Đọc truyện Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám – Chương 17
Hai người tạm thời đến lớp tự học, trong lúc đó Linh Vận nhận được tin nhắn của Ninh Tự Hàn, nhớ đến trước kia anh là chủ tịch hội sinh viên, chắc chắn sẽ có kinh nghiệm, cô liền hỏi Triệu Mẫn Nghiên: “Tớ có một người bạn muốn đến đây, không chừng có thể cho chúng ta ý kiến, cậu thấy được không?”
Triệu Mẫn Nghiên nhìn cô, mơ hồ cười cười, nói đùa: “Không phải người yêu đó chứ?”
Linh Vận xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, phủ nhận: “Không phải.”
Ninh Tự Hàn rất nhanh đã đến, thấy Linh Vận và một cô gái ngồi bên cạnh, anh gật đầu chào rồi hỏi Linh Vận: “Họp hội sinh viên à?”
Linh Vận gật đầu, giới thiệu với anh: “Đây là thành viên CLB đối ngoại Triệu Mẫn Nghiên, lần này cô ấy và em chung một nhóm.”
Cô lại quay đầu giới thiệu với Triệu Mẫn Nghiên, “Anh ấy là…”
Triệu Mẫn Nghiên không đợi cô giới thiệu đã nói: “Tớ biết, đây không phải giám khảo cuộc thi Hán phục sao?”
“Ninh… Ninh… Anh Ninh.” Cô ấy quên tên đầy đủ của đối phương.
“Ninh Tự Hàn.” Linh Vận bổ sung.
Ba người chào hỏi hàn huyên vài câu, Linh Vận nói về chuyện bọn họ phải đi kêu gọi tài trợ: “Chủ tịch của bọn em chia thành các nhóm, lúc đầu nhóm em có ba người, phó chủ tịch còn có kinh nghiệm, nhưng là một người cực kì rắc rối, chê bọn em, cho nên hiện tại chỉ có em và Triệu Mẫn Nghiên.”
“Mỗi nhóm có nhiệm vụ một vạn tệ, hai người bọn em khoảng sáu nghìn bảy, không đúng, là sáu nghìn sáu.”
Ninh Tự Hàn thay bọn cô phân tích: “Lần này trường chúng ta kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường, chi phí đương nhiên là khỏi phải nói, nên cho dù cửa hàng gì thì ở thời điểm này tuyên truyền đều được.” Anh nhìn Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên, hỏi: “Hai người bọn em có kế hoạch sơ bộ gì chưa?”
Linh Vận thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là tìm một công ty lớn, dù thế nào cũng có tiền.” Cô quay đầu nhìn Triệu Mẫn Nghiên hỏi,”Đúng không?”
Triệu Mẫn Nghiên lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, đương nhiên là công ty lớn, mấy nghìn tệ với những công ty này chỉ là chuyện nhỏ nha.”
Ninh Tự Hàn hắng giọng, hỏi: “Ví dụ như?”
Linh Vận suy nghĩ, “Gần đây không phải có cái trung tâm thương mại sao?”
“Em thấy rất được.”
Triệu Mẫn Nghiên tiếp lời: “Bên cạnh còn có một bệnh viện lớn, nói đến tiền, dĩ nhiên là bệnh viện!”
Ninh Tự Hàn: “…”
Anh im lặng nhìn hai người, lấy tay xoa xoa mi tâm, nói đùa: “Thế thì chẳng bằng bọn em xin anh đi, anh cho bọn em là được rồi.”
Linh Vận cùng Triệu Mẫn Nghiên liếc nhìn nhau, “Sao ạ, không được ạ?”
Ninh Tự Hàn: “Các em nghĩ xem, trường học của chúng ta, chủ yếu dùng cái gì, nếu chúng ta không phải là người tiêu dùng của bọn họ, tại sao họ lại tài trợ cho các hoạt động này?
Anh nói đúng, Linh Vận gật đầu.
Ninh Tự Hàn nói tiếp: “Cửa hàng mà em nói, theo anh được biết bên trong bán đều là đồ hiệu, đại bộ phận sinh viên chắc chắn không dùng nhiều đến vậy, cho nên em đi cũng vô dụng.”
Anh lại quay đầu nhìn Triệu Mẫn Nghiên, “Em nói bệnh viện, sinh viên đi bệnh viện làm gì?”
“Cắt mắt hai mí à?”
Triệu Mẫn Nghiên đỏ mặt, không nhịn được thè lưỡi.
Linh Vận giống như tìm được cảm hứng, “Em biết rồi, thứ nữ sinh cần chắc chắn là mỹ phẩm, vậy chúng ta đi tập đoàn Watsons được không?”
(*) Watsons là chuỗi cửa hàng chăm sóc sức khỏe và chăm sóc sắc đẹp lớn nhất châu Á, có trụ sở tại HongKong.
Ninh Tự Hàn lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải là sự lựa chọn đầu tiên, đầu tiên Watson có dây chuyền ở cả nước, em không thể tìm trụ sở chính mà chỉ có thể tìm một chi nhánh nhỏ thôi, nếu không tìm được chủ tập đoàn thì phải đợi phê duyệt từng tầng từng tầng, đợi phê duyệt xong không biết mất bao lâu!”
Linh Vận nhíu mày, cái này không được, cái kia không được, có phần nhụt chí, “Chẳng lẽ lại đi tìm tiệm Malatang?”
(*) Malatang món bình dân đặc sắc truyền thống của vùng đất Tứ Xuyên và Trung Khánh
Ninh Tự Hàn nhếch môi, gật đầu: “Em nói đúng rồi đó, trước tiên là các cửa hàng ở gần trường học, nhằm vào sinh viên đang học ở trường, có người thay bọn họ quảng bá, đương nhiên không thể tốt hơn.”
“Nếu như chỉ là tốn mấy trăm tệ, còn có thể để bọn em giúp đỡ tuyên truyền miễn phí, ngay cả giờ công đều bớt đi.”
Linh Vận: “…”
“Nhưng mà chỉ có mấy trăm tệ thì sao được ạ?”
Ninh Tự Hàn: “Góp gió thành bão, tuyệt đối không được nghĩ chỉ đến một cửa hàng đã đủ tiền tài trợ, thế là không sáng suốt, đến lúc đó em sẽ thất vọng, lòng tự tin sẽ bị đả kích.”
“Mặc dù mấy cửa hàng nhỏ này không nhiều tiền, nhưng đối phương rất dễ dàng bỏ tiền ra, em tìm thêm mấy cửa hàng thì rất dễ dàng đạt được số tiền như dự định.”
Nghĩ như vậy ngược lại là dễ dàng hơn nhiều, Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên nhìn nhau, bỗng Linh Vận nảy ra ý nghĩ: “Cửa hàng mắt kính được không, mắt kính chính là thứ mà sinh viên cần, chúng ta có thể giúp bọn họ quảng bá, có thể cho bọn hắn một vị trí, cũng có thể một thanh cuộn trên Internet, nếu đi có thể được giảm giá, sinh viên cũng yêu thích.”
Ninh Tự Hàn tán dương nhẹ gật đầu: “Trẻ con đúng là dễ dạy.”
Triệu Mẫn Nghiên bên cạnh đề nghị: “Thế còn tiệm cắt tóc?”
“Nữ sinh đều thích chưng diện, tiệm cắt tóc bình thường cũng phát tuyên truyền đơn, cơ hội ngày kỷ niệm ngày thành lập trường của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn bọn họ sẵn sàng tham gia.”
Linh Vận đồng ý với ý kiến của cô ấy, nói: “Đúng đúng đúng, cái này cũng được.”
“Cửa hàng đồ dùng thể dục thể thao cũng có thể.”
Ninh Tự Hàn nghe hai người tranh luận, rất thú vị nhìn bọn họ, trong lòng cảm thán tuổi trẻ thật tốt a!
Tuổi trẻ tràn đầy sức sống, cái gì cũng nhiệt huyết.
Linh Vận và Triệu Mẫn Nghiên nhanh chóng xác định được mấy doanh nghiệp, lại tìm các cửa hàng đã từng đến trước kia, ghi tên vào cuốn vở, chuẩn bị ngày mai sẽ đi mấy vòng.
Làm xong những điều này, Triệu Mẫn Nghiên rất biết ý, lấy cớ có việc lập tức đi. Chỉ còn hai người Linh Vận và Ninh Tự Hàn.
Ánh mắt người con trai sâu xa, Linh Vận xấu hổ nhìn thẳng, làm cho tình cảnh có phần ám muội, đành phải đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi vài vòng đi.”
Bây giờ đã là mùng một tháng năm, thời tiết càng ngày càng tốt, cây ngày càng xanh tươi, hoa đã nở, hồ cá trong trường có rất nhiều cá con, đứng bên hồ nhìn cảnh sắc bên trong, nghĩ đến thôi cũng thấy lãng mạn.
Ninh Tự Hàn đồng ý đề nghị của cô, hai người cùng ra khỏi phòng học.
Nhớ đến việc cả ngày đều không gặp Tôn Cẩn Nặc, hỏi: “Ninh Tự, anh có thấy anh em không?”
Ninh Tự Hàn đàng hoàng trả lời: “Không có.”
Linh Vận nhíu mày, “Anh ấy cũng không lên lớp luôn sao?”
Ninh Tự Hàn: “Buổi chiều có lên lớp.”
Quả nhiên hai người đồng thời cùng nhau trốn học, anh hai tốt xấu vẫn được đi, còn biết buổi chiều lên lớp, Tôn Cẩn Nặc trốn nguyên một ngày.
Xem ra hai người thật sự đang sống chung, trong lòng cô cảm thán một câu, thật nhanh mà!
Xung quanh hồ rất nhiều cặp tình nhân, khuôn mặt Linh Vận nóng hổi, cô lấy bàn tay nhỏ cọ cọ, trèo lên lan can bên hồ xem cá trong hồ: “Ninh Tự, anh nhìn những con cá kia kìa.”
Ninh Tự Hàn đứng bên cạnh nàng nhìn cô, ý tứ nói: “Rất đẹp.”
Linh Vận giả vờ không nghe thấy, chỉ là ghé vào lan can, mặc cho gió đêm thổi tới mặt mình, mái tóc bay bay.
Đột nhiên mắt nhìn thấy một đôi người yêu không chú ý tới ai mà hôn, cô ngạc nhiên, há hốc mồm, nhìn thẳng bọn họ.
Người con gái thấp hơn người con trai một nửa, thời điểm hai người hôn nam sinh bỗng nghiêng đầu, khó khăn hôn, cô cách xa như vậy lại giống như nghe thấy tiếng nước.
Bỗng nhiên cô ý thức được một vấn đề, vì sao hôn lại nghiêng đầu nhỉ?
Cô lén nhìn Ninh Tự Hàn, ngược lại anh không có phản ứng gì, thản nhiên nhìn hồ cá, vẻ mặt biếng nhác.
Nam sinh môi mỏng lại trơn bóng, suy nghĩ một chút, Linh Vận chảy cả nước miếng, cô ý thức được nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi.
Cô thấp giọng, nói: “Chúng ta đi thôi, lạnh quá.”
Ninh Tự Hàn thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, hóa ra là bị đôi uyên ương kia làm kinh sợ rồi, anh nói đùa: “Thế nào, hâm mộ rồi?”
“Anh mới hâm mộ đó.” Linh Vận không chịu thừa nhận, vội vàng đi về phía trước, Ninh Tự Hàn hai tay bỏ túi, ung dung nhàn nhã đi phía sau.
Không biết hôm nay anh hai có trở về ký túc xá không, Linh Vận đi siêu thị mua ít hoa quả, anh hai thích táo, Ninh Tự Hàn thích đào, cô đưa cho Ninh Tự Hàn: “Cái này anh cầm về ký túc xá đi, cho anh của em.”
Ninh Tự Hàn gật đầu: “Được.”
Không nghĩ tới Linh Tu lại trở về, trông thấy Ninh Tự Hàn xách hai túi hoa quả, hỏi: “Sao mua nhiều thế?”
Ninh Tự Hàn không giấu diếm, trả lời: “Vừa rồi, tự học buổi tối gặp được Linh Vận, cô ấy mua cho mày.”
“Trùng hợp như vậy à?” Linh Tu không tin anh, “Không phải là mày có gì đó với em tao đó chứ?”
Ninh Tự Hàn bình tĩnh trả lời: “Ít nói bậy lại!”
Linh Tu như đang suy nghĩ điều gì, anh gật đầu một cái, hỏi: “Thật là cho tao sao?”
Ninh Tự Hàn cũng không nghĩ nhiều, làm sao biết đào là Linh Vận mua cho anh, chỉ là không có nói ra.
Anh thuận miệng trả lời: “Tao lừa mày làm gì.”
Em gái biết rõ anh dị ứng đào lại còn mua đào, chắc chắn có chuyện mờ ám, anh cầm lên cái túi đi ra ngoài: “Cái này, tao thấy quả đào này nhìn không ngon, để lại táo chúng ta ăn, cái này tao đem cho người ta đây.”
Linh Tu gọi điện thoại cho Tôn Cẩn Nặc.
Linh Vận về đến ký túc xá, muốn hỏi Ninh Tự Hàn đào ăn ngon không, ai ngờ lại gặp được Tôn Cẩn Nặc nên quên luôn việc này.
Cô ngạc nhiên, nói: “Sao cậu lại về đây rồi?”
Tôn Cẩn Nặc thờ ơ đáp: “Tớ không về đây thì về đâu?”
Ánh mắt Linh Vận dính lên người cô ấy, quả nhiên phát hiện trên cổ một vết màu tím xanh, trong lòng thầm trách móc anh hai thật là biến thái.
“Linh Vận, cậu làm gì vậy?” Tôn Cẩn Nặc bị cô nhìn đến nổi cả da gà, không nhịn được hỏi.
Bỗng Linh Vận nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, từ xa vung đến trước mặt cô ấy, ngữ khí tức giận: “Mau nói thật cho tớ, mấy ngày hôm nay rốt cuộc cậu ở đâu hả?”
“Có phải sống chung với người…”
Cô chưa nói hết đã bị Tôn Cẩn Nặc bịt miệng lại, Tôn Cẩn Nặc cẩn thận nhìn những người khác trong phòng, thấy bọn họ không có chú ý đến bên này mới thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo: “Đừng nói bậy.”
Linh Vận không phục, muốn nói tiếp, bỗng nhiên điện thoại Tôn Cẩn Nặc vang lên, đành phải chỉ chỉ điện thoại của cô ấy, chua xót nói: “Đàn anh của cậu kìa.”
Tôn Cẩn Nặc cười rạng rỡ, cầm điện thoại ra ngoài tiếp.
Khoảng mười mấy phút sau Tôn Cẩn Nặc xách theo một túi đào quay lại, Linh Vận cảm thấy kỳ lạ, làm sao Tôn Cẩn Nặc lại ôm nhiều quả đào như vậy?
Cô không nhịn được hỏi: “Nặc Nặc, đào ở đâu ra thế?”
Tôn Cẩn Nặc không muốn nói là Linh Tu cho, mà cũng vì Linh Tu đã dặn không được nói là anh cho cô chỉ nói: “Mới xuống dưới lầu mua, hai ngày nay bỗng nhiên tớ muốn ăn đào.”
Linh Vận tỏ vẻ không tin, hỏi: “Không phải là anh tớ cho cậu chứ?”
Tôn Cẩn Nặc thản nhiên trả lời: “Cậu không biết đàn anh nghèo như thế nào sao, tiền đâu mà mua hoa quả.”
Trái lại, câu trả lời này Linh Vận tin, trong đầu suy nghĩ số đào cô cho Ninh Tự Hàn đã sớm ăn vào bụng, dù sao anh hai cô cũng dị ứng đào.
Nghĩ như vậy xong cô cầm đồ dùng vệ sinh vui mừng phấn khởi đi rửa mặt.
Sáng sớm hôm sau, Linh Vận lên kế hoạch, cô có ba chuyện lớn muốn làm, đầu tiên là đi cùng Triệu Mẫn Nghiên ra ngoài kêu gọi tài trợ, thứ hai là hỏi Tôn Cẩn Nặc đã cùng anh của mình tiến triển đến bước nào rồi, còn thứ ba là…
Hì hì, đương nhiên là đi gặp Ninh Tự Hàn.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy tên sách nên được đặt là: Mãi mãi không ăn được trái đào mật.
He he he…
Lời editor: Chương 19 gần 9k chữ và mình chỉ mới edit được 755 chữ thôi =)))))