Bạn Gái Quái Vật

Chương 28


Đọc truyện Bạn Gái Quái Vật – Chương 28


Đôi khi, ẩn bên dưới sự trùng hợp chính là những thông tin không tầm thường.
Hạ Vị Sương quay đầu.

Tang Lộ cũng từ từ nhìn qua.

Trong đôi mắt quyến rũ kia hiếm khi ngập tràn vẻ ngây thơ đến gần như khờ dại.
Hạ Vị Sương lui về sau một bước, trỏ vào nắp cống trước mặt: “Không biết chị đang tìm cái gì, cơ mà… có muốn thử bắt đầu từ đây không?”
Tang Lộ gần như là bước đến mà không chút do dự.

Nhưng cô nhìn nắp cống, vẫn còn một chút buồn bực.
“Chị muốn tìm cái gì?” Hạ Vị Sương dò hỏi.
Đối mặt với một Tang Lộ gần như là sẽ không tự mình giải thích, Hạ Vị Sương đành phải chủ động hơn một chút.
Tang Lộ gõ gõ nắp cống, nói: “Không biết.”
Hạ Vị Sương: “…”
Đột nhiên, cánh tay Tang Lộ nảy sinh sự biến đổi kì lạ, từ trạng thái bóng loáng, mềm oặt trở nên giống móng vuốt chim ưng.

Một thứ vảy màu trắng hơi trong, phản xạ ánh sáng phủ đầy trên tay, khiến cánh tay từ mềm mại biến thành cứng rắn.
“Ở bên dưới, lại không phải.”
Nói đoạn, Tang Lộ vươn tay, rầm một tiếng quẳng nắp cống qua một bên.
Hạ Vị Sương lập tức lùi về sau hai bước, đồng thời hô lớn với Hạ Tình Tuyết: “Tiểu Tuyết, tạm thời đừng lựa nữa, tránh xa một chút rồi nấp kĩ!”
Hạ Tình Tuyết bên kia mới rồi còn mặt đầy thất vọng: “Sao không chiếc nào có chìa khóa hết vậy? Í, cái này mở được, không bị khóa.” Nhưng mà vẫn không có chìa.
Nghe tiếng vang, mấy người các cô giật nảy, vừa quay đầu đã thấy sự khác thường của Hạ Vị Sương, thế nên lập tức bưng Mễ Nhạc Nhạc lên chạy ra xa.
Tuy không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì nhưng Hạ Vị Sương biểu hiện như thế thì nhất định là có nguy hiểm.

Chỉ tiếc xe của các cô đã hỏng, không thế nấp trong đó chờ.
Mà Hạ Vị Sương bên kia lại không né quá xa, bởi vì ở đây có bồn chứa xăng, Tang Lộ ra tay rất có thể sẽ không biết nặng nhẹ, làm các cô không lấy được xăng.

Hơn nữa, Tang Lộ sẽ bảo vệ cô, nhưng sẽ không quan tâm đến người khác.
Khác với cảnh tượng quái vật bất chợt nhào ra trong dự đoán của Hạ Vị Sương.

Nắp cống bị mở, để lộ một góc bồn chứa xăng bên dưới.

Hạ Vị Sương cẩn thận thăm dò, không phát hiện có chỗ nào bất thường.

Bơm điện, mặt bích, đường ống dẫn đều còn nguyên vẹn, thoạt trông vẫn chưa bị quái vật phá hư.
“Chẳng lẽ thứ chị muốn tìm nằm bên dưới bồn chứa?” Hạ Vị Sương thoáng nghi hoặc, “Hay là ở bên cạnh?”
Vì không thể xác định bồn chứa xăng có kích thước bao lớn nên Hạ Vị Sương cũng không biết chỗ vừa rồi Tang Lộ nhìn chằm chằm rốt cuộc nằm chỗ nào so với bồn chứa.
Tang Lộ không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Hạ Vị Sương bèn hỏi: “Tang Lộ, nó và chị ai lợi hại hơn?”
Đôi mắt Tang Lộ hơi giật, dường như không ngờ Hạ Vị Sương lại hoài nghi chuyện này.

Nụ cười của cô dần biến mất.

Sau đó, cô giơ tay, dứt khoát mà kiên định trỏ vào bản thân mình.
Hạ Vị Sương vui vẻ nói: “Vậy hay rồi.

Em định lấy ít xăng.

Nếu giữa chừng có thứ gì kì quái ra quấy rối thì nhờ chị hết đấy.”
Công cụ Tang Lộ: “…”
Hạ Vị Sương bắt đầu cầm dụng cụ mà mày mò.

Làm được một lúc, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.


Hạ Tình Tuyết bên kia đã nhàm chán đến mức ngồi xổm xuống mà kết nhẫn cỏ.
Gắn ống vào mặt bích, đầu kia lại cắm vào thùng chứa, sau đó khởi động bơm điện, xăng sẽ ồ ạt chảy ra.

Cả bồn chứa này nói không chừng có đến mấy chục tấn xăng.

Các cô đương nhiên không cách nào mang đi hết.

Hạ Vị Sương cũng không tham, chỉ định lấy mấy thùng nhỏ.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, mới đầu bơm xăng vẫn rất thuận lợi, xong một thùng, đến thùng thứ hai thì giống như là bơm điện không còn đủ lực, xăng chỉ chảy ra rỉ rả mà đứt quãng.
Hạ Vị Sương chau chặt mày, giơ tay tắt bơm rồi đậy kín nắp thùng xăng.
“Tang Lộ, ở trong bồn chứa.”
Vẻ mặt Tang Lộ vẫn không hề thay đổi, mãi cho đến khi cô vươn tay chạm đến một ít xăng còn thừa trên miệng ống dẫn.

Thứ đó dính vào ngón tay, thế mà lại khiến vẻ mặt Tang Lộ trở nên ghét bỏ.
Lúc này, Hạ Vị Sương chợt nhận ra.

Có lẽ Tang Lộ bối rối không phải do tìm không thấy vị trí của đối thủ mà chỉ là vì chị ghét xăng.

Nếu đối thủ nấp trong bồn chứa, vậy đúng là rất khó để không dính xăng.
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ nói: “Không biết thứ này rốt cuộc là cái gì.

Có điều… tốt nhất là đừng để cháy.”
Cho dù bồn chứa đã cạn thì vẫn có khả năng gây ra cháy nổ.
Tang Lộ dùng bàn tay sạch xoa xoa đầu Hạ Vị Sương.

Mấy xúc tu vươn dài từ sau lưng cô.

Sau đó, hai cái nhỏ quấn lấy thùng xăng, hai cái to cuốn quanh eo Hạ Vị Sương, đưa cả người lẫn thùng đến gần chỗ Hạ Tình Tuyết.
“Chị, bên kia làm sao vậy?” Hạ Tình Tuyết lập tức đón chào.

Cất thùng xăng vào không gian, lại đỡ Hạ Vị Sương tránh ra xa một chút.
Hạ Vị Sương lắc đầu: “Chị cũng không…”
Rầm!
Tốc độ ra tay của Tang Lộ lúc nào cũng nhanh như thế.
Mặt đất rung chuyển một đợt, khiến người ta đứng cũng không thể đứng vững.

Hạ Vị Sương vội quay đầu nhìn lại, thấy mặt đất nơi xa lõm sâu, xuất hiện một cái hố lớn.

Vô số vết nứt lấy đó làm trung tâm mà chạy hướng ra ngoài tựa mạng nhện.

Trụ xi măng của trạm xăng cũng có những đường nứt, như thể giây tiếp theo sẽ vỡ vụn.
Mùi xăng lan đến cả bên này của Hạ Vị Sương.

Hiển nhiên, bồn chứa xăng đã bị Tang Lộ đánh vỡ.
Một thứ khổng lồ, nhầy nhụa, mềm mại hệt như nhựa đường lộ một phần ra khỏi lòng đất, thoạt trông còn tưởng nó là quái vật xăng gì đó.

Nó có màu đỏ sậm pha đen, mặt ngoài không hoàn toàn bóng loáng mà lưa thưa một ít lông tóc.

Trên đỉnh của nó là một thứ to lớn, màu đen, hơi nhô lên, ánh vàng dưới nắng.

Vì cách quá xa nên cũng không thể nhìn rõ rốt cuộc đó là thứ gì.
“Slime hả?” Hạ Tình Tuyết trợn mắt há hốc, nhìn thứ khổng lồ kia từ từ ngoi lên khỏi lòng đất.
Cái thứ không biết là gì này trông hơi giống đất dẻo cao su, hoặc cũng có thể là slime.

Vừa xuất hiện đã khiến mùi xăng lan trong không khí càng nồng nặc.

Một mùi hôi thối rữa lan tràn.
Vì thứ này có kích thước quá lớn nên Tang Lộ đứng trước mặt nó trông vô cùng bé nhỏ.

Lúc này, xúc tu của Tang Lộ đang vung vẩy trong không trung với một tần suất khiến người ta hoa cả mắt.

Cô không tấn công quái vật này mà chỉ giũ những xúc tu của mình như mèo giũ lông, hòng vẩy sạch hết xăng dính trên đó.
Quái vật trước mặt Tang Lộ, không biết ban đầu là thứ gì.

Nếu đã trốn trong bồn chứa xăng thì tạm thời gọi là quái vật xăng vậy.

Hình thể của quái vật xăng khổng lồ mà mềm mại, có thể thay đổi thành những hình dạng khác nhau, điểm này có vẻ giống Tang Lộ.

Có điều trông nó hết sức vụng về.

Hơn nữa, kích thước quá lớn khiến hành động của nó trở nên chậm chạp, mỗi lần cử động sẽ khiến mặt đất rung rung.
Khi Tang Lộ giũ lông thì quái vật xăng đã ngang ngược dãn lớn bản thể, sau đó ỷ vào diện thích lớn đến gần như có thể bao trùm cả trạm xăng mà không chút lưu tình đổ ập về phía Tang Lộ.
“Tang Lộ!”
Dù Tang Lộ đã nói chị lợi hại hơn, Hạ Vị Sương vẫn không kiềm lòng được mà bật thốt ra tên đối phương.
Cùng lúc đó, mấy cô gái cách xa trung tâm chiến trường bên đây cũng không ổn lắm.

Mặt đất vẫn luôn rung lắc, khiến mọi người choáng váng cả đầu.

Hạ Tình Tuyết ngã phịch xuống đất, rồi dứt khoát ôm Mễ Nhạc Nhạc ngồi luôn, không đứng dậy nữa.

Dù sao dậy rồi cũng ngã tiếp.
Mà Hạ Vị Sương và Kha Tiếu Tiếu lại va vào nhau.

Đầu Kha Tiếu Tiếu đụng trúng cằm Hạ Vị Sương, cảm giác phê đến mức thiếu chút nữa đã khiến Hạ Vị Sương rớt nước mắt.

Cuối cùng, hai người dứt khoát học theo Hạ Tình Tuyết mà ngồi xuống đất.

Hạ Vị Sương vươn tay xoa cằm, không giấu được nỗi lo lắng nhìn về phía Tang Lộ.
Thấy Tang Lộ nhanh nhẹn né tránh quái vật xăng, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi… Tang Lộ ghét xăng như thế, nếu bị quái vật kia bao trùm dính đầy xăng thì nhất định sẽ vô cùng khó chịu.
Vì đặc biệt ghét xăng trên người quái vật nên hành động của Tang Lộ cũng có vẻ “vướng tay vướng chân”.

Cô đang cố gắng để mình không phải đụng đến xăng.
Mà bên đây, Kha Tiếu Tiếu cũng ôm đầu nói với Hạ Vị Sương: “Xin lỗi chị.”
“Không sao, em đâu có cố ý.”
“Chị Sương Sương…”
Hạ Vị Sương tập trung nhìn chằm chằm phía Tang Lộ, nhất thời không chú ý.

Kha Tiếu Tiếu hơi bực bội, bèn tiến sát đến bên tai Hạ Vị Sương mà lớn tiếng gọi: “Chị Sương Sương!”
Hạ Vị Sương giật mình: “Sao vậy?”
Kha Tiếu Tiếu lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đàn chị Tang Lộ thật lợi hại.”
Gọi cô quay đầu là để khen Tang Lộ? Hạ Vị Sương cảm thấy quái quái, song vẫn đáp: “Đúng vậy, chị ấy thật sự rất lợi hại.”
Kha Tiếu Tiếu bắt đầu nói vào trọng điểm: “Tình Tuyết cũng rất lợi hại.

Bọn họ đều là dị nhân.

Nhiều lúc em hâm mộ bọn họ lắm… Em cảm thấy mình thật yếu ớt, đôi khi cũng sẽ nghĩ vì sao vận mệnh lại khác biệt như thế? Có phải làm người thường thì nhất định phải vất vả hơn không? Chị Sương Sương, chị cũng là người thường, nhất định có thể hiểu cảm giác ấy đúng không?”
Hạ Vị Sương cảm thấy siêu xấu hổ, bởi vì cô cũng có dị năng, chỉ là Kha Tiếu Tiếu không biết.
Dị năng của Hạ Tình Tuyết không dễ che giấu trước mặt những người thân quen.


Cô nàng cũng không cho rằng mình cần che giấu mấy người này.

Nhưng cô tôn trọng sự riêng tư của người khác, không nói dị năng của Hạ Vị Sương cùng Mễ Nhạc Nhạc cho Kha Tiếu Tiếu biết.

Chừng nào hai người họ muốn nói sẽ tự nói, đó là chuyện của họ, không liên quan đến Hạ Tình Tuyết.
Hạ Vị Sương ho khan một tiếng: “Thật ra chị cũng có dị năng.”
Kha Tiếu Tiếu: “…”
Hạ Vị Sương ngượng ngùng nói: “Dị năng của chị tương đối râu ria, không có gì để nói.

Nhưng mà em yên tâm, chị vẫn hiểu được suy nghĩ của em.”
Sau đó, Hạ Vị Sương lại động viên: “Người thường có cách sống của người thường, cũng có thể bảo vệ bản thân.

Huống hồ, trên thế giới này vốn chính là người thường chiếm đa số.

Tiếu Tiếu, em là một cô bé thông minh.

Chị tin chắc không có dị năng, em cũng có thể sống rất tốt, không cần phải than thân trách phận.”
Kha Tiếu Tiếu: “…”
Bỗng nhiên, từ trạm xăng lại vang lên một tiếng động lớn.

Hạ Vị Sương quay đầu, nhìn đến Tang Lộ quấn lấy trụ xi măng của trạm xăng!
Tiếp đó, chị cuốn trụ xi măng hất mạnh một phát, lật con quái vật xăng như lật trứng ốp-la.

Quái vật nằm trong hố khổng lồ, khiến đáy hố bị ép càng sâu.

“Đỉnh đầu” của nó quay về phía Hạ vị Sương.

Hạ Vị Sương tập trung quan sát, phát hiện thứ màu đen hơi nhô lên kia trông như con mắt người, nhưng chỉ có một con, to lớn khủng khiếp vì đến mức dị dạng.
Ngay sau đó, Tang Lộ cuốn lấy trụ xi măng với đầu lởm chởm kia, đâm mạnh vào cơ thể quái vật xăng.

Con quái vật lập tức phát ra tiếng kêu chói, như tiếng khóc của trẻ sơ sinh, đập vào màng tai.
Mấy người Hạ Vị Sương bịt chặt tai, đồng loạt lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Tang Lộ vẫn không buông trụ xi măng ra.

Cô kéo dài xúc tu, treo bản thân mình giữa không trung, hờ hững nhìn chằm chằm vào con quái vật đang liều mạng giãy giụa bên dưới.

Tiếp đó, cô quấn lấy cái trụ xi măng kia, dùng lực ấn mạnh xuống.

Như lưỡi dao cắt qua túi da, như kim nhọn đâm thủng bong bóng, từ cơ thể quái vật xăng trào ra từng dòng chất lỏng màu đỏ đen hôi tanh, phía trên còn nổi một lớp dầu vàng nhạt.
Quái vật đang hấp hối giãy giụa.

Tang Lộ cắm chặt trụ xi măng vào một bên của quái vật.

Sau đó, cô lại quấn lấy đầu trên, đầu dưới một trụ xi măng khác, định bẻ nó ra cắm vào bên còn lại.

Như vậy, quái vật xăng có giãy giụa thế nào đi nữa cũng chỉ có thể bị ghim chặt trên mặt đất chờ chết.
Hạ Vị Sương thấy trần nhà trạm xăng đã lung lay, sắp sập.

Tro bụi cùng những mảng trần không ngừng rơi xuống.

Đồng tử đột nhiên co rụt, cô hét lên: “Đừng!”
Nhưng vẫn chậm.

Khi Tang Lộ bứng trụ xi măng thứ hai ra thì trần nhà cũng hoàn toàn đổ sụp! Bụi đất ào đến như một cơn lốc nhỏ.

Hạ Vị Sương đành phải che mũi, miệng, nhắm mắt nằm trên mặt đất, chờ đợi trận lốc ấy đi qua.
Trên người, trên tóc cô dính đầy bụi.

Bụi đất vừa qua, Hạ Vị Sương đã lập tức bật dậy, toan chạy về phía Tang Lộ.
Một bàn tay túm lấy góc áo cô: “Chị Sương Sương, chị bình tĩnh…”
Hạ Vị Sương căn bản không phát hiện có người cản mình, chỉ tiếp tục chạy về phía trước, trực tiếp giằng khỏi tay đối phương.
Tại hiện trường, bụi càng mù mịt.


Hạ Vị Sương híp mắt, che miệng, mũi rồi mà vẫn bị sặc đến ho sù sụ.
Chậm rãi, đến gần, tầm nhìn cũng rõ hơn một chút.

Cô thấy mặt đất ngổn ngang đầy những khối xi măng và thép.

Mà tại đỉnh cao nhất của đống hỗn độn, một bóng người mảnh khảnh đang đứng đó.
Trong khoảnh khắc trần nhà sụp xuống, người nọ đã vọt từ phía dưới lên.
Rào rào!
Hạ Vị Sương đạp lên những khối xi măng gập ghềnh, đi về phía trước.

Chuyện này không dễ.

Cô ngả nghiêng, lảo đảo, giẫm phải chỗ gồ ghề còn thiếu chút nữa đã té ngã.

Hạ Vị Sương thấy trong màn bụi có vô số những bóng dài.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã bị bao vây.
Sau đó, Hạ Vị Sương bị thứ vũ khí đáng sợ ấy quấn quanh, bảo vệ, đưa đến trước mặt Tang Lộ.
“Tang Lộ.” Cô ôm lấy gương mặt cũng dính đầy bụi của Tang Lộ, cười nói: “Chị làm em sợ.”
Tang Lộ nở một nụ cười thật sâu.
Mặt đất vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.

Quái vật bị Tang Lộ đóng đinh còn đang phát ra những tiếng kêu cuối cùng của sinh mệnh, ngọ nguậy, run rẩy.
Chừng mười mấy phút trôi qua, bụi tản đi, quái vật xăng cũng đã chết hẳn, gió mang không khí mới mẻ đến.

Hạ Vị Sương hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa đã bị mùi thối mà con quái vật xăng toát ra làm ngộp chết.

Cô đành phải tiếp tục che mũi thở dốc.
Tang Lộ đứng bên cạnh cô bắt đầu điên cuồng giũ bụi.

Đứng gần quá, bất cẩn giũ đầy người Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương liên tục lui về phía sau, che miệng kêu: “Tang Lộ!”
Tang Lộ: “…” Lẳng lặng tránh xa một chút, sau đó linh hoạt nhảy mấy cái tót lên chỗ cao.
Hạ Vị Sương tiến đến gần cái hố mà quái vật xăng nằm chết, nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa đã mửa ra.
Nếu xem nó như một loài động vật thì chỗ hẳn là bụng nó đang nứt ra một cái miệng lớn, để lộ một thứ màu đỏ đen, ít lông mao, cùng với… đồ ăn tiêu hóa trong dạ dày quánh lại thành một đống sền sệt.

Trong đó có xương vụn trắng toát, quần áo rách, đầu móc trên thắt lưng, tóc rối,… và cả chìa khóa xe.
Đây là một quái vật lấy con người làm thức ăn, cũng là hung thủ tạo ra hiện trạng kì quái của trạm xăng.
Hạ Vị Sương nhịn xuống sự phẫn nộ cùng ghê tởm, dùng một khúc xi măng dài lật “bụng” của quái vật ra hai bên, để lộ càng nhiều thứ bị đống đồ tiêu hóa kia che khuất.
Lòng Hạ Vị Sương trầm xuống, bởi vì cô phát hiện, cơ thể quái vật này vô cùng tương tự với nơi người phụ nữ trong siêu thị sinh sản mà cô đã nhìn thấy trong hình ảnh tiên tri.
Quái vật xăng, thật ra không phải quái vật xăng, mà là một loài quái vật từ máu thịt.

Mặt trong bụng nó như được tạo bởi những “viên gạch” chất như thịt, mà hoa văn trên “viên gạch” đó cực kì giống những gương mặt con người đang đau khổ than khóc.
Tang Lộ giũ bụi xong lại nhảy đến bên cạnh Hạ Vị Sương, rút trụ xi măng ghim trên thi thể quái vật ra, bắt đầu lật đống thịt nát.

Lật tới lật lui, lật xuôi lật ngược… không có gì hết.
Dù lúc quay đầu, Tang Lộ vẫn mang nụ cười xinh đẹp mà quỷ mị kia nhưng Hạ Vị Sương vẫn nhận ra tâm trạng đối phương có hơi buồn bực.
Hạ Vị Sương cụp mắt, rồi bất chợt túm lấy tay Tang Lộ.
“Tang Lộ, chị muốn tìm tinh thạch đúng không?”
Tang Lộ chậm rãi gật gật đầu: “Còn… thịt nữa.”
Thịt?
Thịt gì cơ?
Hạ Vị Sương ngẩng đầu, mỉm cười với Tang Lộ, hết sức dịu dàng: “Em biết thứ chị muốn tìm ở đâu.”
Nếu Tang Lộ không ở bên, có lẽ hôm nay Hạ Vị Sương, Hạ Tình Tuyết, Mễ Nhạc Nhạc cùng Kha Tiếu Tiếu đều đã trở thành đồ ăn của quái vật xăng.

Những người khác không có Tang Lộ, thế nên bọn họ biến thành thức ăn, thậm chí trong tương lai, sẽ có càng nhiều người phải bỏ mạng.
“Chị, bên đó an toàn chưa?” Hạ Tình Tuyết đứng cách thật xa, gân cổ lên hỏi cô.
Hạ Vị Sương làm dấu bảo cô nàng đừng đến gần.
Cô dẫn Tang Lộ đi vào siêu thị.

Vừa rồi trần nhà sụp xuống nên cửa kính, cửa ra vào của siêu thị trong trạm xăng này đều vỡ nát, thảm không nỡ nhìn.
Hạ Vị Sương bước đến chỗ phòng trực ban, nhẹ nhàng gõ cửa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.