Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu – Chương 24: Ôm eo
Ko biết thời gian trôi qua bao lâu, Thiên Hạo thôi ko nhìn Lâm Ngọc nữa “Cô ko thể yên tĩnh đi dạo với tôi một chút à?”
“Tại sao tôi phải đi với anh chứ?” Con người này thật khó hiểu.
“Ừm..tại sao tôi lại đi với cô nhỉ?” Thiên Hạo suy tư, anh cũng ko biết tại sao lại muốn đi với cô, đơn giản anh chỉ muốn có ai đi bên cạnh và
người đó chắc có lẽ là cô.
“Tôi ko dư thời gian để chơi với anh đâu” Lâm Ngọc bỏ đi.
“Thế có thời gian đi moto dạo mát?”
Lâm Ngọc giật mình quay đầu lại, mắt sáng rực “MV Agusta F4 ?” Lâu rồi
cô chưa lái xe, một phần vì ngại vết thương, má Hoa lại tịch thu chìa
khóa xe của cô. Thật ngứa tay…
“Đời mới, màu đỏ” Thiên Hạo lục trong túi quần lấy chiếc chìa khóa, lắc lắc trước mặt cô “Nhanh hơn hai chiếc trước, thử ko?”
Lâm Ngọc nhanh tay lẹ mắt dựt chìa khóa, cầm tay Thiên Hạo chạy nhanh
“Ở đâu? Sao ko chịu nói sớm?” Anh ta giàu thật, xe có số lượng có hạn
trên thế giới mà anh mua liên tiếp 3 chiếc liền, màu sắc còn phong phú
nữa: đen, xám, đỏ, Lâm Ngọc rất thích mấy màu này.
“Từ từ..” Anh ngừng lại, làm cho Lâm Ngọc kéo đi ko được
“Chờ cái gì nữa?” Lâm Ngọc liếc anh, đừng nói là đổi ý. Anh mà có ý định đó là hôm nay cô chơi khô máu với anh luôn.
“Lần này tôi lái” Thiên Hạo nhìn vai phải của cô, sợ đụng đến vết thương.
“Nhưng tôi muốn lái..” Ý của anh là ngồi sau để anh chở, mơ đi.
“Thôi vậy” anh bước nhanh, Lâm Ngọc tức điên kéo áo anh lại, vảnh môi chu ra, mặt nhăn nhó
“Anh chở là được chứ gì..đi nhanh đi”
Thiên Hạo nhoẻn miệng cười, cô đôi lúc thật đáng yêu.
“Tên điên này lái chậm một chút, muốn giết người sao?” Lâm Ngọc hoảng
sợ, nhắm mắt nhắm mũi. Thiên Hạo lái xe rất rất rất nhanh, nhanh hơn cả
cô.
Giả điếc ko nghe lời cô, anh càng tăng tốc, có thể nói là đi với tốc độ ánh sáng.
“Giảm lại…giảm lại..muốn chết anh chết một mình đi, đừng lôi kéo tôi theo”
“Ôm tôi lại” Thiên Hạo la to, sợ cô ko nghe.
“Ôm cái đầu anh, tôi biết đặt tay ở đâu?”
“Eo” Anh thản nhiên thốt ra.
“Có chết tôi cũng ko ôm đâu”
Thiên Hạo lắc đầu cười, mới nãy anh mới nghe ai ko muốn chết cơ mà. Anh vọt hết ga, gió thổi vù vù qua tai, cảnh vật hai bên đường lướt qua ko
thấy rõ. Lâm Ngọc đau tim, mặt trắng xanh, tự nhiên vòng hai tai ôm chặt eo Thiên Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa sát vào lưng anh.
Biết
mình đã dọa cô sợ, anh giảm tốc độ. Vui vẻ lái xe dạo khắp thành phố.
Quẹo vào con đường hẻm nhỏ, dừng xe xuống ngôi nhà có ghế đu ở ngoài
sân. Thiên Hạo chọt chọt cánh tay vẫn đang ôm chặt anh
“Đến nhà cô rồi”
“Hả?” Lâm Ngọc giờ mới mở mắt nhìn xung quanh, đúng là đến nhà cô rồi.
Cô mới buông anh ra, đi thẳng đến cổng mở vào nhà. Lâm Ngọc ko biết Thiên Hạo vẫn đi sau lưng cô vào trong nhà.
Phát hiện ko có ai ở nhà, cô nhún vai cởi giày
“Ko có ai ở nhà sao?”
Nghe tiếng nói quen thuộc nam tính sau lưng mình, Lâm ngọc ko dám tin quay lưng lại “Sao anh ko về đi?”
“Đãi tôi một tách trà” Ko đợi cô trả lời, anh tự nhiên bước vào nhà, xuống bếp lấy ly, mở tủ tìm trà nấu lên.
Ko tin vào mắt mình, Lâm Ngọc dụi dụi mắt. Mặc kệ anh, đi thẳng vào phòng, đóng cửa sập lại.
Thiên Hạo tự pha cho mình một tách trà thơm, sau đó ngồi xuống sô pha
thưởng thức, nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ ăn tối rồi.
Cảm giác có cái gì đang cắn ống quần mình, anh nhíu mày nhìn cục bông
đang ko ngừng ra sức cắn quần anh. Con mèo này chắc là cô nuôi, anh ẳm
nó lên ngắm nghía. Y như cô chủ của nó, nghịch ngợm. Anh hôn nhẹ lên mũi nó, con mèo cũng ko quậy để anh hôn, lắc lắc đuôi tỏ vẻ thích thú.