Bạn Gái Tôi Là Du Côn!

Chương 4


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 4

Trong lớp nó, bỗng từ khi Ngô Nại Phong xuất hiện và gọi Lăng Lăng, đám bạn loi nhoi của nó bắt đầu bàn tán đủ kiểu.

– Anh ấy là ai ? Sao lại tới đây tìm mày vậy ? – Tiểu My nói.

– Anh ấy học lớp trên à ? Sao trước giờ tao không thấy mặt của anh ấy vậy ? – Con nọng bảo.

– Thằng đó bị bê đê à ? – Vâng, đây là lời của chị Thuỵ An.

– Tên đó là quần sịp đỏ, cục phân rơi từ trên đầu tao xuống. – Lăng đại ca đã lên tiếng.

*Rầm !!

Bỗng con Nọng đập mạnh tay xuống bàn, hất cầm vênh mặt lên, hùng hồ nói.

– Kể từ giờ, anh … anh … anh gì nhợ ?

– Quần sịp đỏ.

Nó như đang nhắc tuồn cho nhỏ kia.

– À ừ. Kể từ giờ, anh quần sịp đỏ và Đại Tỷ nùi giẻ, sẽ chính thức là vợ chồng của nhau !! Yeahhh !!

– Ế ế !! Con điên kìa !! Mày xàm cái gì đấy !!

Nó há hốc mồm ra chửi nhỏ nọng. Nhỏ nọng hối ha hối hả sửa lại.

– Ý lộn ! Kể từ giờ, anh quần sịp đỏ và chị đại nùi giẻ, chính thức là đối thủ của nhau !!! Hú hú hú !!!

Nghe vậy, nó cũng nhếch môi cười kiểu nghênh chiến.

– Anh đã tìm tới tận hang của cọp, thì đừng bảo sao cọp không giận mà ra hang cấu xé anh nhá.

Sau khi chuông báo hết giờ học. Mạnh ai nấy đều chạy về nhà mình hết, Tiểu
My thì xách cẳng lên chạy ra cổng trước vì sợ anh bồ chạy mô-tô đợi,
Thuỵ An thì phải ở lại trường học thêm, còn nó với nhỏ mặt nọng là cùng
nhau ra về.


Đi xuống được lầu dưới, bỗng con mặt nọng giơ tay ôm chằm lấy bụng, than với nó rằng.

– Tỷ, em đau bụng quá. Chắc hậu môn của em muốn ói.

– Ối giồi, tao phải về lẹ để tránh mặt bà chủ nhiệm, ban nãy bã lại lôi
cái bản tình ca về mái tóc hồng của tao ra. Đứng đây đợi mày, lát bả
xuống là mai tao lại lau cầu thang tiếp.

– Thế tại sao Tỷ không nhuộm tóc lại luôn đi ? Để bã cứ la mắng hoài, tổn tuổi thọ rồi sao ?

– Tóc tao đang đẹp thế này, mày lại bảo tao phải nhuộm lại cái màu chán
nhách đó sao ? Cơ mà thằng Huân đó, nó nhuộm cả cái đầu xanh lè mà cũng
có sao đâu ?

– Điên ! Thằng Huân ban nãy bị bã bắt về cạo đầu luôn rồi !!

– Ôi trời … Mà thôi, mày đi vệ sinh nhanh đi, tao đợi.

– Thôi, tỷ chạy về trước đi, không thôi thì …

Bỗng cái bụng của con nọng kêu như tàu hú, thế là nó liền nhăn mặt ôm bụng
chạy chẳng vào trong nhà vệ sinh. Còn nó cũng tính đứng đợi con nọng,
nhưng sau khi nghe tiếng nện gót của bà cô chủ nhiệm, nó liền ôm cặp rồi chạy đi ngay.

Sau khi giải quyết xong cái bụng thối của mình, mặt nọng chậm rãi bước ra
nhà vệ sinh. Chưa đi được mấy bước, nó bỗng bị chặn lại bởi một đám nam
sinh.

– Dương Dương, nói chuyện với anh một lát nhé ?

Ngô Nại Phong cùng đồng bọn đứng khoanh tay trước mặt của con nọng.

Nhỏ nọng tên Dương
Dương, mỗi lần nghe ai gọi tên thật của nó là nó lại động lòng, vì thế
để tránh bị động lòng, nó đã phải sống với cái biệt danh mặt nọng đó.
Nhưng sau khi nghe anh gọi như thế, tính cách quái đản của nó bỗng chốc
nổi dậy.

– Ơi … Anh quần sịp đỏ gọi em chăng ?

– Quần … quần sịp đỏ ?

Bỗng Doãn Thanh ngớ ngẩn ra trước tiếng gọi của nhỏ kia. Liền xoay sang nhìn Ngô Nại Phong,
nhưng khi bị anh lườm cho một phát, hắn ta vội im bặt miệng luôn.

– Dương Dương này, chúng ta vào thẳng vấn đề chính nhé ?

Phong muốn tiến hành kế
hoạch trả thù của mình lắm rồi nên không làm mất thời gian chi nữa. Cứ
thế mà nhào tới hỏi dồn dập, còn con nọng cứ thế mà ngây người ra trả
lời tuốt.

– Dương Dương là bạn thân của cái bạn tóc hồng có phải không ?

– Dạ phải ạ.

– Thế bạn tóc hồng ấy tên gì nhợ ?

– Dương Tử Lăng ạ.

– Thế Dương Tử Lăng đó có bạn trai chưa ? (Phong hỏi thế để đề phòng thôi chứ không phải là quan tâm đến con nùi giẻ ấy đâu nhá)

– Dạ chưa, tỷ của em độc thân trăm phần trăm ạ.

– Tỷ ? Tại sao phải gọi là tỷ ?

– Dạ tại vì … con nhỏ
đó nó đầu gấu lắm ạ. Nó là du côn, ai nó cũng không sợ, đụng tới nó là
chỉ có ăn đập, con trai hay con gái nó xử hết như nhau ạ. Nó chẳng sợ

trời, chẳng sợ đất, nó chỉ sợ bị lau cầu thang thôi ạ.

Bỗng Phong khẽ nhếch môi cười, để lộ hai cái răng thỏ đáng yêu.

– Thế Dương Dương có biết, điểm yếu của Lăng Lăng là gì không ?

– Dạ biết, đại tỷ rất sợ gián, sợ côn trùng, sợ con trai khóc, sợ mấy con chó bị chảy máu, sợ
người ta nhảy lầu, sợ con kiến nó bu vào kẹo, sợ …

– Khoan !!

Phong cắt ngang lời con
nọng. Sau khi nghe một loạt tin tức chẳng liên quan gì đến kế hoạch của
mình, Phong bắt đầu cảm thấy ức chế, nhăn mặt nói.

– Ý anh là không phải ba cái đó. Mà là … Dương Tử Lăng ấy … Có bí mật gì kinh khiếp không. Là bí mật ấy ?

Con nọng như dần hiểu ra. Nó gật gật cái đầu, nhưng rồi bỗng dức khoắc nói.

– Có ! Có nhiều bí mật
khủng khiếp lắm ! Nhưng em không nói đâu, có chết em cũng không phản bội Đại Tỷ. Vì Đại Tỷ là người mà em quý trọng nhất, Đại Tỷ như là mẹ của
em vậy, em tôn thờ Tỷ ấy lắm, nên em …

– Một ly trà sữa đặc biệt và mắc tiền nhất, chịu không ?

– Lại đây, em kể cho anh nghe …

Không ngờ cái chiêu mua
chuộc bằng trà sữa này lại có tác dụng với Dương Dương. Thấy thế Phong
liền cười khoái chí, nhích người về phía nó một tí và lắng tai nghe.

– Sao ? Em nói đi, anh nghe nè.

– Là vầy, Đại Tỷ rất ghét ai gọi Tỷ bằng tên cún cơm. Ghét cực kỳ luôn.

– Thế tên cún cơm của Đại Tỷ là gì ? … À không, ý anh là tên cún cơm của Lăng Lăng là gì ?

– Anh lại gần đây một tí.

Thế rồi Phong hạ thấp đầu xuống, rồi đưa tay đẩy đẩy Doãn Thanh và Khôi Vĩ ra xa một tí. Bắt đầu dảnh tai lên nghe.

– Tên cún cơm của Đại Tỷ là … Lọ Lem.

*Phụt !!

Bỗng Phong
phì cười muốn văng luôn cả nước bọt ra ngoài. Vẫn chưa hết bất ngờ,
Phong lại đưa tay vịn lấy vai Khôi Vĩ như mình sắp ngất đi rồi ấy.


– Trời ơi … Tao đang mơ, tao đang mơ tụi bây ơi … Lọ Lem … Lọ Lem …

Phong vẫn không thể
ngừng cười được, mặc cho Khôi Vĩ và Doãn Thanh có vô cảm xúc đứng bên
cạnh, anh vẫn cười tít cả con mắt, thở không ra hơi.

– Nhưng Lăng Lăng còn có một bí mật động trời hơn nữa. Còn ghê hơn cả cái tên cún cơm kia nữa.

Bỗng con nọng mở lời làm Phong chú ý lại. Anh thôi cười, gằn giọng một tí rồi tiếp chuyện.

– Sao ? Ý em là bí mật gì ?

– Mà thôi, em không nói đâu. Vì em rất tôn thờ Tỷ, nên em sẽ …

– Vào giờ ăn trưa, anh sẽ đem phần cơm đặc biệt nhất ở nhà hàng cuối đường cho em.

– Thật không ? Là đồ ăn của nhà hàng nổi tiếng đó có phải không ?

Nhìn hai cái mắt của nó sáng loé lên, cùng với cái tay cứ bấu bấu vào nhau là biết sắp mua chuộc được nó rồi.

– Anh nói thật !

– Thế để em kể cho anh nghe.

Thôi thua, con nhỏ này mở miệng ra là tôn thờ Đại Tỷ, thế mà chỉ vì đồ ăn thức uống là nó quăng mất tiêu cái bàn thờ luôn.

– Anh ! Tuyệt đối đừng
bao giờ cho Đại Tỷ đụng tới rượu bia. Nếu như anh !! Để cho Đại Tỷ say
quắc cần câu, thì anh sẽ hối hận đấy !! Nghe rõ lời cảnh báo này nhá.
Đừng bao giờ, tuyệt đối cấm !!

Nói xong, nó quay phắc đầu đi, và không quên nhắc nhở anh về ly trà sữa và phần cơm.

Nghe nhõ nọng “tư vấn” đầy chi tiết xong, anh bỗng cười đắc chí, ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khích.

– Dương Tử Lăng, cô chết chắc rồi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.