Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 46: Phiên ngoại 2 : Canh hai


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám – Chương 46: Phiên ngoại 2 : Canh hai

Linh Vận nhanh chóng chạy đến vội giấu sau lưng trước ánh mắt kinh ngạc của bà Linh.

“Hì hì hì, một món đồ chơi thôi.”

Ông Linh đặt vali hành lí sang một bên, chào Ninh Tự Hàn, “Ừm, ban đầu định mấy ngày nữa mới về, bác gái cháu nhớ nhà, bọn ta tạm thời đổi vé.”

Bà Linh thấy bầu không khí lúng túng trong phòng bèn ngáp một cái rồi nói: “Mẹ mệt rồi, đi lên nghỉ một lát trước.”

Bà đi hai bước về phía trước rồi lại dừng bước, quay đầu lại nhìn Ninh Tự Hàn: “Tiểu Hàn đã ăn cơm rồi sao?”

“Chưa ăn thì ăn xong hẵng đi.”

Ninh Tự Hàn phớt lờ Linh Vận luôn đưa mắt ra hiệu cho anh, trả lời: “Vẫn chưa ăn ạ.”

Linh Vận hận không thể xách Ninh Tự Hàn ra ngoài, nhưng cơ thể hai người chênh lệch quá lớn, cô chỉ có thể lườm anh không ngừng, nhưng đối phương không thèm đếm xỉa, vẻ mặt kiên quyết muốn ở lại, cô cũng không làm gì được anh.

Bác gái đi lên, cơm tối là ông Linh vào bếp, Ninh Tự Hàn làm trợ thủ.

Linh Vận mặc kệ anh, đi theo bà Linh lên lầu.

Trên lầu, Linh Vận ngồi bên giường tán gẫu với bà Linh, bà Linh thay thành quần áo rộng rãi, nằm nghiêng trên giường, trách cứ Linh Vận: “Cái con bé này, thằng bé Tiểu Hàn tốt bao nhiêu còn muốn ầm ĩ vậy?”

Linh Vận mất hứng, không muốn nói chuyện này, chuyển chủ đề hỏi: “Mẹ, hai người đã đi đâu, có mang quà gì về cho con không?”

Bà Linh rất không hài lòng về hành động chuyển chủ đề của cô, “Không được ngắt lời, hai người bọn con đã cãi nhau… hai tháng rồi, còn muốn cãi nhau tới khi nào?”

“Đi đâu tìm người đàn ông tính cách tốt như Tiểu Hàn!”

Tính cách tốt làm được cái gì, Linh Vận nhỏ giọng thầm thì, tra nam tam tâm nhị ý. [1]

[1] Tam tâm nhị ý (chữ Hán 三心二意) thường dùng cho những người không định nhất, không chuyên tâm, vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia)

Trong bếp dưới lầu, ông Linh đang nấu canh, Ninh Tự Hàn nhặt rau xong thả vào trong bồn nước rửa sạch.

Nghe thấy ông Linh hỏi: “Người nhà đều khỏe cả chứ?”

Ninh Tự Hàn thành thật đáp: “Đều khỏe ạ.”

Trong lòng ông Linh nghĩ, nếu như ngày nào để ông gặp Ninh Nhạc Sơn thì thế nào cũng phải nói chuyện với ông ta một bữa ra trò.

Trại tạm giam 15 ngày kia cảm giác cũng không dễ chịu.

Im lặng vài giây, ông Linh lại hỏi: “Công ty thế nào?”

Ninh Tự Hàn trả lời đúng sự thực: “Cũng rất tốt ạ, phần lớn nghiệp vụ vẫn là mẹ cháu làm, cháu chỉ hỗ trợ bà.”

Ông Linh vẫn tương đối hài lòng thằng bé trước mặt, trong lòng đã sớm nhận định nó là con rể tương lai của mình.

Ông nói đầy hàm ý: “Phụ nữ bây giờ, thời khắc quan trọng không thể để bọn họ tùy ý tức giận.”

Ninh Tự Hàn nhíu mày, lời này là có ý gì?

“Ý của bác là?”

Chẳng lẽ lại phải cưỡng ép?

Ông Linh cười ha ha nói: “Con phải nghĩ ít chiêu mới được, bằng không thì không được bị động mãi thế?”

Nghĩ ít chiêu?

Bốn năm trước chuyện ông Linh tấn công cảnh sát bị xử tạm giam 15 ngày, Ninh Tự Hàn còn nhớ, lúc ấy bà Linh cuống lên, chờ sau khi ông Linh ra ngoài hai người đã lập tức làm hòa.

Chẳng lẽ mình cũng phải tấn công cảnh sát?

Ninh Tự Hàn nhanh chóng phủi ngay ý nghĩ của mình, ông Linh đã kết hôn còn có hai đứa con, dĩ nhiên vợ đau lòng rồi.


Anh chưa kết hôn đã đến Cục cảnh sát để lại cái lịch sử đen, đến lúc đó Linh Vận càng ghét anh hơn.

Ông Linh thấy Ninh Tự Hàn vẫn chưa thông suốt, đưa tay vỗ vai anh, ý tứ sâu xa nói: “Cậu trai trẻ, từ từ suy nghĩ đi.”

Cơm tối Linh Vận cũng không cho Ninh Tự Hàn sắc mặt tốt, Ninh Tự Hàn uống chút rượu với ông Linh, hoàn toàn không chú ý đến cặp mắt lạnh lùng của Linh Vận.

Sau bữa ăn Ninh Tự Hàn muốn thu dọn bát đũa đã bị bà Linh kéo sang bên cạnh, “Không cần, bây giờ trời còn sớm, cháu và Vận Vận ra ngoài đi dạo đi.”

Ninh Tự Hàn ngượng ngùng nói: “Cảm ơn bác ạ.”

Nhân lúc Linh Vận không ở đây, bà Linh nhỏ giọng nói: “Bác, bác, ta đã nghe đủ rồi, lúc nào gọi ta một tiếng mẹ, ta mới vui.”

Ninh Tự Hàn cười đến mức có hơi xấu hổ, “Vậy con đây cố gắng, sớm ổn định với Linh Vận.”

Linh Vận rửa tay xong từ phòng bước ra, thật xa đã thấy Ninh Tự Hàn và mẹ tán gẫu cùng nhau, cũng không biết hai người nói chuyện gì, vẻ mặt người đàn ông cười nịnh nọt, nhất định không phải nói gì tốt.

Cô xoay người lên lầu thay quần áo rồi xuống, mặt đen lại nói với Ninh Tự Hàn: “Đi thôi.”

Ở nhà không nói rõ được, vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh.

Ninh Tự Hàn tạm biệt ba mẹ Linh Vận rồi theo sau Linh Vận ra ngoài, đã ra đến cửa, bà Linh còn đuổi theo dặn dò anh không có chuyện gì thì đến thường xuyên.

Linh Vận không hài lòng việc này, để anh ấy đến thường xuyên làm gì.

Hai người nhanh chóng ra khỏi đại viện, Ninh Tự Hàn thản nhiên nắm tay Linh Vận, “Bé Linh, em vẫn muốn cãi nhau với anh đúng không?”

Linh Vận cũng không muốn cãi nhau, nhưng trong lòng lại khó chịu.

Muốn kéo tay Ninh Tự Hàn ra, nhưng đối phương lại nắm chặt không lôi ra được, trong lòng buồn bực không nhịn được giẫm chân hai lần, mang theo tiếng khóc nức nở chất vấn: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Em chỉ không thích anh qua lại với cô Thanh gì đó, thế nhưng…”

Dù sao người ta cũng là cô nhi, yêu cầu như thế hình như quá ích kỷ.

Trong lòng phiền muộn chết đi được.

Ninh Tự Hàn đã biết là chuyện này, nhưng anh cũng không còn cách nào, từ nhỏ Lâm Thanh Thanh đã theo ba anh lớn lên, lúc đầu ba định để anh và cô bé ấy kết hôn, hiện tại đã ra vẻ nhượng bộ, không còn can thiệp tình cảm của bọn họ, nếu như mình lại cắt đứt quan hệ với Lâm Thanh Thanh, đoán chừng sau này ba sẽ chết không nhắm mắt.

Không thể cắt đứt quan hệ, lại không thể gạt người, Ninh Tự Hàn nhíu mày, chẳng lẽ phải giơ tay thề?

Cái này thì quá đơn giản, cũng không biết Linh Vận có chịu hay không.

Bác Linh nói nghĩ ít chiêu, rốt cuộc chiêu gì có thể dùng đây?

Gạo nấu thành cơm?

Hai người đã sớm phát sinh quan hệ.

Đâm thủng bao cao su, để cô mang thai?

Hình như có chút Low.

Ai, cuối cùng Ninh Tự Hàn thở dài, thực sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Chỉ có thể ra sức nắm lấy tay Linh Vận, “Em gái nhỏ, em có thể đừng nghĩ nhiều như vậy không, anh đối xử với em thế nào cũng đâu phải em không biết?”

“Nhiều năm như vậy, ngay cả con muỗi cái anh cũng không thèm nhìn, trong mắt chỉ có một mình em, em vẫn không thấy được chân tình của anh?”

Muỗi cái cái quái gì, Linh Vận liếc mắt nhìn anh, bởi vì quá rối rắm, vành mắt đều đỏ, trong lòng mắng một câu, người này nói càng ngày càng thô tục.

“Xem phim nhé?”

Ninh Tự Hàn thấy Linh Vận không nói lời nào, biết nói chuyện cũng không được gì, chi bằng thả lỏng một chút, còn lại để anh từ từ nghĩ cách.

Linh Vận im lặng vài giây, Ninh Tự Hàn đã cho là cô không muốn đi lại thấy cô khẽ gật đầu.


Hai người vẫy taxi trực tiếp đến rạp chiếu phim.

Trên đường Ninh Tự Hàn hỏi Linh Vận: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta xem phim không?”

Dĩ nhiên Linh Vận nhớ rõ.

Lúc đó cô bị gọi về nhà ở, ngoại trừ ở trường học hai người có thể gặp mặt thì những lúc khác muốn gặp một lần giống như làm kẻ trộm vậy.

Tình trạng này kéo dài mãi cho đến khi Ninh Tự Hàn tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Về sau ngay cả phúc lợi gặp mặt trong trường học cũng không còn.

Linh Vận chỉ có thể buổi tối lén lút chuồn đi, hẹn hò với Ninh Tự Hàn.

Buổi tối trước Tết nguyên đán một ngày năm Ninh Tự Hàn tốt nghiệp, Ninh Tự Hàn mời Linh Vận đi xem phim, lúc đó hai người đã bên nhau hơn hai năm, ngoại trừ hôn thì không có thêm bước tiến triển nào nữa, hai người xem phim xong, Ninh Tự Hàn không muốn để Linh Vận trở về.

Linh Vận ngượng ngùng, cũng không muốn về, cuối cùng đã đến cổng bỗng nhiên quyết định muốn cùng Ninh Tự Hàn ra ngoài ở.

Cô nhắn tin cho mẹ là mình đến trường học rồi đi theo Ninh Tự Hàn.

Trên đường Ninh Tự Hàn mua một hộp “áo mưa”, mặc dù Linh Vận xấu hổ, nhưng cô đã năm ba đại học, đã sớm ngầm cho phép Ninh Tự Hàn loại hành vi này, chỉ là không có cơ hội.

Hôm nay Ninh Tự Hàn đưa ra yêu cầu, cô cũng thuận thế đáp ứng.

“Nghĩ gì thế?”

Ninh Tự Hàn nhéo nhéo tay Linh Vận, nhìn cô ngẩn người mãi, nhắc nhở.

Linh Vận luôn nhìn bên ngoài cửa sổ xe taxi, nghe vậy thì hít mũi một cái, khẽ gật đầu, “Nhớ rõ.”

Đêm hôm đó Linh Vận sợ đau, Ninh Tự Hàn cam đoan với cô nói anh đã nghiên cứu rất nhiều sách, kỹ xảo nhất định không có vấn đề, sẽ không đau.

Linh Vận thấy anh nói lời thề son sắt[2]còn tưởng là thật, ai ngờ khoảnh khắc anh tiến vào, suýt nữa cô la rách cổ họng.

[2] Nguyên văn là “信誓旦旦” (tín thệ đan đan): tuyên thệ một cách nghiêm trang

Sau sự kiện đó cả tuần Linh Vận không cho anh sắc mặt tốt.

Về sau thì…

Tất nhiên là làm nhiều rồi, kỹ xảo đã đủ, Ninh Tự Hàn còn kéo cô vô cùng không biết xấu hổ nói: “Chung quy lý luận suông cảm thấy không đầy đủ[3], vẫn là phải đích thân thử mới được.”

[3] Nguyên văn là “Chỉ thượng đàm binh chung giác thiển” nghĩa là lý luận suông, chung quy là không hoàn thiện, không đầy đủ.

Bây giờ nhớ lại, Linh Vận vẫn cảm thấy đỏ mặt, cũng không biết người đàn ông sao lại thản nhiên nói ra câu như thế.

Hai người nhanh chóng tới rạp chiếu phim, Ninh Tự Hàn cố ý mua một bộ phim hài, hẳn là có thể điều tiết bầu không khí.

Nhưng toàn bộ quá trình Linh Vận đều không tập trung, cũng không nhìn một chút.

Thực ra hai người đến với nhau không dễ dàng, hơn nữa đối với Ninh Tự Hàn, cô cũng không có bất kì khuyết điểm nào, chỉ là bên trong ngăn cách bởi một người là Lâm Thanh Thanh.

Cuối cùng từ rạp chiếu phim đi ra, Linh Vận nhẫn nhịn khó chịu trong lòng, nói với Ninh Tự Hàn: “Ninh Tự, cho em chút thời gian, để em suy nghĩ thật kỹ.”

“Bao lâu?” Trong lòng Ninh Tự hốt hoảng, nhỡ đâu Linh Vận vĩnh viễn cũng không nghĩ thông thì tính sao?

Dưới ánh đèn, ánh mắt của anh nặng nề nhìn Linh Vận.

Từ lúc bắt đầu xác định quan hệ với Linh Vận, không đúng, từ lúc bắt đầu thích Linh Vận anh đã biết Linh Vận là một cô gái hết sức nhạy cảm, nên anh mới đặc biệt chủ động trói cô trong lòng mình.


Nếu không hai người có thể đã không ở bên nhau.

Hôm nay thấy Linh Vận còn phiền muộn như vậy, biết mình nói thêm cũng không có ý nghĩa bèn dứt khoát nói: “Vậy được, anh chờ em.”

Ninh Tự Hàn vẫn đưa Linh Vận về Linh gia, đã trễ thế này anh cũng không vào nhà, chỉ đứng ở cổng nhìn cô vào đại viện liền rời đi.

Bà Linh đã chợp mắt một giấc, giữa đường khát nước tỉnh ngủ xuống lầu tìm nước uống, không ngờ đúng lúc thấy con gái về, khó hiểu nói: “Sao muộn như vậy lại quay về rồi?”

Bà còn tưởng tối nay con gái ở bên ngoài nữa.

Linh Vận hơi mệt, uể oải nói: “Không về thì đi đâu, mẹ, con lên lầu nghỉ ngơi.”

Bà Linh nhìn xem bóng lưng của cô, lẩm bẩm độc thoại một trận, đúng là càng lúc càng kì lạ.

Trẻ con cãi nhau hai ngày đã xong chuyện, làm gì mà không dứt.

Thoáng cái đã trôi qua một tuần, trong lúc đó Linh Vận không chủ động gọi điện thoại cho Ninh Tự Hàn.

Trái lại hai ngày đầu ngày nào cũng có thể nhận được mấy cuộc gọi của Ninh Tự Hàn, mấy ngày sau cũng không biết người đi đâu, ngay cả tin nhắn cũng không có.

Linh Vận cũng không xem là chuyện to tát, dù sao cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ.

Hai ngày nay Ninh Tự Hàn đi công tác, mới từ Hải Nam trở về, bà Ninh muốn về hưu chính thức giao công ty cho anh, anh vẫn chưa kết hôn mà tự nhiên bất ngờ đảm nhiểm trọng trách gách vác công ty, có điều cuối cùng vẫn tiếp nhận.

Lần này đi Hải Nam là bà Ninh dẫn anh đi thị sát bộ phận công ty.

Ban đầu anh định gọi điện gửi tin nhắn cho Linh Vận mỗi ngày, nhưng thời gian dài đối phương không quan tâm trả lời anh, anh cũng cảm thấy khó chịu, nên nhân lúc mấy ngày nay ra ngoài cũng không liên lạc với cô.

Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, đã cho là cả đời.

Nhưng trong lòng Linh Vận có khúc mắc, anh cũng không biết giải thế nào.

Chiều nọ anh lái xe đi làm việc, Ninh Tự Hàn mất tập trung lái xe trên đường.

Chỗ cần đến là một ngõ hẻm nhỏ bên trong, anh định rẽ xe vào.

Nếu như là ngày thường anh lái xe đều duy trì cảnh giác cao độ, hôm nay chỉ mới nghĩ đến chuyện của Linh Vận, đã không để ý rất nhiều thứ trên đường.

Chờ anh lấy lại tinh thần giẫm phanh một cụ ông đã ngã bên cạnh bánh xe.

Ninh Tự Hàn đau đầu xoa ấn đường, sao lại xui xẻo như vậy.

Anh nhanh chóng xuống xe kiểm tra thương tích của đối phương, trái lại trên người cụ ông không bị thương gì, chỉ gào to la đau.

Rất nhanh nhiều người đã vây xung quanh hóng hớt, Ninh Tự Hàn đến đỡ ông cụ, vừa lấy điện thoại ra định gọi xe cứu thương.

Anh chưa kịp lấy điện thoại ra, một bà chị vô cùng sốt sắng chạy đến trước mặt anh ngăn lại: “Báo cảnh sát cái gì, cậu cho ông ấy ít tiền thì không có chuyện gì.”

Ninh Tự Hàn “hả” một tiếng, không hiểu ý lắm.

Bà chị “ôi” một tiếng, nói: “Ông cụ này, một ngày ở đây có thể bị đụng mấy lần, có tiếng là vua ăn vạ[4] ở đây, người nào gặp phải người đó xúi quẩy thôi.”

[4] Chữ Hán là 碰瓷 dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe.

Mới vừa rồi ông cụ chẳng có chuyện gì, lúc này bỗng dưng ngã xuống, luôn miệng la to: “Tôi không xong rồi, tôi không xong rồi, không xong rồi.”

Ninh Tự Hàn: “…”

Thì ra là đụng phải ăn vạ, anh chần chừ một chút rồi lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.

Bà chị kia thấy anh lấy điện thoại ra đắc ý nóng lòng nói tiếp: “Đúng rồi, báo cảnh sát đi, loại người này không thể chiều theo thói xấu của ông ta được.”

“Trước đây những tài xế kia tôi đã bảo bọn họ báo cảnh sát, rốt cuộc từng người từng người ngại phiền phức không báo, tôi muốn nói loại người này nên bắt vào đi, ngày ngày ở đây khiến người ta chán ghét.”

“Cậu biết một ngày ông ấy có thể kiếm bao nhiêu tiền không?”

“Một lần đụng một chiếc ít nhất hai trăm, một ngày sáu, bảy lần đã gần một hai ngàn, thậm chí có lẽ đã đuổi kịp công nhân bảo vệ môi trường một tháng.”

“Hai trăm?” Ninh Tự Hàn quay đầu lại hỏi bà chị sốt sắng.

Bà chị kia tức giận bất bình vẫn đang nói, bỗng dưng bị hỏi thì dừng một chút, gật đầu một cái, “Ừm.”

Ven đường có chiếc xe ba bánh, bánh xe không to hơn bánh xe đạp bao nhiêu, đè lên đùi chắc không có chuyện gì, Ninh Tự Hàn lặng lẽ nhìn chiếc xe kia do dự một chút, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, anh bỏ lại di động vào túi, xoay người hỏi ông cụ làm ra vẻ vô cùng đau đớn, “Hai trăm?”


Ông cụ mở mắt ra thành một đường nhỏ, chìa hai ngón tay nhìn Ninh Tự Hàn gật đầu một cái, bưng lấy chân la đau rồi mới mở miệng: “Xem ra cậu trai trẻ rất biết điều, hai trăm thì hai trăm, theo đạo lý tôi kiểm tra cái này một lần thì không chỉ chừng này tiền đâu.”

Hôm nay mí mắt phải của Linh Vận giật cả ngày, luôn cảm giác có chuyện xảy ra.

Cô mở điện thoại kiểm tra nhật ký cuộc gọi một lúc, lần cuối cùng Ninh Tự Hàn trò chuyện với cô là năm ngày trước.

Lại mở Wechat, nhật ký trò chuyện cuối cùng cũng là năm ngày trước, là Ninh Tự Hàn gửi cho cô một câu chúc ngủ ngon.

Trước đó liên tục đòi chia tay, nhưng Ninh Tự Hàn không đồng ý, cô cũng không có cảm giác nhiều lắm, vậy mà bây giờ vài ngày đối phương cũng không liên hệ, cô đã có phần không chịu nổi.

Chẳng lẽ Ninh Tự Hàn nghĩ thông suốt, thực sự đồng ý chia tay với cô?

Không chừng cảm thấy cô cố tình gây sự, Lâm Thanh Thanh từ nhỏ đã lớn lên với anh, ngoại hình xinh đẹp còn hiểu chuyện, ở đây anh không ăn được táo ngọt thì trở về nhà cùng với em gái, cũng hợp lý thôi.

Trong lòng Linh Vận bỗng nặng trĩu, một luồng chua xót trào ra không ngừng, cuối cùng khiến mũi cô chua xót.

Có hơi muốn khóc.

Ôi, người ta thực sự muốn ở bên em gái thanh mai trúc mã không phải là điều cô cầu sao?

Tại sao vào phút cuối cùng cô lại bắt đầu khó chịu rồi?

Trong lòng Linh Vận không thoải mái, ném điện thoại sang một bên, phải cố gắng làm việc bận rộn để chiếm cứ phiền loạn trong đầu cô.

Nhưng cô vừa đến công ty không lâu, lại là khâu không thể nhàn hơn, vẫn không có nghiệp vụ gì cần cô xử lý.

Linh Vận nhìn mặt bàn vô cùng sạch sẽ, được rồi, hay là dọn dẹp lại một lần đi.

Cô sắp xếp lại một xấp tài liệu, nghe điện thoại bíp bíp hai tiếng, cô bỏ tài liệu xuống cầm điện thoại lên nhìn một cái, còn tưởng tin nhắn rác gì đó, không ngờ là Ninh Tự Hàn nhắn cho cô.

Nơi nào đó trong lòng bỗng nhiên xuất hiện sự ngạc nhiên mừng rỡ, cô vội mở khung chat.

Có phải hẹn cô ra ngoài gặp mặt không?

Cô muốn ăn bò bít tết, lại thêm ít rượu đỏ, hai người ngồi trong nhà hàng Tây phong cảnh đẹp mắt, nhìn nhau.

Tay anh đẹp, mỗi lần cắt bò bít tết cho cô động tác thành thục tao nhã, cô đều cảm thấy là một loại hưởng thụ thị giác, tối nay nhất định phải hai phần bít tết, có thể cắt lâu hơn, hì hì.

Lòng cô đầy vui vẻ xem hết tin nhắn, trên đầu giống như bị người đánh một gậy vào đầu, rất lâu không có phản ứng.

Không thể kiềm chế mà khóc như mưa, làm sao cũng không lau sạch.

Vậy mà Ninh Tự Hàn nói anh đồng ý chia tay.

Quả nhiên, vẫn là từ bỏ cô.

Cũng tốt, cũng tốt, người đàn ông tam tâm nhị ý thế này, dù kết hôn thì về sau cũng sẽ ngoại tình, chi bằng bây giờ tách ra đi.

Linh Vận nắm chặt điện thoại nhoài xuống bàn, khóc không nín được.

Vì sao chia tay là cô nói, nhưng lại cảm thấy khó chịu vậy?

Linh Vận cũng không biết bao lâu mới khống chế được tâm tình của mình, cô vào toilet sửa lại dung mạo mình một chút.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vì trong phòng điều hòa không khí mở lạnh, bên ngoài cô mặc một bộ công phục, dưới chân là đôi giày cao gót tám centimet.

Tóc được cô vén lên, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, nếu như không phải vừa khóc, gương mặt nhăn lại, ngũ quan bị cô dồn lại một chỗ, nhìn rất giống một quản lý cấp cao của công ty.

Linh Vận rửa mặt, lại bắn một lớp nước lên mặt, bôi son đỏ lần nữa, bây giờ trông tốt hơn nhiều.

Chia tay thì chia tay, chỉ là ai đi ai ở thôi mà.

[5] Câu gốc là 谁离了谁还不过了 nghĩa là cho dù bạn rời đi, ai cũng có thể sống tốt, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, Trái Đất vẫn quay như thường lệ.

Linh Vận sửa soạn xong quay lại phòng làm việc, không ngờ lại thấy anh hai đến đây, trong tay còn cầm một tấm vé gì đó.

“Anh, có việc gì à?”

Linh Vận cúi đầu cũng không nhìn anh, khẽ nói.

Linh Tu cầm trong tay là một tấm vé du lịch, đặt trên bàn làm việc của Linh Vận, nói: “Anh thấy em gần đây tâm trạng không tốt, đăng ký cho em một tour du lịch, ra ngoài chơi vài ngày cho khuây khỏa đi.”

Linh Vận ngồi xuống ghế, cầm phiếu thoáng nhìn qua, hơi nghi hoặc: “Sao tự dưng đăng ký tour du lịch, em nói tâm trạng em không tốt lúc nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.