Khoa, rúc vào trong chăn, ngáp nói: “Em ngủ tiếp một lát, lát nữa anh đừng quên bảo Lý Cẩu Đản gọi điện thoại về cho ba mẹ em đó.”

Chuyện này mà nói với người lớn thì còn làm được sao?

Lý Khoa lắc đầu.

“Cười một cái, đến gần hơn chút nữa.” Thợ chụp ảnh giơ máy ảnh, chỉ huy hai người dựa vào gần nhau hơn một chút, “Đó đó, cứ như vậy, tốt rồi!”

“Tách!” một tiếng, tấm hình chụp chứng nhận hai đôi vợ chồng mới cưới xuất hiện.

Đi ra khỏi cổng lớn của Cục Dân chính, Lý Khoa cầm một tờ giấy đỏ cười ngây ngốc, Lý Cẩu Đản ôm Vương Nhị Cẩu, bộ dạng không liên quan đến mình.

Mèo Kha trèo lên vai Lý Khoa, nhìn chằm chằm Lý Khoa và chính cô trên tờ giấy đỏ be bé, cũng không nhịn được ngây ngốc cười thành tiếng.

Giấu giếm ba mẹ hai nhà lén lút đăng ký kết hôn, Lý Khoa và mèo Kha còn chưa kịp thoải mái được một thời gian thì chuyện này đã bị Lý Cẩu Đản vô tình tiết lộ cho Ôn Cẩm biết.

Đại Ma Vương Ôn Cẩm xông thẳng đến nhà Lý Khoa, sau khi nhìn thấy tấm ảnh chụp hai người, hai mèo trên giấy đỏ thì mới bình tĩnh lại, nói ra một câu: “Xem như cậu lợi hại!” rồi lại vội vàng bỏ đi.

Lá trên cây chuyển sang màu xanh biếc, thời tiết từ từ nóng lên, lại bước sang mùa hè, cũng có nhiều đêm mưa sấm sét hơn.


Mỗi khi gặp đêm mưa gió sấm sét, Lý Khoa đều ôm mèo Kha vào lòng, hai mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.

Mèo Kha cũng không ngủ được theo, đến mùa mưa, lại càng thức đêm suốt cùng với Lý Khoa.

Hai người đợi hơn hai tháng, mèo Kha vẫn không trở về hình dáng ban đầu.

Ngày cưới ban đầu đã định ra vào tháng năm càng ngày càng đến gần, ba mẹ hai nhà lại đến Thượng Hải, bắt đầu chuẩn bị những công việc trong đám cưới cho Lý Khoa và mèo Kha.

Lý Khoa lo lắng đến rụng tóc, mèo Kha buồn rầu đến mức bắt đầu rụng xuống một nắm lông.

Một đêm trước lễ cưới, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Lý Khoa căng thẳng đến mức trằn trọc lật qua lật lại.

Mẹ Ôn cùng Lý Cẩu Đản và mèo Kha ngủ ở căn nhà của Ôn Cẩm ở vùng ngoại ô, đợi ngày hôm sau nhóm người Lý Khoa đến đón dâu.

Nhìn thấy thật sự phải cùng với Lý Cẩu Đản đi qua giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, mèo Kha cũng vô cùng căng thẳng.

Cô trơ mắt nhìn Lý Cẩu Đản ngậm cá nhỏ chạy theo Vương Nhị Cẩu, mẹ Ôn đang ở phòng bên cạnh ngủ ngáy khò khò, gọi cũng không dậy, hai chân cô giẫm một cái, lắc mình đuổi theo.

Năm giờ sáng, đêm trước lễ cưới, chuyên gia trang điểm và áo cưới cô dâu mà Ôn Cẩm đặc biệt chuẩn bị cũng đã có mặt, nhưng lại không thấy bóng dáng cô dâu mới đâu.

Mọi người tìm kiếm tất cả các phòng một lần, một bóng người cũng không tìm thấy, ngay cả hai con mèo cũng mất tích luôn.

Ba mẹ nhà họ Ôn ngơ ngác nhìn nhau, con gái nhà họ đang bỏ nhà ra đi trước ngày cưới sao?

Ôn Cẩm thở dài, gọi điện thoại cho Lý Khoa.


Biết được tin tức rủi ro này, Lý Khoa ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Gần đây Lý Cẩu Đản học được rất nhiều từ vựng, nó say mê đọc tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo, chắc chắn đã bị Vương Nhị Cẩu dùng cá nhỏ sấy khô dụ dỗ đi mất rồi.

Lý Khoa yên lặng chuẩn bị một nắm cá nhỏ sấy khô, để sau lễ cưới sẽ dỗ dành Lý Cẩu Đản đã biến thành bạn gái quay về.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lý Khoa mặc một bộ âu phục màu xanh lam, anh vuốt hết mái tóc ra phía sau, thậm chí trên mặt còn dặm một chút phấn lót, tô một chút son, ăn mặc vô cùng đẹp trai, đứng đắn.

Lý Khoa đứng sau cánh cửa chống trộm sơn màu xanh lam, nhịp tim đột nhiên bắt đầu đập thình thịch, từ trước đến giờ anh chưa từng căng thẳng như thế.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Lý Khoa hít thở sâu, cầm lấy tay nắm cửa, mở cửa ra.

Một cô gái xinh đẹp dịu dàng tươi cười đứng ngoài cửa, tay trái cô bế một con mèo Ba Tư lông ngắn, tay phải bế một con mèo tai cụp, trên lưng còn đeo một ba lô leo núi căng phồng.

Cô gái xinh đẹp dịu dàng mỉm cười, mở miệng dùng giọng nói mà Lý Khoa vô cùng quen thuộc: “Lý Khoa, em đến kết hôn với anh đây.”

Nước mắt Lý Khoa trào ra, làm ướt đường kẻ mắt nhạt màu mà chuyên gia trang điểm đã vẽ, anh đưa tay ôm Ôn Kha vào lòng, trầm giọng nói: “Anh vẫn luôn đợi em trở về.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.