Đọc truyện Bạn Gái Quái Vật – Chương 38
Đằng trước là Tang Lộ vùng ra từ hồ nước.
Đằng sau là xác sống rượt dí sát theo.
Hạ Vị Sương không kịp nghĩ nhiều, lập tức kéo Ngụy Vân Lang tiến về phía trước, vừa chạy vừa hỏi: “Có ý gì? Cậu biết chị ấy à?”
Ngụy Vân Lang ấp úng: “Cũng không xem như biết.
Chỉ là lúc trước đi trên đường có gặp qua một lần.”
Khi ấy, Ngụy Vân Lang dựa theo tinh tượng chỉ lối mình quan sát thấy ban đêm mà di chuyển, bất cẩn lọt vào giữa bầy xác sống.
Cậu ta nấp đi, cho rằng mình kiểu gì cũng phải chịu chút đau khổ mới có thể thoát thân.
Nhưng đột nhiên bên ngoài vang lên những tiếng thi thể ngã xuống bịch bịch.
Ngụy Vân Lang lặng lẽ thò đầu ra từ sau chỗ nấp, thấy được cảnh Tang Lộ tàn sát bốn phương.
Cảnh tượng ấy để lại ấn tượng cực kì sâu sắc trong trái tim bé bỏng, đáng thương của Ngụy Vân Lang, khiến cậu ta mãi vẫn không thể quên được.
Thậm chí, khi đó cậu ta còn từng cho rằng tai tinh mình muốn tìm chính là Tang Lộ.
Nhưng hành động tàn sát xác sống của Tang Lộ lại làm cậu ta bối rối, không thể chứng thật suy đoán của bản thân.
Hơn nữa, không lâu sau, vị trí của tai tinh mà cậu ta phỏng đoán lại nảy sinh biến đổi, Ngụy Vân Lang cũng dẹp Tang Lộ qua một bên.
Nhưng ai ngờ, lần này lại là cô ta…
Hạ Vị Sương không nghĩ nhiều, chạy đến bên hồ nước mới buông Ngụy Vân Lang ra.
Cô nắm cuốc, xoay người ngồi xuống, lưu loát quét ngang cổ chân xác sống.
Xác sống ngã phịch xuống đất, giãy giụa một chút rồi lặng im.
Nguyên nhân chết không phải do một cuốc của Hạ Vị Sương, mà là Tang Lộ ra tay.
Hạ Vị Sương muốn tiếp tục đi lên.
Ngụy Vân Lang rốt cuộc không nhịn được mà gọi lại: “Đừng qua đó!”
Hạ Vị Sương quay đầu, kinh ngạc nhìn cậu ta: “Sao vậy?”
Trước có Tang Lộ, sau có xác sống, đầu lưỡi Ngụy Vân Lang đắng chát, cảm giác mình không sống được bao lâu: “Tôi tính ra vị trí của tai tinh… ở ngay trên ngọn núi này.”
Không cần biểu đạt quá nhiều, Hạ Vị Sương vừa nghe đã hiểu ẩn ý trong câu nói ấy.
Ánh mắt cô lập tức trầm xuống: “Ngụy Vân Lang, người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.”
Ngụy Vân Lang bối rối liếm môi: “Tôi không lừa chị, cũng không cần phải lừa chị.”
Đằng sau, một xác sống bỗng nhiên nhào tới.
Ngực nó trực tiếp mở toang, ấy thế mà lại có cánh tay thứ ba mọc ra!
Đây là một xác sống biến dị đáng sợ, trà trộn giữa đám xác sống bình thường, đến giờ mới chịu ra tay.
“Cẩn thận!”
Hạ Vị Sương tung một cước đá bay Ngụy Vân Lang, khiến cậu ta lăn một vòng trên mặt đất.
Ngụy Vân Lang nhanh nhẹn nương trớn đứng dậy, vừa định nói tiếng cảm ơn thì bỗng dưng phát hiện… Không đúng nha, xác sống kia cũng không phải nhằm vào cậu ta, còn cách xa lắm mà, căn bản không cần trốn như thế!
Bà chị này, rõ ràng là mượn chuyện báo thù riêng, cũng quá nhỏ mọn!
Mà mục tiêu của con quái vật ba tay biến dị kia vừa không phải Ngụy Vân Lang, Hạ Vị Sương, cũng không phải mấy người Hạ Tình Tuyết, mà là Tang Lộ!
Xác sống biến dị dã tâm bừng bừng, cơ bắp phình to.
Từ một gã quèn chẳng có gì nổi bật thoáng cái đã biến thành vận động viên thể hình.
Lực lưỡng cuồn cuộn, nứt toạc cả áo.
Nó rống ồ ồ trước mặt Tang Lộ, bắt chước tinh tinh mà đấm thùm thụp vào ngực, còn là ba tay cùng lúc.
Cảnh tượng thần kì ấy không chỉ khiến mấy người Hạ Vị Sương mắt chữ O mồm chữ A mà hình như ngay cả Tang Lộ cũng phải ngơ ngác nhìn như bị hù giật mình.
Nhưng con người có năng lực lí giải cảm thấy kinh ngạc, buồn cười vì cảnh đó.
Song xác sống không đầu óc sẽ không vì thế mà ngưng đuổi giết.
May mà Tang Lộ phản ứng lại rất nhanh.
Cô dùng tay đỡ tảng đá, chống nhẹ một cái, cả người cứ thế mà linh hoạt ngồi lên tảng đá tròn trịa phủ đầy rêu xanh kia.
Tiếp sau đó, tay phải Tang Lộ đột nhiên biến hình, chọt cánh tay thứ ba của xác sống biến dị thụt trở vào.
Cuối cùng là cướp lấy tinh thạch của nó.
Tang Lộ giải quyết xác sống biến dị bằng tốc độ cực nhanh.
Vừa quay người lại bắt đầu tàn sát những con khác.
Áp lực phía Hạ Vị Sương nhẹ hẳn.
Cô bèn nhướng mày với Ngụy Vân Lang: “Được tai tinh cứu thấy sao?”
Ngụy Vân Lang có một gương mặt trắng trẻo, đáng yêu.
Đối với vấn đề này, cậu ta mặt dày nói: “Không phải đã nói là tính toán của tôi chỉ có độ chính xác chừng bảy tám chục phần trăm rồi đấy sao?”
Vì thế, Hạ Vị Sương hài lòng thu mắt, xoay người chạy về phía Tiểu Tuyết, giúp bọn họ giải quyết xác sống.
Đành chịu.
Dù sao Tang Lộ cũng chỉ lo cho mỗi cô.
Cô ở đâu, chị sẽ đánh xác sống chỗ đó.
Nhưng điều Hạ Vị Sương không thấy được chính là khi cô xoay người chạy hướng Hạ Tình Tuyết thì sau lưng cô, Ngụy Vân Lang lại lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Phải, không sai, kết quả tính toán của cậu ta không chắc trăm phần trăm.
Nhưng để xác định phương hướng của tai tinh, gần như ngày nào cậu ta cũng phải tính một lần.
Hôm kia, hôm qua, hôm nay…!Cả ba ngày cậu ta đều được kết quả rằng tai tinh sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Thời gian thì không thể chắc chắn, chỉ biết là khoảng gần đây.
Cụ thể là ai cũng không cách nào xác định.
Cho nên cậu ta mới có ý định trốn đâu đó rình…
Sẽ là Tang Lộ sao?
Sẽ là cô gái đáng sợ giúp bọn họ tiêu diệt xác sống, có thể xem như đã cứu mạng bọn họ này ư?
Ngụy Vân Lang không thể nào xác định.
Cậu ta đành phải tự nhủ với bản thân rằng tạm thời cứ nhẫn nại, quan sát nhiều hơn một chút, đừng nói lung tung, nhưng tuyệt đối cũng không thể lơ là cảnh giác.
Đến lúc này, những xác sống đuổi theo lên núi đã chẳng còn mấy con có thể nhúc nhích.
Nữ yêu ngồi trên tảng đá tàn sát từng con quái vật với thế như chẻ tre.
Mọi người không kiềm được mà phấn chấn hẳn lên.
Tang Lộ đánh xác sống trông như tùy tiện nhưng thật ra lại có để ý không cho xác sống làm ô nhiễm đến hồ nước mà mình thích.
Xác quái vật đều bị cô bỏ xa xa.
Con quái vật xác sống cuối cùng bị mọi người hợp lực giết chết.
Hạ Vị Sương mệt đến mức chống cán cuốc mà thở dốc.
Cô nhận ra Tang Lộ hôm nay hình như im lặng đến lạ thường.
Đương nhiên, Tang Lộ vốn cũng không thích nói chuyện.
Nhưng sự im ắng ấy này là xuất phát từ cảm thụ.
Chị vẫn luôn nhìn cô, lại hệt như đang suy tư một vấn đề gì đó đặc biệt rối rắm, đặc biệt quan trọng, thế nên trông chị cứ như đang nhìn cô mà thất thần.
Hạ Vị Sương quay đầu nói với Ngụy Vân Lang: “Có cần tính lại lần nữa không?”
Ngụy Vân Lang đáp: “Mỗi ngày một lần là đủ rồi.
Tính nữa cũng chẳng đúng hơn được.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, cảm thấy đã mạo hiểm một phen thì chẳng thể nào không có kết quả.
Cô thấy hơn hai mươi cái xác nằm la liệt quanh hồ nước, hoàn toàn bất động lại bắt đầu thối rữa, hết sức ghê tởm, bèn nói: “Chúng ta đốt hết xác đi.
Chúng nó ở quá gần nguồn nước, cứ để đấy sẽ làm ô nhiễm con suối.”
Còn ô nhiễm cả cái hồ nhỏ mà Tang Lộ thích ngâm mình nữa.
Những người khác đương nhiên không có ý kiến, nhanh chóng bắt đầu hành động.
Hạ Vị Sương thì bước đến trước mặt Tang Lộ, ngồi xuống rửa sạch tay.
Trên người con cá quái vật nằm chết ngay đường nước hồ đổ ra đã không còn bao nhiêu thịt nữa.
Phần lộ ra phía trên mặt nước cũng bị rùa, tôm trong hồ rỉa gần hết, chỉ còn một bộ xương trắng khổng lồ, trông cũng sạch sẽ.
Tang Lộ hẳn là không ngại bộ xương này, Hạ Vị Sương cũng mặc kệ.
Cô rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn trên tay, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng giúp Tang Lộ vén mái tóc dài: “Chị nghĩ gì thế?”
Vốn cô định nói với chị rằng đêm nay trở về với em được không, nhưng nhìn đến cặp mắt kia, Hạ Vị Sương nhận thấy Tang Lộ đang suy ngẫm, thế là cô lại hỏi ra miệng.
Mà lần này, Tang Lộ cũng đưa ra đáp án.
“Nghĩ… A Sương.”
Hạ Vị Sương thoáng kinh ngạc.
Trong quá khứ, sau khi đã trở thành người yêu, xưng hô Tang Lộ gọi Hạ Vị Sương thường là Sương Sương thân mật.
Nhưng khi chị muốn bàn luận chuyện gì tương đối đứng đắn hoặc những lúc nghiêm túc, tức giận, chị sẽ gọi cô A Sương.
Nghiêm trọng hơn nữa là gọi cả họ tên.
Trong khi đó, Hạ Vị Sương lại quen với việc gọi tên đầy đủ của Tang Lộ hơn, chỉ những lúc thân mật mới gọi Lộ Lộ.
Khi đối mặt Tang Lộ, cô thường rất dễ ngại ngùng.
Trong mối quan hệ này, Tang Lộ là phía chủ động nhiều hơn.
Nhưng sau khi Tang Lộ đi, Hạ Vị Sương thường cảm thấy hối hận vì điều đó.
Cô hối hận vì sao đã không bộc lộ nội tâm nhiều hơn lúc Tang Lộ còn sống, vì sao không khiến Tang Lộ cảm nhận được càng nhiều tình yêu?
Con người luôn buồn cười như thế đấy.
Sau khi mất đi hết thảy mới bắt đầu hối hận vì mình đã không làm tốt.
Vì thế, đến lúc Tang Lộ trở lại, Hạ Vị Sương nghĩ cô sẽ không bao giờ để Tang Lộ phải chịu uất ức, không bao giờ che giấu tình yêu hay ngại ngùng biểu lộ nữa.
Hạ Vị Sương bèn hỏi tiếp: “Nghĩ em? Nghĩ em thế nào?”
Ánh mắt Tang Lộ trở nên mờ mịt, xuất hiện cảm xúc phức tạp hiếm thấy.
Cô đáp đúng sự thật: “A Sương… phải làm sao mới có thể… chỉ thuộc về chị… chỉ thích chị… chỉ nhìn chị?”
Hạ Vị Sương cười khẽ một tiếng, vừa bất đắc dĩ lại vừa ngọt ngào: “Chẳng lẽ em như bây giờ còn chưa đủ sao?”
Lần này, Tang Lộ lại rất kiên quyết: “Không đủ, không đủ, không đủ.”
Chị lặp lại những ba lần.
Tuy chưa chắc đã biết vụ “chuyện quan trọng phải nói ba lần” nhưng rõ ràng, Tang Lộ đang biểu đạt thái độ của bản thân một cách hết sức trịnh trọng.
Về phương diện này, đối mặt với một Tang Lộ cố chấp khăng khăng như thế, Hạ Vị Sương cũng không có cách gì khá hơn.
Cô nghĩ kĩ rồi, sau khi giải quyết xong hết những chuyện rắc rối này, cô sẽ dọn ra riêng với Tang Lộ.
Có lẽ như thế, Tang Lộ sẽ càng có cảm giác an toàn.
Có điều, chắc chắn là cô không thể nào thờ ơ, lạnh nhạt với Tiểu Tuyết được.
Cả Nhạc Nhạc nữa, cô nhóc Nhạc Nhạc này đi hay ở cũng là vấn đề còn cần suy xét thêm.
“Em đủ thích chị rồi.” Cứ mãi bị hoài nghi tình cảm, Hạ Vị Sương cũng có phần buồn bực.
Cô nắm mặt Tang Lộ véo véo, oán trách: “Thích chị.
Vô cùng, vô cùng thích chị.
Vậy mà còn chưa thỏa mãn.
Thật tham lam.”
Tang Lộ ngậm miệng, khóe môi cũng chẳng còn cong cong.
Cô mở to hai mắt nhìn Hạ Vị Sương, như thể đã chìm vào một đợt suy nghĩ mới.
Hạ Vị Sương hết cách, đành phải nói: “Chị từ từ nghĩ đi, em đi giúp bọn họ trước đã.”
Cô góp một tay chất củi, sau đó tạo vành đai cản lửa, miễn cho chốc nữa đốt lửa rồi lại cháy lan ra cả khu rừng.
Cách đó không xa, Kha Tiếu Tiếu đang nhặt củi gần một khe núi.
Bỗng nhiên, cô ta như bị thứ gì đó dưới miệng khe rộng cỡ một người kia làm hoảng sợ.
Kha Tiếu Tiếu hét lên một tiếng, rồi liên tục lùi về sau, cuối cùng vấp phải một nhánh cây, ngã ngửa.
Hạ Vị Sương đang ở gần, bèn tiến đến đỡ cô ta dậy.
“Cẩn thận.
Em sao thế?”
Kha Tiếu Tiếu túm lấy cánh tay Hạ Vị Sương mà đứng dậy, vẫn chưa định hồn.
Cô ta nói: “Mới rồi hình như em thấy dưới khe núi có cái gì cử động…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Lông tơ sau lưng Kha Tiếu Tiếu nháy mắt dựng ngược.
Bởi vì một cái xúc tu nhạt màu đột nhiên chen vào giữa cô ta và Hạ Vị Sương.
Nó lướt qua cổ Kha Tiếu Tiếu, lặng lẽ, dứt khoát.
“Tang Lộ…?” Hạ Vị Sương thoáng nghi hoặc, bèn quay đầu nhìn về phía Tang Lộ.
Tang Lộ chậm rãi đứng dậy từ tảng đá đầy rêu xanh.
Dường như đã suy nghĩ cẩn thận xong điều gì đó, ánh mắt cô từ mờ mịt chuyển sang kiên định.
Bờ môi đỏ thắm lại một lần nữa nhếch cao.
Cô nở một nụ cười với Hạ Vị Sương.
Tang Lộ nói: “Không có… lần sau.”
Giây tiếp theo, Kha Tiếu Tiếu đã bị cái xúc tu nhạt màu kia quật văng ra ngoài mà không thể chống cự dù chỉ một chút.
Nhẹ tênh như lá cây phất phơ trong gió, chỉ trong khoảnh khắc, cô ta đã biến khỏi bên cạnh Hạ Vị Sương, nặng nề ngã sang một phía.
Lực đánh khổng lồ khiến thân thể Kha Tiếu Tiếu không ngưng trớn được.
Cô ta khàn khàn kêu đau một tiếng, nôn ra mấy ngụm máu, rồi lăn đến bên khe núi vừa rồi.
Kha Tiếu Tiếu thiếu chút nữa đã bị Tang Lộ quật gãy lưng.
Nhưng dù không chết ngay tại chỗ, e là cũng bị thương không nhẹ.
Biến đổi bất ngờ phát sinh khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường kinh sợ.
Không ai ngờ Tang Lộ nói đánh là đánh, chẳng một chút báo trước.
Như thể trong mắt cô, con người và xác sống không có gì khác nhau.
Nếu nhất định phải nói ra điểm khác biệt, thì nó nằm ở chỗ Hạ Vị Sương.
Tại khoảnh khắc ấy, Hạ Vị Sương không biết mình cảm thấy gì.
Cô chỉ biết rằng, dường như chỉ trong nháy mắt, cô đã bước từ mùa hè oi bức sang tháng mười hai rét đậm.
Không kịp ngẫm nghĩ, không kịp suy xét, Hạ Vị Sương thấy Kha Tiếu Tiếu run rẩy thì thào, như thể giây sau sẽ chết đi.
Cô ta nói chị Sương Sương, cứu em, cứu em với… Hạ Vị Sương cảm thấy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào như muốn nhấn chìm cả người.
Không đúng.
Không nên như thế này.
Không nên…
Hạ Vị Sương tiến lên một bước, muốn đi cứu Kha Tiếu Tiếu.
Nhưng bỗng nhiên, có sợi tơ trắng muốt to bằng ngón cái phọt ra từ khe núi, soạt dính lên vai Kha Tiếu Tiếu.
Một con nhện khổng lồ cao bằng nửa người vụt qua, lôi cô ta đi.
Cái chân sắc như dao đâm xuyên qua lồng ngực Kha Tiếu Tiếu.
Cuối cùng, Kha Tiếu Tiếu phát ra một tiếng cười thê lương.
Cô ta buông thõng tay, bị con nhện kéo vào sâu trong khe núi, biến mất tăm.
Không một ai kịp cứu Kha Tiếu Tiếu.
Quá nhanh.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh.
Hạ Vị Sương cứu được Kha Tiếu Tiếu lần một, lại không thể cứu cô ta lần thứ hai.
Cô cứng đờ đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt quá hư ảo.
Cô thậm chí còn cười một tiếng, cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Thế giới này đang yên lành sao lại xuất hiện xác sống? Hoang đường! Tang Lộ đã chết sao có thể trở về? Vớ vẩn! Người yêu kéo cô ra khỏi bóng tối sao lại làm chuyện thế này? Không thể nào!
Không thể nào.
Không thể nào.
Hạ Vị Sương quay đầu lại nhìn Tang Lộ như muốn cầu sự giúp đỡ.
Đến tận giờ phút này, cô vẫn còn hy vọng Tang Lộ sẽ nói cho cô biết tất cả những chuyện này đều là giả.
Nhưng Tang Lộ chỉ nhanh nhẹn bước mấy bước đến trước mặt Hạ Vị Sương.
Cô nâng lấy mặt Hạ Vị Sương, từ trên cao nhìn xuống, ngập tràn trong mắt là nỗi khát khao độc chiếm mãnh liệt cùng thứ “tình yêu” tàn khốc..