Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 22
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Phong có hứa sẽ giữ bí mật chuyện này, bà Diệp an tâm lắm, một phần Phong cũng là học sinh lớp bà dạy, nên bà
cũng hiểu được tính Phong. Anh vừa hiền, vừa học giỏi, lại vừa hiểu
chuyện, tìm đâu một người hoàn hảo như Phong nữa đây chứ ? Có lúc bà còn nghĩ, Lăng Lăng nhà bà mà có Phong làm chỗ dựa vững chắc thì tốt biết
bao … Nhưng tiếc rằng, Phong đường đường là con nhà danh giá, quyền
lực … Còn Lăng Lăng thì lại sống trong một gia đình vừa nghèo, lại
chẳng trọn vẹn người thân …
Hai đứa sinh ra là để gặp được nhau … chứ không thể thuộc về nhau …
…
Đến giờ ăn trưa, trong khi ai nấy cũng đều lo ăn phần cơm của mình, thì
Dương Dương ngồi đối diện vẫn không thể nào ngừng bắt chuyện với Lăng
Lăng.
– Tỷ này, nghe đồn chiều nay tỷ “chạy show” à ? (Ý là đi đánh lộn !)
Lăng Lăng vừa ăn, vừa hời hợt trả lời nó.
– Ừ.
– Thế tỷ đi bên nào trước ?
– Thằng Cò 6 giờ, thằng Đen 7 giờ.
– Thằng Cò anh con Kim à ?
– Ừ.
– Chắc con Kim ra viện rồi, vẫn chưa bằng lòng vụ trước nên mới nhờ anh trai phục thù đây mà. Thế còn thằng Đen là anh con nào ?
– Diễm.
– Woww !!! Con Diễm vậy mà cũng có anh trai nữa à ?! Con đó điếm thúi thế mà thằng đó cũng chịu làm anh trai nó à ?!
– Nó thuê người.
– Ồ, ra vậy. Ơ thế tỷ có …
– Dương Dương, để tao ăn !
Bị quát, con nọng buồn quá, liền xị mặt xuống. Nhưng rồi nó lại không thể
nào im lặng được, nhưng nói chuyện với Lăng Lăng thì lại sợ nó chửi, nên con nọng chỉ còn biết nói bâng quơ một mình.
–
Hâyyy … Lo cho ai đó quá đi !!! Cả đám con trai thế mà lại đi “chạy
show” một mình … À ! Hay là mình bảo Ngô Nại Phong đến giúp nhỉ ?!
– Không được gọi !!
Lăng Lăng chau mày, tay cứ gắp thức ăn, miệng cứ hằn học nói với con nọng.
– Mày mà nói cho Phong biết chuyện này, tao thề tao sẽ giết mày.
– Sao thế ? Mày sợ Phong nghĩ xấu về mày à ?
Nó im lặng, không muốn nói nhiều nữa. Thái độ của nó thế này thì ngay cả
Tiểu My và Thuỵ An cũng biết rằng nó đang không được vui rồi, vậy mà con nọng lại không nhận ra, còn đốc thêm chuyện nữa mới ghê.
– À ! Mày sợ Phong biết mày là du côn, sợ Phong thấy mày đi đánh nhau, rồi
sau đó Phong sẽ nghĩ xấu mày, sẽ ghê tởm con người mày, sau đó Phong
không thích mày nữa, không muốn làm bạn với mày nữa, Phong sẽ xa lánh
mày và đi thích một đứa con gái khác, hiền hậu hơn, nữ tính hơn, đánh
yêu hơn. Rồi Phong …
Rầm !!
Lăng Lăng đập mạnh đũa ăn xuống bàn, lớn đến nổi cả khu đều nghe, khiến ai
nấy cũng giật mình mà ngoái đầu lại nhìn. Lăng Lăng giờ đây trông đáng
sợ quá, mặt hậm hực và lạnh như băng, một phát đứng bật dậy rồi tiến
thẳng ra ngoài, làm cho Thuỵ An và Tiểu My cũng không còn tâm trạng nào
mà ăn tiếp được nữa, còn con nọng thì đã im hơi lặng tiếng từ bao giờ.
Khi bóng nó khuất dạng hẳn, Thuỵ An mới từ tốn nói với Dương Dương rằng.
– Mày giỡn như vậy là hơi quá rồi. Chẳng lẽ mày không biết … Lăng Lăng nó thích Phong thật sao ?
Đến lúc này con nọng mới bất ngờ lên tiếng.
– Sao ?! Con Lăng nó … nó …
– Nó thích Phong !
– Làm sao có thể ?! Đại tỷ trước giờ vốn không có hứng với mấy chuyện đó mà ?!
– Nếu đã là duyên nợ … thì dù có chạy đằng trời cũng không thoát !
– Tao … Tao thật sự không biết chuyện này.
Dương Dương vừa buồn, vừa cảm thấy áy náy với Lăng Lăng. Chỉ tại nó không để
ý, nên không biết rằng Lăng có tình cảm thật với Phong …
– Giờ tao phải làm sao đây ?!!
Con nọng như sắp khóc trước tình cảnh này. Thấy tội quá, nên Tiểu My đã liền lên kế hoạch giúp đỡ.
–
Tao nghĩ … Đầu tiên mày hãy lựa lời an ủi Lăng Lăng vài tiếng trước
đã, rồi sau đó tao sẽ nghĩ cách giúp mày làm Lăng hết buồn.
Con nọng nghe thế liền mừng rỡ, nắm tay Tiểu My cảm ơn không ngớt.
– Thật hả ?! Cảm ơn mày nha !!
Dứt câu, con nọng đứng lên, rồi chạy thẳng một mạch về lớp …
Bỗng Tiểu My chau mày, xoay sang hỏi Thuỵ An.
– An này … Lỡ như giữa Phong và Lăng … có duyên mà không có nợ thì sao ?
Thuỵ An phút chốc cũng buồn rầu, đưa đôi mắt nhìn xa xăm, trầm giọng đáp lời rằng.
– Thì dù có sử dụng trăm phương ngàn kế đi chăng nữa … họ vẫn không thuộc về nhau …
…
Vừa về đến lớp thì con nọng bắt gặp ngay cảnh Lăng Lăng đang chau chặt đôi
mày, khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chưa bao giờ nó thấy Lăng Lăng trầm
tư như lúc này.
Thế rồi nó lấy hết can đảm để bước vào trong, đứng ngay trước mặt Lăng và nói.
– Lăng này … Tao … Tao xin lỗi, ban nãy tao quá lời rồi.
– …
Nó không trả lời, cứ chau mày rồi nhìn ra ngoài trời mãi thôi. Biểu hiện
thế này thì xem ra là giận thật rồi. Con nọng bắt đầu rớm nước mắt, sụt
sùi cao giọng nói.
– Chỉ tại tao không tốt ! Tao không biết mày thích Phong nên …
– Tao không thích Phong.
Bỗng nó xoay đầu lại, cắt ngang lời con nọng nói, rồi đưa đôi mắt sắc lạnh ấy nhìn Dương Dương.
– Sao ? Mày không thích … không thích …
– Tao không thích Phong, càng không ưa hắn ta.
Con nọng ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra luôn.
– Sao Tiểu My và Thuỵ An bảo mày thích Phong lắm, thích cực thích luôn, mà tao …
– TAO NÓI LÀ TAO KHÔNG THÍCH PHONG !!
– Lăng Lăng ?
Bỗng từ cửa lớp xuất hiện một giọng nói lạ. Cả Lăng Lăng và Dương Dương đều
hướng mắt nhìn ra ngoài đó và thấy … Ngô Nại Phong với gương mặt ngơ
ngác, đang đứng đó và nhìn họ …
Nhưng rồi bỗng ánh mắt anh dần chuyển sang hướng của Lăng Lăng … Anh đang nhìn nó, nhìn nó một cách đắm đuối, nhìn nó mãi …
Phải chăng anh đã nghe thấy những lời nó nói ?