Đọc truyện Bạn Gái Tai Tiếng – Chương 23: chị còn đói
Khi Tô Phùng Tần tỉnh lại kim đồng hồ treo trên tường đã điểm gần 12 giờ khuya, Tô Phùng Tần cảm thấy hết thảy trước mắt đều có chút không chân thật. Không khí quen thuộc, gian phòng quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc. Hệt như lúc nàng rời đi sáng nay, trong thoáng chốc Tô Phùng Tần, đột nhiên cảm thấy có lẽ ban nãy chỉ là một giấc mộng, có thể sau khi trở về từ bệnh viện, nàng chỉ mới tắm rửa rồi gục ngủ trên giường, tất cả những gì xảy ra bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng rất nhanh loại ảo giác này đã không còn, bởi vì Tịch Sư Tử đã mở cửa lặng yên không tiếng động xuất hiện cùng một cái chén. Bóng người đột nhiên chạm phải mi mắt, khiến Tô Phùng Tần mở to mắt mà nhìn, có chút trở tay không kịp, thì ra tiếng Tịch Sư Tử nói với nàng trong mơ cũng không phải là ảo giác, mà là thật. So với độ kinh ngạc tới khiếp sợ của Tô Phùng Tần, Tịch Sư Tử lại vô cùng bình tĩnh. Sau khi nhàn nhạt liếc Tô Phùng Tần, thì cô chỉ cúi đầu nhìn cháo trên tay, y như robot mà đi vào.
Em…Tôi gọi điện thoại cho em sao. Tô Phùng Tần hỏi như vậy trong khi đang nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, thần sắc khó hiểu lộ ra sự bối rối ngắn ngủi. Chén cháo trong tay nấu vừa đúng lửa tản ra mùi thơm ngát, Tịch Sư Tử trầm thấp lên tiếng: “Ừm.”
Sau đó thận trọng đặt cháo ở bên giường, lui ra phía sau hai bước bình tĩnh nhìn Tô Phùng Tần.
Tịch Sư Tử vừa mới đặt cháo xuống, đã nghe mùi thơm của hạt gạo hòa với mùi thịt, bay vào mũi Tô Phùng Tần, dạ dày không có cảm giác đột nhiên nhẹ nhàng đau đau. Tô Phùng Tần duỗi ngón út ra, vén tóc ra sau tai, hít một hơi, cười yếu ớt, rồi ngước mắt nhìn Tịch Sư Tử, đồng tử ôn nhu tản ra ánh sáng dưới dưới ánh đèn: “Cám ơn em, nếu như không phải em kịp thời tới, có thể đến cũng không có người phát hiện ra tôi.
Chắc chị còn đói bụng, ăn cháo ngay đi. Bây giờ chị chỉ có thể ăn một số thứ thanh đạm, trong cháo không có muối, không có mùi vị gì, hy vọng không khó ăn. Tịch Sư Tử ở trên cao nhìn xuống Tô Phùng Tần, cằm nhẹ nhàng xoay đi nơi khác, hai tay đan vào nhau, như không có chuyện gì xảy ra dặn dò.
Cháo do em nấu sao? Rất thơm.” Tô Phùng Tần bưng cháo lên, thành tán dương một câu. Nàng giương mắt nhìn về phía Tịch Sư Tử, từ góc độ của nàng lại chỉ có thể nhìn thấy đường cong hoàn mỹ loáng thoáng của cằm Tịch Sư Tử, con mắt hơi híp lại, bộ dáng nghểnh đầu như vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy người này tựa hồ rất thích được người thuận miệng tán dương, ngẩng cằm lên đầy ngạo kiều.
Khóe môi Tô Phùng Tần khẽ cong, cúi đầu xích lại gần chiếc thìa, đầu lưỡi duỗi ra liếm liếm thử một chút nhiệt độ. Cháo không nóng không lạnh nhiệt độ vừa vặn, Tô Phùng Tần hài lòng cuốn đầu lưỡi màu hồng phấn. Lúc mỉm cười ngẩng đầu, đã thấy Tịch Sư Tử cau mày như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm môi của nàng, Tô Phùng Tần buông thìa xuống nhìn lại, giọng êm dịu mở miệng, Sao vậy? Có chuyện gì muốn hỏi chị sao?
“Không có việc gì, chị ăn đi, để thêm lát sẽ nguội. Tịch Sư Tử nghiêng đầu một chút, ho nhẹ một tiếng sau đó dời ánh mắt, ôm cánh tay, tựa ở cạnh cửa, chờ Tô Phùng Tần ăn xong thì dọn dẹp. Tô Phùng Tần chậm rãi ăn, cháo loãng mềm nhẵn thơm ngọt chậm rãi chảy vào dạ dày, đau nhức nhàn nhạt bị hóa giải, thay thế vào đó là tràn đầy ấm áp. Khi dạ dày được lấp đầy bởi cảm giác thỏa mãn, Tô Phùng Tần đã quên mất giấc mộng cô độc dài đằng đẵng ban này, nàng dựa vào đầu giường, đôi mắt ôn nhu cười yếu ớt nghiêng đầu nhìn Tịch Sư Tử ở cạnh cửa: “Em không gọi điện thoại về nhà sao? Người nhà em sẽ lo lắng.
Tô Phùng Tần nhắc nhở như vậy, lúc này Tịch Sư Tử mới nhớ tới, điện thoại của cô từng rung lên, nhưng sau khi ném vào trong túi lại thì không thèm để ý tới nữa. Chắc hẳn tới bây giờ điện thoại đã có một chuỗi cuộc gọi nhỡ.
Tôi đi gọi điện thoại, chị ăn cháo hết đi, không đủ thì gọi tôi, vẫn còn nồi ở dưới. Tịch Sư Tử lấy điện thoại cầm tay ra, rời khỏi phòng ngủ Tô Phùng Tần, đi đến cuối hành lang, tới bên cạnh một tấm cửa sổ lớn sát đất.
Trong điện thoại di động quả thật có một chuỗi cuộc gọi nhỡ dài thườn thượt, cha mẹ, anh hai, chị dâu còn có Hứa Thanh Khê, mỗi người đều gọi mấy lần. Tịch Sư Tử đang không biết nên gọi ai trước, thì màn hình lập tức phát sáng, Lý Tiên Ni đang gọi điện thoại tới. Tịch Sư Tử không vội vã bắt máy, giọng Lý Tiên Ni đầu bên kia điện thoại đầy lo lắng mang theo vài phần nghẹn ngào: “Sư Tử, em ở đâu vậy? Em không sao chứ? Tại sao em lại có thể không nghe chứ? Em không biết mọi người lo lắng cho em cỡ nào đâu, chị còn tưởng em đã xảy ra chuyện .”
“Đừng lo lắng, em không sao, em đang ở nhà Tô Phùng Tần, chị ấy. . Xảy ra chút chuyện. Tịch Sư Tử vén một góc màn cửa lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp. Sau khi Tịch Sư Tử trả lời, Lý Tiên Ni trầm mặc một hồi lâu, Tịch Sư Tử còn tưởng rằng nàng đã tắt máy.
Em… Hôm qua không phải cũng ở cùng cô ta đến đã khuya à, sao hôm nay lại đi cùng với cô ta nữa? Mới gặp vài lần, quan hệ của cô ta và em đã tốt như vậy à.” Lý Tiên Ni lên tiếng lần nữa, giọng điệu hờn dỗi mỏng manh lại có vẻ hơi lãnh đạm bất mãn.
Tịch Sư Tử có chút ngây ngẩn cả người, trong ấn tượng của cô, Lý Tiên Ni nói chuyện với cô lúc nào cũng dịu dàng ôn nhu, ngữ khí chưa bao giờ lãnh đạm như vậy. Ánh mắt di chuyển, ánh sáng đèn đường ngoài cửa sổ xuyên thấu qua tấm kính chiếu vào trong phòng, chiếu sáng ra gương mặt Tịch Sư Tử đang hơi nghi hoặc một chút, cô quay đầu vô tình nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ của Tô Phùng Tần, sau đó quay đầu giải thích rõ nói: “Chị ấy ngã bệnh, bên cạnh không có người thân.”
Cho dù cô ta không có người thân cũng không liên quan tới em, bệnh viện có người chiếu cố cô ta, em muộn như vậy mà không trở về nhà, người trong nhà đều đang rất lo lắng cho em, em có biết không?” Giọng Lý Tiên Ni gấp rút mà bén nhọn, tiếng thở dốc cũng dồn dập hơn, tựa hồ đang cố đè nén tâm tình của mình. Nhưng rất nhanh, không đợi Tịch Sư Tử trả lời, Lý Tiên Ni liền ý thức được sự thất thố của mình, giọng khàn khàn sợ hãi bổ sung một câu: “Ý của chị là, em có thể chăm sóc cô ta, nhưng cũng nên gọi điện thoại về nhà, chúng ta còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện .”
Xin lỗi chị, do em không cân nhắc chu toàn, khiến mọi người lo lắng.” Tịch Sư Tử cúi đầu, thấy không rõ tâm tình của cô, chỉ thấy cô chậm rãi dùng ngón tay quấn lấy rèm cửa sổ.
Được rồi, em về nhà sớm đi, trên đường cẩn thận.” Lý Tiên Ni mỏi mệt lên tiếng qua loa, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Tay cầm điện thoại chậm rãi rủ xuống ở một bên, mặt Tịch Sư Tử không thay đổi ngẩng đầu, thân thể đĩnh trực đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt có chút trống rỗng hoảng hốt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngón tay nắm thật chặt hơi nới lỏng. Cô nhớ tới trước kia có một số chuyện đã xảy ra, đôi mắt lãnh đạm di chuyển, cô lui hai bước lại rồi lại đi về phía trước,, đột nhiên có chút luống cuống.
Cô rất hiểu bệnh tự kỷ của mình, trong thời gian ngắn, cô không muốn về nhà .
Không biết Tô Phùng Tần đã xuống giường từ lúc nào, tựa ở cạnh cửa, nhìn bóng lưng Tịch Sư Tử ở phía cuối hành lang mà ngẩn người. Tay vịn trên khung cửa, đồ trên người hơi xốc xếch, cổ áo lệch đi, lộ ra xương quai xanh trên cần cổ trắng noãn thon dài, tinh xảo mê người. Nàng lẳng lặng tựa bên cạnh cửa, sắc mặt có chút yếu ớt tái nhợt, ngắm nhìn bóng lưng Tịch Sư Tử, một hồi lâu mới khe khẽ mở miệng: “Sư Tử, điện thoại đã gọi xong chưa?
Xong rồi. Tịch Sư Tử quay đầu lại, đôi mắt lãnh đạm nhanh chóng hiện lên một chút thánh khiết, Tô Phùng Tần phát hiện Tịch Sư Tử trong thoáng chốc ra vẻ trấn định, nhưng lại giả bộ như không biết, bất động thần sắc vịn khung cửa đi về phía trước hai bước, cắn cắn môi đỏ, đôi mắt long lanh xinh đẹp có chút ủy khuất, nàng len lén liếc qua chỗ Tịch Sư Tử, quan sát sắc mặt của cô, ngượng ngùng giơ chiếc bát nãy giờ vẫn giấu ở sau lưng, e lệ nhẹ giọng mở miệng: “Chị còn đói. . .”