Đọc truyện Bạn Gái Tai Tiếng – Chương 14: gặp nạn
Tuy nói là Tịch Sư Tử bị hai vị phụ huynh Tịch gia quấy rầy đòi hỏi mới bằng lòng tới công ty , nhưng khi gia đình mở hội nghị, họ đã trịnh trọng đạt thành hiệp nghị, chờ hợp tác của công ty với Tô Phùng Tần kết thúc, sẽ buông tha Tịch Sư Tử. Trong vòng hai năm, tuyệt đối cho Tịch Sư Tử tự do, mặc kệ cô đi tới quốc gia nào, cũng không được phản đối.
Hiệp nghị này do Tịch Sư Tử đề ra, khi cô nỗ lực làm một chuyện gì đó, đương nhiên cũng cần hồi báo. Đàm Vịnh Vịnh ngay từ đầu giống như đến chết cũng chịu không đồng ý, bà biết rõ ý định của đứa con gái này, trước kia khi Tịch Sư Tử vẫn còn đi học, đã từng lên kế hoạch du lịch đến một số quốc gia vừa có chiến loạn vừa rất lạc hậu, nếu không phải do bà chết sống ngăn cản, đoán chừng Tịch Sư Tử của hiện tại có thể đang mặc váy rơm phơi thây tới đen thui, cùng một số cư dân của mấy bộ lạc nguyên thủy vây quanh đống lửa khiêu vũ cũng không chừng.
Mặc dù vừa mới bắt đầu Đàm Vịnh Vịnh cứ một mực phản đối, nhưng cũng không biết Tịch Tố Công nói gì với bà, sau khi hai người rời khỏi phòng ngủ, Đàm Vịnh Vịnh cũng biến thành người khác , cười mị mị đáp ứng. Từ đó, hiệp nghị lập tức có hiệu lực, một năm sinh hoạt nhàm chán đổi lấy hai năm tuyệt đối tự do, tính thế nào thì cô vẫn có lời.
Tịch Sư Tử là một người cực kỳ tôn trọng sự tự do, sau khi tốt nghiệp đại học cô không muốn đi công ty làm việc, mà một mực kiên trì với sự nghiệp hội họa của mình. Ngoại trừ việc cô không có hứng thú với thương nghiệp, quan trọng hơn là cô không muốn bị trói buộc, 9 giờ tới công sở, 5 giờ về là lịch công tác mà cô không thích nhất. Bất quá mặc dù không thích, nhưng bây giờ thân đã ở công ty , dựa theo tính tình của Tịch Sư Tử, cho dù không thích cũng tuyệt đối không thể làm qua loa.
Trên bàn công tác chất đầy văn bản tài liệu, Tịch Sư Tử khép một trang cuối cùng của văn bản tài liệu sau khi đọc xong, vuốt vuốt mắt, sau đó khóe mắt rất nhanh liền liếc qua thoáng nhìn thấy một bình nhãn dược được đặt ở bên cạnh bàn. Dược thủy màu lam, bên trên còn dán kèm một mẫu giấy ghi chép, phía trên vẽ một khuôn mặt tươi cười cực kỳ trừu tượng và xấu xí.
Tịch Sư Tử hiểu rõ khẽ gật đầu một cái, anh của cô quả nói không sai, Thạch Bách Hợp đích thật là một thư ký kinh nghiệm phi thường phong phú, mặc dù ăn mặc và cử chỉ có chút kỳ quái, nhưng năng lực làm việc lại cực nhạy, xử lý chuyện gì cũng nhanh chóng mà có trật tự, Tịch Sư Tử vô luận muốn tìm tư liệu gì, Thạch Bách Hợp đều có thể lập tức lấy ra, đồng thời tất cả tư liệu đều rõ ràng sáng tỏ ngắn gọn dễ hiểu. Ở trước mắt mà nói, Tịch Sư Tử đối với vị thư ký do anh cô an bài này, rất là hài lòng.
Ròng rã một ngày trôi qua, Tịch Sư Tử nằm dài trên bàn làm việc cùng đống văn kiện chưa xem xong, nhưng cô cũng đại khái hiểu rõ tình huống căn bản của công ty, còn có những tư liệu liên quan tới bộ môn hợp tác cùng công ty Tô Phùng Tần. Khi cô rời khỏi phòng làm việc, đã tới giờ cơm trưa, nhân viên trong đại sảnh đang cười nói thảo luận cơm trưa ăn cái gì, vừa thấy cô đi ra thì thanh âm nhỏ đi rất nhiều.
“Tịch phó tổng giám đốc, tôi muốn đi tìm cô đây, xong việc rồi có muốn đi ăn cơm trưa với tôi không?” Thạch Bách Hợp giống mới từ toilet đi ra, tóc có chút ẩm ướt, híp mắt cười nhẹ nhìn Tịch Sư Tử.
“Không cần khách sáo, cô tự đi đi, dùng cơm vui vẻ.” Tịch Sư Tử lễ phép nhẹ giọng đáp lời, quay người đi vào phòng làm việc. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn luôn cảm thấy ánh mắt Thạch Bách Hợp nhìn cô có chút lạ, mà cô còn trông Thạch Bách Hợp khá quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào, nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại không có ấn tượng chút nào, chỉ có thể coi như thôi, có lẽ chỉ là từng thấy qua ở tiệm cơm bên đường hoặc đâu đó thôi.
Tịch Sư Tử xuống dưới lầu công ty tìm một nhà hàng nhỏ chọn vài món ăn, đụng phải vài viên chức trong công ty, lên tiếng chào xong liền nghiêm túc dùng cơm. Cơm còn chưa ăn xong, đã có điện thoại của Hứa Thanh Khê gọi tới, thanh âm cô nàng bên đầu dây bên kia, nghe có vẻ buồn buồn có chút uể oải: “Sư Tử, mặc dù không muốn nói, nhưng mà, hình như là tôi vừa bị cướp.”
Tịch Sư Tử đặt dĩa xuống, cau mày: “Gì? Cô bị đánh cướp à? Không sao chứ?”
Hứa Thanh Khê tựa hồ lúng túng ho hai tiếng: “Tôi không sao, nhưng trong nhà mất đi ít đồ.”
Tịch Sư Tử ngoắc gọi phục vụ viên tính tiền, đứng lên tiếp lời: “Mất gì? Tiền sao, cô đã báo cảnh sát chưa? Tôi qua chỗ cô ngay.”
“Này, cô. . .thôi đừng qua. Tôi không sao cả, cũng không phải thứ gì đáng tiền, thật đấy..cô đừng qua nhé.” Hứa Thanh Khê vội vội vàng vàng chối từ. Tịch Sư Tử khiêu mi, lại ngồi xuống, áy náy nói với phục vụ viên đang đi tới chờ một chút, cô biết Hứa Thanh Khê đã có thể nói như vậy, thì chuyện cũng không to tác mấy, mà khẩu khí kia lại rõ ràng như có điều khó nói, cô vuốt vuốt mi tâm: “Nói đi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Khụ khụ, kỳ thật tôi cũng không mất gì quá đáng hết, chỉ là có chút phiền muộn, muốn tìm cô nói chuyện một chút.” Hứa Thanh Khê thở dài, thanh âm lại khó chịu hơn. Tịch Sư Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy cô muốn nói gì với tôi đây?”
” TMD[1], đó giờ tôi dẫn ai về nhà cũng không bị mất món nào, thế mà con mụ hôm qua, không những chiếm tiện nghi của tôi, còn dám trộm đồ trong nhà tôi, rõ là một hỗn đản, lần sau mà để tôi gặp ả, tôi mà không đánh ả…một trận thì không hả được cơn giận.” Hứa Thanh Khê thở dốc một hơi, phẫn hận hô to bên tai Tịch Sư Tử.
“Ha! Hỏi sao cô khó mở miệng, hóa ra là bị người tình một đêm trộm đồ.” Tịch Sư Tử khiêu mi, thoải mái dễ chịu dựa vào cái ghế, nhẹ nhàng quăng một câu: “Đáng đời.”
Hứa Thanh Khê hầm hừ hừ hai câu, thanh âm lại sa sút xuống: “Aizzzz, cô có thể biểu hiện chút chút đồng tình được không? Nói thế nào thì tôi cũng là nhân vật “hai mất”. Không an ủi một câu thì thôi, cô còn cười trên nỗi đau của người khác nữa.” Tịch Sư Tử đưa tay nhìn đồng hồ tay một chút, sắp tới giờ làm việc , liền đứng dậy trả tiền đi ra ngoài: “Vậy cô nói xem, cô đến cùng thì bị mất cái gì? Tôi sẽ cân nhắc xem có nên đồng tình với cô không?”
Hứa Thanh Khê trầm mặc chốc lát, mới nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí vẫn còn có chút buồn bực “Aizzz, được rồi. Không thèm nghe cô nói nữa, tôi sớm biết trong hồ lô của cô chẳng bao giờ bán thuốc tiên an ủi người cả.” Tịch Sư Tử lắc đầu, đến cùng vẫn an ủi một câu: “Thôi hay là cô xem như ngã một lần khôn hơn một chút đi nhé, về sau đừng tùy tiện dẫn người về nhà, lần này không mất gì đáng giá, lần sau nói không chừng.”
“Biết rồi biết rồi, cúp đấy, tối nay nếu có thời gian tôi hẹn cô ra ngoài uống hai chén giải sầu.” Hứa Thanh Khê ứng phó hai câu, liền cúp điện thoại. Tịch Sư Tử lắc đầu, đi đến công ty.
Hứa Thanh Khê ngoại trừ tham tiền, còn rất phóng khoáng, luôn tùy tiện dẫn người về nhà, trước kia thì có vận khí tốt, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện gì gì ngoài ý muốn. Lá gan nàng cũng lớn, luôn tự cho mình có ánh mắt tốt, đụng phải ai thấy không tệ liền cho là người tốt, càng lúc càng làm càn, để cho nàng ăn thiệt thòi một lần cũng tốt, tránh để sau này nàng lại tuỳ tiện tiêu sái tiếp, lần sau té sợ còn đau hơn.
Tịch Sư Tử vừa trở lại phòng làm việc, đã thấy Thạch Bách Hợp đi đến. Khẽ dựa gần Tịch Sư Tử, khiến cô ngay lập tức ngửi được một cỗ mùi khói nồng đậm, nàng cười cầm một xấp văn kiện: “Tịch phó tổng giám đốc, Tô Đổng vừa mới gọi điện thoại tới, ngài ấy nhắc chín giờ tối hôm nay cô có một buổi xã giao với Tô Đổng.” Lúc Tịch Sư Tử nghe được hai chữ Tô Đổng này, có ngây người mấy giây, sau đó mới phản ứng được, Tô Đổng mà Thạch Bách Hợp nhắc tới, chính là Tô Phùng Tần.
[1] câu chữi con mẹ nó trong tiếng trung.