Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu – Chương 28: Đau tim
Gia Huy bất lực, người kết hôn với anh chắc chắn là tiểu thư danh giá đáng để gia tộc đồng ý. Cuộc hôn nhân này thực chất là một giao dịch mà hai bên đều có lợi.
Anh quyết định đi tìm Lâm Ngọc để bày tỏ tình cảm một lần nữa, nếu cô chấp nhận anh sẽ từ bỏ mọi thứ đến với cô, ngược lại anh sẽ sống như một con rối mặc cho gia tộc chỉ bảo.
“Chú ơi, lấy con cái bánh chà bông kia” Lâm Ngọc chỉ chỉ qua gương, miệng cười tươi với ông chủ cửa tiệm. Bánh loại này chỉ còn một cái, cô thật may mắn.
“Tôi lấy cái đó” Một tên khác cũng chỉ cùng hướng với cô, đồng thời đưa tiền trước cho ông chủ. Ông khó xử nhìn hai người.
“Tôi chọn trước” Lâm Ngọc kéo cổ áo tên đó, ăn gan hùm hay sao dám tranh gianh với cô. Nhưng khi nhìn khuôn mặt lâu ngày ko gặp cô há hốc mồm.
“Nhỏ ăn cắp” Duy Khánh thấy Lâm Ngọc vui mừng, ôm chầm lấy cô.
“Thả ra! Muốn chết hả?” Lâm Ngọc đấm mạnh vào lưng anh.
“Ko thả” Duy Khánh nũng nịu kêu.
Lâm Ngọc đưa chân thọt mạnh vào hai chân anh, Duy Khánh ôm háng ngồi gục xuống, mắt ai oán nhìn cô cười đắc chí.
Lấy được bánh, cô hí hửng nhìn Duy Khánh vẫn ôm mặt đau. Chậc, chậc đau lắm sao, cô chưa dùng hết sức mà.
“Anh đến đây làm gì?”
“Tìm cô” Duy Khánh khập khiễng đứng dậy, xém nữa là tiêu rồi.
“Tìm tôi? Có chuyện gì?” Lâm Ngọc quên hết phân nữa việc hôm đó.
“Trả nợ” anh nhắc cô nhớ.
“Nợ gì…À..à”
Duy Khánh liếc Lâm Ngọc, à cái gì mà à.
“Bữa khác đi, hôm nay tôi ko rãnh” Nói xong cô quay lưng bỏ đi.
“Phải giải quyết trong hôm nay” Anh chạy theo kéo cô lại, dám bỏ trốn.
“Đã nói là bữa khác” Thật phiền phức!
“Cô đừng hòng trốn” Duy Khánh bắt tay Lâm Ngọc lại, nhất quyết ko buông.
“Đừng trách tôi” Lâm Ngọc giơ tay lên định đánh.
“Thả tay cô ấy ra” Một giọng lạnh lùng mang ý cảnh cáo.
Lâm Ngọc và Duy Khánh cùng quay đâu nhìn Thiên Hạo một thân ung dung đi tới, mặt ko cảm xúc nhìn chằm chằm tay Lâm Ngọc, đáy mắt tỏa khí lạnh muốn chặt đứt cánh tay đó.
Duy Khánh chợt rùng mình, nhìn người xa lạ trước mắt, cả người hắn tỏa ra loại khí chất vương giả, ko ai có được. Hắn chính là Thiên Hạo, người thừa kế duy nhất của công ti ELD.
“Mày là gì của cô ấy?” Lâm Ngọc tại sao lại quen được nhân vật lớn như hắn được.
“Bạn trai”
Duy Khánh nắm càng mạnh, tăng thêm lực như muốn bóp nát tay Lâm Ngọc
“Lâm Ngọc, cô ghê gớm thật, hấp dẫn nhiều người” Lần trước là tên Gia Huy mặt thư sinh kia, giờ đến tên này. Cô ko cô rất quyến rũ, làm nhiều người đem lòng thương yêu cô trong đó có cả anh
“Á..tên điên này” Lâm Ngọc nhíu mày, liếc Duy Khánh. Có ai đấm cho hắn chết ko, nói hươu nói vượn gì vậy.
“Mày điếc hả, hay lỗ tai để trang trí” Thiên Hạo thấy cô nhăn mặt, nổi khùng tiến lên phía trước. Anh ngồi chờ cô lâu nên mới xuống đây xem thế nào, bắt gặp tên kia nắm tay cô, còn kêu tên cô một cách thân mật. Đầu óc anh như muốn điên lên, tất cả là do cô.
Sắp thấy hắn đánh mình, Duy Khánh mới buông tay Lâm Ngọc ra, đẩy cô đứng đằng sau mình. Mặt đối mặt với Thiên Hạo.
Lâm Ngọc xoa cánh tay, xui xẻo quá, sáng giờ toàn bị người ta hành hung.
“Lâm Ngọc, qua đây” Thiên Hạo mở miệng, đưa tay về phía cô.
“Hả” Cô ko hiểu chuyện gì, mặt đờ ra.
“Tôi ko nói lần hai” Thiên Hạo kiên nhẫn nói.
Lần đầu tiên cô thấy Thiên Hạo tức giận đến vậy, nuốt nước bọt đi về phía anh, đưa tay nắm lấy. Thiên Hạo hài lòng kéo cô vào trong ngực, ôm cô nhìn Duy Khánh khiêu khích
“Ko có chuyện gì thì đừng đến tìm cô ấy nữa”
“Tại sao, đó là ý anh..hay là của Lâm Ngọc?” Duy Khánh nghiến răng nhìn hai người ôm ấp tình tứ, Lâm Ngọc ko hề phản kháng chống cự, chẳng lẽ cô thích hắn. Nghĩ đến đây, lòng anh đau đớn.
“Tôi..” Lâm Ngọc bị Thiên Hạo ôm chặt, mặt đỏ ửng nhưng cô ko đẩy anh ra. Cô rất thích Thiên Hạo ôm như vậy.
“Ý của Lâm Ngọc với của tao có gì khác?” Thiên Hạo hỏi ngược lại.
Duy Khánh lắc đầu, cười châm chọc
“Mày thích người con gái mà tao để ý, hiên ngang cướp cô ấy, thật giống ba mày, cướp mẹ từ tay bố tao. Mày cũng đê tiện ko khác gì bố mày”
Thiên Hạo im lặng, cất bước ôm Lâm Ngọc rời đi. Lâm Ngọc mờ mịt nhìn anh, Duy Khánh nói gì vậy, cô ko hiểu gì hết.
“Mày đợi đấy, tao nhất định sẽ cướp cô ấy lại. Lâm Ngọc là của tao” Duy Khánh điên cuồng gào thét nhìn hai bóng lưng rời đi.
Trong phòng y tế
Thiên Hạo nhẹ nhàng nâng cổ tay Lâm Ngọc lên xem xét, bầm tím cả rồi.
“Đau không?”
“Không, vết thương này so với trước kia có là gì” Cô mỉm cười, chăm chú quan sát anh.
“Không cho phép làm tổn thương bản thân” Anh gõ đầu cô, sau đó chuyển thành xoa nhẹ.
Lâm Ngọc bị anh làm cho rối cả lên, tim cứ đập thình thịch, anh thật sự quan tâm, chăm sóc cô. Lâm Ngọc nắm lấy bàn tay xoa đầu mình, ngước mặt lên nhìn anh
“Đừng đối xử tốt với tôi như vậy”
“Tại sao, cô ko thích?”
” Ko phải, anh cứ như vậy sẽ làm tôi thích anh mất” Cô hùng hồn nói ra từ đáy lòng.
“Hả?” Thiên Hạo hỏi lại, tưởng mình nghe lầm.
“Á, coi như tôi chưa nói gì” Lâm Ngọc xoa rối đầu tóc, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Chợt cánh tay rắn chắc từ đằng sau ôm chầm lưng cô, Thiên Hạo nghiêng đầu đặt lên vai cô, thủ thỉ
“Tôi sẽ đối xử tốt với cô, bây giờ và mãi mãi”
“Ko được, tôi ko muốn bị bệnh đau tim đau”
“Gì? Bệnh tim?” Anh quay người cô lại đối diện mình, giữ chặt hai vai cô
“Ở gần anh là tim tôi cứ đập mạnh, như muốn nhảy khỏi lồng ngực” Cô ngây thơ nói.
Thiên Hạo nghe được lời nói đáng yêu, ngốc nghếch. Anh ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, ngửi lấy mùi thơm
“Ngốc” Anh mắng nhỏ, nhưng lại đầy sự cưng chiều.